- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Đào Hoa Chiết Giang Sơn
- Chương 9: Hãy thu lại mị thuật của nàng
Đào Hoa Chiết Giang Sơn
Chương 9: Hãy thu lại mị thuật của nàng
Liệu nàng có thể đoán rằng giữa Thẩm Tại Dã và Nam vương không chỉ là tình bạn đơn thuần mà còn có mối liên hệ sâu sắc hơn?
Liệu Thẩm Tại Dã có phải là người của nước Ngô không, nếu phải thì sao hoàng đế Đại Ngụy có thể để y làm thừa tướng? Nếu không phải thì tại sao lại mạo hiểm chọc giận hoàng đế bằng cách mang theo bách xuân hoa trên người?
Chiếc khăn tay trên người y bình thường chỉ có người trong tướng phủ mới có thể phát hiện ra, bị nàng nhìn thấy chỉ là tình cờ. Về phần chiếc khăn tay của Nam vương, người trong tướng phủ bình thường cũng không có cơ hội nhìn thấy, hôm nay cũng chỉ đơn thuần là tình cờ mà thôi.
Hai sự tình cờ này đặt lại với nhau, Khương Đào Hoa cảm thấy có thể mình đã phát hiện ra điều gì đó mà người bình thường chưa phát hiện ra. Tuy nhiên, sau khi phát hiện vẫn chưa biết được là tốt hay xấu.
Đầu óc hỗn loạn, Đào Hoa lắc đầu thật mạnh.
Bất kể Thẩm Tại Dã có lai lịch gì, hôm nay xem ra y có mối quan hệ thân thiết với Nam vương là sự thật, xét theo những gì Nam vương vừa nói và những manh mối mà Thẩm Tại Dã để lộ ở Hợp Phong Vũ trước đó, người cố tình để môn khách khống chế sói hoang phá hoại hôn sự và cưỡng bức nàng chính là Thẩm Tại Dã.
Vị thừa tướng lợi hại này lại mượn tay Cảnh vương để cướp nàng khỏi Nam vương, đồng thời giá họa cho Cảnh vương. Cảnh vương tội nghiệp chịu tội thay nhưng vẫn nghĩ rằng mình thật sự đã bắt nhầm người mà cảm thấy có lỗi với Thẩm Tại Dã không thôi.
Cũng là một thủ đoạn hay.
"Chúng ta về đi." Sau khi bình tĩnh lại, Khương Đào Hoa đứng dậy cùng Thanh Đài đi ra ngoài.
"Chủ tử." Thanh Đài lo lắng: "Ngày mai còn phải xuất phủ, người chắc chắn sẽ không sao chứ?"
"Không sao, chỉ là còn một số chuyện chưa nghĩ ra, ngươi tiếp tục đi điều tra giúp ta." Đào Hoa nói: "Điều tra xuất thân của Thẩm thừa tướng, và xem thử y có từng tới nước Ngô không."
Thanh Đài sửng sốt, thắc mắc nhưng vẫn đồng ý, cũng không hỏi gì thêm.
Đào Hoa vừa suy nghĩ vừa trở về Tranh Xuân Các, vừa đến cổng đã nhìn thấy một nam đầy tớ chắp tay đứng đợi.
"Khương nương tử." Nhìn thấy nàng trở về, nam đầy tớ ra đón: "Nô tài đặc biệt tới đây để nhắc nhở người, giờ Tị một khắc ngày mai sẽ có xe ngựa chờ ở cửa hông, người hãy chuẩn bị trước, tuyệt đối đừng thất lễ với Cảnh vương.”
"Ta biết rồi." Đào Hoa mỉm cười gật đầu với hắn: "Ta sẽ chuẩn bị thật tốt."
Đầy tớ gật đầu khom người, nhanh chóng lui xuống, Khương Đào Hoa nhìn bóng lưng hắn một hồi, mím môi, bước vào trong sân.
Thanh Đài đã ra ngoài làm việc, trong nhà chỉ có Hoa Đăng hầu hạ, nha đầu này hoạt bát hơn Thanh Đài nhiều, thấy nàng trở về liền cười tít mắt nói: "Chủ tử, nô tỳ đã chuẩn bị sẵn váy mới cho người rồi, người đến xem thử có thích không?”
