Chương 10

Editor: Lạc Hi (@Express9)

Beta: Didi

"Như vậy, ta sưởi ấm cho điện hạ được không?"

Sau khi quy ninh, tháng ngày bình đạm đã trở lại.

Hán Vương vẫn làm ổ trong phủ, chỉ thỉnh thoảng vào những ngày ấm áp, mới ra khỏi phủ tản bộ.

Nàng ở trong phủ, cũng chỉ xem thoại bản, đánh cờ, thu đi đông tới, vạn vật ngủ đông, Hán Vương nhớ tới ngày xuân muốn trồng vài cây đào ở trong vườn. Cây đào trồng trong vườn, khu vườn thêm cảnh mới, vẫn cần cân nhắc một phen, Hán Vương lại nghĩ đến phong cảnh cùng phong thủy khu vườn.

Nàng cân nhắc cũng không lâu, chỉ nhìn sơ sơ mà thôi, thà nói hứng thú, không bằng trong lúc rảnh rỗi, sắp xếp đi.

Tỉ mỉ cân nhắc, lúc này không có Vương phi bên cạnh nàng, chuyện làm không khác bao nhiêu. Hán Vương phủ, vẫn mang dáng vẻ yên tĩnh vắng lặng như cũ, rất ít có tiếng vang gì có thể nhiễu loạn triều đình.

Nhưng Hán Vương lại biết được, thật ra, cuộc sống của nàng, đã khác với trước kia.

Ngày trước, nàng ở trong thủy tạ, một mình cầm hai quân cờ, trái phải hỗ dịch, hiện nay, có Vương phi bồi nàng.

Ngày trước, nàng đọc một quyển thoại bản, vì nhân vật bên trong mà thổn thức, hoặc đau buồn, hoặc thay đổi sắc mặt, cũng chỉ thưởng thức một mình, hiện nay, có Vương phi cùng nàng.

Ngày trước, nàng hứng thú với những thứ mới mẻ, liền chỉ tìm tạp thư để cân nhắc khoa tay múa chân, lẳng lặng coi trọng mấy ngày, có cái gì tâm đắc, cũng không có chỗ để nói, hiện nay, đã có Vương phi cùng nàng.

Hán Vương luôn cảm thấy Vương phi với nàng, rất là thân thiết, thân thiết ở chỗ nào, nàng lại không nói ra được.

Ngày đó từ phủ Thái Thường trở về, Hán Vương say rượu, vùi ở trong lòng Vương phi ngủ, về đến vương phủ, nàng liền xoa mắt tỉnh lại, lôi kéo Vương phi chơi cờ với nàng. Nàng nhớ một ngày trước Vương phi đồng ý với nàng, đánh hai ván cờ với nàng.

Sau đó, mỗi ngày, các nàng đều chơi vài ván cờ, không nhiều không ít, chỉ hai ván cờ.

Hán Vương chưa bao giờ thắng cả.

Nàng kỳ nghệ non nớt, so với Vương phi, nàng vẫn còn là một đứa trẻ đang tập tễnh học, mà Vương phi thì lại như núi cao sừng sững, nàng lảo đảo nghiêng ngã từng bước nhỏ tới gần, nhưng vượt qua không được.

Hán Vương chưa bao giờ bởi vì thua mà cáu kỉnh, mỗi ngày chơi xong hai ván cờ, chỉ giương mắt nhìn Vương phi nói: "Ngày mai, sẽ cùng ta chơi hai ván cờ nữa chứ?"

Ngày hôm đó trời đổ một trận tuyết lớn, khu vườn khô kéo vì bị tuyết lấp, thành một mảnh trắng xóa.

Hán Vương cùng Vương phi chơi cờ bên trong thủy tạ.

Thuỷ tạ xây trên mặt hồ, ngày đông nước ao khô cạn, bèo nước và sen khô mệt mỏi dưới đáy ao, tuyết đổ xuống dưới, một màu trắng che phủ, liền không thấy rõ nơi nào là hồ, nơi nào là đất, bèo và sen khô một nửa chôn dưới tuyết, một nửa lộ trên mặt tuyết, tiêu điều cực kì.

