Anh ta nhìn thấy Tiêu Tử Dạ, lập tức yếu ớt nói: "Tổng giám đốc, chi nhánh Giang Thành có nội gián."
Tiêu Tử Dạ gật đầu: "Cậu đừng nói gì, nhắm mắt nghỉ ngơi đi."
Lúc này Ninh Nghị mới nhận ra còn có người khác trong phòng, sau đó chậm chạp phát hiện ra mình đang ở trong bệnh viện. Anh ta liền nhắm mắt lại.
Sau đó Dung Cửu tiến hành trừ tà cho anh ta, dùng bùa chú để dẫn tà khí ra ngoài rồi thiêu đốt nó, khiến Trần Lập nhìn đến trợn tròn mắt, không thốt nên lời.
Sau khi mọi việc hoàn tất, Ninh Nghị mở mắt lần nữa. Anh ta không còn yếu ớt như trước, nhưng toàn thân đã bị gãy xương, cần phải tĩnh dưỡng tầm trăm ngày.
Việc chuẩn bị tiền mặt thật là một quyết định sáng suốt, Tiêu Tử Dạ thay Ninh Nghị thanh toán 2.000 tệ. Nhận tiền xong, Dung Cửu lại vui vẻ đếm tiền.
---
Trần Lập nghĩ thầm: Một vị cao nhân lợi hại như vậy mà tổng giám đốc chỉ dùng 2.000 tệ để xử lý? Nếu ở Quy Nguyên Quán, chắc chắn không dưới 20.000 tệ mới giải quyết được.
Tiêu Tử Dạ ân cần nói: "Đã muộn rồi, tôi sẽ để trợ lý đưa Cửu gia về nghỉ ngơi trước."
Lần này, Dung Cửu không từ chối, cô biết Tiêu Tử Dạ muốn ở lại để nói chuyện riêng với Ninh Nghị về những bí mật thương mại. Cô không mấy quan tâm, gật đầu đồng ý: "Được."
Tô Bồi Sinh lập tức dẫn Dung Cửu rời khỏi bệnh viện, trên đường đi còn ân cần mua nhiều món ngon đem về khách sạn.
Trong phòng bệnh, Ninh Nghị báo cáo tình hình cho Tiêu Tử Dạ.
"Nội gián của chi nhánh Giang Thành là phó tổng giám đốc Diêu Thừa, hắn đã bí mật câu kết với tập đoàn Chu Thị. Tôi có bằng chứng trong điện thoại."
"Tổng giám đốc bảo tôi điều tra Đạo Viễn, ông ta là quán chủ của Quy Nguyên Quán, tiếng tăm ở Giang Thành rất tốt, hầu như không có bất kỳ tin xấu nào."
"Đại chúng đánh giá ông ta rất cao, nói rằng ông ta bói toán và trừ tà rất linh nghiệm, cũng rất giỏi về phong thủy."
"Môn đệ của ông ta rất đông, thường xuyên làm việc thiện, phần lớn tiền nhang đèn đều được sử dụng để làm từ thiện."
Tiêu Tử Dạ trực tiếp hỏi: "Cậu đã gặp Đạo Viễn chưa?"
"Tôi gặp rồi, ông ta còn bói cho tôi một quẻ, nói rằng tôi sẽ gặp tai họa và sau đó tôi bị người của nhà họ Chu chặn đường, đánh đập một trận, đổ không ít máu. Thật sự là rất chuẩn xác."
Ninh Nghị không biết tổng giám đốc bảo anh ta đến đây điều tra Đạo Viễn với mục đích gì, anh còn nghĩ rằng tổng giám đốc cũng muốn nhờ danh tiếng của ông ta, nên bảo anh ta đi khảo sát thực địa trước.
Tiêu Tử Dạ: ...
Trần Lập nghe hết mọi chuyện: ...
"Được rồi, cậu cứ yên tâm dưỡng thương, thời gian này coi như là kỳ nghỉ có lương, không cần lo lắng về chi phí y tế, công ty sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm."
"Cảm ơn tổng giám đốc!"
Ninh Nghị không hiểu vì sao tổng giám đốc lại có vẻ khó nói như vậy, chẳng lẽ anh đã nói sai điều gì sao?
Trần Lập đưa Tiêu Tử Dạ về khách sạn.
Trên xe, Tiêu Tử Dạ hỏi: "Bây giờ Chu Thị vẫn do Chu Đình quản lý sao?"
"Đúng vậy, từ khi cậu em nhỏ của nhà họ Chu phát điên, Chu đại tiểu thư đã toàn quyền phụ trách Chu Thị. Lần này, dự án chúng ta vừa ký kết là do tôi trực tiếp đàm phán hợp tác với Chu Đình."
"Và Chu Đình cũng đã giới thiệu một số nhà cung cấp vật liệu rất tốt, hiện đang trong quá trình đàm phán."
Trần Lập suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Về việc trợ lý Ninh nói Diêu Thừa là nội gián, thật ra tôi không đồng ý. Diêu Thừa luôn rất cẩn thận và kín tiếng, chúng tôi đã làm việc cùng nhau nhiều năm, là đối tác tốt, anh ta chưa từng có vấn đề gì."
"Tuy nhiên, sau khi xảy ra sự việc với trợ lý Ninh, Chu Đình đã từ chối hợp tác với chúng ta và còn báo cảnh sát."
"Tôi không biết bằng chứng của trợ lý Ninh là gì, tôi cũng không có ý nhắm vào ai, tôi chỉ nêu ra quan điểm cá nhân."
Tiêu Tử Dạ trầm ngâm một lúc: "Đến chi nhánh, tôi sẽ tự mình điều tra."
"Vâng, tổng giám đốc."
Rõ ràng Ninh Nghị đã bị tên tà đạo sĩ Đạo Viễn kia động tay chân trong lúc gặp mặt. Vì vậy, sau đó anh ta mới đi trêu chọc đại tiểu thư nhà họ Chu, rồi gây ra một loạt sự việc tiếp theo.
Những điều này Tiêu Tử Dạ đã nhanh chóng suy ra. Tình hình hiện tại là nhà họ Chu đã báo cảnh sát, Ninh Nghị đang đối mặt với cuộc điều tra. Cái gọi là bằng chứng mà Ninh Nghị có chỉ là một đoạn video trong điện thoại, nhưng bây giờ nó đã không còn.
Rõ ràng bằng chứng đã bị ai đó tiêu hủy. Nhưng rốt cuộc là do Đạo Viễn làm, hay là do người khác ra tay sau khi Ninh Nghị hôn mê?