Lau nước trên mặt, Đào Hoa liếc nhìn Cố Hoài Nhu, giọng điệu ôn hòa: "Thì ra đây chính là Cố nương tử."
Cố Hoài Nhu sửng sốt, có chút kinh ngạc: "Ngươi biết ta?"
“Từng nghe gia nhắc đến.” Đào Hoa cười: “Gia nói ở trong viện này, chỉ mình ngươi được lòng gia nhất.”
Nàng ta ư? Cố Hoài Nhu mím môi, ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn Đào Hoa: "Chính miệng gia nói?"
"Đúng vậy, làm khó gia quay về lấy đồ, còn đặc biệt dặn dò ta sau này phải qua lại với nương tử nhiều hơn. Nếu không phải gia nói như vậy, ta cũng sẽ không bao giờ biết ngươi."
Giả vờ nhìn nàng ta bằng ánh mắt ngưỡng mộ, Đào Hoa đau đớn cau mày: "Ý tốt của nương tử ta xin nhận, nhưng bây giờ ta đang bị thương nặng, không chịu được lạnh, cần phải thay đồ gấp. Mong nương tử tránh giùm.”
Cố Hoài Nhu cầm chậu đồng suy nghĩ, miễn cưỡng gật đầu: "Đợi nương tử thay đồ xong, ta sẽ lại vào nói chuyện."
"Ngươi..." Thanh Đài tức giận, người này sao có thể càn quấy như vậy! Chủ tử bị thương nặng cần nghỉ ngơi, nàng ta còn muốn nói gì nữa?
Đưa tay giữ Thanh Đài lại, Đào Hoa mỉm cười gật đầu: "Được."
Cố Hoài Nhu đi ra ngoài, Thanh Đài vội vàng lấy y phục khô, đỡ Đào Hoa ngồi lên ghế mềm: "Người để ý đến ả làm gì? Rõ ràng là ả tới gây chuyện!"
“Ta biết.” Đào Hoa môi trắng bệch vừa hít khí lạnh vừa thay đồ ướt ra, cau mày nói: “Nhưng Cố nương tử rất đố kỵ, làm gì cũng không suy nghĩ, cũng thích tranh giành hơn thua. Đối phó với người như vậy, nếu ngươi mặc kệ ả thì ả sẽ càng ngày càng ghét ngươi, về sau chắc chắn sẽ gây rắc rối nhiều hơn."
Thanh Đài sửng sốt, ngẩng đầu nhìn nàng: "Chủ tử biết Cố nương tử?"
"Không biết."
Vậy sao biết được tính cách của ả ta? Thanh Đài rất kinh ngạc, hai mắt mở to.
Không cần đoán cũng biết Thanh Đài muốn hỏi gì, Đào Hoa xua tay bảo nàng mang chăn khô đến ghế mềm, sau khi ngồi xuống rồi mới nhẹ nhàng giải thích:
"Mấy ngày trước vốn là ngày Cố nương tử thị tẩm, không phải tướng gia nửa đêm đến Lâm Vũ Viện sao? Chắc ả biết lúc đó ta cũng đang ở Lâm Vũ Viện, nghĩ ta cố tình tranh sủng nên hôm nay đến gây rắc rối. Điều này có thể cho thấy Cố thị hay ghen và hành động lỗ mãng. Người thông minh một chút sẽ không bao giờ ra mặt vào lúc này.”
Nàng mới vào tướng phủ, thái độ của tướng gia không rõ ràng lắm mà Cố thị dám tới cửa làm như vậy, không phải không có đầu óc thì là gì? Tốt xấu gì nàng vẫn mang danh công chúa hòa thân, đắc tội nàng thì có ích lợi gì cho nàng ta?
Thanh Đài sửng sốt, nghiêng đầu suy nghĩ, hình như đúng là như vậy.
Có điều, chủ tử cũng chỉ biết mỗi chuyện hôm trước Cố thị đợi thị tẩm thôi mà có thể thuận theo nguyên nhân hậu quả đoán được suy nghĩ của Cố thị?
