Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đào Hoa Chiến Thần

Chương 39: Em biết tên nhà quê này?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cũng bởi vì như thế, khi gặp được Triệu Lâm Phong lần nữa cô ta mới dám mở miệng châm chọc.

“Tiểu Tuyết, em biết tên nhà quê này?" Âu Dương Tuấn Nam sửng sốt.

Ngụy Oánh Oánh cười lạnh nói: "Hừ, bạn học cấp ba của em, một tên nông dân mà thôi, lúc còn đi học lúc nào cũng bám em dai như đỉa đói,cứ gặp anh ta là lúc nào em cũng cảm thấy mất mặt"

Mỡ trên khuôn mặt của Dương Thao rung lên, đánh giá Nguy Oánh Oánh rồi đùa cợt nói: "Chà, đây không phải là hàng second ~ hand' của nhóc con nhà họ Chu đây sao? Cậu Âu Dương thật đúng là có nhã hứng, cẩn thận đừng để bị lây bệnh nấm chân!"

“Anh nói cái gì!” Ngụy Oánh Oánh tức giận.

Âu Dương Tuấn Nam lại đưa tay ôm lấy Nguy Oánh Oánh, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta, khıêυ khí©h nhìn Triệu Lâm Phong nói: "Hàng xài rồi thì có. làm sao, dù gì cũng tốt hơn những cái tên nông dân chân lấm tay bùn đến cả hàng xài rồi cũng không có để dùng!"

Lời này vừa nói ra, Ngụy Oánh Oánh thấy xấu hổ vô cùng.

Nhưng cô ta cũng không dám tức giận.

Âu Dương Tuấn Nam chỉ coi cô ta như là món đồ. chơi mới mẻ mà thôi, trong lòng cô ta hiểu rất rõ, mà cô ta cũng cần Âu Dương Tuấn Nam vì hẳn ta cho thể. cho cô ta tiền tài và địa vị.

“Tuấn Nam, anh nhìn anh ta kìa, anh ta còn trừng. em, mau đuổi anh ta ra ngoài đi!"

Có thể làm cho một á hai mặt nghe lời như vậy, Âu Dương Tuấn Nam lại rất hưởng thụ loại cảm giác này, nhớ tới kĩ thuật trên giường tối hôm qua của Ngụy. 'Oánh Oánh trên giường, hắn ta đột nhiên quát: "Tên nhà quê, đây không phải là nơi mà anh nên đến, thành thật mà đi đến công trường làm việc đi!”

“Chỉ cần đi đến nơi này thì đều là khách của tôi, cậu Âu Dương có ý kiến gì sao? Nếu như có gì không. vừa ý, cậu có thể đi ra ngoài”

Lúc này, Lương Mỹ Vận còn chưa đi xa, nghe thấy. tiếng ồn ào nên quay lại, mặt lạnh như băng, rất bất

mãn đối với hành vi kiêu ngạo của Âu Dương Tuấn Nam trên địa bàn mình.

Nhìn thấy Lương Mỹ Vận ở đây, phán ứng đầu tiên của Âu Dương Tuấn Nam là sửng sốt, sau đó trên mặt lập tức lộ ra biểu cảm lấy lòng.

"Bà chủ Mỹ Vận, hoá ra cô cũng ở đây sao, nếu như cô đã lên tiếng rồi, vậy tôi sẽ nể mặt cô, nhưng mà, cô cũng phải nể mặt tôi, đi ăn với tôi một bữa, thế. nào?"

Âu Dương Tuấn Nam hất tay Ngụy Oánh Oánh ra, đi đến trước mặt Lương Mỹ Vận nói.

Nhìn thấy Âu Dương Tuấn Nam xum xoe nịnh bợ con ả khác ngay trước mặt mình, Ngụy Oánh Oánh lại vô cùng nhục nhã.

Lương Mỹ Vận lui về phía sau hai bước, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét.

"Âu Dương Tuấn Nam, cẩn thận cái tay của anh, đừng tự rước lấy sự nhục nhã”

Sắc mặt của Âu Dương Tuấn Nam lạnh xuống, nửa uy hϊếp nói: "Lương Mỹ Vận, đừng có kiểu đã nể mặt rồi mà không biết điều! Cô cho rằng mình vẫn là cô cả của tập đoàn Lương Ngọc sao?”

Mấy năm trước, Lương Mỹ Vận cũng được coi là cô chiêu có tiếng số một, số hai ở thành phố Tân Giang, người theo đuổi nhiều vô số kể.

Khi đó, đến cả tư cách xách giày cho cô ta, Âu Dương Tuấn Nam cũng không có!

