- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Đào Hoa Khúc
- Chương 14
Đào Hoa Khúc
Chương 14
"Nàng lại làm ổ trong lòng Vương phi, mùi vị ấm áp trên người Vương phi, thơm thơm, nàng rất thích."
Một đầu khác, Hán Vương đã cùng Vương phi đi vào tẩm điện.
Hán Vương tâm sự nặng nề, nàng đi phía sau Vương phi, lén lút liếc mắt nhìn Vương phi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn liền lộ ra chút xoắn quýt, dáng vẻ rất lưỡng lự.
Vương phi rót chén trà nhỏ, xoay người lại đưa cho Hán Vương, Hán Vương vừa vặn lén lút nhìn nàng, chợt đối diện ánh mắt nàng, Hán Vương đột nhiên không kịp chuẩn bị, cuống quít dời đi chỗ khác.
"Điện hạ?" Vương phi gọi.
Hán Vương tựa như kinh sợ: "Hả?" Nàng vừa phát ra tiếng, vừa đưa mắt trở về, nhìn thấy Vương phi, trái tim nhỏ bé của nàng không ngừng nhảy thịch thịch thịch, lại cúi đầu, bên tai còn nổi lên một vệt đỏ ửng khả nghi.
Vương phi và nàng ngồi xuống mép giường, đưa chén trà cho nàng, Hán Vương nhận lấy, mới cảm thấy miệng mình khô khốc, nâng chén trà lên một bên miệng, mở cái miệng nhỏ uống.
Trước mắt sắc trời không còn sớm, sáng sớm mai điện hạ còn phải dậy sớm, hộ tống bệ hạ tế bái tông miếu. Vương phi muốn để nàng đi ngủ sớm một chút, liền không hỏi nàng đang suy nghĩ gì, chỉ nói: "Điện hạ đi trước mặt trước đi."
Hán Vương liền vội vã gật đầu, đem chén trà để một bên bàn nhỏ, đứng lên đi đến điện phụ. Hơi có chút chạy trối chết.
Vương phi thấy bóng người nàng hoang mang hoảng loạn, không khỏi suy tư điện hạ kinh hoảng chuyện gì vậy, nhất thời không tìm được đáp án.
Chờ Hán Vương trở về, Vương phi liền dặn dò nàng đi ngủ, không cần chờ nàng trở lại.
Hán Vương đáp ứng rồi, lại giục nàng nói: "Vương phi cũng nhanh đi, ta làm ấm chăn trước."
Vừa nói, vừa xốc chăn gấm chui vào.
Vương phi đi tới, giúp nàng che kín góc chăn, mới đi tới điện phụ rửa mặt.
Hán Vương chờ thân ảnh Vương phi biến mất sau tấm bình phong, mới thu mắt về, sẵn sàng ngủ. Nhưng mà, nàng nhắm mắt lại, vẫn không nhịn được suy nghĩ về vấn đề quấy nhiễu nàng hồi lâu.
Thật ra bình thường nàng không có suy nghĩ đến việc này, chỉ là tình cờ người bên ngoài nhắc đến, nàng mới suy nghĩ một chút, nhưng bất luận nàng suy tư thế nào, đều nghĩ mãi không ra, nàng chỉ có thể từ thần sắc người bên ngoài mới mơ hồ cảm giác được, đây có lẽ, là một chuyện vô cùng xấu hổ.
Mãi đến khi Vương phi tắm rửa trở về, Hán Vương vẫn chưa ngủ.
Nàng nghe thấy tiếng vang, liền từ trên giường rồi dậy. Vương phi thấy nàng vẫn chưa ngủ, liền biết nàng lại có chuyện muốn hỏi rồi.
Quả nhiên, liền thấy Hán Vương ấp úng, gò má cũng hồng hồng, hiếm khi thấy nhăn nhó. Nàng nhìn Vương phi, ánh mắt lại né tránh không dám nhìn vào nàng ấy, chần chờ chốc lát, nàng hỏi: "Vương phi, tối nay trong bữa tiệc, bọn họ nói ta phải nhanh làm phụ vương một chút, ngươi cũng biết, hài, hài tử là thế nào có chứ?"
