Bên trong tĩnh thất âm u, con Bạch Hồ Ly lông xù ngã trên mặt đất, trong miệng tuôn ra máu đỏ tươi. Thanh Xà ở bên cạnh nàng kiểm tra thương thế của nàng.
Nó thẳng người lên, cái đầu tam giác kia, trái phải trên dưới mà tìm xem, tràn đầy lo lắng. Hồ Ly thở chậm một hơi, an ủi Thanh Xà trước tiên: "Không sao, chấn động đến tim phổi rồi." May là, nàng đạo hạnh sâu, đúng lúc vận linh thể bảo vệ lục phủ ngũ tạng, bằng không, lúc này sợ đã ngã xuống rồi.
Thanh Xà thấy khí tức của nàng đã vững vàng, tâm ý cũng không còn căng thẳng, lúc này mới yên tâm.
Hồ Ly tàn bạo mà nhìn chằm chằm Hán Vương vẫn còn bất tỉnh, tức giận nói: "Lại có chủ rồi!" Nàng còn tưởng rằng nàng có thể chiếm tiện nghi rồi!
Thanh Xà đến trước người Hán Vương, cẩn thận duy trì khoảng cách với nàng, đến gần nhìn bội nang bên người nàng. Thêu gấm màu lam, nhìn bình thường không có gì lạ, nhìn không ra có gì không thích hợp.
Thanh Xà tu vi thấp, không nhìn ra cũng chẳng có gì lạ. Hồ Ly giải thích với nó: "Bên trong bội nang ẩn giấu một đạo
Sát Quyết." Nàng một mặt nói, một mặt ngắm nhìn bội nang, bội nang trong mắt Thanh Xà không có gì đặc biệt, rơi vào trong mắt Hồ Ly, chính là quanh quẩn một tầng bạch quang nhợt nhạt, bạch quang ngầm giấu sát ý, vừa mới một kích kia, vẫn chưa tiêu hao bao nhiêu uy năng, vẫn bảo vệ vương khí.
Tức giận mà! Có bản lĩnh nhặt được vương khí nhưng lại không ăn được!
"Đây là tể nhà ai, lại có đại yêu có thể không xuống miệng!" Hồ Ly bốn móng chống đỡ, đứng lên, đi vòng quanh Hán Vương, suy tư như thế nào cho phải.
Thanh Xà cũng đã lộ ra kinh hoảng, quấn lên người Hồ Ly: "Đại yêu vừa nuôi hắn, nhất định chăm sóc chu toàn, một kích vừa rồi, đã phát động
Sát Quyết, sợ là đã gọi đại yêu rồi."
Trải qua một lúc, Hồ Ly cũng phản ứng lại. Nàng lưu luyến mà liếc nhìn Hán Vương, nói: "Thanh Nhi, ngươi quấn chặt ta, chúng ta chạy mau."
Thanh Xà nghe thấy, lập tức đem thân rắn quấn chặt, vững vàng mà bám vào Hồ Ly.
Hồ Ly niệm Quyết, hóa thành cam quang rời đi.
Một Xà một Hồ, trong thời gian ngắn biến mất trong tĩnh thất.
Nhưng mà chốc lát, chỉ nghe hai tiếng kêu thảm thiết gào lên đau đớn. Thanh Xà và Hồ Ly vừa mới biến mất hiện ra chân thân, ngã xuống đất.
Cửa tĩnh thất, đứng ở cửa, một nữ tử đi vào.
Xà và Hồ ôm lấy nhau, run lẩy bẩy. Nữ tử lại chưa nhìn bọn chúng, đi thẳng tới bên người Hán Vương. Hán Vương nằm trên đất lạnh lẽo, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, giữa hai lông mày vẫn còn mang kinh hoảng hoang mang.
Vương phi khom người, ôm lấy nàng.
Áo khoác êm dày đầy cảm giác mát mẻ, Hán Vương vô ý đem đầu nghiêng lên người Vương phi, Vương phi rảnh tay, sờ khuôn mặt nhỏ mềm mại của nàng, một mảnh lạnh lẽo. Phong hàn vừa mới dưỡng tốt, sợ lại muốn tái phát rồi.
Hồ Ly thấy nữ tử quý trọng như vậy, sợ càng thêm lợi hại.
