Lương Thận Hành nói được làm được, thị vệ đã thả Tần Quan Chu ra khỏi phủ phải chịu năm mươi trượng trước mặt mọi người.
Lúc hành hình, Lương Thận Hành để cho Tần Quan Chu tận mắt chứng khiến, nhìn thấy người nọ bị đánh máu tươi đầy đất, huyết nhục văng ra khắp nơi.
Trái tim nàng rét run, toàn thân phát lạnh. Lương Thận Hành biết đối phó nàng thế này rất hữu dụng, nàng sợ, sợ nên sau này sẽ không dám tìm thêm kẻ nào hỗ trợ nữa, không dám tiếp nhận sự thương hại của bất kỳ kẻ nào nữa.
Nhưng Tần Quan Chu cũng chỉ sợ liên lụy người khác mà thôi, nàng vẫn muốn chạy trốn như cũ.
Lương Thận Hành nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, nhẹ giọng hỏi: “Nàng sợ sao?”
Tần Quan Chu trả lời: “Hầu gia, ngài biết thϊếp thân là hạng người như nào, hà thiết phải làm như thế? Thϊếp thân chỉ muốn mong cầu toại nguyện mà thôi.”
Lương Thận Hành và nàng kết phu thê nhiều năm, sao có thể không biết tâm tư của nàng? Tần Quan Chu là người cố chấp, một khi đã chọn gả cho hắn, vạn lần chết cũng không hối hận; nhưng một khi đã tuyệt tình, thì có chết cũng không chịu quay đầu lại.
Lúc trước hắn yêu vô cùng bản chất con người này của nàng bao nhiêu thì bây giờ cũng hận bấy nhiêu.
Lương Thận Hành không hề phẫn nộ, cũng không cảm thấy đau lòng, sắc mặt dần trở nên lãnh đạm, hung hăng nắm tóc Tần Quan Chu kéo về phòng. Cơn đau kịch liệt trên đầu làm Tần Quan Chu liên tục thở dốc, nhưng nàng không kêu một tiếng nào.
Trước mặt mọi người, Lương Thận Hành vũ nhục nàng như vậy, trên giường cũng sẽ không để cho nàng được yên.
Hoan ái với hắn, không nên gọi là “hoan”, mà nên là “khổ”.
Nàng không vui vẻ, Lương Thận Hành cũng nào có sung sướиɠ? Hắn giày vò nàng, không khác gì tra tấn chính bản thân hắn.
Lương Thận Hành nhéo vòng eo nhỏ nhắn của nàng, ra lệnh Tần Quan Chu quỳ gối trên giường, dùng tư thế mạt hạ nhất để tiếp nhận sự ra vào của hắn. Cự vật căng trướng dưới bụng không chút lưu tình đâm vào thân thể nàng.
Tiểu huyệt nhỏ hẹp khô khốc như bị xé rách đầy đau đớn, Tần Quan Chu khẽ nỉ non phát ra tiếng kêu thảm thiết, da thịt trắng như tuyết chảy ra một tầng mồ hôi lạnh. Nàng nhíu mày, thở gấp, sau đó cười khổ.
Nàng quay mặt nhìn sang Lương Thận Hành, ánh mắt lạnh lùng mê hoặc thêm chút ý cười mỉa mai, hỏi: “Lúc này Hầu gia không chê thϊếp dơ bẩn nữa sao?”
Lương Thận Hành và nàng bốn mắt nhìn nhau, trước mắt lay chuyển dữ dội, không khỏi có chút choáng váng.
Hắn nhớ tới ngày ấy ở quân doanh, Tần Quan Chu mặc một bộ tố y bạc sam, cổ áo hở ra, để lộ nửa bộ ngực trắng tuyết đẫy đà, y phục lẳиɠ ɭơ cứ vậy mà đi đến bên cạnh hắn.
Lương Thận Hành chưa bao giờ gặp qua dáng vẻ này của Tần Quan Chu, phóng đãng, phong lưu, yêu kiều mê hoặc… Không giống nàng trước kia, dịu dàng hiền huệ, lại tri thức hiểu lễ nghĩa.
Cổ chân trắng nõn quấn một chuỗi chuông bạc, đi chân trần tiến về phía hắn, tiếng lục lạc vang lên đinh đang.
Đây không phải đồ của nàng, ngoài cái này ra, Tần Quan Chu còn ôm trong tay một bảo kiếm gói trong vỏ khắc kim bạch.