Hôm nay gió thổi phía tay, phía tây thuỷ tạ buông mành xuống, cản trở gió thổi đến. Bên trong thủy tạ thu hồi chiếu ngày hè, đổi thành địa y bằng nhung, địa y để lên bàn con, trên bàn con có bàn cờ, Hán Vương và Vương phi ngồi xuống đất hai bên bàn con, đang cầm quân cờ.

Đây là ván thứ hai của ngày hôm nay, Hán Vương quyết định, không thể thua đến quá thê thảm, nàng bỏ ra tâm tư thật lớn bố trí, nhưng đến lúc này, cũng đến đường cùng rồi.

Hán Vương rất để tâm ván cờ này, nàng không sợ mình thua, nhưng nàng không hiểu sao lại bại. Nàng quay về tàn cục, chăm chú suy nghĩ một lát, ngẩng đầu lên, nhìn Vương phi: "Vương phi, ngươi nói cho ta biết, ván cờ này của ta, sơ hở ở nơi nào?"

Đôi mắt nàng trong vắt, còn lộ ra một tia hơi nước, giương mắt nhìn sang, tựa như mèo con.

Vương phi tâm tình hơi động, tính toán ngày tháng, nàng và điện hạ ở chung đã gần hai tháng, tương đương.. . Có thể xem như quen thuộc.

Vậy. . . Cũng không cần thừa dịp điện hạ ngủ say, mới lặng lẽ sờ vành tai nàng đi?

Hán Vương còn đang chờ Vương phi trả lời, Vương phi cười nhạt, cầm mấy quân đen và quân trắng, hoàn toàn dựa vào trí nhớ, liền sắp xếp lại bố cục ban đầu, giải thích cho Hán Vương.

Hán Vương nghe xong, cẩn thận cân nhắc trong chốc lát, vẫn không hiểu.

"Vì sao ta hạ xuống nơi này, liền có vẻ như có ý đồ riêng?" Hán Vương chăm chú hỏi.

Trong mắt Vương phi lóe lên một vệt ý cười, trên mặt lại hết sức tẫn trách giải thích, dứt lời, nàng lại nói: "Điện hạ tự mình nhìn xem, xác thực mơ hồ, không bằng qua chỗ ta, bên chỗ ta nhìn càng rõ hơn."

Hán Vương ngây thơ, Vương phi nói dù sao vẫn có đạo lý hơn, lúc này nhất định cũng như thế. Nàng hơi chớp mắt, cao hứng đi tới.

Vương phi lùi ra phía sau, vừa vặn nhường ra một vị trí, có thể để Hán Vương ngồi xuống, Hán Vương quỳ chân hướng về bàn cờ, phía sau vừa vặn có thể dựa vào người Vương phi, toàn bộ cơ thể ấm áp đều được Vương phi ôm vào trong ngực.

Khóe mắt đuôi lông mày Vương phi đều mang theo ý cười, hai vành tai nhỏ đáng yêu kia lộ ra trước mắt nàng, đưa tay là có thể chạm tới. Hán Vương cúi đầu nhìn, quả nhiên, từ nơi này quan sát ván cờ, thế cuộc càng rõ ràng, nàng tự cầm quân trắng, đang khoa tay ở mấy nơi, bỗng dưng, đầu ngón tay cầm quân trắng hạ xuống, trên bàn cờ đinh một tiếng.

Hán Vương mở to hai mắt: "A. . ."

Lỗ tai bị nắm!

Nàng muốn kháng nghị.

Hán Vương đang muốn quay đầu, đầu ngón tay mềm mại mang theo ấm áp xẹt qua vành tai nàng, mang theo một trận thư thích ngứa ngáy, liền rời đi.

Một ngọn gió như có linh tính, thổi vào khớp mành, từ khe hở thôi vào, hơi lạnh trong nháy mắt bao trùm lấy thủy tạ, khiến Hán vương cảm thấy nơi vừa bị xoa lành lạnh, vắng vẻ. Nàng không tự chủ nhích lại gần nơi ấm áp đằng sau, chậm rãi quay đầu, nhìn Vương phi, muốn nói lại thôi.

Vương phi cười như đầu ngón vừa rồi lướt qua tai nàng ấy không phải của nàng: "Ván này, điện hạ có thể thấy rõ rồi chứ?"

