Chương 46

Vừa dứt lời, liền thấy Vương phi cười tủm tỉm nhìn nàng.

Khuôn mặt Hán Vương đỏ ửng cả lên, cũng nghĩ tới, khi đó, các nàng còn chưa gặp mặt, nếu chưa gặp mặt, tự nhiên không biết có một người như nàng, càng không thể nói tới chuyện đặc biệt tới để thành thân với nàng.

Nàng suy nghĩ lung tung như vậy, Vương phi sẽ cười nhạo nàng. Khuôn mặt Hán Vương ửng hồng, thẹn thùng trốn trong lòng Vương phi, không dám đối diện với nàng ấy. Vương phi cũng không nói, giơ tay khẽ vuốt ve gáy nàng. Lòng bàn tay của nàng ấy man mát, mềm mại, tựa như nhuyễn ngọc, thoải mái vô cùng. Hán Vương cảm thấy yêu thích, nàng yên lặng không được, qua chốc lát, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Vương phi.

Trong màn đêm tĩnh lặng, Vương phi cũng ôn nhu nhìn nàng chăm chú, nàng vừa ngẩng đầu, vừa vặn rơi vào bên trong sóng mắt tựa như thủy bàn uyển ước. Hán Vương bị hấp dẫn, hồn bay phách lạc mà đối diện Vương phi, liền con mắt cũng không nỡ chớp.

"Ngươi thật sự không phải đặc biệt tới để thành thân với ta sao?"

Hán Vương ngốc nghếch mà hỏi lại một lần nữa, biết rõ không phải, nhưng vẫn không nhịn được, hỏi lại lần nữa. Vương phi không đáp, chỉ mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt kia càng thêm nhu hòa, tình ý kéo dài, như một đoàn khinh vân, từ nơi phương xa đến, mang theo hương hoa đào thơm ngát, nhẹ nhàng bao lấy nàng.

Gò má Hán Vương đều hồng thấy, trong lòng nóng nóng, nhào nhào nhảy lên, muốn dính sát lại gần Vương phi. Nàng duỗi tay nhỏ ra, ôm lấy cổ Vương phi, có chút không giống như ngày trước nàng thường làm nũng, càng bức thiết, lại không giống như do tính tình trẻ con. Nàng ôm lấy Vương phi quá chặt, nhưng vẫn cảm giác không đủ, trong lòng có một chỗ trống rỗng, không chỗ sắp đặt, tựa như muốn vững vàng ôm lấy Vương phi, đem cả người nàng ấy gom vào trong l*иg ngực, khiến hai người bọn họ hòa làm một, mới có thể bổ khuyết nơi trống vắng kia.

Nhưng hai người thì làm sao hòa làm một được, Hán Vương nghĩ không ra cách, cắn môi, có chút khổ sở. Nàng gấp gáp muốn giải trừ, theo bản năng, nhẹ nhàng cắn cổ Vương phi, nơi kia trắng nõn mềm nhẵn, gần như có thể nhìn thấy được mạch máu bên dưới, Hán Vương cắn một hồi, cảm thấy cái nơi trống vắng trong lòng kia như khá hơn một chút.

Nàng tựa như tìm được phương pháp giải trừ, lại liếʍ liếʍ, Vương phi khẽ run lên, nhưng không lên tiếng, nâng tay đặt lên lưng nàng, dung túng nàng làm bậy.

Hán Vương cảm giác mình tối nay thật kỳ quái, vừa rồi còn cảm thấy giải trừ, chỉ chốc lát sau, lại vọt tới nhiều trận trống vắng hơn nữa. Nàng khó chịu, nơi giữa hai chân kia vô cùng khó chịu. Tư vị động tình quả thật xa lạ, Hán Vương đáng thương theo bản năng tìm Vương phi, trong mắt ngậm sương mù, bẹp miệng muốn khóc: "A Dao, ta khó chịu."

Vương phi nhìn nàng một chút, liền thấy vành tai nhỏ trơn nhẵn trước mắt, nàng thoáng nghiêng người về phía trước, ngậm lấy vành tai mềm mại kia vào trong miệng.

Cả người Hán Vương run lên, nắm chặt vạt áo trước của Vương phi, lỗ tai đang yên đang lành, bị Vương phi hôn nhẹ, cả người tê dại , cùng với lưng, đều có chút tê ngứa. Hán Vương cảm thấy khá hơn một chút, có một chút thoải mái, vẫn là A Dao có biện pháp, nàng nhuyễn nhuyễn a một tiếng, ôm lấy Vương phi, hướng về nàng tìm kiếm: "Còn muốn hôn nhẹ."