Vương phi sững sờ, bước chân bên dưới dừng lại, trên mặt cũng không khỏi ửng hồng lên, lần đầu lộ ra vẻ khó khăn, không biết phải giải thích với điện hạ như thế nào.
Hán Vương vẫn đang chờ đợi nàng giải thích nghi hoặc. Mẫu thân nàng ấy mất sớm, rất nhiều chuyện liền không kịp nói với nàng ấy, nàng ấy tự nhiên cũng không biết được. Nam tử luôn nói những lời thô tục không ngớt, những năm tháng của nàng ấy, nếu thường qua lại với công tử thế gia, công tử bột, liền cũng tự học được, nhưng mà nàng ấy lại ngoan cực kì, chưa bao giờ học cái xấu. Tự nhiên, vẫn mờ mịt cho tới bây giờ.
Nàng chờ một lúc, Vương phi vẫn không đáp lời nàng, chỉ đứng cách đó không xa, cũng không đến gần.
Trong lòng Hán Vương liền trở nên vô cùng ngượng ngùng, cúi đầu, không dám nhìn nàng.
Vương phi đi tới, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Ngoài điện không biết tuyết có đang rơi không, chỉ là tiếng gió thổi đã ngưng, ánh nến lay động, trong phòng liền có vẻ vô cùng yên tĩnh.
Hán Vương vừa sốt sắng, lại thẹn thùng, trên mặt từ lâu đã hồng thành một mảng, nhưng nàng lại vô cùng chấp nhất, nhìn Vương phi, hy vọng nàng ấy có thể giải thích nghi hoặc cho nàng.
Vương phi trầm mặc trong chốc lát, ra hiệu Hán Vương nằm xuống, bản thân cũng nằm thẳng bên cạnh nàng.
"Phải có hài tử, là cần nam nữ phải làm một chuyện." Vương phi nói rằng.
Làm một chuyện. . . Hán Vương suy tư, nàng muốn suy nghĩ xem chuyện kia là chuyện gì, nhưng mà còn chưa nghĩ, mặt nóng đến lợi hại, dường như đây là một chuyện không thể nghĩ tới.
Hán Vương quay đầu, nhìn Vương phi đang nằm bên cạnh nàng, Vương phi nằm ngang, nhìn khoảng trống trên giường. Nhận ra được ánh mắt của nàng, Vương phi cũng quay đầu nhìn nàng.
Con mắt của nàng tựa như có phép thuật, hấp dẫn Hán Vương vô cùng, xấu hổ trong lòng Hán Vương càng sâu, nhưng nàng chính là không nhịn được muốn nhìn kỹ hơn. Nàng nhìn chằm chằm vào Vương phi không chớp mắt, lại thử thăm dò hỏi: "Một nam một nữ, phải làm một chuyện, vậy hai nữ tử thì sao?"
Nàng nói xong, lại mơ hồ cảm thấy, hai nữ tử, sợ là không được, bởi vì cõi đời này, thành thân đều là một nam một nữ, thành thân, hài tử liền cũng có.
Vương phi còn chưa mở miệng, Hán Vương liền nhỏ giọng nói: "Nữ tử ước chừng là không được, chỉ nghe nói một cha một mẹ, ngược lại chưa từng nghe nói có hai mẫu thân."
Nàng nói xong, không biết sao, liền trở nên vô cùng thất vọng cùng mất mát.
Vương phi thấy nàng đáp mình, cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng tối nay điện hạ tựa như rất hiếu kỳ, cả người nàng đều nghiêng đến, mặt hướng về Vương phi, lại hỏi: "Chuyện đó, chuyện đó, chuyện một nam một nữ làm mới có hài tử, hai nữ tử, có thể làm hay không?"
Hán Vương nói xong lời này, liền xấu hổ cực kỳ, nàng vẫn đối diện với Vương phi, chỉ là trong mắt rụt rụt rè rè, trên mặt cũng ửng đỏ đến lợi hại.