Hán Vương gật gù, nhưng không nói lời nào, chỉ chờ mong nhìn nàng.

Vừa sờ rất thoải mái, nàng còn muốn nữa.

Hán Vương nỗ lực dùng cơn ngươi đen láy truyền đạt suy nghĩ của mình.

Bên ngoài thủy tạ tuyết lại rơi, đầu tiên là vài bông tuyết, từ từ lớn hơn, lúc này trở nên dày đặc hơn, bay lượn đầy trời. Vương phi nhấc tay áo, ôm lấy Hán Vương: "Điện hạ có lạnh không?"

Hán Vương cảm thụ một phen, chân thành nói: "Lỗ tai lạnh."

Vương phi đã lộ ra ý cười, vẫn dụ dỗ như cũ: "Như vậy, ta sưởi ấm cho điện hạ được không?"

Hai mắt Hán Vương cao hứng nheo lại, tựa như nói mau tới, trên miệng rụt rè nói: "Được."

Đầu ngón tay trong suốt như ngọc mang theo hơi ấm, xoa tai nàng, trượt tới vuốt ve vành tai. Nếu Hán Vương là một con mèo, lông mao trên người đều mềm ra.

Đáy mắt Vương phi ngập ý cười, ý cười tựa như ánh trăng đem mùa hè chiếu xuống mặt hồ, nhẹ nhàng tràn ra.

Điện hạ tỉnh táo, dường như so với điện hạ đang say ngủ, cảm giác tốt hơn một chút.

Gió dần thổi lớn hơn, đem tuyết thổi đến mức đâu đâu cũng có, nhưng gió vừa thổi rèm, lúc này trái lại chẳng hề nhúc nhích. Mặc cho bên ngoài phong tuyết vạn dặm, bên trong thủy tạ lại ám áp như mùa xuân.

Trước mắt, đã là đầu tháng mười hai, không tới một tháng nữa, chính là Chính Đán.

Cam Lộ năm thứ ba sắp tới, bệ hạ đăng cơ đến nay, ngoại trừ ban đầu trừng trị nghịch vương, thời điểm còn lại, đều là thủ đoạn lưu tình. Nhưng mà vị bệ hạ này thấy thế nào cũng không giống như chỉ bảo vệ non sông tú lệ, trong triều liền có chút suy đoán, năm nay, bệ hạ cố gắng phải có động tác lớn hơn.

Những việc này cùng Hán Vương phủ không có nhiều liên can.

Hán Vương để Vương phi tùy ý vuốt lông, tâm tình vô cùng sung sướиɠ, chờ phong tuyết ngừng lại, nàng đang muốn cùng Vương phi đi vào trong vườn ngắm tuyết, liền thấy xa xa, gia lệnh bước nhanh tới.

Hán Vương và Vương phi liếc mắt nhìn nhau, lẩm bẩm nói: "Gia lệnh đi nhanh như vậy, nhất định không phải chuyện gì tốt cả."

Kinh nghiệm của nàng tương đối khá, còn chưa chờ gia lệnh đến gần, tâm tình liền thấp xuống.

Vương phi mỉm cười.

Chờ gia lệnh đi tới, thấy rõ thần sắc trên mặt hắn, tâm Hán Vương càng buộc chặt.

Gia lệnh hành lễ nói: "Điện hạ, vừa rồi Trường sử truyền tin, bệ hạ ở trên Mang Sơn bị ám sát."

Hán Vương mím môi, sốt sắng hỏi: "Làm sao? Bệ hạ bị thương?"

Mi tâm Vương phi khẽ nhúc nhích, thấy thân thể người bên cạnh quá căng thẳng, rõ ràng tâm bị treo lên, nàng cũng nhìn gia lệnh.

Gia lệnh vội hỏi: "Điện hạ đừng vội, bệ hạ không việc gì, chỉ là. . ." Hắn dừng lại một chút , nói, "Hoàng phu trúng tên, ngàn cân treo sợi tóc."

Hán Vương liền thở phào nhẹ nhõm, nàng nhích lại gần Vương phi, như chỉ muốn tới gần, liền có thể rút lấy ít hơi ấm từ cơ thể nàng ấy: "Gia lệnh gấp gáp như vậy, chẳng lẽ trong triều đã có đại thần kết tội ta?"