Nhưng ba năm trước, vì ba qua đời mà Lương Mỹ.

Vận bị gia tộc xa lánh, đẩy đến huyện Thanh Khê!

Tuy rằng Lương Mỹ Vận cũng coi như nhân vật có máu mặt ở huyện Thanh Khê, nhưng Âu Dương Tuấn Nam cảm thấy, bây giờ mình chỉ căn nỗ lực, không phải là không có cơ hội ngủ với cô chiêu nhà giàu đã từng nổi tiếng gần xa này!

Trong lòng Âu Dương Tuấn Nam thầm nghĩ.

Lương Mỹ Vận nhìn về phía Triệu Lâm Phong, trên mặt lộ ra nụ cười quyến rũ

Còn chưa kịp phản ứng, Lương Mỹ Vận đã kéo tay hắn.

“Chúng ta vào bên trong xem” Lương Mỹ Vận dịu dàng nói.

Âu Dương Tuấn Nam ghen ty đến phát điên, người phụ nữ mình thèm nhỏ dãi đã lâu vẫn hờ hững với mình, tên nông dân này dựa vào cái gì mà được cô ấy ưu ái?

Dựa vào đâu!

Âu Dương Tuấn Nam liếc mắt, xông lên ngăn. trước người Triệu Lâm Phong,

"Một tên nông dân thì đi vào xem cái gì? Mau tránh ra cho tôi”

Triệu Lâm Phong đẩy tay hẳn ta ra, thản nhiên nói:"Tôi đi vào cược đá."

“Shhhh... mày!"

Tay Âu Dương Tuấn Nam như bị điện giật, vội rút về, không nghĩ tới một cái đập này của Triêu Lâm Phong nhìn như là tùy ý, kì thực lại ấn chứa một ám lực khiến hẳn ta đau đến mức suýt chút nữa không đứng vững!.

Âu Dương Tuấn Nam giận dữ, kêu gào: "Cược đá? Được thôi, tao cược với mày! Ngay tại khu đá thô này!”

Triệu Lâm Phong nhướng mày, hỏi: "Ồ? Cược thế nào? Phần thưởng là gì?"

Triệu Lâm Phong thật cảm thấy buồn cười, một cậu ấm ăn chơi ở cái thị trấn nhỏ lại ra vẻ ta đây trước. mặt chiến thần như hãn? Muốn tạo nét chứ gỉ?

Không biết trời cao đất dày!

Dương Thao vội vàng đi tới, kéo Triệu Lâm Phong lại.

“Không được đánh cược với cậu ta, Âu Dương Tuấn Nam cũng có chút danh tiếng trong ngành cược. đá này, mắt nhìn không tệ đâu!” Dương Thao thấp giọng nói

*Ngay tại bên trong khu này, đá thô cũng đều là một nghìn tệ một cân, mỗi người chọn một tảng đá thô, nếu ai mở được ngọc tốt thì người đó thắng. Tiền cược là 5 triệu! Nhưng mà tao thấy tên nhà quê như. mày chắc cũng không có nổi 5 triệu tệ đâu nên đến lúc đó, cứ sủa tiếng chó ba lần cũng được!" Âu Dương. Tuấn Nam khinh thường nói.

Lương Mỹ Vận cũng bị biến cố này làm cho trở tay không kịp, cô ta chỉ muốn lợi dụng Triệu Lâm Phong làm Âu Dương Tuấn Nam mất mặt mà thôi.

Không ngờ lại xây ra chuyện như vậy.

“Đừng đồng ý với anh ta!" Lương Mỹ Vận nói

“Tôi theo anh” Triệu Lâm Phong lại cười lạnh gật đầu.

Thật đúng là cậu ấm ở cái trấn nhỏ, nghèo hèn cỡ đó mà cũng không biết xấu hổ lấy ra 5 triệu để cá cược?

Dương Thao nghe được Triệu Lâm Phong ứng chiến, cơ thể cứng đờ, sau đó thở dài, đợi lát nữa mình giúp Triệu Lâm Phong trả 5 triệu tệ kia là được.

“Được!”

Âu Dương Tuấn Nam vênh váo tự đắc, trong mắt hắn ta, tên nhà quê này đang muốn làm màu, khoác. lác ở trước mặt Lương Mỹ Vận.

Hắn ta đang vô cùng chờ mong, biểu cảm của Lương Mỹ Vận khi nhìn thấy tên nhà quê này sủa tiếng chó thì sẽ như thế nào.
« Chương TrướcChương Tiếp »