Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đào Hoa Khúc

Chương 111

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Nàng tự nhiên là hổ con của A Dao."

Chẳng biết tuyết rơi vào lúc nào.

Nhìn bầu trời trên cao từ bên dưới, chỉ thấy một mảnh trắng xóa vô biên vô hạn [1], hạ xuống chân núi, bước lên lớp băng tuyết kia, mới biết nơi này tuyết không biết đã tích bao nhiêu vạn năm. Thời điểm lạnh nhất trên Thái Ất Sơn, cũng không bì kịp một phần vạn nơi này. Tiêu Duyên thịt móng vuốt bị lạnh một hồi, lạnh đến run cầm cập, nhưng nàng không nói, cố gắng vờ như không có chuyện gì xảy ra, đi tới đi lui trên tuyết.

[1] Vô biên vô hạn (无边无际): Không giới hạn.

Bất luận lúc nào, Quân Dao đều sẽ chia ra một nửa tâm thần lưu ý Tiêu Duyên, sao lại không biết nàng lạnh, khom người ôm lấy nàng, sau đó nhìn bốn phía, tính toán phương hướng nơi này một chút, lấy ra phi kiếm, một lần nữa ngự kiếm, chầm chậm vòng quanh bên này sườn núi, tìm kiếm sơn môn.

Nhưng mà mỗi một nơi sườn núi đều bằng phẳng nhẵn nhụi tuyết trắng, như không có nửa điểm khác biệt, Quân Dao đi một vòng, lại quay về đường cũ. Tiêu Duyên từ trong lòng nàng nhô đầu ra nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy lớp tuyết kia, trắng đến chói mắt, các nàng ở trong nơi tuyết trắng che ngợp bầu trời, như hai mảnh cỏ rác [2] lúc nào cũng có thể bị nhấn chìm.

[2] Cỏ rác (尘芥): Ý chỉ những thứ không đáng để ý đến.

Tiêu Duyên có chút bất an đem vuốt phải vịn vai Quân Dao, Quân Dao phát hiện, cúi đầu cười cười với nàng, nói: "Không sợ."

Tiêu Duyên gật đầu, tâm thần cũng ổn định, nàng theo A Dao tới đây, càng phải ngoan, vạn không thể kéo chân sau của nàng ấy.

Quân Dao động viên Tiêu Duyên xong, lại lần nữa đi tìm sơn môn.

Bên trong linh giản, vẫn chưa chỉ cụ thể vị trí của sơn môn, nhưng có một câu, mỗi khi đến mùa hè, băng tuyết hơi tan ra sơn môn ẩn hiện. Đã là ẩn hiện, chính là mơ hồ có thể thấy được. Trước mắt chính là mùa hè, Quân Dao ngự kiếm sát vào sườn núi, tìm một chỗ lại một chỗ, qua lại tìm ba lần, cho đến khi màn đêm buông xuống, vẫn không thu hoạch được gì.

Ban đêm càng lạnh đến thấu xương, Quân Dao đốt lửa, Tiêu Duyên nằm trên đầu gối nàng, trên người bao bọc thảm nhỏ của nàng ấy, ghé sát vào đống lửa, rút lấy hơi ấm.

May mà hôm qua, xa xa trông thấy nơi này băng tuyết đầy trời, Quân Dao đặc biệt hạ xuống đất lượm cành khô, bằng không, tối nay sợ là liền đồ vật châm lửa tìm khắp cũng không có.

Tiêu Duyên từ bên trong thảm nhỏ của nàng dò đầu ra, ánh lửa chiếu vào khuôn mặt nhỏ của nàng, nàng muốn giúp đỡ, liền tinh tế nhớ lại ghi chép trong linh giản, cùng những gì nhìn thấy hôm nay.

Củi lửa cháy hừng hực, Quân Dao thỉnh thoảng ném đoạn cành khô vào trong đống lửa, trong lòng âm thầm suy nghĩ.

Ghi chép trong linh giản, đã là du ký [3] tầm thường, có lẽ không có khả năng nói dối. Ngày hè băng tuyết hơi tan ra, vì vậy sơn môn ẩn hiện, có thể thấy được sơn môn bị băng tuyết bao trùm, ngay ở dưới tuyết.

[3] Du ký (游记): Ghi chép những điều tai nghe mắt thấy trong lúc đi du lịch.

Tiêu Duyên đột nhiên nói: "Gió."

Quân Dao giữa lông mày ngậm lấy ý cười, nặn nặn lỗ tai của nàng, khen ngợi nói: "A Duyên thông minh."

