Tần Quan Chu nhận ra hắn đang lấy vật đổi vật, xem như đã thanh toán sòng phẳng. Suy cho cùng thì hắn cũng chỉ là một lãng tử giang hồ, đợi vài ngày sau phục hồi lại tinh thần, còn chút nào ràng buộc với một doanh kỹ của Đại Chu chứ?
Tần Quan Chu không quá chờ mong một nam nhân xa lạ thế này, cũng không ngờ lại có một ngày, hắn thật sự tìm tới.
Hắn hơi cúi đầu, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, khẽ nhíu mày, dường như có chút bực bội, giọng nói trầm thấp: “Ta chưa từng lừa nàng, ta họ Ngụy, tên Thính Phong. Ngụy Thính Phong.”
Tần Quan Chu nhìn hắn cau mày giải thích, nhất thời không biết nên nói gì, qua một lúc lâu mới hỏi một câu: “Ngươi thật sự quay lại quân doanh Bắc Vực?”
Ngụy Thính Phong giương mắt nhìn nàng, gật đầu.
Năm đó, phụ thân Ngụy Thính Phong vì bệnh mà qua đời, trong tộc huynh đệ vì tranh đoạt vị trí gia chủ mà không màng đến tình thân, công kích ám sát lẫn nhau, huynh đệ tương tàn.
Dù cuối cùng Ngụy thị tôn hắn lên làm gia chủ, nhưng trải qua một phen tinh phong huyết vũ*, Ngụy Thính Phong thật sự mệt mỏi việc ứng đối với tộc nhân trong gia tộc, bỏ hết tất cả, rời nhà đi lưu lạc Bắc Vực nhiều năm.
*
tinh phong huyết vũ: mưa máu gió tanh.Ngụy thị ở Giang Lăng tìm hắn không phải ngày một ngày hai, biết hắn sẽ xuất hiện ở quân doanh Bắc Vực, mới sáng sớm đã phái người ra bên ngoài tiếp ứng.
Sau khi hắn trốn thoát khỏi quân doanh liền bị con cháu Ngụy thị tiếp ứng mang về Giang Lăng.
Ngụy gia mang nợ rối mù, việc vụn vặt bọn họ không dám tới phiền nhiễu, nên hắn buông tay bỏ gánh không làm; nhưng có một số việc liên quan đến đến toàn bộ gia tộc, cần đích thân gia chủ lựa chọn, Ngụy Thính Phong mang trọng trách trong người, khó có thể dễ dàng dỡ bỏ.
Hắn giải quyết hết mọi chuyện vướng bận, tạm thời không thể đích thân đến Bắc Vực, đành phái người khác đến quân doanh Bắc Vực trước để thăm dò vị cô nương tên Thành Bích kia.
Ngụy Thính Phong tính tình tự do không ràng buộc, mọi việc không thích nhờ người khác làm, nhưng vì Thành Bích, hắn từng ủy thác bằng hữu nhậm chức ở trong triều, hy vọng một ngày thời có tới, hắn sẽ mang Thành Bích ra khỏi quân doanh, giúp nàng thoát khỏi kiếp phận nô tịch, đổi sang tịch quán mới, sau này trở thành người của Giang Lăng.
Nhưng tin tức truyền tới, trong quân doanh Bắc Vực không có một nữ doanh kỹ nào tên là “Thành Bích”, càng huống chi với thân phận của nàng, làm sao xứng ở riêng trong một doanh trướng chứ?
Người tìm hiểu tin tức hỏi Ngụy Thính Phong có phải hắn nhớ lầm rồi hay không.
Nhưng hắn nhớ lầm thế nào được?
Hắn chạm môi qua mỗi một tấc da thịt nàng, nhớ rõ từng câu nàng nói. Vào đêm khuya tĩnh lặng, Ngụy Thính Phong thậm chí còn có thể hồi tưởng lại chút mảnh nhỏ trong ký ức vụn vặt.
Hắn trọng thương hôn mê mất mấy ngày, có khi cũng sẽ đau đến mức choàng tỉnh dậy.
Nữ nhân dịu dàng vuốt ve xung quanh miệng vết thương của hắn, cúi đầu, nhẹ nhàng thổi đi đau đớn nóng rát trên miệng vết thương hắn. Nàng dùng thìa, múc nước thuốc đắng ngắt cho hắn uống từng ngụm một, cũng sẽ lấy nước ngọt lau đôi môi khô khốc của hắn, giảm bớt vị đắng trong trong miệng hắn…
Những năm này, Ngụy Thính Phong độc lai độc vãng*, bị thương, kêu đau cũng không một ai biết, mọi việc trong nhà một mình hắn gánh vác; mặc dù trước đó ở Ngụy thị, hắn đảm nhiệm vị trí gia chủ, sao có thể dễ dàng để lộ dáng vẻ yếu ớt ra cho người ngoài thấy được?