Trong yêu giới, gϊếŧ chóc thịnh hành, đại yêu đạo hạnh cao thâm càng chỉ cần vung tay áo liền có thể đoạt đi mạng tiểu yêu. Nàng tự biết không cách đánh một trận, liền cố gắng đè nén lại hoảng loạn, muốn đọ sức tìm cách giữ mạng.
"Chuyện này trước mắt vẫn chưa lan truyền, chờ lũ yêu biết được có vương khí có thể ăn, nhất định sẽ tranh nhau lao tới, tôn giả không hẳn giữ được hắn." Hồ ly tối nghĩa nói.
Lũ yêu tu luyện, đều vì phi thăng, nay có chí bảo, sao có thể ngồi yên được.
Đại yêu này có thể gϊếŧ được nàng và Thanh Nhi, chẳng lẽ còn có thể địch nổi lũ yêu liên thủ?
Chỉ rối loạn đối phó có chừng mực, các nàng mới có thể thừa dịp.
Hồ Ly dứt lời, liền muốn tìm kinh hoảng trên mặt người kia. Ai biết trên mặt người kia, không một chút gợn sóng, chỉ tinh tế kiểm tra phàm nhân trong lòng có bị tổn thương không.
Tâm Hồ Ly chìm xuống.
Hán Vương chỉ bất tỉnh mà thôi, trên người cũng không có thương tích, Vương phi lại tìm hồn phách của nàng. Ba hồn bảy vía tụ thành một chùm sáng nho nhỏ, chùm sáng nhỏ tỏa ra ánh sáng màu xanh lam, đi kèm theo tia sáng trắng nhợt nhạt, cũng hoàn hảo không chút tổn hại.
Nàng kiểm tra cẩn thận như vậy, e sợ có một bỏ sót, không chút nào như một thần thông quảng đại, vung tay áo liền có thể khiến thiên quân vạn mã biến thành tro bụi.
Hồ Ly thấy vậy, hối hận không thôi, sớm biết phàm nhân này là đại yêu nuôi, nàng sẽ không nhặt.
Chỉ là trước mắt, hối hận đã không được nữa rồi. Hồ Ly hơi co người lại, cùng Thanh Xà chen chúc một chỗ, Thanh Xà lại càng sợ hãi hơn nàng, chỉ miễn cưỡng duy trì trấn định.
Vương phi xác nhận Hán Vương không sao, cuối cùng cũng giương mắt, đưa mắt nhìn một Xà một Hồ trong góc. Hồ Ly nuốt nướt bọt một cái, cái ánh mắt lạnh nhạt kia khiến nó run rẩy dữ dội. Đạo hạnh sâu cùng đạo hạnh cạn chi kém, như một trời một vực, chỉ cái nhìn này, Hồ Ly liền biết, mình ở dưới tay nàng, e là liền giãy dụa cũng không đủ sức.
Lẽ nào sẽ chết ở chỗ này? Hồ Ly sợ đến run cả người, da lông màu trắng run rẩy đến lợi hại.
Vương phi nhìn các nàng một chút, hờ hững mở miệng: "Đáng tiếc, đạo ta tu hành, không sát phạt."
Hồ Ly đại hỉ, yêu giới tu hành, muốn tuyển chọn đạo thích hợp cho chính mình, có chút yêu lấy gϊếŧ dưỡng khí, có chút yêu thì lại thanh tu kỵ gϊếŧ, nàng đã nói như vậy, tất nhiên muốn giữ mạng lại cho các nàng.
Hồ Ly chợt cảm thấy
tuyệt xử phùng sinh, đang muốn mở miệng xin khoan dung. Không khí bên trong tĩnh thất, bỗng nhiên vặn vẹo, một đạo uy đè xuống mạnh mẽ, như Thái Sơn đè xuống, Hồ Ly không tiếp nhận được, nàng vội vận linh khí hộ thân, nhưng yếu ớt không đỡ nỗi một đòn, lục phủ ngũ tạng đều bị áp bức, máu tươi từ khóe miệng tràn ra.
(*) Tuyệt xử phùng sinh (绝处逢生): Có đường sống trong chỗ chết
Nàng đã tu luyện ngàn năm, nử tữ đang ở trước mắt này, lại như giun dế vậy, dễ dàng sụp đổ. Hồ Ly ngã trên mặt đất, ý thức cũng dần dần bạc nhược, nàng cố gắng duy trì tỉnh táo, chỉ sợ nhắm mắt lại, liền không thể tỉnh lại.
