Chương 7

Editor: Lạc Hi (@Express9)

Beta: Didi

"Hán Vương nhìn thấy nụ cười của Vương phi, cảm thấy tim nàng như bị đâm một trận, cảm giác có chút đau, lại có chút khó chịu."

Dùng xong bữa tối, Hán Vương lại xoắn quýt lần nữa.

Nàng cùng Vương phi trở về tẩm điện.

Vài món đồ vật dùng để thành thân đã được thu dọn, đã khôi phục như ngày trước. Hán Vương chần chừ không ngừng, không biết mở miệng thế nào.

Mặc dù nàng hơi chậm chạp một chút, mà đạo lý đối nhân xử thế không phải một chữ cũng không biết. Hôm qua vừa mới thành thân, hôm nay nàng liền dọn ra khỏi tẩm điện, tìm chỗ khác để ở, tôi tớ trong phủ chắc chắn sẽ xem thường Vương phi.

Vương phi đã thay đổi một thân khinh sam, ngồi trước bàn trang điểm, dỡ mấy cây trâm xuống, vấn thành một búi tóc đơn giản. Hán Vương nâng thoại bản lên, len lén nhìn nàng ấy. Nàng từ nhỏ đã bị mẫu thân tráo thành Hoàng Tử, với việc nữ tử cũng không tra cứu, nhưng lúc này nàng lại cảm thấy Vương phi búi tóc rất ưa nhìn, búi tóc lỏng lẻo, chỉ dùng một cây trâm gỗ bình thường, không đẹp đẽ lộng lẫy, nhưng vô cùng tao nhã.

Hán Vương trầm thấp thở dài trong lòng, nếu như nàng đem mọi chuyện nói ra, Vương phi nhất định sẽ rất thất vọng. Đêm qua là tân hôn của các nàng, nàng lại ngủ đi mất, cũng không chờ nàng ấy. Có thể cả ngày hôm nay, Vương phi cũng chưa từng đề cập tới một câu, càng không có một lời trách cứ. Nàng ấy tốt như vậy, nếu nàng không biết cảm kích, ngược lại nếu không ngủ cùng với nàng ấy, Vương phi tất sẽ rất thương tâm.

Hán Vương nghĩ đến mình sẽ làm Vương phi thương tâm, sẽ rất khó vượt qua. Vương phi đối xử tốt với nàng, nàng cũng muốn đối xử tốt với Vương phi. Đáng tiếc các nàng lại là phu thê, nàng không thể không cách xa nàng ấy.

Hán Vương thương cảm không ngớt. Nàng khẽ cắn răng, tự động viên mình, quyết tâm dũng cảm muốn nói rõ ràng.

Vương phi đang định đứng dậy, lại thấy điện hạ đi tới, ngồi xuống sàn nhà bên người nàng.

Vóc người nàng ấy còn chưa phát triển, so với nàng thấp hơn một chút, sau khi ngồi xuống, liền hơi ngửa đầu nhìn nàng, đôi mắt đen láy có chút sa sút, khuôn mặt nhỏ cũng không vui vẻ, có vẻ hơi nghiêm nghị.

Vương phi nghĩ vì nàng soi gương chải tóc quá lâu, lạnh nhạt điện hạ, nàng ấy mới không vui. Vương phi chần chờ trong chốc lát, giơ tay lên, xoa lêи đỉиɦ đầu Hán Vương. Sờ mái tóc mềm mại nhẵn nhụi, tựa như bản tính người này, mềm mại ngây thơ, rõ ràng sinh ra trong đế vương gia, nhưng lại cứ chất phác thiện lương, không biết âm mưu là thứ gì.

Ánh mắt Vương phi càng thêm nhu hòa, lại sờ soạng hai lần, mới dỗ nàng ấy vui vẻ nói: "Nghe nói điện hạ đánh cờ rất được, ta với điện hạ chơi một ván cờ nhé?"

Hán Vương vốn là khϊếp sợ, chưa từng có ai sờ tóc nàng như thế, nàng đang muốn kháng nghị hai câu, chợt nghe Vương phi nói muốn chơi cờ với nàng. . .

Đôi mắt Hán Vương sáng lên: "Được!"

Nàng xem không ít sách dạy đánh cờ, bản thân cũng từng tự chơi nhiều ván cờ, nhưng rất ít có người cùng đánh cờ. Tôi tớ trong phủ không dám, những kẻ thân phận gần với nàng bên ngoài phủ, nàng lại không quen, càng chỉ có thể tự ngu tự nhạc (*).

(*) Tự ngu tự nhạc (自娱自乐): Tự tiêu khiển, tự vui vẻ.

Trước mắt Vương phi muốn chơi cờ với nàng, Hán Vương đương nhiên sẽ cao hứng không ngớt. Nàng không thể chờ đợi được nữa mà bày bàn cờ ra, chủ động cầm quân đen đi trước.

Vương phi mỉm cười, thuận thế cầm quân trắng, theo sát nàng hạ quân cờ xuống.

Sau nửa canh giờ.

