Chương 1: Thung Lũng Vô Tận

Tôi chớp mắt tỉnh giấc, bầu trời đêm bao la trải rộng trước mắt như một tấm thảm đen thẫm điểm xuyết hàng ngàn vì sao lấp lánh. Những chòm sao xa xăm nhấp nháy như những viên ngọc quý, tạo nên một khung cảnh huyền ảo, mê hoặc. Tôi như đang lơ lửng giữa ranh giới mong manh của mộng và thực, không gian xung quanh tràn ngập mùi hương dịu ngọt của hoa dại hoang sơ.

Bản thân tôi vốn là người hay mơ mộng, thường nhớ rõ từng chi tiết nhỏ nhặt nhất trong giấc mơ khi thức giấc. Đôi khi, tôi chìm đắm vào giấc mơ nhiều tới mức cảm thấy tám tiếng ngủ mới là cuộc sống thực, còn mười sáu tiếng thức giấc chỉ là ảo mộng. Nhưng hôm nay, mọi thứ thật kỳ lạ.

Tôi chắc chắn căn phòng chật hẹp quen thuộc của mình không thể nào bao la như bầu trời đang trải rộng trước mắt. Không khí trong lành, se lạnh, thoang thoảng hương thơm của cỏ cây hoang dã - một cảm giác hoàn toàn xa lạ so với không gian quen thuộc của tôi.

Ngồi dậy, tôi cẩn thận quan sát xung quanh. Trái tim tôi như ngừng đập khi nhận ra mình đang ở bên bờ vực của một hố sâu hun hút, tối đen như mực, dường như không có đáy. Xung quanh chỉ có cỏ cây hoang dã, không một bóng người hay dấu hiệu của sự sống nào khác.

Bỗng nhiên, một cơn gió mạnh ập đến, như bàn tay vô hình xô tôi ngã xuống vực sâu. Tôi hét lên kinh hoàng.

Cảm giác rơi tự do khiến dạ dày tôi nhộn nhạo, dồn hết lên thực quản, tim đập loạn xạ.

Bóng tối nuốt chửng tôi. Tôi nhắm chặt mắt, chờ đợi cái chết đến trong tuyệt vọng. Nhưng không, tôi vẫn còn ý thức. Phải chăng đây vẫn là một giấc mơ? Thông thường, cái chết trong mơ sẽ đánh thức tôi dậy. Nhưng lần này, tôi vẫn chìm trong bóng tối dày đặc, không một tia sáng.

Nỗi sợ hãi bao trùm khi tôi nhận ra mình đang ở một nơi xa lạ, tối tăm. Mùi ẩm mốc, rong rêu xộc vào mũi. Không một âm thanh, chỉ có tiếng tim đập thình thịch trong l*иg ngực. Tôi run rẩy đưa tay sờ soạng xung quanh, chạm phải bề mặt lạnh lẽo, cằn cỗi như đá.

Bỗng nhiên, ngón tay tôi chạm vào thứ gì đó lạnh buốt - nước! Tôi thò tay xuống, cố tìm đáy nhưng chỉ thấy khoảng không vô tận. Nỗi sợ hãi dâng lên tột đỉnh, tôi không dám nhúc nhích, lo sợ có quái vật ẩn nấp dưới làn nước.

Ngước lên, tôi không còn thấy bầu trời đầy sao nữa. Chẳng lẽ vực thẳm này sâu đến mức không thể nhìn thấy ánh sáng?

Đột nhiên, một cơn đau nhói buốt lên từ cánh tay.

"Á!" Tôi hét lên, giật mình.

Có thứ gì đó vừa cắn vào tôi! Xung quanh vẫn im lặng đến đáng sợ. Người hay ma? Quái vật? Rắn? Tôi thầm cầu nguyện, hy vọng mình sẽ tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng này.

Trong cơn hoảng loạn, tôi tát mạnh vào mặt mình nhiều cái, hy vọng cơn đau sẽ đánh thức tôi. Nhưng vô ích, tôi vẫn mắc kẹt trong bóng tối dày đặc. Tuyệt vọng, tôi quyết định tìm cách "chết" lần nữa, hy vọng lần này sẽ khiến tôi tỉnh dậy.

Tôi hít sâu, cố gắng trấn tĩnh: "Đây chỉ là mơ, chỉ cần chết là hết." Tôi tự nhủ. Rồi, không do dự thêm, tôi nhắm mắt và lao mình xuống vùng nước đen ngòm.

Cảm giác lạnh buốt xộc vào người khi tôi chìm xuống nước. Bóng tối dày đặc bao quanh, khiến tôi run rẩy vì sợ hãi. Ba mươi giây trôi qua, tôi bắt đầu cảm thấy thiếu không khí. Phổi đau nhói, cơ thể giãy giụa trong tuyệt vọng.

"Sắp chết rồi." Tôi nghĩ, nước đã tràn đầy vào miệng, khoan mũi, đôi tai như muốn xé toạc.