Tâm phổi bị bức bách, đã đến cực hạn, lâu hơn nữa, liền muốn vỡ vụn, Hồ Ly từ đáy lòng dâng lên tuyệt vọng, trong đầu của nàng lóe qua một ý nghĩ, một tiếc nuối thật sâu, nàng còn chưa được thấy dáng vẻ của Thanh Nhi sau khi Hóa Hình.
Hồ Ly quay đầu, nhìn Thanh Xà, Tiểu Thanh Xà nhắm hai mắt, đã mềm oặt từ lâu. Trong lòng Hồ Ly bỗng nhiên đầy tràn bi thương, yêu đan trong cơ thể nàng rung động, đã dấu hiệu có vỡ đan. Nàng đều như vậy, huống chi Thanh Nhi.
Đang lúc này, cái uy thế kia giống như thuỷ triều thối lui, bên trong không khí lưu động như thường, Hồ Ly phun ra một ngụm máu, vội bò đến bên cạnh Thanh Xà, tìm khí tức của nó.
Vẫn còn tốt, còn sót lại một hơi thở, chỉ là nếu cứu chậm trễ, cơn giận này, cũng không thể lưu.
Hồ Ly hóa thành hình người, quỳ trên đát: "Vô ý mạo phạm tôn giả, chỉ mong tôn giả tha cho hai người bọn ta một mạng."
Vương phi cũng không nói gì, chỉ niệm Quyết, đánh vào tâm một Xà một Hồ. Cả người Hồ Ly run lên, vội kiểm tra trong cơ thể, chỉ thấy yêu đan bị một màn sương mù trắng quấn quanh, sương mù kia đặc biệt bá đạo, đem yêu đan trói chặt, không có khả năng tránh thoát.
Hồ Ly một chút liền nhận ra, đây là một Cấm Chế, bất luận nàng ở nơi nào, chỉ cần có một ý niệm trái với Cấm Chế, liền có thể khiến yêu đan của nàng vỡ vụn, bạo thể mà chết. Mà Cấm Chế này, chỉ có một người có thể giải.
Hồ Ly sắc mặt trắng bệch ngẩng lên đầu, nhìn Vương phi, trong hai mắt, tràn đầy hoảng sợ.
Vương phi nói: "Cũng biết phải làm thế nào rồi chứ?"
Hồ Ly gật đầu liên tục: "Trong kinh thành có bất kỳ khác thường gì, ta đều biết đúng lúc, bẩm báo tôn giả."
Vương phi khẽ vuốt cằm, ôm Hán Vương rời đi.
Thời khắc thân ảnh của nàng biến mất, trong tay Hồ Ly, lưu lại một tấm bùa, bằng cái này, có thể đem việc muốn bẩm, truyền tới tai nàng.
Hồ Ly thu cẩn thận bùa chú, vội đến bên cạnh Thanh Xà, ôm lấy thân rắn, đem một nửa linh lực của mình, độ cho nó.
Hồ Ly nói không sai, vương khí trên người điện hạ, lũ yêu không ai không thèm nhỏ dãi, một khi lan rộng ra ngoài, lũ yêu nhất định sẽ đến tranh nhau ăn. Nàng thiếu một đôi mắt, thay nàng trông coi tình hình trong kinh thành.
Tiểu yêu kia một ngàn năm đạo hạnh, chỉ có thể giám sát hướng đi của chư yêu trong kinh, có thể đảm nhiệm được.
Nàng bố trí Cấm Chế trên người các nàng, cũng không sợ các nàng không tận tâm.
Hán Vương khi ra ngoài mang theo hai mươi người hầu, đều chỉ ngất đi mà thôi, chờ tỉnh lại, phát hiện lạc mất điện hạ, tất nhiên sẽ kinh hãi đến biến sắc, tìm chung quanh.
Vương phi ôm Hán Vương, vào xe ngựa, đem xe ngựa đến sâu trong một con hẻm, lại dẫn người hầu đến tìm, từ bọn họ, đem Hán Vương mang về vương phủ.
Hán Vương một mực mê man, trở về vương phủ, cũng không tỉnh lại, Vương phi cho tỳ nữ lui xuống, ôm Hán Vương vào trong ngực, giúp nàng cởϊ qυầи áo.