Đào Hoa nhướng mày, thấy nô tỳ mang ra một chiếc váy gấm vô cùng lộng lẫy thì cười nói: “Đẹp lắm, vừa mới may xong à?”
"Vâng ạ, nghe nói tướng gia đặc biệt sai người gấp rút may cho người, mười mấy tú nương đã thức suốt đêm để may được một chiếc váy như vậy." Hoa Đăng nháy mắt nói: "Xem ra tướng gia thật sự coi trọng người."
"Đúng là rất coi trọng." Đào Hoa gật đầu: "Có cơ hội phải cảm ơn ngài ấy tử tế mới được."
“À, tướng gia nói lát nữa sẽ đến đấy.” Hoa Đăng nói: “Người cứ đợi là được.”
Lừa Nam vương xong, hẳn là sẽ đến nói chuyện với nàng, Đào Hoa cũng không lấy làm bất ngờ, chỉ gật đầu, ngồi trước bàn trang điểm chỉnh trang lại.
Trong thư phòng.
Thẩm Tại Dã đau đầu xoa huyệt thái dương nhìn người trước mặt: “Vương gia vẫn không tin sao?”
Mục Vô Hạ đứng ở trước mặt y, dáng người thẳng tắp, cau mày nói: “Không phải bổn vương không tin, chỉ là bổn vương không hiểu những việc làm gần đây của tướng gia. Trước đó ngài bảo bổn vương đừng vướng vào những tranh chấp trong triều đình, nhưng sao giờ lại mượn chuyện công chúa nước Triệu gả nhầm khiến phụ hoàng ban thưởng cho bổn vương nhiều hơn?”
Cảnh vương phạm lỗi, hoàng đế tức giận, nhưng nể tình Cảnh Vương tư chất thượng thừa, trước giờ luôn coi trọng, nên chỉ trách mắng một trận và bù đắp thật nhiều cho Nam vương, thậm chí tặng luôn cả phủ vương gia vừa mới xây xong ở kinh thành, cho phép mở phủ riêng trước khi thành thân. Đây là điều hiếm thấy ở vương gia Đại Lương.
Thẩm Tại Dã khẽ cười: “Vương gia đánh giá vi thần quá cao rồi, hoàng thượng ban thưởng là do hoàng thượng quyết định, cũng là Cảnh vương đích thân thay ngài cầu xin để bày tỏ lời xin lỗi, liên quan gì đến vi thần?”
“Công chúa nước Triệu là nạn nhân, rất nhiều chuyện nàng ấy không biết cho nên đã nói giúp ngài rất nhiều.” Mục Vô Hạ mím môi: “Nhưng trên thực tế ngài không thể không biết hôn sự này rốt cuộc loạn đến thế nào.”
"Vi thần thật sự không biết."
"Ngài..." Tiểu hoàng tử tức giận dậm chân: "Ngài nói dối!"
Thẩm Tại Dã vô tội quá chừng, trên mặt lộ ra vẻ tổn thương: “Vương gia nghĩ vi thần như vậy, vi thần thật sự rất buồn. Nhưng điều ngài quan tâm không phải là công chúa nước Triệu có bị oan hay không sao? Ngài cũng thấy rồi đấy, nàng ta không phải là liệt nữ trinh trắng gì, cũng bằng lòng tiếp tục ở lại tướng phủ. Nữ tử như vậy cũng may là không gả cho ngài.”
Mục Vô Hạ sửng sốt, cau mày suy nghĩ, dịu giọng nói: "Khương thị trông không giống loại người như ngài nói. Không phải hôm qua nàng ấy còn cố treo cổ tự vẫn hay sao?"
Đó chỉ là chút mánh khóe của đàn bà, Thẩm Tại Dã âm thầm giễu cợt, có điều cũng không cần phải giải thích nhiều như vậy với tiểu vương gia.
