Chương 36: Hình bóng quen thuộc

Trải qua cao nguyên băng tuyết gió lạnh thấu xương, lướt qua sa mạc vô biên khốc nhiệt không chịu nổi, băng qua đầm lầy lầy lội rét lạnh khó đi, vượt qua đại dương mênh mông giông bão hoành hành, cuối cùng Thiên Khải đã đặt chân lên một hòn đảo lẻ loi hoa thơm chim hót, cỏ dại um tùm.

Thiên Khải nhìn cảnh vật hoa lệ trước mắt không khỏi bật cười cảm thán: Đúng là nơi đáng tìm, làm hại bản thần tìm cả buổi. Hắn dùng thần lực ngự phong Di Hình Hoán Ảnh, xuyên qua tầng tầng kết giới phía sau con sóng cả, chợt nhìn thấy hình bóng quen thuộc.

“Tử Hàm, sao ngươi lại ở chỗ này? Nguyệt Di đâu?” Thiên Khải giật mình vừa trừng to mắt vừa hỏi.

“Thần tôn, cuối cùng người cũng trở lại.” Tử Hàm nhìn thấy Thiên Khải, ôm chặt hắn tuôn một tràng nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể.

Thiên Khải nhẫn nhịn, một chân đá văng nỗi xúc động, lộ ra nụ cười chuyên dùng để dỗ thần thú, hỏi: “Sao vậy, đây là? Nguyệt Di đâu?”

Tử Hàm thút tha thút thít nức nở trả lời:

“Thần tôn, cuối cùng người cũng đến rồi. Nguyệt Di Nữ quân thấy ôn dịch biến đổi thất thường, tự mình kéo ta tới đây muốn tìm căn nguyên nguồn gốc, ngặt nỗi linh lực của bọn ta không cao, vừa đến đã bị trận pháp nơi nào hấp dẫn đi qua. Giờ ta vào không được, Nguyệt Di Nữ quân cũng không cách nào ra được. Làm sao bây giờ Thần tôn?”

Cậu vừa nói vừa chỉ về phía Tây Bắc, rồi lại nói tiếp, tiếng khóc cũng càng thêm rõ ràng: “Nguyệt Di Nữ quân vì cứu ta mà vào mắt trận, bị cắn nuốt huyết khí, bây giờ bị nhốt ở bên trong không ra được.”

Thiên Khải nhìn theo tay Tử Hàm chỉ liền thấy bóng dáng nho nhỏ của Nguyệt Di ngất xỉu ở trung tâm trận pháp khát máu hoang tàn. Mấy sợi phong tiên đỏ như máu xẹt qua chung quanh nàng.

Thiên Khải bức mở kết giới, vọt vào. Hắn lay Nguyệt Di, thấy nàng không có phản ứng, tức khắc chữa thương, độ chân khí cho nàng. Yêu lực của Thiên Khải vốn không thể dung hòa với tiên lực của Nguyệt Di, cũng may trong yêu lực của Thiên Khải có lẫn Tam Quang thần lực. Rất lâu sau, Nguyệt Di mới tỉnh lại.

Nguyệt Di thấy Thiên Khải tới, vừa mừng vừa sợ. Tức khắc nàng giữ chặt tay Thiên Khải, hỏi hắn: “Thiên Khải, sao huynh lại tới đây? Không phải huynh đang chịu thẩm sao, xong rồi hả?”

“Đừng nói tới ta, đợi lát nữa ta kể cho muội nghe, uống chút nước trước đi.”

Thiên Khải nhìn thấy sắc mặt Nguyệt Di trắng bệch bèn biến ra sương sớm đút cho Nguyệt Di. Thiên Khải nhìn Nguyệt Di nằm nghiêng trong lòng ngực, chuyện cũ hiện ra trước mắt, đột nhiên nghẹn họng, áp chế cảm xúc, bèn chọc Nguyệt Di:

“Nguyệt Di, có khi nào ta với muội khắc nhau không? Sao ta cứ cảm thấy từ khi sinh ra đến nay muội cứ luôn bị thương vậy.”

“Hả?” Nguyệt Di bị câu hỏi của Thiên Khải làm cho lộ ra bộ dạng mơ hồ hiếm thấy trong suốt ba ngàn năm qua. Nàng nghiêng đầu như bé mèo đáng thương nhìn Thiên Khải, một lúc lâu sau nói:

“Ta cũng nghĩ vậy. Hễ là chuyện có liên quan tới huynh thì chắc chắn ta không có kết quả tốt. Không phải đột nhiên bị huynh té trúng thì là bị huynh đút trúng thuốc độc, còn đánh nhau gây thương tích với đào hồng liễu xanh……”

Thiên Khải lộ vẻ mặt áy náy, trong lòng mềm nhũn, đang định nói với Nguyệt Di sau này nhất định sẽ chăm sóc cho nàng thật tốt thì đã nghe Tử Hàm nói huỵch toẹt ra:

“Thần tôn, người đúng là sao chổi.”