Trên bàn cờ lác đa lác đác, tàn quân của quân đen bị quân trắng đưa vào đường cùng, đã là không còn đường để thoát.

Hán Vương mím môi, yên lặng nhìn phía Vương phi, đầu ngón tay Vương phi kẹp một quân trắng, thấy nàng nhìn qua, không khỏi mỉm cười: "Điện hạ chịu thua chưa?"

Hán Vương gật gù, lại lấy lòng nhìn Vương phi: "Ngươi sẽ cùng ta chơi một ván nữa chứ?"

Vương phi quay đầu nhìn đồng hồ nước, Hán Vương cho rằng nàng không đáp ứng, vội chạy đến bên cạnh nàng, nắm lấy tay nàng lắc lắc, khẩn cầu: "Một ván nữa được không?"

Giọng nói kia mềm mại khẩn cầu, tay còn đang nắm lấy tay nàng lắc lắc, Vương phi bất đắc dĩ, chỉ phải đáp ứng nói: "Được. Có điều chỉ một ván nữa thôi nhé."

Hán Vương đáp ứng không ngừng, chạy về chỗ ngồi của mình, một lần nữa bày ra tư thế.

Dù sao nàng cũng rất ít cùng người khác đánh cờ, kinh nghiệm không đủ, lúc này một lần nữa, nàng vẫn cầm cờ đen, càng thêm tập trung tinh thần, từng bước từng bước, lúc công lúc thủ, góc góc hạ cờ, phòng thủ chặt chẽ.

Lại nửa canh giờ, phòng tuyến của quân đen đều bị phá vỡ, lại là cục diện thất bại thảm hại.

Hán Vương ngẩng đầu lên, con mắt chứa đựng sự chờ đợi mà nhìn Vương phi: "Ngày mai không có việc gì, có thể ngủ muộn một chút, không bằng một ván nữa nha?"

Vương phi lắc lắc đầu, không thỏa hiệp với nàng.

Cơn ngươi sáng như tuyết của Hán Vương nhất thời trở nên mù mịt, lùi lại mà cầu việc khác nói: "Vậy ngày mai ngươi có muốn chơi cờ với ta không?"

Vương phi không kiên trì nói: "Vậy phải xem điện hạ có hết lòng tuân thủ hứa hẹn hay không đã."

Con mắt Hán Vương mù mịt lại sáng lên, thật cao hứng mà đi tới điện phụ. Vương phi nhìn nàng đi xa, mới cười nhạt, giơ tay gom quân cờ bỏ vào bát.

Ở điện phụ tắm rửa xong, lúc này Hán Vương mới nhớ tới, nàng quên mất phải nói với Vương phi chuyện nàng muốn ngủ ở nơi khác rồi.

Chỉ là trước mắt lại nói, đã muộn rồi.

Hán Vương nằm trên giường, ngay bên cạnh Vương phi.

Lúc này đã không còn sớm, nhìn đồng hồ nước, nghĩ là sắp tới canh ba rồi. Hán Vương khó chịu mà hơi di chuyển vào bên trong, cách xa Vương phi một chút. Vương phi nhắm mắt, vẫn chưa nói gì, Hán Vương liền thở phào một hơi, lại lén lút di chuyển.

May mà giường khá lớn, mãi đến khi giữa hai người đủ để cho một kẻ nằm xuống, Hán Vương mới dừng lại, kéo kéo chăn gấm, che kín mình, chỉ lộ đôi mắt đen láy, nhìn Vương phi.

Trong bóng tối, đèn đuốc chỉ còn lại hai ngọn, tác dụng đi tiểu đêm, thật ra Hán Vương không nhìn thấy Vương phi rõ lắm. Nàng nhắm mắt giả vờ ngủ, sau đó vểnh tai lên, lắng nghe hô hấp của người bên cạnh.

Tiếng hít thở nhẹ nhàng chầm chầm, nhưng đều đều, một tiếng rồi lại một tiếng, làm Hán Vương an tâm. Nàng nín thở lắng nghe một lúc, cảm thấy Vương phi đã ngủ rồi. Trong lòng nàng buông lỏng, mở mắt ra, nhẹ nhàng đẩy chăn gấm trên người ra, úp sấp bên cạnh Vương phi, đến bên tai nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Vương phi."

Vương phi hô hấp lâu dài, vẫn chưa trả lời nàng.

Hẳn là đã ngủ mất rồi. Con mắt Hán Vương sáng lấp lánh, lại đường cũ trở về, chui vào trong chăn, một lần nữa đem chính mình bọc lấy thật chặt, nhắm mắt lại, an tâm ngủ.

Ngày hôm sau trời vừa sáng, Hán Vương liền lại quấn quít Vương phi muốn chơi cờ.

Vương phi nói: "Còn vài quản sự đang chờ trước sân, nếu như điện hạ muốn theo ta gặp bọn họ xong rồi, ta liền cùng điện hạ chơi cờ."

Hán Vương tất nhiên là đáp ứng rồi.