“Nếu như ngài cảm thấy vị công chúa này là người tốt thì sau này vi thần sẽ không đối xử tệ với nàng ta.” Y nói: “Vương gia cứ yên tâm, nếu không còn chuyện gì khác thì quay về đọc sách tiếp đi.”
Mục Vô Hạ bĩu môi, không vui nói: “Hy vọng ngài nói lời giữ lời.”
Mắt của Khương thị rất đẹp, giống như đại dương vô tận, chứa đựng cả trời trăng sao, lúc khóc cũng không phải kiểu liễu yếu đào tơ mà ngược lại khiến người ta cảm thấy đau lòng. Mọi thứ của một người đều có thể là giả nhưng đôi mắt thì không, nên hắn tin rằng tỷ tỷ này là người tốt, cũng hy vọng sau này nàng có thể sống tốt hơn.
"Vương gia đi thong thả." Thẩm Tại Dã đứng dậy tiễn hắn ra ngoài: "Mấy ngày nay bên ngoài khó tránh khỏi sẽ hỗn loạn, nếu ngài đã mở phủ mới thì hãy lo liệu chuyện trong phủ trước, bớt ra ngoài đi lại."
"Ta biết rồi." Mục Vô Hạ buồn bã đáp lời, thở ra một hơi, cuối cùng vẫn phất tay áo rời đi.
Thẩm Tại Dã mỉm cười đưa mắt tiễn hắn, mãi đến khi hắn rời khỏi cổng lớn tướng phủ, sắc mặt mới tối sầm: “Đến Tranh Xuân Các.”
Khương Đào Hoa đúng là có chút thú vị, vậy mà lại có thể mê hoặc được Nam vương, khiến hắn cho rằng nàng ta rất tốt? Điều này khác với những dự đoán của y, mà trước giờ y luôn ghét những thứ vượt quá dự liệu của mình.
Trạm Lư cúi đầu dẫn đường, cảm nhận được sự lo lắng và tức giận mơ hồ xung quanh chủ tử của mình, không khỏi có chút kinh ngạc.
Lâu lắm rồi mới thấy y vì một người phụ nữ mà tức giận như vậy, Khương thị cũng thật là lợi hại.
Cổng chính Tranh Xuân Các đang mở rộng, Thẩm Tại Dã vừa bước vào liền nhìn thấy một chiếc váy gấm màu xanh sáng bóng bước ra nghênh đón.
"Thϊếp thân xin thỉnh an gia."
Khương Đào Hoa trang điểm thật xinh đẹp, lúc gật đầu hành lễ để lộ chiếc cổ trắng như tuyết, đường nét mỹ miều, nhẹ nhàng duyên dáng.
Thẩm Tại Dã dừng lại, cúi đầu nhìn nàng hai cái.
Lần trước gặp vẫn còn ăn mặc trang điểm già dặn, chỉ trong chớp mắt đã hô biến thành dáng vẻ vô cùng quyến rũ. Nữ nhân này rốt cuộc có bao nhiêu khuôn mặt?
"Bình thân đi."
"Đa tạ gia." Khương Đào Hoa ngẩng đầu, đôi mắt long lanh, mặt mày như tranh vẽ, nhẹ nhàng dựa vào bên cạnh y, nắm lấy cánh tay y: "Biết ngài sẽ tới, thϊếp thân đã chuẩn bị sẵn trà thơm và điểm tâm. Gia thử xem có hợp khẩu vị không?”
“Được.” Thẩm Tại Dã thu lại thần sắc, đi vào phòng chính ngồi xuống, ngước mắt nhìn nàng chằm chằm, cười nói: “Hôm nay nàng làm ta nhớ đến hình bóng trước đây.”
Hai người họ mới quen nhau tổng cộng chưa đến ba ngày, lấy đâu ra “trước đây”? Trước đây nhất thì chỉ có thể là đêm hôm ở Hợp Phong Vũ.
Đào Hoa đỏ mặt, tức giận nhìn y, xấu hổ quay mặt đi, trong lòng thầm chửi đồ vô liêm sĩ!
"Gia uống trà đi."
