Chương 50

"Chia lìa cùng luân hồi là không cách nào tránh khỏi, so với vì thế hao tổn tinh thần, không bằng tận hưởng lạc thú trước mắt."

Vương phi nói tin tưởng nàng.

Tâm tư xao động của Hán Vương được vỗ về, ánh mắt cũng chẳng còn buồn nản nữa. Dùng bữa tối xông, sau đó lại nói với Vương phi, nàng ngã một cái.

Hán Vương năm tuổi liền học cưỡi ngực bắn cung, học đến năm sáu tuổi, tiên đế thấy nàng thật sự không có duyên với chuyện luyện võ, không ép nàng học, nhưng thiếu niên hiếu động, đi đến thao trường tập cưỡi ngựa bắn cung dù sao cũng tốt hơn ở lại trong cung, lớn hơn nữa thì bị huynh trưởng bắt nạt. Vì vậy mặc dù tiên đế đối với nàng rất thất vọng, nàng vẫn cần cù luyện tập, học được một thân kỵ thuật thật tốt.

Có thể từ trên ngựa ngã xuống, nhất định trong lòng nàng đang nghĩ đến chuyện khác, không lưu ý mà ngã xuống.

Không thương tổn đến xương, nhưng làm rách da, trên tấm lưng mềm mại trơn nhẵn máu thịt be bét, vô cùng kinh khủng. Vương phi đau lòng, không khỏi trách cứ nàng hai câu. Người đã lớn như vậy rồi, vẫn ngã, thật sự mất mặt. Hán Vương cúi đầu ủ rũ, ngoan ngoãn nghe xong, đáp ứng sau này không ngã nữa.

Chờ đắp thuốc, thuốc bột vẩy lên vết thương, Hán Vương đau đến run rẩy, lông mày nhíu thật chặt, nhưng không nói tiếng nào, cũng không khóc lóc kể lể với Vương phi rằng nàng bị đau, chỉ nhẫn nhịn.

Vương phi luôn cảm thấy, điện hạ ở bên dưới im lặng tích trữ dũng khí. Nàng ấy như nóng lòng tránh thoát khỏi bảo bọc của nàng, ngược lại vì nàng che phong chắn vũ.

Nghĩ như thế, Vương phi vừa vui mừng, lại cảm thấy khá thất vọng. Lấy khả năng của nàng, tất nhiên có thể bảo vệ tốt điện hạ, để nàng ấy một đời tự tại không lo. Điện hạ vẫn mềm mại tương đối đáng yêu.

Hán Vương mệt mỏi, vừa lên giường, liền nhích tới bên cạnh Vương phi, khép mắt lại. Vương phi nhìn nàng hồi lâu, chọt chọt khuôn mặt nhỏ của nàng, vẫn mềm mại vô cùng, không khỏi mỉm cười. Cảm giác ý nghĩ của mình thật sự buồn cười, phàm là người, ai có thể một đời ngây thơ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hán Vương đứng dậy thay y phục, lấy ra công phục mà nàng hồi lâu chưa dùng, đi vào triều.

Trong triều đã nghị luận sôi nổi, chúng thần châu đầu ghé tai, nghị luận sôi nổi, hiển nhiên đã nghe ra tiếng thanh.

Hán Vương suy đoán bệ hạ sợ là sẽ phải nổi cơn thịnh nộ, nhưng vẫn đoán sai cơn giận của Hoàng Đế.

Phía Nam sắp sửa khai chiến, trong nước lại xảy ra chuyện như thế, chẳng lẽ tướng sĩ Đại Ngụy, vừa phải lên ngựa gϊếŧ địch, vừa phải phân tâm loạn trong nước?

Đêm qua, Thừa Tướng suốt đêm vào cung, ký phát công văn, đem Thái Thường bỏ ngục vấn tội. Hình bộ cùng Đại Lý Tự trắng đêm chưa ngủ, thẩm lý cả đêm, cho đến lúc lâm triều, đã lớn đưa ra manh mối.

Hình bộ Thượng Thư cùng Đại Lý Tự Khanh đáy mắt là một mảng đen sì, trong mắt còn mang tơ máu, tinh thần lại vô cùng phấn chấn, lúc ở trên điện đem mọi sự mười mươi nói rõ ra.