Khẽ rùng mình, Thanh Đài mím môi, ánh mắt nhìn chủ tử nhà mình lại thêm phần kính sợ.
"Nô tỳ hiểu rồi."
Đào Hoa gật đầu, nhẹ nhàng dịch người nằm xuống ghế mềm.
Vừa lận chăn xong thì bên ngoài đã có người hỏi: “Khương nương tử xong chưa?”
“… Xong rồi.” Thanh Đài đáp lời, đi ra mở cửa, thấy Cố thị đi vào thì vội quay về đứng bên cạnh Đào Hoa, cảnh giác nhìn nàng ta.
Cố Hoài Nhu đi vào ngồi xuống bên giường, cúi đầu nhìn Khương Đào Hoa, mặt cười nhưng lòng không cười: "Vừa rồi là ta sơ ý hắt nước khắp người ngươi, mong nương tử đừng để bụng."
Đào Hoa cười hiền nói: “Hẳn cũng không phải ngươi cố ý làm khó ta, chút chuyện nhỏ này đương nhiên không cần để bụng.”
Chuyện nhỏ? Nàng ta bưng cả một chậu nước lạnh đấy, người này thật là rộng lượng! Cố thị nheo mắt, lạ lùng nói: “Nương tử rộng lượng, khó trách tướng gia sủng ái muôn phần.”
Khương Đào Hoa vẫn giữ nụ cười, bình tĩnh hỏi: "Gia như vậy gọi là muôn phần sủng ái ta?"
“Còn không phải sao?” Vốn không muốn nói nhiều nhưng lại bị thái độ dửng dưng của nàng chọc giận, Cố thị sa sầm mặt:
"Chỉ vì chuyện ngươi bị thương mà trời sắp tối rồi gia vẫn phái người vào cung mời ngự y, gây náo loạn cả tướng phủ, chỉ ngươi là vẫn có thể ngủ yên!"
Cái gì? Đào Hoa thoáng ngơ ngác, chớp chớp mắt: "Gia... vì thương thế của ta mà phái người vào cung mời ngự y?"
"Không phải sao?" Cố Hoài Nhu liếc nhìn Đào Hoa từ trên xuống dưới, không vui nói: "Ngó bộ ngươi cũng không bị thương nặng mấy, gia nóng lòng mời ngự y như vậy chẳng phải là chuyện bé xé ra to sao?"
Đúng là chuyện bé xé ra to, bởi lẽ nàng ở phủ Nam vương đã khâu vết thương và bôi thuốc rồi, bây giờ chỉ cần nghỉ ngơi là được, còn mời ngự y làm gì? Y có tấm lòng lương thiện như vậy từ khi nào?
Nghĩ đến đây, Đào Hoa chợt nhớ tới lời Thẩm Tại Dã nói ở phủ Nam vương.
Y nói: "Đừng quá đắc ý, thứ nàng có thể giữ lại cũng chỉ có tính mạng mà thôi."
Sống lưng lạnh toát, nhìn thái độ của Cố thị trước mặt, Khương Đào Hoa cảm thấy tim mình đột nhiên rơi xuống vực sâu không đáy, con đường phía trước chợt trở nên tối tăm.
Chủ tử đó tức giận thật rồi, không thể quang minh chính đại gϊếŧ nàng nên đổi cách trút giận, muốn tìm cách khác chơi chết nàng?
Hậu viện có rất nhiều nữ nhân, chỉ nghĩ thôi cũng biết cao thủ không ít, y bỗng nhiên mang đến cho nàng nhiều thù hận như vậy, nàng phải lấy gì để dẹp loạn?! Đường đường đại nam nhân, không đi đấu đá với đàn ông mà lại đi làm khó một nữ tử bé nhỏ như nàng thấy thú vị lắm sao? Thấy vui lắm sao!