Đưa tay đón lấy chén trà, Thẩm Tại Dã cũng không uống, chỉ theo dõi nhất cử nhất động của người trước mặt, nhẹ nhàng nói: “Mị thuật của nước Triệu quả nhiên danh bất hư truyền.”
Khương Đào Hoa sửng sốt, mím sợi tóc ở bên tai: "Gia nói vậy là có ý gì?"
"Nhất cử nhất động của nàng đều là mị thuật, người thường không nhìn ra mà sẽ chỉ bị nàng mê hoặc tâm trí." Thẩm Tại Dã nghiêng đầu nhìn Trạm Lư đang đứng cạnh mình.
Trạm Lư vẫn luôn ở bên cạnh, ánh mắt nhìn Đào Hoa lúc này đã có chút ngây dại, nghe thấy lời của chủ tử nhà mình thì mặt đỏ bừng, vội vàng lắc đầu, tự cấu mình một cái.
"Nô tài đáng chết."
Hắn chỉ hờ hững liếc nhìn hai cái, làm sao mà biết sẽ...
Đào Hoa mỉm cười, vân vê tay mình nói: "Gia nghĩ nhiều rồi, mị thuật của nước Triệu chẳng qua đều là thứ bề ngoài, làm sao có thể mê hoặc tâm trí được chứ."
“Nàng quá khiêm tốn rồi.” Thẩm Tại Dã cười, đặt chén trà lên bàn, đứng dậy đi đến trước mặt nàng, nói khẽ: “Đáng tiếc thứ này không có tác dụng với ta, tốt nhất nên tiết kiệm thì hơn."
Mặt Đào Hoa cứng đờ, giật giật khóe miệng, điều chỉnh lại tư thế.
Bầu không khí ám muội không thể giải thích ở trong phòng đã biến mất, mọi thứ đều dường như trở nên rõ ràng hơn.
Trạm Lư cau mày, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi. Vừa rồi hắn thật sự cảm thấy Khương thị đẹp đến kinh người, mỗi một động tác đều như được phóng đại hiện lên trong đầu hắn, từng cái cau mày, từng nụ cười đều đẹp tuyệt trần. Nếu lúc đó Khương thị muốn hắn làm gì thì chắc chắn hắn sẽ làm.
Thật quá đáng sợ!
Vốn tưởng chủ tử nhà mình đã đánh giá cao nữ nhân này, nhưng không ngờ còn có thể đã đánh giá thấp ấy chứ. Không phải ai cũng có định lực giống như chủ tử, nếu nàng ta bị người khác sai khiến thì sẽ là một phiền toái rất lớn.
Chẳng trách chủ tử lại ra quyết định như vậy.
“Nàng là người thông minh.” Thẩm Tại Dã cười: “Vẻ ngu dốt trước đó là lừa dối ta sao?”
Đào Hoa hoảng sợ: "Trước đó thϊếp thân có chỗ nào ngu dốt sao? Nhưng đã đắc tội với ngài?"
“…” Nheo mắt nhìn nàng, Thẩm Tại Dã có chút không vui: “Ta không thích phụ nữ nói dối.”
Nhưng bản thân ngài cũng là một kẻ nói dối mà? Đào Hoa trong lòng thì trợn mắt nhưng trên mặt vẫn là tỏ ra vô tội, vừa hoảng hốt vừa sợ sệt nói: "Gia có thể nói rõ hơn được không? Thϊếp thân chưa bao giờ lừa gia điều gì, mị thuật này... Mị thuật là do gia sư truyền thụ, dùng để tự vệ, thϊếp thân đã quen rồi..."
Là do thói quen? Thẩm Tại Dã nhìn nàng thật sâu, ánh mắt thâm trầm.
Có điều nghĩ lại thì người này rốt cuộc là người như thế nào đã không còn quan trọng nữa, dù sao ngày mai mọi chuyện sẽ kết thúc.
"Nàng có thể nói cho ta biết hôm nay đã nói những gì với Nam vương không?" Thẩm Tại Dã cụp mắt, thấp giọng hỏi.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Đào Hoa Chiết Giang Sơn
- Chương 9: Hãy thu lại mị thuật của nàng