Nàng cười ngâm vang, nhưng tròng mắt đen nhánh không một chút ánh sáng, giống như hai động đen bị đốt cháy, nhìn hắn trống rỗng, nói: “Phu quân, chàng không phải vẫn luôn muốn thanh kiếm này sao? Thϊếp đổi lấy cho chàng.”
Lương Thận Hành kinh ngạc nhìn nàng, lại nhìn chuôi bảo kiếm, cuối cùng ánh mắt rơi xuống chuông bạc trên mắt cá chân nàng.
Hắn nhận ra chuông bạc này, cũng nhận ra thanh đao này —— tất cả đều thuộc về một kiếm sĩ, đệ nhất kiếm sĩ của Bắc Vực.
Để đoạt lấy bảo kiếm tên “Trục tinh” từ tay kẻ này, Lương Thận Hành đã nhọc công truy tìm hắn ba tháng, dùng hết trăm phương nghìn kế, mặc dù đã điều đi quân nhuệ tinh anh cùng ngựa sắt của quân doanh, cũng không thể đoạt lại nó.
Lúc Lương Thận Hành và kiếm khách này giao thủ, trên tay kẻ nọ là một chuỗi chuông bạc buộc dây tơ hồng. Ở Bắc Vực đồn rằng, người này phát kiếm trước, tiếng chuông vang lên sau, lúc ấy Lương Thận Hành được một phen thỉnh giáo, quả thực danh bất hư truyền, trong lòng còn cảm thán người này ra đường kiếm quá nhanh.
Nhưng hắn chưa bao giờ đoán được, vậy mà lại có một ngày hắn có thể thấy hai thứ này trở thành vật sở hữu của Tần Quan Chu.
Ngày mà Tần Quan Chu dâng lên bảo kiếm, Lương Thận Hành cũng sắp đón Chiêu Nguyệt quận chúa về phủ.
Tần Quan Chu biết tin liền khóc lóc ầm ĩ ba ngày trời, nhưng rồi nhận ra dù thế nào cũng không thể thay đổi được, nàng không náo loạn nữa. Lương Thận Hành còn cho rằng cuối cùng nàng đã nghĩ thông suốt việc này, nguyện ý giảng hòa với hắn, ai ngờ Tần Quan Chu lại đoạn tuyệt đến vậy, dùng phương thức này để trả thù hắn…
Nàng vậy mà qua lại với kiếm khách ư?
Một đao khách hạ tiện bần hèn, dựa vào gϊếŧ người để sống?
Lương Thận Hành nhắm mắt, hô hấp run rẩy.
Hắn cắn răng, đè nén phẫn nộ và ủy khuất xuống, hung hăng bóp chặt cổ nàng từ sau lưng, thấp giọng cảnh cáo nói: “Nàng câm miệng.”
Trong lòng Tần Quan Chu hận Lương Thận Hành, hận hắn không coi trọng mạng người, vừa rồi đau khổ thế nào cũng cắn răng chịu đựng, lúc này vậy mà lại chịu nghe hắn uy hϊếp? Nàng chỉ sợ, sợ lời nói của mình chưa đủ tàn nhẫn, chưa đủ thâm độc.
“Thϊếp thân từng dùng thân mình vì Hầu gia đổi lấy bảo kiếm, thanh đao kia là vật mà chàng mong muốn có được nhất… Thϊếp thân đổi lấy cho chàng, chúc hỉ hầu gia và quận chúa, hầu gia sao lại không thích?”
“Da^ʍ phụ! Câm miệng, câm miệng ——!”
Lương Thận Hành ấn nàng ngã xuống giường, vừa tàn nhẫn lại thô bạo ra vào, điên cuồng đâm vào nơi sâu nhất của nàng, tựa như muốn xé đôi nàng ra để xem, xem xem trái tim nàng, sao lại có thể trở nên vô tình đến thế…
Nếu không nàng sao có thể nhẫn tâm như thế? Sao lại thành ra thế này?
Mặt Tần Quan Chu bị ấn trên gối, bị hắn tra tấn không nói nên lời, chỉ có thể khẽ rêи ɾỉ, trên mặt dần hiện ra thần sắc đau khổ.
Có lẽ Lương Thận Hành thật sự ghét bỏ thân thể dơ bẩn của nàng, trận hoan ái này không kéo dài bao lâu, hô hấp Lương Thận Hành bắt đầu trở nên đυ.c ngầu hỗn loạn.
Thân thể Tần Quan Chu chống không lại hắn, trước mắt xuất hiện một mảnh trắng mờ ảo.