Lần này gặp, chính là từ sáng sớm, cho tới hoàng hôn. Hán Vương vẫn bồi tiếp bên cạnh Vương phi, trên dưới vương phủ thấy vậy, rất là vui mừng. Điện hạ cùng Vương phi hòa thuận, tương lai lại sinh mấy vị tiểu vương tử, phủ Hán Vương hưng thịnh hơn có hi vọng rồi.

Hán Vương vẫn chưa biết chúng tôi tớ đang nghĩ cái gì, chỉ bồi tiếp Vương phi, chờ nàng làm xong chính sự, sẽ chơi với nàng. Chờ quản sự lui xuống hết rồi, Hán Vương tràn đầy phấn khởi mà quay đầu gọi: "Vương phi?"

Nàng vừa dứt lời, liền thấy Vương phi đang cầm chén trà trong tay nhìn sang. Ngồi ở chỗ này cả ngày, nàng chỉ đi theo ngồi cùng mà thôi, Vương phi lại phải tỉ mỉ hỏi tình hình các nơi trong phủ, còn phải lắng nghe, ghi nhớ còn phải tự mình phân tích, xem lời quản sự là thật hay giả.

Giữa hai hàng lông mày của nàng ấy hiện lên sự uể oải, nghe thấy nàng gọi, vẫn hiện ra một nụ cười mềm nhẹ, hỏi: "Chuyện gì?"

Hán Vương nhìn thấy nụ cười của Vương phi, cảm thấy tim nàng như bị đâm một trận, cảm giác có chút đau, lại có chút khó chịu, như muốn đem mọi chuyện Vương phi làm ôm đồm qua mình mới tốt.

Nàng không hiểu sao lại có phần tâm tư này, trong lòng sinh ra một trận mê man, trên miệng thì lại trả lời: "Không có chuyện gì."

Tuy nàng nói không có chuyện gì, nhưng Vương phi lại nhớ tới, nàng giơ tay sửa lại cổ áo Hán Vương một chút, nói: "Chờ dùng xong bữa tối rồi, sẽ cùng điện hạ chơi cờ. Hôm nay dưới ba ván, được không?"

Hán Vương gật gù, suy nghĩ một chút, lại lắc đầu: "Hai ván."

Nàng nói hai ván, liền thật sự chỉ đánh hai ván cờ.

Chơi xong hai ván cờ, ánh mắt Hán Vương lưu luyến không rời bàn cờ, Vương phi đau lòng nàng, đang muốn chơi cùng nàng một ván cờ, liền thấy Hán Vương như đã hạ quyết tâm, tầm mắt rời khỏi ván cờ, kiên quyết nhìn nàng nói: "Hôm nay ngươi mệt mỏi, mau đi nghỉ ngơi đi."

Vương phi nhìn nàng chăm chú, nụ cười nhẹ nhàng chậm chạp: "Vậy ngày mai, chơi với điện hạ dưới hai ván cờ, được không?"

Một câu nói, khiến tiếc nối trong Hán Vương tiêu tan, nàng cười vui vẻ, gật gật đầu.

Hai người cùng nhau đi về nội thất.

Đêm qua Hán Vương yên ổn vượt qua, hôm nay liền không khẩn trương như vậy nữa, cùng Vương phi sóng vai nằm thẳng trên gối. Vẫn còn sớm, nàng vẫn chưa ngủ được, một lát sau, quay đầu thấy Vương phi vẫn chưa ngủ, nàng liền nghiêng người, quay mặt về phía Vương phi hỏi: "Ngày mai quy ninh (*), khi nào chúng ta xuất phát?"

(*) Quy ninh (歸寧): Con cái đã có chồng về nhà thăm cha mẹ. Đoạn Trường Tân Thanh (hay Truyện Kiều của Đại thi hào Nguyễn Du) có câu:

Roi câu vừa gióng dặm trường,



Xe hương nàng cũng thuận đường quy ninh

Vương phi hơi suy nghĩ một chút, nói: "Đi sớm về sớm thôi."

Nàng nói xong, cũng không nghe thấy điện hạ đáp lại, Vương phi cũng nghiêng người, đối diện Hán Vương. Hán Vương mím mím môi, nàng vẫn nhớ mối hôn sự này như thế nào mà có, cũng nhớ tới Vương phi cùng Thái Thường cũng không quá thân cận. Nàng lưu tâm vẻ mặt Vương phi, dè dặt hỏi: "Ta nghe Thái Thường nói, ngươi từ nhỏ đã theo cữu phụ rời kinh. Trong nhà cữu phụ có người làm quan không? Có ai thân thiết ở kinh thành chứ?"

Nàng nghĩ, so với cha đẻ chẳng quan tâm, nói vậy Vương phi sẽ thân cận với cữu phụ hơn. Nếu trong nhà cữu phụ có người trong kinh thành, các nàng đến phủ Thái Thường xong rồi, cũng có thể tiện đường bái phỏng.

Nàng đây là hảo ý, cũng khó vì nàng nghĩ tới chu đáo như vậy. Nhưng mà Vương phi không thấy vui mừng, trong mắt trái lại xẹt qua một tia kinh hoảng.