Chương 42

"Dã đạo từ nơi nào đến, dám ở trước mặt cô yêu ngôn hoặc chúng!"

Dưới màn đêm, đèn l*иg chiếu rọi, hồ Thái Dịch trơn nhẵn như gương, chợt có gió nhẹ phất qua, làm xuân thủy trong hồ gợn sóng, đánh thẳng vào ánh mắt trong màn đêm.

Cung yến đã sắp kết thúc, chỗ quần thần sắc mặt đều đã ửng đổ, lộ ra chút say. Hán Vương không thích rượu, ngoại trừ chúc thọ Hoàng Đế và Hoàng Phu uống hai chén, chính là không uống rượu, vì vậy trong bữa tiệc, chỉ có một mình nàng vẫn mang hai mắt trong trẻo.

Đèn l*иg từ từ cháy hết, có vài cung nữ lặng yên không một tiếng động mang dầu thắp lên, thêm dầu thắp vào từng chiếc đèn l*иg. Hán Vương không biết làm sao, chợt thấy bị đè nén, nhìn chung quanh, thấy quần thần từng người đùa giỡn, liền lặng lẽ rời bữa tiệc, đi đến bên hồ.

Những cách hoa đào tàn bên hồ, cánh hoa rơi đầy đất hóa thành bùn. Hán Vương ngơ ngác nhìn một hồi, lòng tràn đầy tiếc hận. Trên tay vịn bên hồ, đặt một bát đồ ăn cho cá, không biết người phương nào cho cá ăn, còn sót lại. Hán Vương chậm rãi đi qua, tiện tay nắm lấy một vốc thức ăn cho cá, thả vào trong hồ.

Cá chép trong hồ đến tranh nhau ăn, bắn lên từng đóa bọt sóng.

Tính tình Hán Vương chất phác ngây thơ, nếu vào ngày thường, nhất định sẽ cảm thấy thú vị, nhưng mà tối nay, không biết làm sao, do xa phủ, nàng liền có chút hồn vía lên mây.

Hồ nước mênh mông trước người, đưa mắt nhìn tới, chỉ thấy đêm đen như vẩy mực, mặt hồ lộ ra ánh sáng trong trẻo, yên tĩnh không hề có một tiếng động; phía sau không xa, chén bàn tàn tạ, vui cười từng trận, công khanh đang dự tiệc. Một bên là cô đơn yên tĩnh, một bên huyên náo giữa trăm hoa, Hán Vương bỗng dưng lộ ra một cỗ tâm ý chia lìa, nàng kinh ngạc mà nhìn mặt hồ đến xuất thần: "Không biết A Dao lúc này đang làm gì, có lẽ đã nghỉ ngơi rồi."

"Hán Vương điện hạ." Phía sau chợt có người lên tiếng.

Hán Vương khẽ run lên, xoay người lại, nhìn thấy một tên hoạn quan.

Hoạn quan kia hoảng sợ cúi đầu: "Tiểu thần đáng chết, quấy nhiễu điện hạ rồi. Chỉ là tiệc sắp tàn, bệ hạ cùng Hoàng Phu sắp di giá, nếu điện hạ không vái đưa, không khỏi bất kính."

Hán Vương đưa mắt nhìn đến bữa tiệc, quả nhiên thấy bóng người di động, không còn tùy ý như lúc nãy, ngay ngắn có thứ tự bước lên, công khanh tôn thất quay về chỗ ngồi, chuẩn bị hộ tống xa giá.

Nàng vội vàng cảm tạ hoạn quan có hảo ý đến gọi nàng, đi đến bữa tiệc. Đi qua một cây hải đường, chỉ thấy đền l*иg trên cao soi chiếu, một cành hải đường nảy nở vô cùng đẹp đẽ đâm ra ngoài, cản đường. Hán Vương dừng bước, nghĩ đến trong phủ cái gì cũng có, Vương phi cái gì cũng cũng không thiếu, nàng hiếm khi vào cung một chuyến, không bằng liền chiết một cành mộ xuân về, mang cho A Dao xem, A Dao nhất định sẽ rất vui vẻ.

Hán Vương vừa nghĩ tới Vương phi sẽ rất vui vẻ, bên môi lộ ra ý cười, đưa tay dè dặt bẻ cành hải đường kia, cầm trong tay, lấy ống tay áo che đậy.