Muốn nói Thái Thường cũng thật lớn mật, lúc trước hắn có thể bởi vì Hán Vương có lẽ có hi vọng với ngôi vị Hoàng Đế, liền gả con gái cho nàng, có thể thấy người này cũng có chút dũng cảm. Không biết làm sao hắn tuy lớn mật, năng lực chênh lệch không chỉ một chút xíu, lần này thu không ít kim ngân từ Quý cữu huynh, nhưng ngay cả Quý cữu huynh đến tột cùng làm sao làm việc cũng nói không rõ ràng, chỉ nói bóc lột quá đáng, khiến dân chúng oán không thôi, Huyện Lệnh kia không chịu thông đồng làm bậy, viết tấu chương bẩm tấu lên, mang vật chứng đến. Cụ thể dân chúng oán than làm sao, Quý cữu huynh rốt cuộc vơ vét bao nhiêu, nhưng hỏi đến lại không biết.

Hình bộ Thượng Thư thấy hắn là nhạc phụ của Hán Vương điện hạ, cũng không làm nhục hắn, trong lòng phỉ nhổ là tránh không khỏi.

Mang Thái Thường từ nơi thẩm tra đến, Hình bộ Thượng Thư lại nói: "Vật chứng của Huyện Lệnh, vẫn còn đang trên đường đến, đợi sớ tấu đem vào kinh, có thể biết tình hình cụ thể."

Hoàng Đế nói: "Hán Vương đệ đã lệnh giáp sĩ xuất kinh tiếp ứng, nhất định không hỏng việc được."

Chúng thần nghe vậy, đều lặng lẽ liếc nhìn Hán Vương. Có câu nói đó của bệ hạ, lần này bất luận Thái Thường định tội thế nào, đều không liên lụy đến Hán Vương điện hạ.

Không ngờ Hán Vương điện hạ ngày thường bất thanh bất hưởng (*), lại khí phách như thế. Nhà vợ vấn tội, vô cùng nhục nhã, hắn lại không bao che chút nào, thậm chí tự tay đem mọi chuyện vạch trần. Đúng là một kẻ lòng dạ ác độc.

(*) Bất thanh bất hưởng (不声不响): Không một tiếng vang, âm thầm lặng lẽ.

Bậc trọng thần như Thừa Tướng, nghĩ đến liền càng sâu chút. Trong triều chính trị thanh minh, xảy ra chuyện lớn như vậy, giấu là không thể che giấu nổi, so với chờ những đại thần khác vạch trần, không bằng tự hắn bóc trần, còn có thể cứu vãn thánh tâm, tráng sĩ chặt tay, róc xương chữa thương, có thể thấy được tâm cơ thâm trầm.

Kẻ tâm cơ thâm trầm lòng dạ ác độc cố lắng nghe chúng thần mồm năm miệng mười can gián, nàng không lưu tâm chuyện trong triều, khó tránh khỏi không rõ phe phái, trong giọng nói các đại thần có thâm ý, tựa như đang nghe thiên thư vậy, luôn không thể hiểu được.

Các đại thần đều đã trải qua chuyện trên triều đã lâu, rất nhiều câu nói không cần phải nói hết, chính là tâm lĩnh thần hội. Hán Vương nghe đến đầu óc mơ hồ, như bị cô lập.

Nàng ngơ ngác, không khỏi xuất thần.

Không biết làm sao mới có thể khiến Vương phi thành tiên. Các nàng khó có kiếp sau, nàng càng không muốn Vương phi một đời lại một đời đi tìm nàng, nếu nàng mất rồi, Vương phi có thể tu thành chính quả, vậy cũng tốt.

Nàng đang tìm kiếm trong đầu xem cách nào để tu tiên. Chuyện bí ẩn như này, đương nhiên không phải chuyện nàng có thể biết. Nàng biết cũng chỉ có cách trong thoại bản mà thôi. Nhưng thoại bản là do con người viết, không thể coi là thật được. Hán Vương đăm chiêu, chẳng lẽ lại phải đi chùa Bạch Mã một chuyến, hỏi cao tăng một câu?

Người mà nàng biết trong đó, chỉ có Pháp Như dáng vẻ trang nghiêm, hình ảnh thế ngoại cao nhân lớn nhất, nói không chừng, hắn có thể chỉ điểm một, hai. Ý niệm này mới vừa nhuốm, lại bị Hán Vương phủ nhận, đại nạn của Pháp Như sắp tới, sắp viên tịch, sao hắn biết tu tiên thế nào, liền tự mình đi tới, sao còn có thể có viên tịch nói chuyện.