Lòng Vương phi cũng loạn đến lợi hại, nàng không muốn nói dối qua loa lấy lệ với điện hạ, nhưng mà nói thật, lại xấu hổ mở miệng. Vương phi trầm mặc trong chốc lát, ôn thanh nói với Hán vương: "Điện hạ đến đây."
Hán Vương nghe thấy, liền đỏ mặt, dịch đến trong l*иg ngực Vương phi. Nàng mỗi đêm trước khi đều muốn ôm Vương phi một cái, chỉ là tối nay ôm một cái, dường như rất không giống vậy, cơ thể nàng như trở nên vô cùng mẫn cảm, Vương phi chạm tới chỗ nào, nơi đó liền tê tê, đến lỗ tai cũng trở nên nóng rực.
Hán Vương cũng không cảm thấy có cái gì không được, chỉ là có một loại cảm giác không hiểu được. Nàng lại làm ổ trong lòng Vương phi, mùi vị ấm áp trên người Vương phi, thơm thơm, nàng rất thích.
Lại một lát sau, Hán Vương giương mắt nhìn, con ngươi đen láy ở trong màn đêm đặc biệt sáng rực,vô tội long lanh, nàng nhẹ giọng nói: "Ngươi không muốn nói cho ta biết sao?"
Vương phi cảm thấy, độ tuổi này của điện hạ, khiến nàng không có cách nào, nàng chỉ có thể ôm lấy cơ thể bé nhỏ của nàng ấy, ôn nhu nói: "Điện hạ bây giờ còn nhỏ, chờ điện hạ lớn hơn một chút, ta sẽ giải thích cho điện hạ, như vậy được không?"
Hán Vương liền có chút ủ rũ, nhưng nàng lại biết chuyện có hài tử không thể biết, nàng không thể làm gì khác hơn ngoài miễn cưỡng gật đầu, mang theo chút mất mát nhìn Vương phi nói: "Vậy ta lớn hơn một chút, Vương phi phải nói cho ta." Nàng dừng một chút, lại có chút nóng nảy mà nắm lấy vạt áo Vương phi, "Nếu ta không thể hiểu, ngươi cũng phải dạy ta."
Nàng tự cảm thấy mình không quá thông minh, nếu việc này sâu xa, nàng nhất thời không hiểu rõ, Vương phi không nhịn được sẽ không tốt.
Bên môi Vương phi cong lên một nụ cười, nụ cười kia thoáng cái liền qua đi, nàng nhẹ vỗ về lưng Hán Vương, trịnh trọng đáp ứng: "Được."
Hán Vương này mới cảm thấy yên tâm, đưa tay ôm ôm Vương phi, lại đem chính mình bao thành một đoàn, dịch vào trong góc, đi ngủ.
Trời tối người yên, đã qua giờ Tý (23PM-1AM). Điện hạ giờ Mão (5-7AM) liền phải đứng dậy, vào cung bái yết, cùng hoàng thất và bách quan, theo hoàng đế, tế bái tông miếu.
Bên trong đèn đồng đã tắt hai ngọn, dầu thắp cháy hết rồi.
Hán Vương dần dần ngủ sâu, ôm chăn gấm cũng nhẹ buông. Vương phi từ trên giường ngồi dậy, quay đầu nhìn Hán Vương một chút. Một tia sáng trắng lóe qua, trong nháy mắt, trên giường nhỏ chỉ còn lại Hán Vương đang say giấc.
Thanh Xà đạo hạnh tuy thấp, nhưng vẫn có chút kiến thức, trong lòng biết, nó biết được bí mật lớn như vậy là họa chứ không phải phúc, phải nhanh chóng rời xa nơi này một chút. Làm sao khi nó không thể ngự phong càng không thể đáp mây bay, công sức chỉ vài canh giờ, mới chạy ra ngoài thành 100 dặm.
Thanh Xà thở hổn hển, thân hình kia như điện, bay về đằng trước nhạy bén lẩn đi, nó đã không phải dáng vẻ ở trước mặt Đằng Vương chỉ bằng ngón tay, thân rắn tráng kiện như chuông, dài như cầu vồng, lướt qua bụi cỏ cực nhanh, liều mạng chạy trốn.
