Chương 12

Editor: Lạc Hi (@Express9)

Beta: Didi

"Ta thích nhìn ngươi."

Thái Thường đến phủ, Vương phi và điện hạ dăm ba câu, liền trở thành một chuyện nhỏ không quá quan trọng.

Hán Vương điện hạ đáp ứng là phải ngoan, còn lại mấy ngày, liền vô cùng thoải mái, mỗi ngày ngoại trừ sai người nghe ngóng chút tin tức, thì không khác trước đây. Vương phi thấy vậy, sợ nàng chỉ là ngoài miệng không nói ra, trong lòng vẫn lo âu, liền tìm chút chuyện mà nàng yêu thích.

Hán Vương điện hạ ngày gần đây nghiên cứu phong thuỷ, muốn hai ba tháng sau, liền trồng vài cây đào trong vườn.

Ngày xuân hoa nở đầy trời, viễn vọng như mây, nhìn gần tựa như điệp, đây nhất định là phong cảnh vô cùng đẹp đễ. Nàng tìm《Dịch Kinh》xem trước, học chút lề lối, lại vơ vét mấy quyển sách cổ sâu sắc mà nghiền ngẫm đọc.

Hán Vương tâm vô tạp niệm, yên lặng, đọc say sưa. Chờ học được sơ sơ rồi, nàng liền tô tô vẽ vẽ trên giấy, muốn bày trí một trận.

Vương phi chỉ liếc mắt nhìn, liền cười nói: "Điện hạ sai rồi, đào chúc mộc, kiền chúc kim, kim khắc mộc, chỗ này, chỉ có thể lấy thạch cùng trấn, nếu trồng đào, trận này, tự sụp đổ."

Hán Vương ngẩng đầu lên nhìn nàng, con mắt sáng sáng, tay nhỏ bắt lấy góc áo Vương phi, hỏi: "Vương phi tinh thông Huyền Thuật?"

Vương phi ngồi xuống bên cạnh nàng: "Có biết một chút."

Hán Vương nhất thời rất hứng thú, nói với nàng: "Ta thích ngắm hoa đào, muốn trồng vài cây trong vườn, chỉ là trong vườn đã có rất nhiều cây cỏ hoa thạch, nếu là một khoảng lớn, khó tránh khỏi phí phạm, liền chỉ muốn tìm mấy chỗ đất trống. Chỉ là bố cục trong vương phủ, phải mời thuật sĩ xem qua, ta sợ tùy tiện trồng cây, sợ phá hỏng phong thuỷ."

Vương phi chỉ mỉm cười lắng nghe, vẫn chưa nhiều lời. Hán Vương nói đến chỗ này, lại nghĩ tới một chuyện khác, nàng nhìn Vương phi, nhẹ giọng nói: "Vương phi hiểu biết sâu rộng, có thể hiểu một chút. . ." Nàng nỗ lực cân nhắc, lấy một từ, "Quy củ?"

Nàng dứt lời, liền trợn to hai mắt, không thể nói được là chờ mong hay là sốt sắng mà nhìn Vương phi.

Vương phi thở dài, bất đắc dĩ nói: "Điện hạ lại xem cái gì?"

Điện hạ thỉnh thoảng sẽ xem thoại bản, bên trong thoại bản khó tránh khỏi viết có chút mới mẻ để mua vui cho người đọc, điện hạ có lúc không rõ, thì sẽ đem ra hỏi nàng. Chỉ là điện hạ nhát gan, chưa bao giờ xem quỷ quái sơn tinh , Tiên đạo Phật pháp liên quan cũng sẽ không xem, sao lại hỏi nàng điều này?

Một câu của nàng phá vỡ tâm tư của Hán Vương, Hán Vương ngượng ngùng cong cong môi: "Không phải xem gần đây, là lúc cuối xuân, ta xem một quyển thoại bản, nói về hoa đào tiên, nàng yêu người phàm, bị thiên đình coi là dị đoan, cuối cùng rơi vào kết cục hồn phi phách tán."

Nàng nói đến chỗ này, liền rất khó vượt qua, khi đó nàng đã tự an ủi mình, nhưng ước chừng là an ủi không được, nàng sau đó vẫn luôn nhớ đến, nhớ tới một hồi liền khó chịu một trận.

Phàm nhân chết rồi, còn có thể tái thế luân hồi, nhưng hoa đào tiên chỉ vì yêu một phàm nhân, liền biến thành tro bụi, thực sự khiến con người ta thổn thức.