Càng chìm sâu, áp suất nước càng dồn ép. Đầu tôi đau như búa bổ, cảm giác như sắp nổ tung. Nhưng kỳ lạ thay, dù đã ngộp thở rất lâu, tôi vẫn còn ý thức. Nhưng nỗi sợ hãi trước cái chết, trước bóng tối vô định và những sinh vật có thể ẩn nấp trong nước khiến tôi kinh hãi tột cùng.

Bỗng nhiên, một cơn đau kinh khủng xé toạc cơ thể tôi. Cảm nhận rõ từng mảng thịt bị xé rời, như hàng vạn lưỡi dao sắc lẻm cắt vào da thịt. Cơn đau quá sức chịu đựng, tôi muốn hét lên nhưng không thể. Rồi bóng tối phủ kín..

Nhưng lạ thay, tôi vẫn còn ý thức. Cơ thể tôi nằm bất động dưới đáy nước, nhưng tâm trí vẫn hoạt động mạnh mẽ, cố gắng lý giải tình huống quái đản này.

Trong cơn hoảng loạn, tôi bắt đầu sờ soạng xung quanh. Bàn tay run rẩy của tôi chạm phải một thứ gì đó to lớn, lạnh lẽo. Tim tôi đập thình thịch khi nhận ra đó có thể là phần xác còn lại của một sinh vật to lớn. Ngón tay tôi lướt qua những chiếc răng sắc nhọn như dao găm, và một ý nghĩ kinh hoàng chợt lóe lên.

Phải chăng cả tôi và sinh vật này đều là nạn nhân của một con quái vật khổng lồ? Có thể nào chúng tôi vừa bị một quái vật không lồ táp ngang, xé toạc cơ thể thành từng mảnh, và chỉ những phần thi thể may mắn thoát khỏi hàm răng của nó mới chìm xuống đáy?

Nỗi sợ hãi và tò mò đan xen trong tâm trí tôi. Làm sao tôi vẫn còn sống sau một cú tấn công kinh hoàng như vậy? Và nếu đúng là như thế, liệu con quái vật kia có đang rình rập đâu đây, chờ đợi để kết liễu tôi?

Trong bóng tối dày đặc, những câu hỏi không lời đáp cứ quay quẩn.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu: Phải chăng tôi bất tử trong cơn ác mộng này? Tôi không thể chết, không thể tỉnh giấc về thế giới thực, mà phải chịu đựng nỗi đau và sợ hãi vô tận?

Quyết tâm tìm ra lối thoát, tôi bắt đầu mò mẫm trong bóng tối, hy vọng tìm thấy một tia sáng dù nhỏ nhoi. Sau vô số lần chết đi sống lại, cuối cùng tôi cũng tìm được đường lên bề mặt cằn cỗi nơi tôi rơi xuống ban đầu.

Đột nhiên, một tia sáng xuyên qua bóng tối. Tim tôi đập mạnh vì hy vọng. Càng đến gần, tôi càng nhìn rõ hơn: Đó là một nhóm người mặc giáp vàng rực rỡ. Bộ giáp của họ tinh xảo với đôi cánh linh hoạt phía sau, khuôn mặt được che giấu sau những chiếc mặt nạ vàng óng. Mỗi người cầm một thanh kiếm dài tỏa ánh sáng, quanh người họ là vầng hào quang kỳ ảo.

"Ở thung lũng Vô Tận phát hiện một sinh vật không xác định, không rõ lai lịch." Một giọng nam trầm vang lên.

Tôi không hiểu ngôn ngữ của họ, chỉ biết nhìn họ với ánh mắt cầu cứu. Họ dùng một sợi dây kỳ lạ tự động cuốn quanh người tôi, rồi một kẻ trong số họ xách tôi lên như xách một món hàng.

"Đưa nó về giám định. Tội danh: Xâm phạm ranh giới bất hợp pháp." Một người khác nói.

"Có vẻ như nó không có pháp thuật hay năng lượng đặc biệt. Chỉ là một loài sinh vật cấp thấp." Kẻ đang xách tôi nhận xét.

"Hình dáng nó trông giống vài kẻ ta đã gặp ở Vô Gia Cư." Người có vẻ là thủ lĩnh của họ lên tiếng.

"Đội Trưởng Axis, ngài từng đến Vô Gia Cư?" Kẻ xách tôi tò mò hỏi.

"Phải, bọn chúng không phải mối nguy hiểm. Nhưng tên này, rơi xuống Vô Tận mà vẫn còn sống. Không phải loại tầm thường." Axis đáp: "Mau chóng về điện, Khám Phá Gia đang chờ."