Hán Vương trôi về nơi xa xôi, không ngờ có một thanh âm truyền đến: "Hán Vương đệ."

Hán Vương kinh hãi, ngẩng đầu nhìn về phía ngự tọa, bên trong tròng mắt đen nhánh tràn đầy nghi hoặc.

Nghi hoặc này rơi vào trong mắt quần thần, quả nhiên cao thâm khó dò vô cùng. Đều đã hiển lộ tâm cơ rồi, còn có thể không chút biến sắc, ngụy trang vô tri, Hán Vương điện hạ quả thực là hạng người mưu mẹo.

Hoàng Đế đang thịnh nộ, thấy Hán Vương như vậy, dung sắc càng hoãn hoãn: "Trẫm yêu quý dân chúng, khổ dân chúng khó khăn, làm sao trong triều chính vụ nặng nề, không thể thoát thân, đệ là thân vương, là thân đệ của trẫm, liền thay trẫm đi một chuyến, thay trẫm an dân."

Hán Vương kinh hãi, nàng chưa bao giờ ôm đồm chuyện gì, với rất nhiều chuyện đều rất mới lạ, nào có thể gánh nổi trọng trách an dân này. Vội vàng muốn bẩm hốt chối từ, hốt ngà voi trong tay vừa giơ lên, Hán Vương bỗng nhiên ổn định, vẻ mặt bao nhiêu biến ảo, nàng thay đổi vẻ kinh hoảng, đoan đoan chính chính mà thi lễ một cái, một mặt chính khí nói: "Thần tuân thánh mệnh."

Nàng ở trong lòng giãy dụa một trận, càng liền nói phục chính mình, tiếp nhận bị phái đi. Hoàng Đế có chút bất ngờ.

Hoàng đệ này của nàng, nàng biết rõ, thuở nhỏ nhát gan, gặp chuyện từ trước đến giờ tránh không kịp. Nàng đã sẵn sàng thêm chút cổ vũ, khuyên nàng phụng chiếu, ai biết nàng không biết nghĩ đến cái gì, lại tự mình nghĩ thông suốt.

Các đại thần cũng bất ngờ, dồn dập đánh giá Hán Vương.

Hán Vương đứng ở trên điện, đông đảo ánh mắt đều dừng ở trên người nàng, chốc lát, trên điện lại vang lên tiếng nói xì xào, đại thần bốn phía khẩu nhĩ đυ.ng vào nhau, khe khẽ nghị luận.

Ánh mắt mọi người rơi trên người nàng giống như châm triết vậy, Hán Vương cả người không dễ chịu, đáy lòng hoang mang xông lên, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, bưng tay áo lớn không biết nên hướng về nơi nào mới biết.

Nàng nhát gan, chưa bao giờ dám thu hút sự chú ý của người khác như thế, nhưng nàng nghĩ, nếu nàng vẫn mềm yếu, vẫn cần A Dao bảo vệ, xảy ra chuyện liền kinh hoàng luống cuống, tìm kiếm che chở, A Dao làm sao yên tâm nàng được.

Nàng phải bảo vệ nàng ấy, lời này nghe tới thật giống như mạnh miệng. A Dao lợi hại như vậy, sao cần nàng bảo vệ. Nhưng Hán Vương quả nhiên thật sự quyết tâm bảo vệ nàng ấy. Nàng sẽ không gây trở ngại cho nàng ấy, đợi nàng có một ngày cuối cùng cũng được phi thăng, nhưng bởi vì không yên lòng nàng, mà ở lại thế gian.

Hán Vương không nói tiếng nào, nghiêm mặt, mặc cho chư thần đánh giá.

Hoàng Đế suy nghĩ một chút, lại gọi Hình bộ Thượng Thư: "Lô Thượng Thư làm Khâm Sứ, đến Châu Quận tra rõ án này, quan chức có liên quan đến vụ án, bất luận đang ở chức gì, đều đoạt quan hạ ngục giống nhau, áp giải kinh sư."

Hình bộ Thượng Thư lĩnh chỉ.

Người hữu tâm vừa nhìn liền biết, an bài như vậy, là sợ Hán Vương không chịu nổi chức trách lớn. Hai người cùng đi đến Châu Quận, một người tra án, một người an dân, nếu như Hán Vương điện hạ có sơ hở, Lô Thượng Thư ở ngay bên cạnh, có thể chu toàn thay.

