Đại Ngụy đúng là một nơi nguy hiểm!
Khương Đào Hoa vừa ôm vạt váy hỉ phục điên cuồng chạy về phía trước vừa cau mày gào thét trong lòng rằng chưa từng thấy trên đường phố quốc đô của đại quốc nào lại xuất hiện sói hoang! Nàng đến đây để hòa thân chứ không phải để cho sói ăn thịt, cấm vệ của quốc đô này làm ăn kiểu gì vậy? Đúng là một đám ăn hại!
"Công chúa, người đi trước đi!" Thanh Đài lo lắng nhìn đàn sói đang đuổi theo phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vì sợ hãi: "Nô tỳ dẫn theo hộ vệ chặn hậu, người hãy đi tìm một nơi an toàn, tốt nhất là một nơi cao, trốn đi, lát nữa nô tỳ sẽ dẫn người đến đón người."
"Được!" Không hề do dự, Khương Đào Hoa chạy nhanh như bay, bách tính trên phố tứ tán, khắp nơi toàn là tiếng đóng cửa chính cửa sổ. Nàng chạy mệt quá, muốn gõ cửa cầu cứu mọi người nhưng không có ai mở cửa.
Đúng là một đất nước lòng người bạc bẽo!
Chiếc mũ vàng trên đầu nặng trịch, quần áo trên người cũng là chướng ngại vật rất lớn, vô cùng bất lợi cho việc trốn thoát, Đào Hoa dứt khoát nhét tất cả vào giỏ tre chất đống trên đường, chỉ mặc chiếc váy trắng viền đỏ họa tiết hoa đào đậm, thoải mái tiếp tục chạy về phía trước.
Tiếng sói tru càng ngày càng xa, ngó thấy xung quanh không còn ai nữa, cuối cùng nàng cũng dừng lại, dựa vào cửa sau của một chiếc sân. Vừa định hít một hơi thì cánh cửa sau lưng đột nhiên mở ra khiến Khương Đào Hoa mất thăng bằng, ngã xuống sân nhà người ta trong tư thế lăn lông lốc trông thật thảm hại.
Một canh giờ trước, nàng vẫn là công chúa cao quý từ nước Triệu đến, được tiễn lên xe hoa vô cùng đẹp đẽ, sắp sửa gả cho Nam vương nước Ngụy. Không thể nào ngờ tới một canh giờ sau, nàng lại rơi vào một nơi quỷ quái không tên phủ đầy bùn bụi, trước mắt toàn là sao.
Phải mất một lúc sau nàng mới ngẩng đầu lên, chưa kịp nhìn rõ tình hình thì đã thấy người trước mặt đang kinh hãi nhìn mình, rồi hét vào trong sân:
"Tìm thấy rồi! Con điếm đó đang ở đây!"
Tiếng hét với lực xuyên thấu cực mạnh, chỉ trong chốc lát đã có mấy người lao tới, hoàn toàn không cho người ta cơ hội giải thích, liền đập một nhát vào gáy Khương Đào Hoa.
Đau quá, đau điếng người! Nhưng đau thì đã đành, mà vị trí đánh hơi sai thì phải? Nàng không cảm thấy chóng mặt!
Ngó bộ dù sao cũng không thể thoát khỏi tình huống này, để tránh bị người ta đánh bù, Khương Đào Hoa dứt khoát giả vờ ngất xỉu để mặc bọn họ đưa mình đến một nơi không biết là nơi nào.
Trên đường đi, Đào Hoa còn muốn chờ cơ hội chạy trốn, nhưng những người xung quanh hoàn toàn không cho nàng cơ hội nào, khi đẩy cửa vào nhà thì có người bóp miệng nàng đổ thuốc vào.
Theo lý mà nói thì đáng lẽ nàng phải nôn loại thuốc không rõ tác dụng này ra, nhưng không hiểu sao nó lại ngọt như cháo ngân nhĩ, chảy vào trong miệng khiến người cả ngày chưa ăn gì là nàng vô thức nuốt vào.
Rột rột.
Tiêu rồi.