Tiêu Duyên trầm ổn mà gật gật đầu, đồng ý thuyết pháp này, chỉ là khóe mắt lại không kiềm nổi mà tung bay, hiện ra vẻ hài lòng sau khi được khích lệ. Nàng ngửa đầu nhìn Quân Dao, lại hỏi: "Chờ?"

Quân Dao đáp: "Chờ."

Chờ một trận cuồng phong, tuyết bị thổi đi chút, có lẽ sẽ lộ ra phong quang dưới đáy.

Tiêu Duyên gật đầu, biểu hiện vẫn thận trọng vô cùng. Quân Dao nhấc tay vuốt ve da lông trên lưng nàng, dỗ nàng ngủ.

Không lâu lắm, hổ con liền ngủ thϊếp đi. Quân Dao ngẩng đầu, nhìn về phía rặng núi.

Đống lửa nho nhỏ, chỉ chiếu sáng một chỗ nho nhỏ, cũng không thấy tuyết trên núi. Dãy núi ẩn trong đêm đen, rộng rãi cao vót, càng ngày càng như một con cự thú ngủ say vạn năm.

Quân Dao thầm nghĩ, chờ thêm mười ngày, nếu như mười ngày không gió, liền cần tìm thượng sách khác.

May mà, sáng sớm ngày thứ sáu, trời rơi xuống bạo phong.

Hổ con đang đào bới đất bị tuyết chôn vùi, chợt thấy thiên địa biến sắc. Nàng từ trước biết gió, đều là vô hình, chỉ có nhắm mắt lắng nghe, mới có thể nghe thấy nó lúc đi qua, tiếng vang nhỏ bé của lá cây, luôn mang theo cỗ ôn nhu. Gió hôm nay, là bất đồng, nó mang theo thế lực mà tới.

Nơi thiên địa tụ hợp, gió đẩy mây đi, trên bầu trời u ám xoẹt qua vài đạo chớp giật chói mắt.

Quân Dao che chở Tiêu Duyên trong lòng, nơi cơn gió kia đi qua, khắp nơi bừa bộn, cuốn lên vô số hoa tuyết, như tà vật giương nanh múa vuốt. Quân Dao gần ôm lấy Tiêu Duyên, cơn gió kia đã đến trước mắt, tiếp theo một cái chớp mắt, Tiêu Duyên chỉ cảm thấy giống như bị xé rách, cuốn vào trong gió.

Quân Dao ngự kiếm mà lên, vừa vận lên linh khí, bao bọc Tiêu Duyên trong linh quang, vừa thuận gió mà lên, lại tiếp tục vòng quanh sườn núi tìm kiếm.

Cuồng phong bạo tố, trong không trung tuyết bay mê hoặc mắt người, trong cơn gió kia tựa như mang theo vô số lưỡi dao, có thể đem người xoắn nát. Quân Dao lại như không có chút đau đớn, chăm chú nhìn sườn núi.

Ngọn gió kia thổi một canh giờ, Quân Dao liền ở trong gió xuyên qua một canh giờ, gió dần dần tiêu xuống, sơn môn vẫn chưa tìm thấy. Tâm Quân Dao chìm xuống, chờ gió dừng lại, tuyết sẽ lại rơi xuống, đến lúc đó càng không thể tìm thấy.

Nàng thúc nhanh phi kiếm, càng thêm lưu ý, ngưng thần tìm kiếm bên sườn núi.

Bỗng nhiên, một khối tuyết nhỏ gây nên sự chú ý của nàng.

Khối tuyết kia cực nhỏ, phi kiếm bay qua, Quân Dao xoay người lại, nàng nhìn chăm chú nơi kia, tựa như không giống nơi khác, đều trắng xóa đến chói mắt. Nhưng mà trong nháy mắt vừa rồi, nàng tựa như ở trong màu trắng xóa, thấy được một điểm màu xám.

Quân Dao đưa tay, phủi tuyết xuống, tuyết đọng dày mà nặng, như cát mịn bên trong sa mạc. Nàng bỏ qua một tầng dày đặc, lộ ra hàn băng dưới đáy, một tấm bia đá đông lại dưới băng, bia đá màu xám, chính là một điểm Quân Dao nhìn thoáng qua vừa rồi.

Đúng vào lúc này, gió tan biến.

Mặt trời ló dạng nơi chân trời.

Quân Dao lui về phía sau mười bước, gọi ra kiếm, đối với hàn băng, quát lên: "Đi!"

Thanh kiếm sắc bén cấp tốc mà đi, trên đường phân ra ba thanh kiếm, cùng nhau phóng về phía hàn băng.

Ầm!

Một tiếng nổ vang sắc bén.

Hổ con trợn to hai mắt.