Hán Vương nói xong rồi, liền mê man nhìn Vương phi nói: "Thiên đình thật sự không cho tiên nhân và người phàm yêu nhau sao?"

Cố sự bên trong quyển thoại bản, nàng lo âu hơn nửa năm, lại nghiêm túc hỏi như thế, Vương phi khẽ cười cười, giọng nói ôn hòa chậm rãi: "Chuyện trên trời, thế gian sao có thể biết được? Chỉ là tiên phàm khác biệt, giống như thiên địa cách biệt, nghĩ đến, xác thực không cho phép có việc tiên phàm yêu nhau."

Vương phi cũng nói như vậy, Hán Vương liền cúi đầu xuống, nàng vốn muốn hỏi một câu vì sao không được, sau đó nghĩ, cũng chẳng biết vì sao, liền hỏi ra, chỉ thay đổi cách hỏi: "Nếu thật sự có tiên phàm yêu nhau, tiên nhân động lòng phàm, thật sự sẽ bị thiên lôi đánh cho hồn phi phách tán, biến thành tro bụi sao?"

Nàng cúi đầu, Vương phi không nhìn thấy thần sắc của nàng, chỉ có thể nhìn thấy tiểu kim quan trên đỉnh đầu nàng, kể cả thanh âm của rầu rĩ, lại vô thức mang theo tia chờ đợi, như chờ đợi Vương phi có thể nói cho nàng hay không.

Nàng nói, điện hạ sẽ không nghi ngờ, còn hơn điện hạ cứ ghi nhớ trong lòng như vậy, nhớ tới liền khó chịu, không bằng dỗ dành nàng, cũng coi như an ủi.

Vương phi sờ sờ những sợi tóc hờ hứng trên vai nàng, vừa nghĩ, vừa nói: "Điện hạ nhìn triều đình xem, là sẽ đối xử với phạm nhân xúc phạm quốc pháp như thế nào?"

Hán Vương không rõ ý nghĩa: "Nặng thì chém, nhẹ thì đánh."

"Theo điện hạ thấy, tình yêu của tiên phàm, là nặng, hay nhẹ?"

Hán Vương đương nhiên nghĩ nhẹ, nhưng nàng không phải tiên, nhỡ đâu tiên nhân nghĩ là nặng thì sao? Hán Vương liền có chút xoắn xuýt nhìn Vương phi, không dám chắc chắn.

Vương phi khẽ mỉm cười nói: "Một chưa tổn hại tính mạng ai, hai chưa khiến ông trời tức giận, nói vậy, không tính là nặng, câu chuyện biến thành tro bụi, chỉ là do người viết cố sự này, có ý định nói một cách nặng nề, khiến người ta khổ sợ vì hoa đào tiên mà thôi."

Hán Vương bỗng dưng tỉnh ngộ, gật đầu liên tục: "Đúng, nhất định là như vậy."

Cũng không phải chuyện lớn người người oán trách, chỉ là giữa hai người, động tâm lẫn nhau mà thôi, mặc dù một người là tiên, một kẻ là người, cũng không đến nỗi phải trừng phạt nặng như vậy.

Hán Vương cười híp mắt nhìn Vương phi, thật cao hứng, lại lôi kéo tay Vương phi, nhẹ nhàng nói: "Tốt quá, chúng ta ở một chỗ không cần phải nhấp nhô nữa."

Nàng nói ở một chỗ, chính là đang ở nơi trước mắt này, cũng không có ý tứ khác. Vương phi nhìn khuôn mặt ngây ngô ngoan ngoãn của nàng, cười cười, cũng nói: "Hi vọng."

Như vậy liền coi như đã dỗ dành điện hạ xong rồi, nàng cũng sẽ không lại chấp nhất chuyện hoa đào tiên. Vương phi vừa liếc nhìn trận địa trên giấy, chỉ là một tiểu trận, vụng về cực kì, Huyền Thuật sâu xa, cõi đời này có thể bày đại trận, cũng là ít ỏi.

Vương phi đang muốn đứng lên, Hán Vương đột nhiên nói: "Không cần biến thành tro bụi, vậy thiên đình sẽ xử trí nàng ấy như thế nào?"

Vương phi dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Chí ít, cũng là vĩnh viễn không thể thành tiên."

Hán Vương gật gật đầu, mặc dù vẫn tiếc nuối, nhưng so với biến thành tro bụi, đã tốt hơn rất nhiều, nàng cũng chẳng khó chịu.