Nguyệt Di nghe xong, cúi đầu che miệng cười. Thiên Khải tức đến mức tính sau này phải cho Tử Hàm học một khóa bổ túc cho đàng hoàng. Còn nhỏ không học cho giỏi thì không được.

Thiên Khải trừng mắt tức khắc trục xuất Tử Hàm khỏi nơi này, kêu cậu đến chỗ dược thần Tiên giới hỗ trợ.

Tử Hàm ngơ ngác bị ném đến núi Thanh Long, miệng còn lớn tiếng gọi Thiên Khải:

“Thần tôn, oan cho Tử Hàm quá, Tử Hàm lại sai rồi sao?”

Thiên Khải vờ không nghe thấy. Nguyệt Di thấy Thiên Khải có chút tự trách, liên tục an ủi:

“Tuy gặp nhiều phiền toái, bị thương cũng là thật, nhưng chỗ tốt cũng không thiếu phần mà.”

“Ta từ nhỏ đã được Yêu thần quan tâm, cùng Yêu thần lớn lên; lại được y tổ ban thuốc, bách độc bất xâm; còn có thể cùng với Yêu thần và tiểu thần thú của huynh ấy bênh vực kẻ yếu ở Thần giới. Chỗ tốt như vậy ngay cả thần khác cầu còn không được. Nói không chừng lần này ta sẽ có kỳ ngộ gì đó.”

Dứt lời, nàng đắc ý ngẩng cái đầu nhỏ lên, mi mắt cong cong, diễm lệ động lòng người.

Bất giác Thiên Khải sửng sốt, ký nhẹ lên đầu Nguyệt Di, trêu ghẹo nói:

“Muội đó, vẫn luôn lạc quan như vậy. Không phải lúc nào cũng có chỗ tốt như vậy đâu. Vạn sự cẩn trọng làm đầu.”

“Được rồi, được rồi, ta biết rồi, đừng có giống gà mẹ Chích Dương kia nữa.” Nguyệt Di bị hắn làm cho mặt ửng hồng, vội xoay người sang chỗ khác.

“Thiên Khải, huynh...huynh còn chưa trả lời ta đó. Không phải đang chịu thẩm sao, sao lại tới đây?”

“Không phải là huynh kêu Tổ thần trừng phạt đó chứ?”

“Ừm, đúng vậy. Họa do ta gây ra, vì sinh linh hạ giới, cũng vì bù đắp sai lầm, theo lý bản tôn nên tới đây trấn áp ôn dịch, không thể cứ để người ta thu dọn cục diện rối rắm giùm ta mãi được.” Thiên Khải thản nhiên đáp. Người không biết còn tưởng rằng Thiên Khải Thần tôn của chúng ta là nam thần tốt không biết gây chuyện đó!

“Một khi đã như vậy, ta đây sẽ đồng hành cùng huynh. Dù sao Tổ thần cũng không nói không cho huynh tìm người giúp đỡ.” Nguyệt Di nháy mắt với Thiên Khải.

“Không được.” Thiên Khải không nói hai lời lập tức cự tuyệt. “Nơi này nguy hiểm như thế, há là nơi một nhóc con chưa tấn thần như muội có thể tới?”

“Đừng lãng phí sức lực nữa! Ta vừa đánh vào đã sinh ra liên kết với trận pháp tà môn này, trừ phi trận pháp biến mất, nếu không ta không ra được.” Nguyệt Di cảm nhận được Thiên Khải muốn đuổi mình đi thì nhanh chóng ngắt lời hắn.

Thiên Khải tức giận nện một quyền lên mặt đất, đại địa tức khắc vỡ ra vết nứt sâu không thấy đáy, thở một hơi, trách cứ Nguyệt Di:

“Muội lỗ mãng quá! Không nghĩ đến hậu quả gì cả.” Hắn quay qua một bên, mặc cho Nguyệt Di nói hết lời cũng không hề để ý đến nàng.

“Đã tới thì cứ an tâm ở lại. Hiện giờ trong trận chỉ có hai ta, nếu huynh mặc kệ ta, lát nữa phong tiên tới ta phải làm sao bây giờ?” Nói xong liền òa khóc.

“Chịu thua muội rồi.”

Thiên Khải lập kết giới cho Nguyệt Di, lấy thân dụ ôn dịch trở về……

Góc xàm xí của Kyn

Haha mấy nay lo cày phim quên đăng truyện, giờ bù đắp 1 chương cho mọi người nè.

___________________________

Chương 37 Trấn áp trọc khí

"Có lẽ thật sự có cái gì đó khuất tất, đám ôn dịch này tựa hồ còn rất khát máu.”

Thứ Năm gặp lại.