Bốn thanh kiếm hợp lại làm một, quay đầu lại, rơi vào Quân Dao trong tay. Lớp băng kia tựa như chưa từng chịu chút thương tổn, vẫn óng ánh long lanh một khối.

Vẻ mặt Quân Dao không thay đổi, lẳng lặng chờ đợi.

Chớp mắt một cái sau đó, chỉ nghe rào một tiếng, hàn băng vỡ vụn, từ trên bia đá kia rơi xuống.

Hổ con thán phục mà nhìn, lại quay đầu nhìn Quân Dao, trong mắt tràn đầy khen ngợi cùng kính nể, A Dao thật lợi hại, nàng khi nào mới có thể lợi hại như A Dao đây.

Quân Dao đi về phía trước, Tiêu Duyên vội vàng đuổi theo.

Bia đá kia lộ ra toàn bộ, chỉ thấy chỉ đơn giản rõ ràng chỉnh tề viết xuống hai chữ sơn môn. Quân Dao suy nghĩ một chút, đưa tay đặt lên, chỉ cảm thấy lòng bàn tay trơn bóng như ngọc, mềm nhẵn như gương, đây không phải một tấm đá tầm thường.

Nàng thử thăm dò, đem linh khí truyền vào. Chốc lát, nghe được một tiếng nổ vang ầm ầm ầm, băng tuyết đằng sau bia đá tan ra, từ dưới đáy chậm rãi tăng lên một đạo cửa đá.

Cửa đá kia rất là to lớn vĩ đại, khắc lên hình dáng Bạch Hổ giương cánh, cực kỳ cổ điển trang nghiêm. Hổ con nhìn thấy phù điêu [4] của đồng loại, có chút muốn sờ lên, nhưng Quân Dao chưa động, nàng liền cũng không động, chỉ nhìn.

[4] Phù điêu (浮雕): Điêu khắc nổi.

Quân Dao nhìn thấy tấm phù điêu kia, càng khẳng định trong núi nhất định có công pháp cần thiết cho Bạch Hổ tu luyện.

Nàng cúi đầu nói với Tiêu Duyên: "Chúng ta đi vào."

Tiêu Duyên trịnh trọng gật đầu, đi theo phía sau Quân Dao, đi về phía sơn môn.

Sơn môn bổng dưng nổi lên, đứng sững trên sườn núi, từ cửa bên này, nhìn sang, có thể thấy được đầu kia cũng là một mảnh trắng xóa, không quá đặc biệt.

Song khi thật sự đi vào bên trong cánh cửa kia, một đạo bạch quang lóe qua trước mắt, Quân Dao phát hiện, nàng đã đứng tại một mảng phong quang tú lệ. Nơi này như linh giản ghi lại, xanh tươi rậm rạp, mùi hoa nức mũi, tuyệt không giống bên ngoài núi.

Có thể thấy được sơn môn là thật, các nàng đã ở bên trong Linh Sơn. Nhưng vẻ mặt của Quân Dao lại không có chút vui mừng.

Tiêu Duyên không thấy đâu!

Sơn môn là một cánh cửa truyền tống, lúc truyền tống, đưa các nàng truyền đến hai nơi.

Tiêu Duyên đứng trong một cánh rừng, kinh hoảng nhìn bốn phía, nàng gọi hai tiếng A Dao, cũng không ai trả lời nàng, cũng kinh khởi một đám chim, giang rộng cánh bay đi.

Tiêu Duyên sợ hết hồn. Nàng không lên tiếng nữa, ở tại chỗ chờ một lúc, do dự cất bước, dọc theo thạch kính [5], đi về phía trước.

[5] Thạch kính (石径): Con đường nhỏ bằng đá.

Đây là một mảnh rừng, không giống như cánh rừng trên Thái Ất Sơn, nơi này cổ mộc che trời, che mây che mặt trời, trong không khí ẩm ướt, tựa như mang theo chướng khí, vẫn cảm thấy trước mắt mơ mơ hồ hồ, không thấy rõ phía trước.

Tiêu Duyên sợ hãi trong lòng, cẩn thận đi về phía trước từng chút từng chút. Nàng không tìm thấy Quân Dao, nhưng nàng biết Quân Dao nhất định sẽ tìm đến nàng, cho nên mặc dù sợ hãi, nhưng cũng dần dần trấn định lại, chẳng hoảng loạn nữa.

Chỉ là cánh rừng này kỳ quái cực kỳ, nàng không dám đợi lâu, muốn đi ra ngoài, chờ đợi Quân Dao.