Hán Vương lén nhìn Hình bộ Thượng Thư, chỉ thấy vị lão Thượng Thư này thân hình khô quắt, dáng vẻ cứng nhắc, rất là nghiêm túc, như tiên sinh dạy học lâu ngày, vừa nhìn chính là người nghiêm khắc.

Lô Thượng Thư như nhận ra ánh mắt của Hán Vương, nhìn sang nàng, gật đầu hành lễ với nàng, Hán Vương muốn đáp lễ, Lô Thượng Thư đã quay đầu lại, không hề nhìn nàng. Rõ ràng là không sợ nàng.

Hán Vương e sợ, vội an ủi mình, không sợ, mình là Hán Vương, hắn không thể hung dữ với mình.

Cùng tan triều, đi ra đại điện, Lô Thượng Thư lại gần Hán Vương. Hán Vương dừng lại, chờ đợi hắn.

Lô Thượng Thư thấy Hán Vương dung sắc trầm tĩnh, lại nhìn đại thần bốn phía vẫn chưa đi vô tình hay cố ý để ý bên này, liền nói với Hán Vương: "Thần có việc thương nghị với điện hạ, nếu như điện hạ rãnh rỗi, sau giờ ngọ mời giá lâm xá hạ."

(*) Xá hạ (舍下): Nhà của mình.

Hán Vương gật đầu: "Cô sẽ đến."

Lô Thượng Thư nghe vậy, nhấc tay áo thi lễ với Hán Vương, liền đi.

Dù cho Lô Thượng Thư không nói rõ, Hán Vương cũng biết, hắn thương nghị với nàng, quá nửa là kỳ hạn khởi hành, cùng tình trạng ở địa phương một chút.

Dân chúng kêu than, phải có an ủi. Hai người tất nhiên càng sớm khởi hành càng tốt. Nhưng hai người hành trang lại không thể không chuẩn bị, Hán Vương còn có thật nhiều nghi trượng, Hình bộ Thượng Thư thì còn muốn điểm công văn cùng hàng ngũ chúc quan, cùng hắn phá án. Huyện Lệnh kia dâng sớ lên kinh thành cũng một hai ngày, nếu có thể vừa xem, liền có thể hiểu rõ tình trạng địa phương hai phần.

Hán Vương thoáng đứng lại, thấy Lô Thượng Thư đi về phía nha môn lục bộ, biết hắn quá nửa là đi đến Hình bộ, xoay người, đi ra khỏi cung.

Lô Thượng Thư làm chủ quan một bộ, chúa để ý công việc Hình bộ, hắn phải xuất kinh, đông đảo sự vụ trong bộ đều cần an bài. Hán Vương cũng không nhiều việc vặt lắm, hạ triều, liền quay về vương phủ , bảo người trong phủ chuẩn bị ít hành trang.

Gia lệnh nghe nói bệ hạ đem trọng trách an dân giao cho Hán Vương, cũng giật nảy cả mình, ngạc nhiên qua đi, chính là vui mừng, cung kính nói: "Điện hạ xuất hành, không thể đùa được, thần liền đi chuẩn bị."

Sự vụ trong phủ, gia lệnh chưa bao giờ mắc sai lầm, Hán Vương rất tin tưởng hắn, thấy gia lệnh liền muốn lui ra, Hán Vương chợt nhớ tới một chuyện: "Không cần phô trương."

Quý cữu huynh đi đến hai quận Đông Thành, Đông An, hai quận này mùa màng không được, lại bị vơ vét một trận, nghĩ đến nơi khổ cực lầm than. Trên làm dưới theo, nếu như Hán Vương ngồi vương giá phô trương, nơi đó nhất định sẽ đối đãi long trọng, tiêu tốn tiền bạc, sau đó lại phải gia tăng với bách tính. Tình trạng bách tích hai quận khổ cực, nàng đi là vì an dân, không thể lại để bọn họ chó cắn áo rách được.

Gia lệnh liền hiểu rõ, gật đầu liên tục: "Vâng." Nói xong, lại nói, "Điện hạ lần đầu lĩnh soa sứ, có nói với Vương phi?"

Vừa phải xa nhà, không thể thiếu nói với Vương phi một tiếng. Huống hồ người hầu, nghi trượng có gia lệnh chuẩn bị, điện hạ đổi giặt quần áo, bội sức, quan mũ lại cần Vương phi chuẩn bị.