Gia lệnh chần chờ chốc lát, mới nhẹ nhàng gật đầu: "Trưởng sử lệnh thần bẩm điện hạ, tấu chương tự biện vẫn cần điện hạ tự mình viết mới tốt."

Vương phủ có liêu thuộc [1], rất nhiều tấu chương không cần Hán Vương tự mình động vào, tự có người viết xong trình lên, Hán Vương chép một phần liền có thể đem lên triều, chuyện vô cùng khẩn yếu, mới cần nàng tự viết.

[1] Liêu thuộc (僚属): Quan cấp dưới.

Hán Vương lặng yên một hồi, lại hỏi: "Thánh giá khi nào hồi kinh?"

Gia lệnh nói: "Vẫn chưa có tin tức."

Bầu không khí ung dung thích ý vừa rồi biến mất sạch, Gia Lệnh bẩm xong chuyện liền lui xuống.

Ngày xưa bị kết tội, Hán Vương đều là đem khổ sở để ở trong lòng, yên lặng mà đi thư phòng, nghĩ rồi tấu chương, sẵn sàng vào triều tự biện. Nhưng hai tháng này đến, trong lòng nàng thành thói quen có một người tồn tại. Lúc này, nàng nhìn Vương phi, muốn tố oan ức với nàng ấy. Trong mắt chúng triều thần, bệ hạ không con, nếu đột nhiên băng hà, đăng cơ chính là Hán Vương. Hán Vương là kẻ được lợi nhất, tự nhiên hiềm nghi nhất.

Nhưng nàng không có phái người ám sát thánh giá.

Trong lòng Hán Vương đều tràn đầy oan ức, muốn nói, lại cảm thấy dư thừa, Vương phi cùng nàng sớm chiều ở chung, nàng ấy cũng hiểu rõ nàng.

"Vương phi, không thể cùng ngắm tuyết rồi." Hán Vương áy náy nói, dừng một chút, không thấy Vương phi đáp lại, nàng lại lo âu tự nói, "Không biết Hoàng phu tình huống như thế nào."

Con mèo nhỏ vừa mới được vuốt lông, lúc này đỏ vành mắt, bộ dáng không hề có một chút vui vẻ. Vương phi yêu thương không dứt, chỉ là việc này, nàng lại không tiện nhúng tay.

"Việc của điện hạ quan trọng, ta bồi điện hạ viết sớ trước." Vương phi nắm lấy tay Hán Vương, dẫn nàng đi đến thư phòng.

Hán Vương không thường nghị sự cùng liêu thuộc, lúc gặp vấn đề khó, mới mời bọn họ tới hỏi vài câu, vì vậy thần tử của Hán Vương phủ, có thể nói là thanh nhàn nhất trong kinh thành.

Trước mắt chuyện mặc dù gấp, Hán Vương cũng không muốn mời bọn họ đến.

Đến thư phòng rồi, lấy một quyển sớ trống ra, nâng bút muốn viết, Hán Vương bỗng dưng nghĩ đến, bị kết tội, nàng trải qua quen rồi, nhưng Vương phi mới lần đầu gặp, lại là chuyện lớn ám sát thánh giá như vậy đủ để tịch thu tài sản và gϊếŧ cả nhà, nàng ấy có lẽ sẽ sợ hãi.

Hán Vương liền buông bút xuống.

Vương phi ở ngay bên cạnh nàng, đang mài mực giúp nàng. Hán Vương không quấy nhiễu nàng, chờ nghiên mực đã đầy, Vương phi đem thỏi mực dựa vào bên nghiên mực, Hán Vương mới tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, như một đại nhân đáng tin cậy an ủi: "Ngươi đừng sợ, các đại thần chỉ tố cáo thôi, ta chưa từng làm, nên sẽ không có chứng cứ, không sao cả."

Vương phi ngẩn người, mới hiểu ý nàng ấy là gì, trong lòng nhất thời mềm mại không dứt. Nàng cũng ôm lấy Hán vương, sờ gáy nàng ấy, ôn thanh nói: "Ta không sợ, điện hạ làm việc đường hoàng, không sợ tra hỏi, chờ thánh giá hồi kinh, thì trả lại trong sạch cho điện hạ, điện hạ cũng đừng lo lắng."