Thật đau đớn thay, sâu trong đáy lòng nàng còn mong nhớ Lương Thận Hành, thân thể lại không như lời nói của nàng, ngọc huyệt không ngừng chảy ra mật dịch bôi trơn nhớp nháp, thít chặt lấy cự vật thô to dữ tợn, mị thịt co rút nuốt vào càng sâu.
“Thành Bích, nàng vui sướиɠ lắm sao?”
Hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, hô hấp ngày càng nặng trịch.
Tần Quan Chu không buồn trả lời, ngứa ngáy từ xương cốt đến tận tim, thân dưới tê dại. Nàng nuốt nước bọt, không kiềm chế được tiếng rên lớn, thân thể mềm mại tự như hồ nước xuân, nhộn nhạo, run rẩy, không nhịn được mà quấn chặt lấy Lương Thận Hành.
Chạm đến nơi sâu nhất, hắn thong thả cắm thêm vài lần, bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt vào sâu trong hoa huy*t nàng.
Lương Thận Hành rút ra, nắm chặt mái tóc dài của Tần Quan Chu, bắt nàng quỳ, nâng cự vật thô to ấn vào môi nàng: “Mở miệng ra.”
Tần Quan Chu không làm theo, da đầu bất ngờ đau xót, nàng khẽ kêu một tiếng, côn vật nhân lúc xâm nhập vào, đâm sâu vào yết hầu nàng một cách tàn nhẫn. Nàng không thể không mở lớn miệng, ngậm thứ cứng rắn đó rồi lại nhả ra vài lần, liếʍ sạch dâʍ ɖị©ɧ và dương tinh dính trên cự vật.
Sau khi thỏa mãn, Lương Thận Hành đẩy nàng ra, xuống giường đi mặc y phục.
Thân thể Tần Quan Chu trần trụi bò trên giường, bạch dịch giữa hai chân không ngừng chảy ra. Khuôn mặt nàng hướng vào trong vách tường, ôm chặt cánh tay cuộn tròn lại, ái dục đi rồi chỉ còn lại sự lạnh lẽo, lạnh đến nỗi môi nàng phát run.
Rõ ràng trên đầu địa long vẫn còn đang đốt, hun ấm căn phòng như tiết trời tháng ba xuân.
Lương Thận Hành vừa ra đến cửa thì bước chân thoáng ngập ngừng, hắn không nghe thấy Tần Quan Chu khóc, cũng không nghe thấy nàng oán hận, bàn tay sau lưng dần dần nắm chặt, cuối cùng không nói một lời nào với nàng, lập tức đi ra cửa phòng.
Tần Quan Chu nhớ tới trước kia, cuộc sống nghèo đến mức tới mùa đông than không đốt cháy nổi, phòng ốc đơn sơ lạnh lẽo như động băng.
Tối nào Lương Thận Hành cũng đọc sách, nàng ngủ một mình, trên người như đang bị bọc bởi thiết lạnh, cả người rét run cầm cập.
Lương Thận Hành nhìn nàng nằm co ro run rẩy trong chăn, khó mà chuyên tâm đọc sách nổi, bò lên trên giường, ôm Tần Quan Chu vào trong lòng, đau xót hôn lên má nàng.
Hắn cảm thấy áy náy, xin lỗi nói: “Ta thật vô dụng, hại nàng chịu khổ rồi.”
Tần Quan Chu che miệng hắn, không để hắn nói mấy lời xui xẻo: “Ai bảo chàng vô dụng? Bây giờ trời không ban cơ hội tốt, nên phu quân không có đất dụng võ thôi… Phu quân, thϊếp thân vẫn luôn tin tưởng, có một ngày chàng có thể trở nên nổi bật, được Hoàng Thượng ban thưởng, triều đình trọng dụng. Chờ đến một ngày nào đó, chàng có thể thực hiện khát vọng to lớn của mình, chàng lên làm quan, làm tước thì có thể ít nhiều làm giảm đi nỗi cơ cực của bá tánh…”
Hắn cười rộ lên: “Vậy sao? Những người khác đều không tin ta, có đôi lúc ngay cả bản thân ta cũng không tin vào chính mình, nhưng chỉ cần có những lời này của phu nhân, dù gian nan khổ cực đến đâu, ta nhất định có thể trở nên xuất chúng hơn người… Tới lúc đó, nàng ở bên cạnh ta, ta cũng sẽ ôm nàng như này, nàng sẽ không còn thấy lạnh nữa…”
“Vậy vẫn không đủ, thϊếp muốn trong phòng phải đốt tám chậu than!”
“Một trăm cũng được!”