*Độc lai độc vãng: một thân một mình.Chưa từng có người nào giống như Thành Bích, chăm sóc hắn dịu dàng lại cẩn thận. Hàng đêm hắn tưởng tượng được trải qua đêm xuân với nàng một lần nữa, nhớ nàng đến mức sắp tẩu hỏa nhập ma. Khi hắn tập võ, nhìn mây lại thấy mây là Thành Bích; ngắm hoa, hoa cũng là Thành Bích, hắn rối loạn tâm thần, xuất kiếm không còn nhanh như trước, sau đó mới bừng tỉnh nhận ra, thế gian này thật sự có thứ kỳ lạ gọi là tương tư thành bệnh.
Hắn sẽ không nhớ lầm, một chút cũng không nhớ lầm. Trừ khi, nàng vẫn luôn lừa hắn.
Ngụy Thính Phong dắt liệt mã tới, gần như không quản ngày đêm tự mình tới Bắc Vực để nghe ngóng, trên đường cũng hỏi qua, lúc này mới biết khi Lương Thận Hành trị quân, đúng là có một nữ nhân ở trong quân doanh.
Nhưng người nọ không phải doanh kỹ, mà là Tần thị, phu nhân của Lương Thận Hành.
Tần thị, Tần thị, đợi đến khi tới Hầu phủ tìm được nàng, Ngụy Thính Phong mới tin rằng Thành Bích của hắn thật sự không phải doanh kỹ đê tiện, mà là thê tử Lương Thận Hành cưới hỏi đàng hoàng.
…
“Ngươi đúng là ngốc.” Khóe môi nàng nhếch lên một nụ cười vui vẻ.
Ngụy Thính Phong vốn thẳng tính, nhưng nhìn thấy nàng tươi cười, không rõ nội tình, ngây ngốc mà “Ừm” một tiếng, thuận theo nàng mà nói: “Ta ngốc.”
Ý cười Tần Quan Chu càng sâu, bàn tay vuốt ve vết sẹo trên mặt hắn, lại nói: “Sau này đừng có ngốc như vậy nữa.”
Nàng mang giày vớ cẩn thận, nghe thấy trong tiền viện có âm thanh náo nhiệt truyền đến, đoán chắc là do không thấy nàng nữa nên đám thị vệ Hầu phủ đang nháo nhác đi tìm.
Tần Quan Chu ra khỏi hậu viên, dường như Ngụy Thính Phong đang thấp giọng gọi nàng, nàng cũng vờ như không nghe thấy.
Tần Quan Chu ra mặt trấn an thị vệ, nói là hiểu lầm, nàng vẫn bình an vô sự.
Vị đại hiệp kia thấy nàng từ xa, chân đang trói xiềng xích, tưởng thị nữ bắt cóc nàng nên mới ra tay cứu giúp.
Người giang hồ gặp chuyện bất bình, hành hiệp trượng nghĩa, vốn là chuyện thường tình. Chỉ trách hắn không hiểu tình huống nội viện Hầu phủ, nên mới sinh ra khúc mắc này.
Tình huống nội viện Hầu phủ, không chỉ là hiềm khích giữa Hầu gia của Dĩnh Xuyên và Tần thị. Bọn họ làm hạ nhân đều kiêng kị, sợ bị liên lụy khi nhắc đến chuyện nhà Hầu gia, nên không dám cứu tế, đành phải tin vào lý do thoái thác của Tần Quan Chu.
Thị vệ lại tuần sát trong phủ một lần nữa, bảo đảm trong phủ an toàn, mới bỏ được vướng mắc trong đêm này xuống.
*
Trong thành Phù Dung, đại đao hội đang khua chiêng gõ mõ diễn ra.
Lương Thận Hành theo chi mệnh của Hoàng Thượng, mời anh hùng hào kiệt thiên hạ đến bình giá bảo kiếm, đưa từng thiệp mời một đến từng môn phái võ lâm thế gia.
Tất cả đều dựa theo kế hoạch, cứ đâu vào đấy mà tiến hành.
