Tần Quan Chu dừng động tác lại, nhịp thở rất khẽ khàng.
Ngụy Thính Phong nắm chặt cổ tay nàng, đặt ngón tay trắng nõn lên môi hắn, hỏi: “Lần này, nàng đang nghĩ về ai? Là ta, hay là Lương Thận Hành?”
Là hắn ngu xuẩn, đến nay vẫn chưa chạm được tới tâm tư của Tần Quan Chu. Hắn chỉ biết trong đêm mây mưa cùng nàng ở doanh trại trước đây, trong lòng nàng nghĩ đến, nhớ nhung đến, oán hận hay yêu da diết đều là nam nhân đã phụ bạc nàng.
Tần Quan Chu chưa từng ghi nhớ tên của hắn, cũng chưa từng coi hắn là người quan trọng gì đó…
Có lẽ, có lẽ ngày đó Tần Quan Chu chẳng qua chỉ là muốn đổi lấy Trục Tinh cho Lương Thận Hành, dùng kiếm này để lấy lại sự sủng ái của người kia mà thôi.
Đối với nàng mà nói, tâm ý của hắn ở trước mặt một thanh kiếm, không có chút giá trị nào.
Ngụy Thính Phong biết rõ mình không nên suy đoán bậy bạ, nghĩ ngợi lung tung, nhưng khi hắn đến trước mặt Tần Quan Chu, liền hoàn toàn quên đi sự kiềm chế nhẫn nhịn trước đây, bình tĩnh tự chủ, toàn thân đều không nghe theo sự sai khiến của hắn.
Hắn im lặng không nói, không chịu buông tay, chờ đợi câu trả lời của Tần Quan Chu.
Cả hai đều chìm vào trầm mặc, Tần Quan Chu không nhìn thấy hắn, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở của Ngụy Thính Phong rối loạn, nhẹ nhàng phả lên khuôn mặt nàng, nóng bỏng và nặng nề.
Bọn họ đối mặt, nếu tiến gần hơn chút nữa, chóp mũi sẽ chạm vào nhau.
Bởi vì mãi vẫn không nhận được câu trả lời, Ngụy Thính Phong lòng nóng như lửa đốt, khẽ cắn răng, cúi đầu chậm rãi tiến tới môi nàng.
Còn cách một khoảng chưa tới một gang, Tần Quan Chu chợt nhẹ giọng nói: “Cám ơn ngươi.”
Ngụy Thính Phong cứng đờ tại chỗ, khớp hàm buông lỏng, thoáng chốc liền giữ khoảng cách với Tần Quan Chu. Tần Quan Chu kéo đai lưng trên mắt xuống, mơ hồ nhìn về phía Ngụy Thính Phong.
Ngụy Thính Phong nắm chặt bàn tay, đưa mu bàn tay xoa lên trán hai cái, ánh mắt dần trấn tĩnh hơn.
Hắn gục xuống và đáp: ” Không cần.”
*
Ngày hôm sau, Ngụy Thính Phong cầm roi, tự mình đánh xe ngựa, hộ tống Tần Quan Chu vào thành Phù Dung.
Vì trong thành Phù Dung tổ chức đại đao hội, cho nên việc kiểm tra cửa thành chặt chẽ hơn rất nhiều, có điều triều đình thấy một chiếc xe ngựa treo cờ của Ngụy thị ở Giang Lăng, cũng có phần cung kính, sau khi đã tra hỏi qua loa liền thả người đi.
Một quan binh trẻ tuổi tỏ ra khó hiểu, hỏi đội trưởng: “Vài ngày nữa, Hoàng Thượng đến thành Phù Dung rồi… Đại đao hội, vốn dĩ mở ra là muốn áp đảo những kẻ giang hồ này, tại sao chúng ta còn phải cúi đầu khom lưng với người của Ngụy thị ở Giang Lăng?”
“Ngươi biết cái rắm gì. Có biết tông chủ Ngụy Trường Cung đời trước của Giang Lăng là người như thế nào không?”
Quan binh này thật sự còn trẻ người non dạ, danh hào Ngụy Trường Cung, hắn chỉ được nghe nói qua, có tiếng tăm trong giới giang hồ, nhưng cũng không đến mức ngay cả triều đình cũng phải kính nể ông ta?