Nàng đã thu lại uy thế trước mặt Thanh Xà và Hồ Ly, trên mặt vẫn không có biểu hiện gì, chỉ có đôi mắt vô cùng ôn nhu. Hán Vương được ôm đến giường nhỏ, đầu gối lên sứ chẩm, vô lực lệch qua một bên.
Là nàng không bảo vệ điện hạ cẩn thận, khiến nàng chịu trận kinh hãi này. Vương phi cảm thấy áy náy, giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa cái trán Hán Vương.
Hồ Ly làm yêu pháp trên người Hán Vương, khiến nàng hôn mê bất tỉnh. Vương phi có thể tự hóa giải yêu pháp, chỉ là nàng thấy Hán Vương tâm thần gợn sóng, hồi hộp khó bình, không bằng ngủ thêm một chút nữa, bình tĩnh một chút, liền chưa đi hóa giải.
Canh giữ bên người Hán Vương một lúc, Vương phi đứng lên, cầm lấy quần áo Hán Vương ở một bên, muốn đem ra ngoài, để tỳ nữ đem đi giặt.
Áo khoác êm dày, cũng nặng một chút, Vương phi cầm trong tay, chỉ cảm thấy một bên ống tay áo, nặng trình trịch, tựa như giấu vật gì đó. Nàng đem áo khoác lật qua, thăm dò vào tay áo, đem đồ vật lấy ra.
Chỉ thấy là một quyển sách bìa hồng. Sách so với thoại bản bình thường lớn hơn một chút, Hán Vương cuốn lại, trên bìa hằn nếp gấp. Vương phi vuốt thẳng nếp gấp, lại xem tên sách, bốn chữ
Xuân Tiêu Bí Hí, đặc biệt bắt mắt mà đập vào mi mắt, ánh mắt Vương phi đột nhiên liền dừng lại.
Nàng lặng yên chốc lát, đem trang sách mở ra. Đảo qua tờ thứ nhất, lại lật vài tờ.
Không giống Xuân Cung Đồ bình thường, quyển sách này, chính là nữ nữ giao hợp. Phàm nhân song tu, phần nhiều là nam nữ, muốn tìm một quyển như vậy, cũng không dễ dàng.
Điện hạ hôm nay ra ngoài, chẳng lẽ vì cái này?
Vương phi giận dữ, điện hạ sao lại tìm vật ấy, nhất định có người làm hư điện hạ!
Nàng quay đầu nhìn Hán Vương, Hán Vương đóng hai mắt, không hề có cảm giác. Trong điện ấm áp, khuôn mặt nhỏ trắng xám của nàng có chút hồng trở lại, gò má mềm mại, hơi trống, tựa như đang trong mộng, cũng có chuyện gì đáng sợ.
Tức giận trong khoảnh khắc liền đánh tan. Lòng Vương phi mềm xuống, nàng buông mi mắt, thoáng suy tư, cuốn quyển sách lại, thả lại vào trong tay áo.
Hán Vương tỉnh lại, trăng đã lên cao.
Ban đêm hàn ý càng nặng, trong điện đốt chậu than. Gió lạnh gào thét, thổi đến mức cửa sổ thỉnh thoảng vang động, trong điện lại vẫn ấm áp ôn hoà. Vương phi canh giữ ở bên cạnh Hán Vương, thỉnh thoảng bắt mạch cho nàng, xem điện hạ có nhiễm phong hàn hay không.
Hán Vương mở hai mắt, vẫn chưa lập tức lên tiếng, ánh mắt nàng tan rã, vẻ mặt cũng ngơ ngác.
"Điện hạ."
Có người gọi nàng, Hán Vương sững sờ quay đầu, chờ thấy rõ người trước mắt, nàng lại vội vàng nhìn khắp bốn phía, đây là tẩm điện của nàng. Bên trong tẩm điện, không có yêu quái.
Hán Vương mấp máy môi, nhìn Vương phi, không tiếng động mà rơi lệ.
Ngày xưa điện hạ khóc, hoặc là oan ức khóc rưng rức, hoặc là thấp giọng nghẹn ngào, nhưng chưa từng như lúc này, vừa khắc chế, lại lo sợ nghi hoặc.
Tâm Vương phi thương yêu không dứt, ôm nàng lại đây: "Khóc đi, đã không sao rồi."
Hán Vương cảm nhận được cái ôm quen thuộc, lúc này mới khóc thành tiếng, ô ô ô, khốn khổ, tràn đầy hoảng sợ.