Khương Đào Hoa hối hận chép miệng, chán nản hé mắt ra, liền nhìn thấy có mấy nha hoàn tiến tới kéo quần áo của mình, còn có mấy phụ nữ mập mạp vây quanh nàng, lo lắng không yên gào thét: "Nhanh lên, nhanh lên, sắp không kịp rồi!"
Đang vội đi đầu thai à?
Nàng rất muốn nói rằng có lẽ là họ đã nhận nhầm người rồi, song không biết có phải là do thuốc hay không mà tay chân nàng không còn chút sức lực, muốn mở miệng cũng thấy khó khăn. Toàn bộ quần áo trên người nàng đều bị xé bỏ, thay vào đó là một chiếc áo choàng lụa đỏ lòe loẹt, sau đó mấy nha hoàn đồng tâm hiệp lực bế nàng lên chiếc giường lớn bên cạnh rồi đắp chăn lên.
Cánh cửa cọt kẹt hai tiếng, người trong phòng lần lượt đi ra ngoài, cả thế giới bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Khương Đào Hoa mười tám tuổi, cũng gọi là độ tuổi thích hợp để lấy chồng, vốn có người yêu thanh mai trúc mã nhưng duyên phận không mấy sâu đậm, bị hoàng tỷ của nàng quyến rũ đi mất. Hoàng đế nước Triệu tuổi đã già, tân hậu tham gia vào chính sự, muốn phong hoàng trưởng nữ làm hoàng đế, khiến cho triều dã không ngừng tranh chấp, lòng dân hoang mang, quốc lực suy giảm. Nàng và hoàng đệ thân cô thế cô, lối thoát duy nhất là nàng phải gả cho Đại Ngụy, có thể sẽ đổi lấy được cơ hội sống sót.
Tuy nhiên, tia hy vọng ấy dường như cũng đã bị dập tắt vào ngày hôm nay.
Trong phòng tràn ngập hương thơm, Đào Hoa cảm thấy cơ thể mình dường như đột nhiên khô cạn, bắt đầu từ bụng lan đến cổ họng. Cố gắng mở mắt tìm chút nước uống, nhưng thứ đầu tiên nàng nhìn thấy lại là một bức xuân cung đồ!
"Hoa xinh khó cấm ong bướm cuồng, cả lá cùng cành trao cho chàng."
Bên trên là nam nữ đang giao hoan, khung cảnh choáng ngợp. Không còn nơi nào khác ngoài thanh lâu có thể treo bức tranh như thế. Vậy nếu nàng bị bỏ lại trong thanh lâu như thế này thì điều chờ đợi nàng sẽ là gì?
Khương Đào Hoa có chút tuyệt vọng, tuy rằng trinh tiết đối với nàng không phải là chuyện gì quá quan trọng, nhưng nếu để mất trước khi vào cổng lớn của Nam Vương phủ thì muốn vào lại có lẽ sẽ rất khó.
Đây rốt cuộc là hiểu lầm hay là có người rắp tâm làm khó nàng?
Trong nhà vang lên tiếng động nhỏ, bên ngoài những lớp rèm mỏng, hình như có người đang đến.
Lý trí của Khương Đào Hoa vẫn đang đấu tranh nhưng thân thể lại rất thành thật, giống như yêu tinh muốn hút lấy dương khí của người khác, nàng đầy mong đợi nhìn bàn tay đang thò vào trong tấm rèm, sẵn sàng vồ lấy nó bất cứ lúc nào.
Bàn tay ấy thật sự rất đẹp, thon dài trắng nõn, trên đầu ngón tay dường như có những vết chai mỏng, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nó. Bàn tay nhẹ nhàng đáp xuống bờ vai trần của nàng, lạnh lẽo khiến nàng không khỏi quay mặt sang xoa xoa.
"Thật là một mỹ nhân hiếm có."
Giọng nói trầm thấp chứa đựng những cảm xúc mà nàng không thể hiểu được. Khương Đào Hoa bối rối ngẩng đầu, chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng người đang đến, giống như dãy núi xa xa sau cơn mưa mang theo sương mù trong vắt trên mặt hồ.
"Ngươi... là ai?"
Người nọ ngồi ở bên giường, một tay để mặc cho nàng xoa, tay còn lại tao nhã cởi khuy áo choàng, ngồi đối diện với ánh nến, hoàn toàn không nhìn ra biểu cảm gì.