Đội trưởng cười hừ, nói: “Năm đó người Man Khương có cuộc tấn công vào ban đêm ở trấn Viễn, một ngọn lửa liền đốt cháy kho thóc của quân doanh Bắc Vực, ngay cả tướng quân là chủ soái cũng phải hoảng hốt, vì thế nên trận chiến thất bại là điều tất nhiên. Là Ngụy Trường Cung dựa vào uy lực của mình, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi đã thuyên chuyển lương thảo tới, hơn nữa còn hô hào nhân sĩ võ lâm, tương trợ quân đội đại phá Man Khương…”
“…… Cái gì? Chỉ dựa vào ông ta thôi sao?”
“Đúng vậy, chỉ dựa vào hắn, còn dựa vào chính thanh bảo đao trong tay hắn.” Hắn ta nói: “Bằng không, ngươi cho rằng, đại đao hội này là vấn loại đao gì…Nếu món đồ kia là loại vũ khí thông thường, chúng ta có cần phải huy động nhiều binh sĩ như thế này không?”
Lương Thận Hành tạm trú ẩn trong Phủ Nha của thành Phù Dung, trong và ngoài giới nghiêm, tuần tra cực nghiêm ngặt và chặt chẽ. Bởi vì Lương Thận Hành bị thương, lúc này quan binh cùng quân đội đã phong tỏa toàn bộ các con đường trong thành, không cho phép bất luận kẻ nào tiếp cận Phủ Nha.
Ngụy Thính Phong đội đấu lạp, mắt thấy một đội binh sĩ đang đi tuần từ từ tiến tới đây, một tay hạ thấp vành đấu.
Tần Quan Chu từ trong xe ngựa ngó ra hỏi: “Đến chưa?”
Ngụy Thính Phong trầm giọng nói: “Giới nghiêm. E là không thể đưa nàng vào.”
Tần Quan Chu cũng nhìn thấy những binh lính tuần tra.
Tình thế bây giờ đang ở trên đầu sóng gió, thuộc hạ của Lương Thận Hành hận nhất là người của Ngụy thị, Tần Quan Chu sợ bọn họ qua tra hỏi kỹ càng, truy vấn ra thân phận thật của Ngụy Thính Phong, ngược lại sẽ càng sinh thêm phiền phức.
Nàng kéo lệnh bài bên hông xuống, bước ra khỏi xe, nói với Ngụy Thính Phong: “Vậy cáo từ tại đây.”
Không đợi Ngụy Thính Phong trả lời, Tần Quan Chu dứt khoát nhảy xuống khỏi xe ngựa, nghênh đón đội binh sĩ đó, xuất trình lệnh bài cho bọn họ.
Đối phương quan sát một lượt, cẩn thận đánh giá Tần Quan Chu từ trên xuống dưới, mới vội vàng chắp tay hành lễ: “Phu nhân.”
Tần Quan Chu tỏ ý không cần đa lễ, khi quay đầu lại liền thấy khuôn mặt ẩn hiện dưới vành đấu, ánh mắt Ngụy Thính Phong vừa đen vừa trầm, khẽ chớp chớp, kéo dây cương lên, vung roi đánh xe ngựa quay đầu rời đi.
Tần Quan Chu theo binh lính tiến vào Phủ Nha.
Không khí trong hậu viện đề ám đầy mùi thuốc, vị đắng không ngừng xộc vào mũi nàng, Tần Quan Chu khẽ nhíu mày, nhìn thấy đứng gác trước cửa phòng còn có bốn người thân tín của Lương Thận Hành.
Bọn họ đều biết Tần Quan Chu, nhưng lúc này nhìn thấy nàng, quả thật ngoài dự liệu. Bốn người kinh ngạc trố mắt nhìn nhau, một lúc mới tiến lên bái lễ: “Phu nhân, người…”
“Chàng đâu?”
“Hầu gia…Hầu gia vừa mới tỉnh, đang dùng thuốc.”
Bọn họ dẫn Tần Quan Chu vào, bên trong phòng, xông vào mũi nàng mùi vị đắng càng nồng đậm hơn.
Trong phòng đã dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, không có nhiều bày trí dư thừa, cho nên Tần Quan Chu vừa liếc mắt đã nhìn thấy Lương Thận Hành đang tựa người bên giường. Thân trên hắn để trần, mặt mũi tái nhợt, bọng mắt thâm đen, thần sắc tiều tụy vô cùng, không tìm thấy một phần thịnh khí cùng sắc sảo như ngày xưa nữa.