Tần Quan Chu nằm trong lòng ngực hắn khe khẽ cười, Lương Thận Hành cũng cảm thấy lời này hoang đường, ôm chặt nàng bật cười thành tiếng: “Đêm còn dài, chi bằng phu nhân cùng ta đọc sách.”
“Hôm nay chàng đọc gì?”
“Đọc… đọc ‘ tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ bỏ Vu Sơn không phải mây ‘…”(**)
Bàn tay hắn ấm áp tiến vào trong y phục của nàng, không đứng đắn mà niệm thơ ngay bên tai nàng. Tần Quan Chu đỏ mặt, nhưng biết hắn nói “Đọc sách” là có ý gì, giận hắn vì không ra dáng người đọc sách, nhéo vào da mặt hắn: “Sách phải đọc kiểu này sao?”(*)
“Thư trung hữu nữ nhan như ngọc sao.”(***)
“…”
Nàng đọc sách không nhiều lắm, làm sao so được với miệng lưỡi lưu loát của Lương Thận Hành? Huống hồ hắn cũng đang ngụy biện.
Lương Thận Hành khi đó hành sự chuyện phòng the, đối xử với nàng vô cùng ôn nhu, yêu thương nàng, cực thích cắn lỗ tai nàng, nhẹ nhàng thổi khí vào trong, hại Tần Quan Chu ngứa nên trốn mãi, hắn mới vui sướиɠ buông tha.
Tần Quan Chu tức hắn trêu chọc nàng, móng tay cào lên lưng hắn. Lương Thận Hành cũng không sợ đau, một tay nắm lấy bầu ngực tròn trịa trắng nõn của nàng mà nhẹ nhàng xoa nắn, nhỏ giọng gọi “Thành Bích”, thân dưới ra vào ngày một sâu hơn, Tần Quan Chu bị làm đến toàn thân mềm nhũn, có muốn cáu giận cũng không thể nữa rồi.
Hắn vừa hỏi: “Thành Bích, nàng vui sướиɠ lắm sao?”
Lúc này, Tần Quan Chu đột nhiên chảy nước mắt.
Nàng che mắt, trong căn phòng trống vắng, không biết đang đáp lại ai, thanh âm nhẹ nhàng nói: “Thϊếp thật sự rất sung sướиɠ.”
(*)Ý ở đây TQC hỏi LTH, bản gốc là “thư” (được dịch qua là sách) nên LTH mới đáp lại bằng một câu thơ bắt đầu bằng “thư”.—————————(**)離思其四 曾經滄海難為水,除卻巫山不是雲。取次花叢懶回顧,半緣修道半緣君。Ly tứ kỳ 4Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ,Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố,Bán duyên tu đạo, bán duyên quân.Dịch nghĩa Nỗi nhớ xa cách kỳ 4Ai từng ngắm biển xanh, khó còn gì đáng gọi là nước,Trừ phi đã đến Vu Sơn, nếu không coi như chưa nhìn thấy mây.Dần dà khóm hoa cũng lười ngó ngàng tới,Một nửa duyên kiếp của ta cho tu đạo, một nửa là cho nàng.Vợ đầu của Nguyên Chẩn là con gái Kinh triệu doãn họ Vi, tên Huệ Tùng 蕙叢. Khi Huệ Tùng chết, ông làm bài thơ này khóc.(thivien.com)——————————-(***) Thành ngữ Điển tích: Kim – Đỗ Chiêu HúcHai câu thơ trên là lời của Hoạn Thư khen tài của Thúy Kiều. NHÀ VÀNG chữ Nho là KIM ỐC 金屋, không phải là nhà được cất bằng vàng thật, mà là nhà được sơn son thếp vàng của những nhà giàu, nhà quyền qúy. KIM ỐC là nhà vàng thật đẹp nên chỉ để dành riêng cho người đẹp ở mà thôi. Ông bà xưa thường dạy rằng: Thư trung hữu nữ nhan như ngọc, 書中有女顏如玉, Thư trung tự hữu hoàng kim ôc. 書中自有黃金屋。Có nghĩa: Trong sách có sẵn các cô gái dung nhan xinh như ngọc. Trong sách tự nó cũng có sẵn căn nhà được dát vàng. Ý muốn nói: Cứ cắm đầu vào sách mà học cho chuyên cần đi, khi đã hiểu hết những kiến thức ở trong sách rồi thì cũng đã … thành tài rồi, thi đậu rồi, và khi đã đậu đạt làm quan rồi thì ắt sẽ có vợ đẹp. như ngọc và sẽ có nhà dát vàng với lầu son gác tía mà ở.