May mà bóng đêm tối tăm, dù có ánh đèn, rốt cuộc cũng không sáng sủa như ban ngày, mà mọi người đều đã say khướt, không ai để ý đến nàng, đến khi tiệc tàn, nàng vẫn bảo hộ cành hải đường này tốt đẹp.

Xa giá của vương phủ đợi bên ngoài cung.

Hán Vương đi có chút gấp, nàng bước lên xa giá ngồi vững vàng, liền bảo người hầu khởi giá hồi phủ.

Người hầu của vương phủ đương nhiên nhạy bén, theo sát hộ tống vương giá đương nhiên là thị vệ trong quân đoàn tinh nhuệ, nhưng dù cho tướng sĩ thân kinh bách chiến, chém gϊếŧ ở trên chiến trường, cũng khó phát giác, từ lúc vương giá rời cửa cung, liền có hai tên đại yêu theo sát phía sau.

Ở trong kinh sư, yêu tinh làm việc, cũng rất cẩn thận. Huống hồ tối nay lại có cơ hội hiếm có, Hán Vương luôn rất ít giao du với bên ngoài, ngoài trừ lúc này, muốn chờ vương khí một mình hành động liền không biết là khi nào rồi. Cần một kích phải trúng mới tốt.

Vương giá ra khỏi phố Chu Tước, đi tới con đường nhỏ. Ngoại trừ đoàn người Hán Vương phủ, bốn phía không có người đi lại. Hoa mai yêu cùng Minh Sắt liếc mắt nhìn nhau, niệm Quyết, hướng thị vệ bắn ra.

Trong nháy mắt, thị vệ đều ngã xuống đất, kể cả người hầu đang hầu hạ hai bên xa giá cũng mất đi tri giác.

Hoa mai yêu thấp giọng nói: "Mau cướp vương khí."

Bên chỗ Sơn Hồn, nhiều nhất kéo dài một khắc, nhiều hơn nữa liền khó rồi.

Minh Sắt liếc nàng một chút: "Tối nay thực sự may mắn."

Bước ngoặt này, Quân Dao nhất định sẽ đến đón Hán Vương hồi phủ, mà tối nay trong cung đặc biệt lỏng lẻo, càng hỗn loạn. Như vậy ngược lại tốt, dễ dàng cho nàng, an bài nhiều hơn nữa.

Hoa mai yêu chỉ cho rằng nàng ta sắp thuận lợi đến cướp vương khí, ý cười đầy mặt: "Sáu người chúng ta kết minh, ngoại trừ Quân Dao, thế gian này còn có kẻ nào, có thể làm địch thủ?"

Chỉ cần ngăn cản Quân Dao, sao mà thất thủ đây.

Nàng ta vừa nói, vừa nghiêm mặt, tới gần xa giá. Đáng tiếc, phải chia sẻ với kẻ khác, bằng không, lúc này nàng ta liền nuốt trọn vương khí, khởi bất khoái tai? Hoa mai yêu trần đầy tiếc nuối, loáng thoáng càng sinh ra không ít hối hận. Nếu không lập lời thề, hay không cùng bọn họ liên thủ, cũng chưa chắc không thể đắc thủ. Nàng ta nuốt trọn vương khí, Quân Dao vẫn còn ở trong vương phủ, lẽ nào liền kịp tới cứu.

Đáng trách nàng ta đã lập lời thề, một khi vi phạm, Huyết Chú ắt sẽ phản phệ.

Hoa mai yêu một mặt tiếc nuối, một mặt đi tới trước cửa xe, trong xe yên tĩnh, không có một chút tiếng vang nào, vương khí cũng giống như từng kẻ hầu, bất tỉnh.

Hoa mai yêu tự đắc nở nụ cười, đưa tay liền muốn đẩy cửa xe ra. Bỗng nhiên sau lưng mát lạnh, một mũi kiếm bén nhọn để trên lưng nàng ta.

Trên thân kiếm vận linh khí, chỉ cần nhẹ nhàng đâm về phía trước một cái, liền có thể cắm vào cơ thể nàng ta, xoắn nát yêu đan của nàng ta. Hoa mai yêu vừa kinh vừa giận, quay đầu nhìn lại, liền thấy Minh Sắt cầm kiếm, cười tủm tỉm nhìn nàng ta.