Nhóm người giáp vàng bắt đầu di chuyển với tốc độ chóng mặt. Tôi kinh ngạc nhìn cảnh vật xung quanh thay đổi nhanh chóng: Từ rừng rậm chuyển sang sa mạc khô cằn, rồi đến vùng sông nước mênh mông. Cuối cùng, chúng tôi đến một tòa thành sáng rực, nổi bật giữa vùng đất bao la.

Tôi được đưa vào một tòa lâu đài nguy nga, lộng lẫy. Bên trong, mọi thứ đều được dát vàng, lấp lánh đến chói mắt. Chính giữa điện là một nhân vật có vẻ là người đứng đầu. Hắn cũng mặc giáp vàng, đầu đội vương miện cồng kềnh với viên đá quý hình thoi ở giữa.

"Khám Phá Gia, chúng tôi bắt được tên này ở thung lũng Vô Tận." Axis báo cáo.

Khám Phá Gia không đi mà bay đến gần tôi. Hắn cao lớn, râu ria rậm rạp. Ban đầu trông giống người, nhưng khi đến gần, hắn biến thành sinh vật nửa người nửa ngựa, đi xung quanh dò xét tôi.

"Rơi xuống Vô Tận mà không chết. Rốt cuộc ngươi là ai? Từ đâu đến?" Khám Phá Gia hỏi, giọng uy nghiêm.

Kỳ lạ thay, tôi hiểu được lời hắn nói. Tên này có chức năng như Google Translate.

Cố gắng giữ bình tĩnh, tôi đáp: "Thật sự là tôi không biết mình đang tỉnh hay mơ. Mấy người là người thật sao?"

Khám Phá Gia nhíu mày: "Trông ngươi không giống đám người mơ mộng Song Ngư, cũng không có năng lực đặc biệt. Tuy nhiên, ngươi lại có thể sống sót dưới thung lũng Vô Tận. Mau khai ra thân phận thật của ngươi!"

Tim tôi đập thình thịch. Trong tình thế nguy hiểm này, tôi quyết định dùng một cái tên giả để bảo vệ bản thân. Nhìn hình dáng nửa người nửa ngựa của Khám Phá Gia, tôi chợt nảy ra ý tưởng.

"Tôi họ Nhân, tên Mã. Nhân Mã." Tôi đáp, cố giữ giọng bình tĩnh.

Ánh mắt Khám Phá Gia lóe lên tia nguy hiểm. Hắn gằn giọng: "Đừng trêu đùa bọn ta! Nếu còn không khai ra sự thật, ta sẽ ném ngươi xuống Vô Tận, giam cầm ngươi ở đó mãi mãi!"

Nỗi sợ hãi dâng trào khi nhớ lại những trải nghiệm kinh hoàng dưới Vô Tận. Tôi vội vàng đáp, giọng run rẩy: "Tarius! Tên tôi là Tarius!"

Khám Phá Gia nhìn tôi chăm chú, dường như đang cân nhắc. Bầu không khí căng thẳng bao trùm cả điện. Tôi nín thở chờ đợi, không biết số phận mình sẽ ra sao.

Cuối cùng, Khám Phá Gia lên tiếng: "Tarius.. Cái tên lạ lẫm. Ngươi đến từ đâu? Làm sao có thể sống sót trong Vô Tận?"

Có vẻ như hắn cũng tò mò vì sao tôi lại có thể thoát chết thần kỳ ở dưới đó.

Tôi nuốt khan, cố gắng nghĩ ra một câu trả lời hợp lý: "Tôi.. tôi không nhớ rõ mình đến từ đâu. Tôi chỉ nhớ mình rơi xuống vực, sau đó không còn nhớ gì nữa."

Ánh mắt Khám Phá Gia lộ vẻ tò mò. Hắn quay sang Axis: "Có thể đây là một dạng bất tử mới đi kèm với chứng mất trí nhớ? Hay là một sinh vật có khả năng tái sinh?"

Axis lắc đầu: "Chúng ta cần điều tra kỹ hơn. Tên này có thể là mối đe dọa tiềm tàng."

Khám Phá Gia gật đầu đồng ý: "Đưa hắn đến Tháp Quan Sát. Ta muốn tìm hiểu rõ về khả năng đặc biệt của hắn."

Tôi bị lôi đi, trong lòng đầy hoang mang và lo sợ. Tháp Quan Sát là gì? Họ sẽ làm gì tôi ở đó? Liệu tôi có thể thoát khỏi thế giới kỳ lạ này và trở về cuộc sống bình thường?

Khi bị đưa ra khỏi cung điện, tôi nhìn lại một lần cuối. Ánh mắt Khám Phá Gia vẫn dõi theo, đầy vẻ nghi ngờ và tò mò.

Bầu trời rực rỡ ánh sao dần hiện ra khi chúng tôi rời khỏi cung điện. Tôi tự hỏi liệu đây có phải là một giấc mơ kỳ lạ, hay tôi thực sự đã bước chân vào một thế giới mới, mắc kẹt ở đây suốt đời làm bạn với đám người ngựa này?