Ai cũng chưa từng từng tới thiên giới, lại càng không thể từng thấy tận mắt tiên nhân. Viết thoại bản chính là bịa chuyện, Vương phi nói, cũng nhất định suy đoán, hai người đều không rõ, nhưng Hán Vương nguyện tin lời Vương phi nói mới là thật.

Nàng lấy thoại bản giấu sau giá sách ra, thả vào đống sách đã xem xong, xem như kết thúc việc này.

Lại qua mấy ngày, thánh giá cuối cùng cũng hồi kinh, trong triều nhấc lên một trận sóng to gió lớn.

Kẻ nào dám hành thích thánh giá, bệ hạ đang ở Mang Sơn, lại nơi nào tiết lộ, thích khách sao có thể đột phá phòng vệ dưới ngọn núi, tiến vào thâm sơn, mai phục tại nhà tranh của hoàng phu. Quá nhiều điểm đáng ngờ, nhất định phải điều tra rõ ràng.

Các đại thần liên tục dâng sớ ám chỉ, tra hỏi Hán Vương đầu tiên.

Hoàng đế chưa cho phép, chỉ lệnh Hình bộ cùng Đại Lý Tự, dựa vào manh mối trước mặt mà thăm dò, không thể oan uổng người tốt, cũng không thể dung túng một kẻ ác.

Hán Vương nghe nói, cười híp mắt nhìn Vương phi nói: "Thật sự không có chuyện gì."

Vương phi cười nhạt không nói, chỉ đưa tay phủi đi bông tuyết trên vai nàng.

Lúc này các nàng vừa xuống xe ngựa, đang trên đường vào cung.

Hôm nay giao thừa, hoàng tộc vào cung ăn tiệc, tỏ ra Thiên gia hoà thuận.

Khi ra ngoài bầu trời quang đãng, có điều nửa canh giờ, liền có tuyết rơi. Hán Vương và Vương phi đều mặc áo khoác, áo khoác bên ngoài lại khoác thêm một thân áo choàng màu đỏ tía, từ phía sau lưng nhìn tới, chính là một đôi bích nhân trai gái xứng đôi.

Tuyết rơi không hề lớn, bông tuyết trên vai Hán Vương đã phủi đi rồi, nàng nhìn Vương phi cười khẽ, cũng học bộ dáng của nàng ấy, phủi đi những bông tuyết trên tóc nàng ấy.

Bởi vì đang là giao thừa, cung nhân đều biểu hiện vô cùng tươi mới, thấy Hán Vương và Vương phi đều dồn dập vấn an. Người hầu của hai người đi theo ở phía xa, không được triệu hoán, cũng không đến gần, như là quấy rầy các nàng.

Hán Vương nhìn Vương phi thế nào cũng cảm thấy tốt, nàng cũng không thể nói rõ tâm tình này là sao, chỉ cảm thấy vừa nhìn thấy Vương phi, nàng liền vui vẻ vô cùng.

Vương phi đi về phía trước hai bước, thấy Hán Vương luôn nhìn nàng, không khỏi cười nhạt nói: "Sao điện hạ nhìn ta mãi thế?"

Đôi mắt đen láy của Hán Vương nhìn nàng không chớp mắt: "Ta thích nhìn ngươi."

Lời của trẻ con. Vương phi cười rồi thôi, sờ đầu Hán vương, ôn nhu nói: "Qua hôm nay, chính tuổi mới, điện hạ thêm một tuổi, cần phải hiểu chuyện một chút."

Bên trong cặp mắt đen như mặc của Hán Vương đều là bóng dáng Vương phi, nàng gật đầu, chân thành nói: "Chúng ta phải cố gắng sinh hoạt, ta nên hiểu chuyện một chút."

Các nàng đi vào một nơi ở hành lang, tuyết tán loạn trong gió, cổ áo Hán Vương có phần lỏng lẻo, Vương phi dừng chân lại, tiện tay giúp nàng buộc lại dây áo choàng lần nữa.

Hán Vương thoáng nghiêng người, để Vương phi thuận tiện một chút.

Vương phi thắt chặt giúp nàng, ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào khuôn mặt ngoan ngoãn của nàng, ánh mắt Vương phi lóe lên, tâm như có gì đó đâm một trận, khóe môi nàng hiện lên ý cười, ôn nhu hỏi: "Những câu nói vừa rồi, điện hạ có lẽ cũng nói vói người khác rồi?"

Hán Vương lắc lắc đầu.

Ấn đường của Vương phi dãn ra, lại tiếp tục đi về phía trước.