"Thật là lớn ý. Thế gian đều biết, ta từ khi khai Linh Trí, chính là môn hạ tẩu tốt của Quân Dao, sao lại ruồng bỏ nàng. Các ngươi sao liền dễ dàng tin ta như thế?"

Nàng từ từ dứt lời, vẻ mặt tư thái cực kỳ thản nhiên.

Hoa mai yêu nhất thời kinh hãi chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người: "Ngươi, ngươi là được Quân Dao phái tới, có ý định dẫn chúng ta vào thành, cùng nhau tru diệt?" Như vậy đám người Sơn Hồn nhất định cũng gặp bất hạnh.

Minh Sắt chỉ nở nụ cười, nhưng không đáp.

Nụ cười này của nàng ta, rơi vào trong mắt hoa mai yêu, cũng như chấp nhận. Hoa mai yêu rất tức giận, trong tay âm thầm vận linh khí, muốn di dời sự chú ý của Minh Sắt, thật liều mạng một phen, ai biết linh khí chưa tụ thành, kiếm trên lưng đã đâm vào da thịt, linh khí trên thân kiếm như thế long đằng hổ dược (*), chui thẳng vào trong cơ thể nàng, vọt nhanh đến đan điền.

(*) Long đằng hổ dược (龙腾虎跃): Rồng cuốn hổ chồm, khí thế mạnh mẽ.

Hoa mai yêu chống đỡ không được, trên trán chảy ra từng trận mồ hôi lạnh, cả giận nói: "Ngươi liền không muốn trở thành tiên!"

Minh Sắt bỗng nhiên rút kiếm, tay trái nhanh như chớp hướng hoa mai yêu gảy ngón tay một cái, hoa mai yêu vốn kém cỏi, không kịp phản kích, lúc này ngã xuống đất. Minh Sắt đi lên phía trước, một đạo Quyết sắp đánh vào yêu đan của hoa mai yêu, chỉ cần một ý niệm, liền có thể khiến yêu đan của nàng ta vỡ nát.

Làm xong việc này, nàng bỗng nhiên ngẩn ngơ, chiêu thức ấy, vào một ngàn năm trước, Quân Dao dạy nàng. Lần đó, nàng rơi vào tay một đại yêu, Quân Dao xuất thủ cứu nàng.

Minh Sắt thoáng giương mắt, thân vương phàm nhân, tôn sùng cực kỳ, xa giá điêu khắc ngọc kim, xa hoa cực kỳ. Nắm quyền lớn, hưởng hết phú quý, đáng tiếc, chính là có thể hô mưa gọi gió ở thế gian, cũng không đổi được mệnh số trăm năm.

Minh Sắt lấy lại bình tĩnh, ánh sáng lóe lên, đem bản thân hóa thành một đạo cô, trường kiếm trong tay loáng một cái biến thành một cái phất trần. Nàng chậm rãi tiến lên, đẩy cửa xe ra, chỉ thấy trong xe tối om, Hán Vương hai mắt nhắm nghiền, bất tỉnh nhân sự.

Minh Sắt đối với nàng vung lên phất trần, chỉ trong chốc lát, Hán Vương liền thăm thẳm tỉnh lại.

Trên mặt nàng lộ ra vẻ mờ mịt, theo bản năng ngồi dậy, sa bào đỏ thẩm rộng lớn có chút loạn, mặc ở trên người nàng, càng vắng vẻ, hoàn toàn là một thiếu niên gầy yếu.

"Hán Vương điện hạ có nơi nào không khỏe hay không?" Minh Sắt bày ra vẻ ôn hòa hiền hậu, ôn nhu hỏi.

Hán Vương lúc này mới phát giác trước mắt có người, nàng sợ hết hồn, có chút co rút thân thể về phía sau, nhìn chăm chú ra ngoài xe. Minh Sắt âm thầm cau lông mày, cực kỳ không lọt mắt vẻ nhát gan của Hán Vương này, trên mặt lộ ra chút gì, vẫn là dáng vẻ từ ái, lại nói: "Bần đạo đi theo điện hạ cả một đường, điện hạ vì bị yêu mê hoặc, suýt nữa thì chết, cứu được muộn chút, trên người điện hạ chịu yêu pháp, không biết có có chỗ nào không khỏe không?"