"Ta ư?" Dường như y cười nhẹ một tiếng, rồi nói: "Chắc có lẽ là ân khách."
Khương Đào Hoa: "..."
Câu trả lời này quá đơn giản và trực tiếp, cũng khiến trái tim nàng hoàn toàn chùng xuống.
Đường đường là công chúa nước Triệu mà bị ô uế ở chốn thanh lâu, nếu tin này bị truyền về nước thì sao có thể ngẩng đầu lên được nữa?
Không được, nàng phải cự tuyệt!
Nghĩ như vậy, Khương Đào Hoa dùng hết sức đẩy người đang đến gần trước mặt mình ra, ai ngờ tay nàng lại đặt lên ngực người đó, đổi thành kéo áo của người ta về phía mình.
Thuốc này thật không biết xấu hổ! Sao nó mạnh quá vậy!
Giương mắt nhìn người trước mặt chậm rãi đè xuống, Khương Đào Hoa gào thét trong lòng, động tác có chút cứng ngắc. Nàng cảm thấy hơi thở của người này phả vào cổ mình, khiến nàng ngứa ngáy, vô thức cau mày quay đầu đi.
"Đã uống tiêu hồn thang thì đừng lãng phí sức lực nữa, thuốc rất mạnh, không có nữ nhân nào có thể cưỡng lại được." Người trên người nàng chậm rãi vén chăn gấm lên, áp xuống người nàng, hơi thở đột nhiên trở nên nặng nề, nhưng giọng điệu lại đầy giễu cợt: "Nghe nói người biết mị thuật gặp phải tiêu hồn thang thì sẽ càng nhiệt tình hơn.”
Đồng tử co lại, nàng cảm thấy thân thể nóng bỏng của mình hoàn toàn bị bao phủ bởi cơ thể lạnh lẽo của người này. Khương Đào Hoa hít một hơi khí lạnh, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo: "Sao ngươi biết ta biết..."
“Suỵt, đừng nói chuyện.” Người này đưa tay ra, lòng bàn tay chai sạn du ngoạn trên làn da nàng, giọng nói nhẹ nhàng hơn: “Nữ nhân nói nhiều không phải là điều tốt, đêm nay nàng chỉ cần hầu hạ ta thật tốt là được.”
Hầu hạ cái đầu nhà ngươi! Khương Đào Hoa không khỏi hét lên: "Ngươi không muốn sống nữa hả! Ta là công chúa nước Triệu... Ưʍ."
Lời còn chưa dứt, miệng đã bị y bịt chặt. Gió thổi vào cửa sổ, đèn cạnh giường chợt tắt, căn phòng lập tức tối sầm. Đào Hoa cau mày, chỉ nhìn thấy đôi mắt hơi phát sáng của người này.
"Phải nghe lời mới được." Y nói: "Muốn làm người sống hầu hạ ta, hay muốn làm người chết bị ta chiếm hữu, chọn một trong hai?"
Người nàng khô nóng đến mức không thể kìm nén được nữa, đầu thì vẫn muốn suy nghĩ một lát nhưng cơ thể thì đã dán vào người này, thân thể nóng hổi dần mát hơn, Đào Hoa không khỏi bật ra tiếng rêи ɾỉ.
Giọng nói nhẹ nhàng như móng vuốt mèo cào vào lòng người.
Người trên người nàng khựng lại, sau đó cười khẽ và bắt đầu tùy tiện “cày cuốc” trên người nàng.
Nữ tử nước Triệu, dù là thường dân hay hoàng thất cũng đều luyện mị thuật từ tuổi cập kê, cho nên Khương Đào Hoa rất biết cách lấy lòng đàn ông trên giường. Hầu hết mọi người chỉ học qua loa về mị thuật, chỉ để thỏa mãn phu quân tương lai. Nhưng Đào Hoa thì khác, nàng học rất sâu để sau này có thể điều khiển và sử dụng đàn ông.
Người trước mặt là con mồi đầu tiên của nàng.
Tuy nhiên, tình hình có vẻ hơi khác với những gì nàng nghĩ.