Lặng lẽ chào hỏi tổ tiên đang ngủ yên dưới đất của Thẩm Tại Dã xong, Đào Hoa lấy lại tinh thần, vẻ mặt đau khổ nói:
"Đúng là bị thương rất nặng, suýt chút nữa đã mất mạng. Dù sao ta cũng từ nước Triệu đi lấy chồng xa, hôn sự lại liên quan đến bang giao giữa hai nước, tướng gia lo lắng cho ta một chút cũng là hợp lý."
Ý là Thẩm Tại Dã mời ngự y không phải vì quan tâm đến nàng mà vì nàng là công chúa hòa thân, mong các vị bớt giận.
Vốn tưởng rằng đây là một cái cớ chính đáng, chắc Cố Hoài Nhu sẽ tin, nhưng không ngờ nghe được lời này, nàng ta càng tức giận hơn:
"Nương tử không nhắc thì ta quên mất, nghe nói nữ tử nước Triệu các ngươi giỏi nhất là mê hoặc lòng người, cũng chẳng trách gia bị mê hoặc đến chết mê chết mệt, thậm chí không ngại phá lệ vì ngươi! Đừng mang thân phận ra lừa ta, phu nhân của chúng ta là đích nữ của nhà thượng thư nhất phẩm mà cũng chưa từng thấy gia đối tốt như vậy, ngược lại ngươi chỉ bị thương thôi, gia không những trước sau tìm nhân sâm linh chi cho ngươi mà còn phá lệ trong phủ giữ ngươi lại Tranh Xuân Các ba ngày!
Hả?! Đào Hoa kinh ngạc: "Ba ngày?"
"Ngươi còn chê chưa đủ lâu đúng không?" Cố thị cười lạnh: "Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nội quy trong phủ này đã có từ lâu rồi, hôm nay vì ngươi mà rối loạn, sau này trong phủ sẽ không bao giờ yên ổn! Ngươi dẫn đầu tranh sủng, hôm kia dụ gia rời khỏi viện của ta vào lúc nửa đêm, hôm nay lại độc chiếm gia ba ngày, cướp ân của Tần nương tử, sau này nhất định cũng sẽ có người tranh sủng với ngươi, cướp ân của ngươi, ngươi hãy đợi đấy!”
"Việt Đào, chúng ta đi!"
Thanh Đài ngơ ngác giương mắt nhìn Cố thị rời đi với vẻ mặt tức giận, quay đầu nhìn Khương Đào Hoa: "Chủ tử?"
"Ngăn nàng ta lại!" Đào Hoa quả quyết ra lệnh.
“Vâng!” Có mệnh lệnh thì chấp hành, Thanh Đài là con nhà võ, thân thủ nhanh hơn đám Cố thị nhiều, bay tới một chưởng đóng cửa lại!
Cửa đóng chặt, Cố thị sa sầm mặt quay đầu: "Khương nương tử có ý gì?"
"Giữa người với người chỉ có từ từ nói chuyện với nhau mới không xuất hiện hiểu lầm." Đào Hoa mỉm cười dịu dàng, môi trắng nhợt yếu ớt nói: "Ta không muốn trở thành kẻ thù với mọi người, cũng không muốn độc chiếm ân sủng của gia, Cố nương tử có thể nghe ta nói hết được không?”
Cố Hoài Nhu vê chiếc khăn tay, cau mày nói: "Ta không nghĩ mình còn gì để nói với ngươi."
“Chỉ cần ngươi và ta còn ở trong viện này hầu hạ tướng gia một ngày thì chúng ta sẽ có chuyện để nói.” Đào Hoa thành khẩn nhìn nàng ta: “Nghe vài câu thôi cũng không thiệt, nhưng nếu ngươi rời Tranh Xuân Các như vậy thì chắc chắn sẽ chịu khổ rất nhiều.”
Cố Hoài Nhu ngây người, hiển nhiên không tin: "Ta có thể chịu khổ gì chứ?"