Khuôn mặt nhỏ của Hán Vương trắng xám, phản ứng chốc lát, mới hiểu được nàng nói cái gì, lúc này sắc mặt càng thêm kinh hoảng, mím mím môi, mới nói: "Không sao." Dừng lại chốc lát, làm như giật mình vì mình thất lễ, lại nói: "Đa tạ cứu giúp."

Minh Sắt nở nụ cười, chậm rãi nói: "Nhấc tay chi lao, chỉ là yêu mị này phải xử trí thế nào, vẫn cần điện hạ cho biết."

"Vẫn còn?" Hán Vương kinh ngạc bật thốt lên.

Minh Sắt cười gằn: "Tất nhiên vẫn còn, chỉ là đã bị bần đạo hàng phục. Điện hạ có muốn xem thử không?"

Hán Vương nuốt nuốt nướt bọt, trong lòng rất sợ hãi, nàng nghĩ không nhìn, liền trốn ở trong xe, sau đó làm phiền vị thần thông quảng đại này đưa nàng hồi phủ. Nhưng mà nàng đang ở trong xe, cái gì cũng không biết, nàng bên ngoài còn có đông đảo người hầu, không biết bọn họ có bị thương, mà yêu mỵ vừa đến hại nàng, không chắc còn tiếp tục không.

May mà A Dao không ở đây. Nghĩ đến chỗ này, Hán Vương chỉ cảm thấy tay chân đều phát run, vui mừng cực kỳ, âm thầm lại nói một lần, may mà A Dao không ở đây.

Nghĩ đến Vương phi, gan nàng chợt lớn hơn, tay nhỏ dưới ống tay áo nắm chặt, gắng gượng đứng dậy, nàng muốn làm rõ, lúc này A Dao không ở đây, tất nhiên rất may mắn, nếu như lần nữa gặp phải, A Dao lại vừa vặn ở bên, chẳng phải là hại nàng ấy sao.

Minh Sắt thấy nàng đứng dậy, đúng là bất ngờ, phàm nhân này nhát như chuột, không ngờ lại dám ra khỏi xe nhìn.

Hán Vương ra khỏi xa giá, nàng cắn răng, con ngươi đen láy kinh hoảng đan xen, tựa như một chú mèo con kinh hãi, rồi lại thể hiện, dựng thẳng lỗ tai, thò đầu ra đến nhìn xung quanh.

Minh Sắt chỉ tay lên mặt đất: "Chính là ngu vật này."

Hán Vương trong lòng run sợ nhìn theo hướng nàng ta chỉ, chỉ thấy một nữ tử yếu đuối, nằm trên đất.

Đây, đây cũng là yêu?

Hán Vương sợ đến mức lui về sau một bước, xa xa mà nhìn xung quanh, suy nghĩ một chút, cẩn thận dịch chuyển về phía trước nửa bước, tinh tế đánh giá.

Mặc nàng tỉ mỉ đánh giá như vậy, nhưng không nhìn ra nửa điểm không thích hợp, nằm trên đất, thấy thế nào cũng chỉ là một nữ tử. Nàng không khỏi nhìn lại Minh Sắt. Minh Sắt cười nhạt, rất phong thái cao ngạo của một cao nhân: "Điện hạ mắt thường phàm thai, tất nhiên không thấy được, nếu có thể nhìn ra, cũng sẽ không sớm chiều cùng một yêu quái ba năm."

Sớm chiều cùng một yêu quái ba năm? Hán Vương sững sờ, lập tức rõ ràng đạo cô này nói cái gì, sợ sệt gì đó cũng không có, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xám, lông mày dựng thẳng lên, nổi giận nói: "Dã đạo từ nơi nào đến, dám ở trước mặt cô yêu ngôn hoặc chúng!"

Nói Vương phi là yêu, tất nhiên là lời nói vô căn cứ, nhưng nhân ngôn đáng sợ, nếu để lời này lan truyền tứ phía, với Vương phi danh tiếng có ngại, Hán Vương tuyệt đối không cho phép.

Tác giả có lời muốn nói:

Hán Vương tiểu điện hạ cũng không tin.