Hổ con nhìn như cuống quít, làm việc rất có kết cấu. Nàng lần đầu tới đây, không quen thuộc đường xá, nhưng chưa đi loạn, mà đi về một hướng, trong đầu đang nhớ lại, phúc đồ Quân Dao dựa vào linh giản vẽ ra, muốn tìm kiếm đường đi.

Nhưng bức vẽ họa sơ lược, nàng ngay cả mình đang ở đâu cũng không biết, tất nhiên là không dùng được.

Tiêu Duyên có chút ủ rũ, nhưng nàng rất nhanh lại bình tĩnh. Là nàng quấn quít lấy A Dao muốn đi, nàng không thể tự loạn trận cước, nhất định phải lên tinh thần, nàng còn phải giúp đỡ A Dao.

Tự an ủi bản thân một trận như thế, Tiêu Duyên quyết tâm, một mặt đi về phía trước, một mặt lưu ý cảnh vật bốn phía.

Cánh rừng này dường như không lớn lắm, đi chừng nửa canh giờ, trước mắt chợt hiện tia sáng, đã đến cuối khu rừng. Tiêu Duyên vui mừng trong bụng, đi ra ngoài.

Ngoài rừng là một tấm thảm cỏ nho nhỏ, trên cỏ cây mọc thành từng bụi, lại có thật nhiều quái thạch lởm chởm. Chỉ là chướng khí tràn ngập quanh thân tiêu tán. Tiêu Duyên đi ra ngoài, muốn đến nơi vừa hiện ra trước mắt chờ đợi Quân Dao.

Đám quái thạch kia, bỗng nhiên phát sinh từng trận tiếng vang.

Tiêu Duyên ngạc nhiên, nhìn qua bên kia, tiếng vang không ngừng truyền đến, càng lúc càng lớn, tựa như đang hết sức dẫn dụ nàng. Tiêu Duyên suy nghĩ một chút, đi về chỗ đó.

Nàng là đi vòng quanh, vẫn chưa trực tiếp đi qua. Tránh khỏi mấy bụi cây, chuyển tới mặt kia của quái thạch, tiếng vang đã ngừng.

Chỉ thấy dưới đáy quái thạch, có một con Cự Mãng [6]. Con Cự Mãng kia rất lớn, thân thể bị quái thạch đè lên, chỉ lộ ra đầu cùng đuôi. Tiếng vang vừa rồi kia, là do đuôi của nó, đập lên quái thạch mà phát ra.

[6] Cự Mãng (巨蟒): Mãng xà khổng lồ.

Hổ con cách xa nó một trượng, liền dừng bước chân lại.

Cự Mãng phun ra lưỡi, một đôi mắt căng tròn nhìn chằm chằm Tiêu Duyên, thật sự khiến người ta sợ hãi.

Trên Thái Ất Sơn có xà, nhưng hổ con không thích chơi cùng xà, nàng lui về phía sau hai bước, Cự Mãng thấy nàng muốn đi, lại mở miệng: "Tiểu Bạch Hổ từ đâu tới."

Tiêu Duyên không nói, bước chân lại dừng lại.

Cự Mãng nhìn thấy nàng không đi, phun lưỡi ra, tựa như đang cười, lại nói: "Ngươi sao lại vào Linh Sơn?"

Tiêu Duyên vẫn không nói, nàng đang nghĩ, vì sao nơi này có một con rắn to, người nào đè nó xuống dưới quái thạch? Nó lại vì sao dẫn nàng đến đây, nói chuyện với nàng?

Nàng không mở miệng, Cự Mãng cũng không để ý lắm, ngữ khí ngược lại càng ôn hòa: "Tên họ của ngươi?"

Lúc này, Tiêu Duyên đã mở miệng: "Ta là A Duyên."

"A Duyên?" Cự Mãng tựa như đối với nàng rất hiếu kỳ, lại hỏi: "Linh Sơn không dễ vào, ngươi không phải tự mình tiến vào chứ? Ngươi là cùng kẻ nào tới?"

Tiêu Duyên cảnh giác, vẫn cảm giác con rắn to này đang lôi kéo nàng, nàng lại không mở miệng nữa.

Mãng xà có chút không kiêng nhẫn nỗi, hỏi: "Ngươi đến cùng là ai?"

Nàng tự nhiên là hổ con của A Dao, Tiêu Duyên cảnh giác, cũng không đáp, trong mắt tràn đầy đề phòng.

Mãng xà từ trong cổ phát sinh một tiếng cười, trầm thấp, có chút khàn khàn, rất là khó nghe. Tiêu Duyên lại lui về phía sau một bước. Mãng xà thấy vậy, vội nói: "Cứ thong thả đi, nói chuyện với ta, ta đã mười ngàn năm, chưa từng thấy người."
« Chương TrướcChương Tiếp »