Vương phi như nàng mong muốn, cố gắng thương yêu tai nhỏ của nàng một phen, tỉ mỉ hôn xuống, không ngừng rơi vào trên tai, dần dần dịch xuống dưới, đi tới cổ Hán Vương, quần áo Hán Vương ngổn ngang, vạt áo nửa mở, trong mắt tựa như nước tựa như sương, mơ mơ hồ hồ, còn mang theo chút mê man.

Nàng lại cảm thấy không đủ, như gãi không đúng chỗ ngứa, A Dao hôn lỗ tai của nàng, hôn cổ của nàng đều rất thoải mái, nhưng mà cái nơi trống vắng kia càng ngày càng lợi hại.

Cảm giác này xa lạ mà kỳ quái, Hán Vương rốt cục khóc lên: "Ô ô ô ô ô, A Dao, khó chịu..."

Trong mắt Vương phi loé lên một vệt ý cười, giơ tay lau đi nước mắt trên mặt Hán Vương. Hán Vương nước mắt mông lung mà nhìn nàng, lại khó chịu, vừa vui sướиɠ A Dao đối tốt với nàng.

Bên môi Vương phi cong lên ý cười, nói: "Điện hạ nơi nào khó chịu?"

Giọng nói của nàng không khác ngày thường, ôn nhu lại mang theo chút lành lạnh nơi trần thế, vậy mà lúc này, rơi vào trong tai Hán Vương, là cảm giác đầu độc.

Hai chân Hán Vương, giữa hai chân gây phiền muộn, đầu tiên là run lên, chợt lại trống rỗng đến lợi hại, nàng đỏ hai mắt, mắc cỡ trên mặt đều có thể chảy ra máu, ấp úng không dám nói là nơi kia khó chịu.

Mắt thấy Hán Vương nói không được, lại muốn khóc, Vương phi ôn nhu dụ dỗ nói: "Chuyện liên quan đến thân thể điện hạ, không cẩn thận, cứ nói đi, nơi nào khó chịu?"

Khi nàng nói chuyện, hơi thở phả lên cổ Hán Vương, nong nóng, ngứa một chút, mê hoặc vô cùng, Hán Vương càng ngày càng khó chịu, cảm thấy A Dao nói đúng, thấp giọng nói: "Bên dưới, giữa hai chân nơi đó khó chịu."

Vương phi dụ dỗ nàng nói: "Làm sao khó chịu?"

Hán Vương lắp ba lắp bắp: "Ướt, ướt."

Bộ dáng bé nhỏ đáng thương vô cùng, ngây thơ đơn thuần, tựa như đứa nhỏ, lại nói lời da^ʍ mỹ. Điện hạ động tình, tựa như chú mèo con, bất lực mà cọ vào người nàng, khẽ ngâm lên, Vương phi bỗng nhiên liền không thèm để ý thời gian các nàng chia lìa năm ngày, điện hạ ngày ngày ôm cái bình hoa hải đường không chịu buông. Lòng bàn tay xoa môi Hán Vương, nhẹ nhàng vuốt ve.

Khóe mắt Hán Vương ngậm nước mắt, chợt cảm thấy môi lưỡi khô khốc, duỗi cái lưỡi béo mập ra liếʍ lấy.

Vương phi ôn nhu cười nói: "Ta trị liệu cho điện hạ có được không?"

Kết quả trị liệu, chính là Hán Vương trong trong ngoài ngoài, bị Vương phi thưởng thức một phen. Hán Vương mới nếm mùi sắc dục nên ngày hôm sau dậy muộn chút.

Vương phi không cần giấc ngủ, cũng không tĩnh tọa dưỡng thần, nằm bên cạnh Hán Vương, nhìn nàng cả đêm. Điện hạ mệt mỏi vô cùng, mơ mơ màng màng ngủ trước, vẫn cầm lấy vạt áo của nàng hỏi: "Ngươi thật sự không phải đặc biệt tới để thành thân với ta sao?"

Ánh mặt trời bên ngoài xuyên qua cửa sổ giấy, tẩm điện được chiếu sáng nửa căn phòng. Hán Vương ngủ thật sâu, khuôn mặt nhỏ che đậy bên dưới chăn gấm, lỗ tai lại lộ ra bên ngoài, Vương phi chợt nhớ tới ngày các nàng thành thân, nàng đi tắm đầu tiên, điện hạ ở trong tẩm điện chờ đợi nàng, chờ đến ngủ thϊếp đi. Khi đó các nàng chưa hiểu biết, nàng nhìn thấy cái tai mềm nhỏ này, vẫn không thể nhịn được, đưa tay sờ sờ.