Băng vải bắt đầu quấn từ ngực của hắn, quấn lấy toàn bộ cánh tay phải, bởi vậy cử động không được linh hoạt, dùng thuốc cũng cần người hầu hạ.
Lương Thận Hành ngước mắt liền trông thấy Tần Quan Chu đứng ở cửa, nước thuốc đưa đến bên môi đều quên uống, kinh ngạc gọi tên nàng: “Thành Bích.”
Tần Quan Chu nhìn hắn một lúc, bàn tay nắm chặt khẽ buông lỏng.
Nàng đi tới đón lấy chén thuốc từ trong tay một tên binh sĩ và ra lệnh cho người đó, nói: “Để ta, ngươi lui xuống đi.”
“Dạ.”
Sau khi binh lính đi, Tần Quan Chu ngồi bên giường, cúi đầu dùng muỗng khuấy nước thuốc màu đen, nhẹ nhàng thổi đi hơi nóng, lại nâng tay lên đút cho Lương Thận Hành: “Có thể mời đại phu đến xem qua không?”
Từ sau khi Lương Thận Hành tỉnh lại vẫn chưa ngủ được giấc nào sâu, thường là vừa mới có chút buồn ngủ, sẽ vì đau mà bừng tỉnh, đau đến nỗi toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống.
Có lúc đau đến tàn nhẫn, đầu óc mơ màng, không phân biệt được là đang tỉnh hay là đang ngủ, lúc này nhìn thấy Tần Quan Chu, lại cảm thấy dường như đang ở trong mộng, không quá chân thật…
Hắn không nói tiếng nào ngậm thìa thuốc nuốt xuống, nước thuốc đắng đến nỗi cổ họng nôn khan, Lương Thận Hành mới lấy lại tinh thần không phải đang nằm mơ.
Hắn uống xong một chén thuốc, mồ hôi ướt đẫm trên lưng. Hắn thấy Tần Quan Chu muốn đứng dậy rời đi, hốt hoảng bắt được nàng, ngón tay hắn như sắt thép nắm lấy cổ tay nàng, kêu lên: “Nàng đi đâu!”
Hắn nói gấp quá, lập tức ho khan dữ dội, giữ nàng chặt hơn.
Tần Quan Chu nhíu mày nói: “Thϊếp đi cất chén….Chàng buông ra đi, thϊếp đến để chăm sóc chàng, sẽ không đi đâu cả.”
Lương Thận Hành nhìn chằm chằm vào ánh mắt nàng xác nhận lại vài lần, lúc này mới chậm rãi buông tay ra.
Tần Quan Chu buông chén xuống, lát sau thật sự quay lại, lấy gối mềm chất đống sau lưng Lương Thận Hành. Mặc dù thần kinh của hắn đã cạn kiệt sạch cả rồi, nhưng đôi mắt lại ánh lên sắc màu tươi sáng, chưa từng rời khỏi nàng một khắc.
Tần Quan Chu nhìn trên trán hắn cũng có một vết máu, giọng điệu dịu dàng, nói: “Chàng nghỉ ngơi cho khỏe.”
Lương Thận Hành đột nhiên đưa cánh tay trái về phía Tần Quan Chu, ngón tay vì đau đớn mà không ngừng run rẩy, nói: “Nàng tới đây.”
Tần Quan Chu nghe lời, cách hắn gần một chút, liền bị hắn một tay kéo vào trong lòng, ôm chặt lấy. Tần Quan Chu trong lòng cả kinh, định đẩy hắn ra, nhưng đối mặt với một thân hình khắp người đều chằng chịt vết thương thế này, nàng căn bản không thể xuống tay.
Vị đắng tràn ngập trong phòng tản đi không ít.
Lương Thận Hành đã kiệt sức, nhưng cánh tay ôm lấy nàng càng siết chặt hơn, trong giọng nói nặng nề có chút run rẩy không dễ phát hiện.
Hắn nói: “Ta nghe nói nàng đã gặp một toán cướp trên đường đi đến đây.”
“Lương Thận Hành, chàng…”
Một mảng ấm áp ướŧ áŧ đột nhiên chảy vào cổ Tần Quan Chu, đợi sau khi nàng ý thức được đó là nước mắt, liền ngây ngốc không nói lên lời.
Hắn cúi đầu, áp mặt vào nàng, trút bỏ nỗi sợ hãi đến tột cùng: “Thành Bích, nàng làm ta sợ muốn chết, nàng làm ta sợ muốn chết…”