Thanh Xà chạy đến một cánh rừng, phía trước chính là bãi cỏ mênh mông. Lúc này trên đất tích một tầng tuyết dày, trong bóng đêm, tuyết mênh mông, xa ngút ngàn không thấy đích.
Thanh Xà thở hồng hộc muốn lặn xuống tuyết, ẩn náu tung tích, nó chui vào trong tuyết, nhưng tuyết đọng trước người bỗng tách ra, lộ ra mặt đất hoang vu ướŧ áŧ, làm nó không còn chỗ ẩn thân.
Tâm trạng Thanh Xà hoảng hốt, hốt hoảng ngẩng đầu, liền thấy nữ tử đứng bên cạnh Hán Vương tối any, đi đến trước mặt nó.
"Việc này, ta chắc chắn sẽ không lan truyền ra ngoài, yêu quái khác cũng sẽ không biết được." Nước mắt Thanh Xà đều rơi xuống, chỉ cảm thấy mình xui xẻo đến lợi hại, nữ tử này, nó đến nguyên hình của nàng ta cũng không thấy, càng nhìn không được tu vi của nàng ta có bao nhiêu sâu, nhất định không cách nào đánh một trận.
Vương phi không trả lời, nàng đứng trong tuyết, đứng trong màn đêm, vẻ mặt lãnh đạm, hoàn toàn không ôn nhu như lúc đối diện Hán Vương.
Thanh Xà biết chuyện lớn như vậy, chỉ bằng dăm ba câu của nó, nhất định không thể dễ dàng thủ tín. Yêu giới và nhân giới không giống nhau, gϊếŧ chóc không dứt, cùng với ăn nói khép nép mà cầu xin, không bằng đem hết toàn lực giãy giụa, đánh thì đánh có điều, nhỡ đâu số mệnh tốt, có thể chạy trốn thì sao?
Thanh Xà đột nhiên vọt lên, bay tới chỗ Vương phi.
Vương phi giơ tay gảy ngón tay một cái, thân ảnh màu xanh kìa liền rơi xuống không trung, rơi xuống tuyết dày đặc.
Thanh Xà miệng phun máu tươi, thân rắn nhúc nhích, mang theo hạt tuyết, vang lên tiếng xào xạc.
Thoát thân vô vọng rồi, bỏ mình ở nơi này rồi. Lòng Thanh Xà tràn đầy tuyệt vọng, từng tia từng tia xà tín phun ra, nó nghĩ, chết liền chết thôi, làm yêu quái cũng muốn đại khí, nhưng thế nào cũng phải biết, là chết dưới tay ai.
Thanh Xà nâng đầu tam giác lên, nhìn về phía người kia, nó mới vừa chạm đến ánh mặt người kia, toàn bộ hồn phách giống như bị cặp mắt kia hút đi, hoàn toàn không cách nào tự khống chế. Trong đầu Thanh Xà hiện lên hai chữ, sưu hồn! Liền mất ý thức.
Chờ Thanh Xà tỉnh lại, trời đã sáng choang, nơi này xa xôi, ngày đông lại không có bách tính lên núi, vì vậy, không có người nhìn thấy trên mặt đất kia, một con Thanh Xà vừa dài vừa to nằm đó.
Thanh Xà nâng thân lên, trên lưng nó che kín một tầng tuyết, tuyết tích khá dày, ép nó có chút bực mình. Thanh Xà duỗi thân rắn dài to, lại quơ quơ, run rẫy đi trên tuyết.
Đi về phía trước mấy trượng, nó lại chợt dừng lại, mắt rắn mở to so với đậu tương không lớn hơn bao nhiêu, chuyển động đầu, nhìn khắp bốn phía, đây là một nơi hoang vu, nhìn qua cực kỳ lạ mắt, nó chưa từng tới bao giờ.
Thanh Xà không khỏi nghi hoặc, đây là đâu, vì sao nó lại ở chỗ này?
Lại nghĩ đêm qua, càng trống rỗng. Hoàng cung, Hán Vương, Vương phi mọi chuyện trong đầu nó đều mất sạch.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Đào Hoa Khúc
- Chương 14