Có điều việc trục tinh nằm trong tay triều đình đã chọc giận không ít giang hồ nhân sĩ. Bọn họ vốn có rất nhiều bất mãn đối với sự cai trị của triều đình, lần này trong lòng mỗi người như gương sáng, rõ ràng thiệp mời này mời bọn họ đến chiêm ngưỡng bảo kiếm là giả, đi chứng kiến sự uy phong của thiên tử mới là thật.
Nếu đã có giận, lâu ngày sẽ sinh hận, các vụ ám sát liên tiếp kéo đến vì muốn chiếm đoạt bảo đao này.
Thiên tử muốn giang hồ phục tùng triều đình, mà không phải hai bên đối lập.
Vậy nên, Lương Thận Hành dù biết đến ám sát đều là thế lực giang hồ, cũng chỉ cắn răng nuốt xuống, không biểu tình gì, tránh khơi mào mâu thuẫn hai bên ở bên ngoài, dẫn đến phong ba lớn hơn.
Lại cẩn thận đề phòng, cũng có lúc thất thủ.
Huống hồ Lương Thận Hành chỉ là một nho tướng, làm sao có thể địch nổi người giang hồ tập võ nhiều năm?
Lần ám sát này, bảo kiếm vẫn bảo vệ được, nhưng ngực hắn lại chịu một nhát kiếm, suýt nữa bỏ mạng.
Tin tức truyền về Hầu phủ, nghe người đưa tin thuật lại từng câu từng chữ về tình huống ác liệt ở thành Phù Dung, Chiêu Nguyệt quận chúa rũ mắt xuống, ngón tay xanh xao hẵng còn hơi run rẩy, sau đó nàng cuộn chặt nắm đấm.
Nàng ta ngẩng đầu ra lệnh mời Tần Quan Chu đến thuỷ đài.
Tần Quan Chu nghe bọn họ nói Lương Thận Hành bị thương, cũng hỏi tính mạng đã an toàn chưa, biết được hắn không có mệnh hệ gì, ánh mắt Tần Quan Chu thờ ơ không chút gợn sóng, bình thản nói một câu: “Vậy là tốt rồi.”
Cứ thế rồi không nói gì nữa.
Trong sự tĩnh lặng không tiếng động đang giằng co này, Chiêu Nguyệt thở phào một hơi, nàng ta đứng dậy, thu gọn váy nhẫm, quỳ xuống hành lễ với Tần Quan Chu.
Thị nữ Mãn Đường kinh ngạc hô lên: “Quận chúa nương nương!”
Mắt ngọc Tần Quan Chu khẽ co lại, vội rẽ bước né tránh hành lễ của nàng ta, hỏi: “Ngươi đang làm gì thế?”
“Lễ này, vốn nên hành với tỷ tỷ vào ngày thành thân của ta với Hầu gia.”
Ánh mắt Tần Quan Chu kiên định, nói: “Quận chúa quá lời rồi, xin hãy đứng lên, ta không dám nhận.”
Chiêu Nguyệt cười khổ một tiếng nói: “Trước kia ta oán ngươi, hận ngươi, nhìn thấy gương mặt này của ngươi trong lòng liền sinh ghét, chỉ hận không khiến ngươi sớm biến mất mới phải!… Bởi vì vào ngày quan trọng nhất trong đời ta, lang quân như ý của ta vậy mà lại bỏ rơi ta không màng đến, giục ngựa quay về quân doanh, tặng một chiếc trâm hoa cho chính thê.”
Tần Quan Chu chau mày một lúc.
“Tần Quan Chu, ngươi có biết hay không, phụ thân ta không phải chết do già, cũng không phải chết bệnh, ông ấy chết trận nơi sa trường. Ông là anh hùng cái thế ở Cao Ly người người kính trọng.”
“Từ nhỏ, ta bị đưa đến cung để giáo dưỡng, Vương thúc tưởng nhớ công tích của phụ thân ta, thương ta tuổi còn nhỏ đã không còn cha mẹ, càng ngày càng cưng chiều ta. Bổn quận chúa nói muốn sao trên trời, không người nào dám dâng ánh trăng…! Ta, ta như vậy…”
Môi nàng ta run run, không nói ra được lời nào nữa, lệ ý khi nãy bỗng chốc liền hóa thành những lời than khóc ai oán.
“Người như ta, sao có thể bại dưới ngươi được chứ?”
*
Lời tác giả:Đọc được quả cốt truyện hay ho nên dạo này hơi lag tí. Cho mị thời gian sửa bug đã nhá.