Mềm mại bóng loáng, đúng là cảm giác trong ký ức.

Hán Vương giật giật, mở mắt ra, nàng mới vừa tỉnh, vẫn còn hơi có chút mê man, men theo thói quen, xoay người muốn ôm Vương phi. Vương phi thu tay về, ôm lấy Hán Vương vào trong lòng, ôn nhu nói: "Điện hạ dậy rồi."

Hán Vương ôm lấy cổ nàng, gật gù, ý thức dần dần thanh tỉnh. Hình ảnh đêm qua từng cái từng cái hiện lên trong đầu Hán Vương. Khuôn mặt Hán Vương ửng đỏ, thoát khỏi l*иg ngực Vương phi, trốn vào trong chăn gấm.

Thân thể đã lau qua, tẩm y cũng đã đổi mới, Vương phi ôn nhu, tự nhiên sẽ không làm đau nàng, trên người cũng không lưu lại dấu vết, nhưng giữa hai chân sau đó vẫn giữu lại chút khó chịu. Nàng lại mù mịt, cũng hiểu được, đây là chuyện mà trong sách tranh không có vẽ tới.

L*иg ngực Hán Vương đập đến lợi hại, cảm thấy vui vẻ, lại cảm giác vô cùng ngượng ngùng, trốn trong chăn gấm không chịu chui ra.

Sáng sớm vào mùa hè, vẫn còn mát mẻ, nhưng trùm chăn gấm kín mít như vậy cũng không tốt. Vương phi kéo kéo góc chăn, gọi nàng đi ra.

Hán Vương nằm chết dí dưới đáy không chịu lên tiếng.

Lại một lát sau, Hán Vương vẫn trốn, Vương phi liếc nhìn ngoài cửa sổ, thấy mặt trời đã lên cao, sợ nóng hỏng Hán Vương, nhân tiện nói: "Điện hạ không nghe lời?"

Hán Vương ngoi đầu từ bên dưới lên, nhẹ giọng nói: "Nghe."

Nàng ngoi đầu lên, thân thể vẫn trốn bên dưới, ngẩng đầu liếc nhìn Vương phi, chỉ một chút, lại nhanh chóng cúi đầu, ửng đỏ trên mặt tràn đến tai, liền cái vành tai nhỏ kia cũng đỏ bừng. Bởi vì náo loạn một trận này, tóc cũng rối loạn, một đống tóc dựng lên.

Vương phi cong cong môi, chợt bình tĩnh lại một lần nữa, đè xuống túm tóc kia của nàng.

Vương phi không hỏi nàng, nàng không cần mở miệng, cảm thấy khá hơn một chút, chuyện suýt chút nữa nhấn chìm nàng trong thẹn thùng hòa hoãn lại một chút, trong lòng lại ấm áp vui vẻ. Nàng biết chuyện trên sách tranh, chỉ có phu thê mới làm được, gọi là ngư thủy chi hoan (*). Ngư thủy chi hoan, chính là hỗ định cả đời.

(*) Ngư thủy chi hoan (鱼水之欢): Quan hệ thân mật.

Vương phi đến gần một chút, để Hán Vương gối đầu lên đùi nàng, Hán Vương bất tri bất giác liền cọ qua, cả người cuộn tròn bên cạnh Vương phi, như một chú mèo con được ăn no, thỉnh thoảng lắc đuôi một hồi.

Vương phi cúi đầu nhìn nàng, khẽ mỉm cười.

Hán Vương thấy nàng cười, không tên mà lại đỏ mặt. Nhớ tới đêm qua, A Dao ôm nàng, ở bên tai nàng ôn thanh an ủi, bảo nàng thả lỏng thân thể, nàng theo lời thả lỏng, bao lấy ngón tay A Dao, cuối cùng nàng cảm thấy thoải mái, muốn nhìn vẻ mặt A Dao một chút, nàng liền mỉm cười nhìn nàng như thế, yêu thương, cưng chiều tràn ngập trong mắt.

Cả người Hán Vương đều trốn trong ngực Vương phi, nàng nghe thấy mùi thơm ngát trên người Vương phi, bỗng nhiên nghĩ đến, A Dao đẹp như vậy, vạn vật trên khắp thiên hạ, non xanh nước biếc đều hạ thấp xuống, không biết bản thể của nàng ấy là cái gì.

Vừa nghĩ như thế, nàng liền hỏi.

"Bản thể của ta, điện hạ đã thấy rồi." Vương phi nói.

Hán Vương kinh ngạc: "Ta đã thấy?"

"Ta chính là cây đào bên trong chùa Nghiễm Bình."

Hán Vương kinh ngạc đến ngây người.