“Thứ cho ta nhiều chuyện hỏi một câu.” Đào Hoa cười: “Hôm nay là ai xúi giục ngươi đến Tranh Xuân Các này?”
"... Dựa vào đâu mà ngươi cho rằng có người xúi giục ta mới đến? Ngươi tranh sủng của ta trước, ta đến nói vài câu, không nên sao?"
"Không nên." Đào Hoa lắc đầu, khẳng định: "Như ngươi nói, ta đang được gia vô cùng sủng ái. Nếu không phải ngươi bị người khác xúi giục sai khiến thì sao lại đến tính món nợ không gọi là to tát trước đó vào lúc này? Dù sao đêm đó tướng gia vẫn trở lại Ôn Thanh Các của ngươi mà.”
Mắt khẽ động, Cố Hoài Nhu quay đầu nhìn xuống đất: “Tự ta muốn đến.”
"Thật sao?" Đào Hoa cười khẽ: "Vậy có lẽ là ta đã nghĩ nhiều rồi, không ai muốn hại ngươi, là tự ngươi nghĩ không thông... So đo tính toán như vậy, nếu gia truy cứu thì ngươi định nói thế nào?"
"Nói thế nào là sao? Hôm nay ta cũng đâu có làm gì, chẳng qua là bị nha hoàn của ngươi kéo tay nên tạt nước lên người ngươi mà thôi." Cố Hoài Nhu bĩu môi: "Gia còn có thể phạt nặng ta hay gì?"
"Có thể." Đào Hoa nhìn nàng ta: "Không tin thì ngươi cứ quay về đợi, gia nhất định sẽ phạt ngươi thật nặng vì tội tạt nước vào người ta hôm nay."
"..." Cố Hoài Nhu nhìn nàng với vẻ không thể nào tin.
Nữ nhân này nghĩ mình là ai? Nàng đã ở bên gia gần được một năm, có thể bị phạt nặng vì chuyện nhỏ nhặt này sao? Cho dù bây giờ gia coi trọng nàng ta thì cũng không thể đến mức như vậy!
“Nếu ngươi không tin thì cứ để lại một nha hoàn trong phòng ta rồi đi thẳng về.” Đào Hoa nói: “Ngươi có thể xem gia sẽ xử lý chuyện hôm nay như thế nào trong khi ta không cần nói một lời. Nếu lời ta nói là đúng thì ngươi hãy tạm thời gác lại thành kiến và đến trò chuyện với ta."
Mặt nàng đã trắng bệch đến mức rất khó coi nhưng vẫn nói đầy tự tin, khiến Cố Hoài Nhu có chút do dự.
Không lẽ lời nữ nhân trước mặt nói là sự thật? Người đó thật sự muốn hại nàng ta?
Không, so với người lạ không quen biết, nàng ta vẫn sẵn sàng tin tưởng tỷ muội luôn thân thiết với mình.
Thanh Đài buông tay ra, Cố Hoài Nhu hất cằm bước ra khỏi cửa phòng.
Chỉ là, khi đến cổng Tranh Xuân Các, nàng ta vẫn quay đầu lại, nhìn nha hoàn phía sau nói: “Ngươi ở lại theo dõi.”
"Vâng."
Thấy người đã đi rồi, Đào Hoa cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, dặn Thanh Đài cho nha hoàn của Cố thị vào phòng trong trốn, đồng thời yêu cầu mọi người không được đề cập chuyện vừa rồi, sau đó mới tiếp tục ngủ.
“Quậy xong rồi?” Trong thư phòng, Thẩm Tại Dã tay cầm sách hỏi một câu.
Trạm Lư gật đầu: “Nghe nói Cố thị đã tạt thẳng nước lên người Khương nương tử.”
Tay đang lật sách dừng lại, Thẩm Tại Dã ngước mắt lên, trầm mặc một lát lại cười khẽ: “Được lắm, vậy chúng ta xuất phát thôi.”