Hán Vương nghe thấy hai chữ Vương phi, tâm trạng chính là run lên, cố gắng duy trì thận trọng nói: "Ta đang định đi nói."

Nàng bỗng nhiên phải xuất kinh, không biết lần này đi là bao lâu.

Hán Vương thấy sắc trời còn sớm, chậm rãi đi đến hậu viện. Vương phi đang cùng hai quản sự nói chuyện, thấy Hán Vương giá lâm, nàng phất phất tay, ra hiệu hai người lui ra.

Hán Vương hơi thở phào nhẹ nhõm, nếu như có người ngoài ở đây, nàng thật sự không biết mở miệng với A Dao thế nào.

Hán Vương đầy mặt đều tràn ngập tâm sự, Vương phi lại có thể nào không thấy được. Nàng gọi Hán Vương ngồi xuống bên cạnh nàng, mới hỏi: "Có phải điện hạ có chuyện muốn nói?"

Hán Vương nói: "Bệ hạ lệnh ta xuất kinh an dân, hai ngày nữa lên đường."

Lúc nói, dáng dấp có chút mệt mỏi. Nàng có tâm tự lập, để Vương phi đối với nàng yên tâm, không đến nỗi tương lai bởi vì không yên lòng nàng mà ở lại thế gian. Có thể vừa nghĩ tới sau này có rất nhiều tháng ngày không thấy Vương phi, nàng vẫn rất thất vọng.

Tin tức này đến đột nhiên, Vương phi lại bình tĩnh, cũng không lộ ra ngoài ý muốn, thấy Hán Vương cúi thấp vô cùng, không khỏi nở nụ cười: "Điện hạ không muốn đi?"

Hán Vương gật gù, gật một nửa, nhớ tới cái gì đó, lại liền vội vàng lắc đầu. Trước gật đầu, lại lắc đầu, thật mâu thuẫn vô cùng. Hán Vương lặng lẽ nhìn Vương phi một chút, thấy Vương phi trước sau ôn hòa nhìn nàng. Trong lòng không khỏi cao hứng trở lại, nhưng mà bên trong cao hứng này lại lộn xộn khổ sở.

Thật ra, các nàng coi như phải chia lìa, cũng ở mấy chục năm sau, lúc này nàng liền bắt đầu vì thế mà ưu phiền, thật sự có chút sớm. Chia lìa cùng luân hồi là không cách nào tránh khỏi, so với vì thế hao tổn tinh thần, không bằng tận hưởng lạc thú trước mắt. Có lẽ Hán Vương chính là không nhịn được.

Nàng cúi đầu, khuấy động ngọc bội bên hông, một hồi một hồi, như đứa nhỏ tiến vào trong ngõ cụt không thấy đường ra. Vương phi sờ sờ gáy nàng, da thịt mềm mại trong tay, mang theo nhiệt độ của Hán Vương. Hán Vương theo bản năng cọ vào lòng bàn tay nàng.

"Động tác này của bệ hạ, dụng tâm lương khổ, điện hạ rất cần làm việc, đừng vội khiến cho nàng thất vọng." Vương phi chậm rãi nói.

Hán Vương ngẩng đầu, có chút không hiểu chớp mắt. Nàng nghĩ tới vì sao bệ hạ sai nàng đi an dân, trong triều hiền thần đầy điện, cũng không phải không là nàng thì không thể, chỉ là nàng không để ý triều chính, thế nào cũng không nghĩ ra được. Trước mắt Vương phi nói rồi, nàng liền hỏi một câu: "Vì sao?"

"Thái Thường hoang đường, điện hạ và ông ấy dù sao cũng là ông tế (cha vợ và con rể), không thể thiếu bị ông ấy liên lụy, bệ hạ phái điện hạ đi an dân, vừa là tín nhiệm, cũng dẹp hoài nghi của quần thần. Mà an dân là đại công, đợi điện hạ hồi kinh, nếu phải cứu một nhà Thái Thường, có thể bằng công này khẩn cầu Thánh Thượng xử lý nhẹ nhàng."

Vương phi giảng giải cẩn thận, Hán Vương vừa nghe liền hiểu, nàng hoàn toàn không ngờ tới trong này lại còn có nhiều suy tính như thế, ngẩn ngơ mới nghiêm túc nói: "Ta sẽ cố gắng làm việc."