Dung Cửu bấm đốt ngón tay tính toán, trong mắt Ngô Tinh Nam, hành động này chẳng qua chỉ là giả bộ. Anh ta hừ lạnh một tiếng: "Còn giả vờ nữa..."
Chưa nói hết câu, Dung Cửu đã lên tiếng: "Nhìn tướng mặt của anh, cung huynh đệ hơi lõm, chứng tỏ anh có một người em, gần đây cô ấy có vẻ không khỏe, đúng không?"
"Lông mày thanh tú nhưng khép chặt, xương cốt ngay ngắn, cho thấy tình cảm giữa hai người khá tốt. Điều đó cũng có nghĩa là cô ấy đã cùng anh đến một nơi có âm khí."
"Nhưng cô ấy không có bùa hộ mệnh, đã bị sát khí làm tổn thương, gần đây có lẽ thường xuyên ốm đau..."
"Chóng mặt, mệt mỏi, uể oải, không có cảm giác thèm ăn, thường xuyên thẫn thờ, gọi không trả lời, hành động chậm chạp, thậm chí có chút kỳ lạ, đôi khi còn tự nói một mình và nói những điều rất kỳ quặc?"
Hoa Khâm Duệ: ........
Ngô Tinh Nam:......
Ban đầu, Ngô Tinh Nam tỏ vẻ khinh thường, nhưng càng nghe, sắc mặt anh ta càng kinh ngạc, đến mức hoàn toàn choáng váng: "Cô... cô làm sao biết được?"
Anh ta rất thích mạo hiểm, đặc biệt là vào những ngôi nhà ma để chơi. Gần đây, anh ta dẫn em gái và một số bạn học của cô ấy đến một ngôi nhà ma nổi tiếng để thám hiểm. Hoa Khâm Duệ vì có việc nên đã không đi cùng.
Sau khi về, em gái anh ta đã bị bệnh, nằm viện hơn một tuần rồi mà vẫn chưa khỏi. Những triệu chứng mà cô gái này nói ra, lại hoàn toàn trùng khớp với tình trạng của em gái anh ta hiện tại. Nghĩ lại, thật là đáng sợ!
Dung Cửu nói: "Tất nhiên là tôi nhìn từ tướng mặt của anh mà biết được. Sát khí trên người anh nặng như vậy, anh không cảm nhận được sao?"
Ngô Tinh Nam:.....
Ban đầu anh không cảm thấy gì, nhưng sau khi cô nói vậy, anh cũng bắt đầu cảm nhận được chút gì đó...
Hoa Khâm Duệ lặng lẽ lùi lại một khoảng cách, lần này là thật sự, không phải để trêu chọc Ngô Tinh Nam nữa.
Ngô Tinh Nam không còn tâm trạng để cãi cọ, bướng bỉnh phản bác: "Tôi không tin! Tôi và em gái cùng đi, sao tôi không sao mà con bé lại gặp chuyện? Cô đừng có ở đây mà dọa người!"
Dung Cửu liếc mắt, nhìn vào cổ anh ta và nói: "Dây chuyền trên cổ anh đã có từ lâu rồi, phải không? Ban đầu nó là một báu vật, nhưng tiếc là đã bị tổn hại, long khí suy giảm, không lâu nữa sẽ bị sát khí nuốt chửng."
"Hồi nhỏ, anh có thường thấy những bóng hình mờ ảo đúng không? Bên tai thường xuất hiện những âm thanh kỳ lạ đúng không? Dây chuyền này có long khí đế vương, vốn để trấn áp tà ma, nhưng tiếc là nó đã bị sứt mẻ..."
Ngô Tinh Nam cảm thấy lạnh sống lưng, càng nghĩ càng sợ hãi. Dây chuyền này là do bà nội của Hoa Khâm Duệ, một nữ hoàng cổ đại xuyên không, tặng cho anh ta. Cô gái này thậm chí còn nhìn ra được điều đó!
Vẻ mặt Hoa Khâm Duệ đầy bàng hoàng, nói: "Thật thần kỳ! Hồi nhỏ chúng tôi so tài, không cẩn thận đã làm sứt nó..."
Dung Cửu lại tiếp tục nói với giọng điệu lạnh lùng: "Đúng vậy, sau bao năm, long khí đã rò rỉ gần hết rồi. À, từ cung phụ mẫu của anh mà nhìn, gần đây bố anh cũng thường xuyên bị thương phải không? Còn mẹ anh..."
Ngô Tinh Nam hoảng loạn, hét lên: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa!"
Chuẩn rồi, mọi thứ cô nói đều chuẩn hết!
Dung Cửu nhẹ nhàng nói: "Ồ, không nói nữa à, vậy tôi đi đây."
Dung Cửu quay người, mỉm cười. Như vậy chẳng phải còn thích hơn là đánh anh ta sao? Hừ! Dám đấu với tôi, xem tôi có dọa chết anh không!
Ngô Tinh Nam thở gấp, tâm trí rối bời, không thể suy nghĩ được gì. Hoa Khâm Duệ vội vàng ngăn Dung Cửu lại, "Đại sư, đừng đi, chúng ta nói chuyện thêm chút nữa, được không?"
Nhìn biểu cảm của Ngô Tinh Nam, Hoa Khâm Duệ cũng hiểu rằng, đại sư trước mắt đã nói đúng tất cả.
Dung Cửu lạnh lùng đáp: "Còn nói gì nữa? Mau về nhà ăn uống đầy đủ đi, chẳng còn sống được mấy ngày nữa đâu. Nhìn cả gia đình anh... ôi, thật là đáng tiếc!"
Ngô Tinh Nam bị câu nói cuối cùng này dọa đến mức hét lên, rồi bỏ chạy.
"Ngô Tinh Nam, Ngô Tinh Nam..."
Hoa Khâm Duệ lo sợ anh ta gặp chuyện, đuổi theo vài bước, quay lại nhìn thì Dung Cửu đã biến mất. Không còn cách nào khác, Hoa Khâm Duệ đành phải đi theo Ngô Tinh Nam.
Ngô Tinh Nam hoảng loạn ngồi vào trong xe, tay chân run rẩy, tinh thần bất ổn. Hoa Khâm Duệ kéo anh ta sang ghế phụ, tự mình ngồi vào ghế lái: "Nhìn cậu thế này, tôi thực sự không yên tâm để cậu lái xe. Để tôi đưa cậu về."
"Những gì cô ấy nói đều đúng, đúng hết." Ngô Tinh Nam tự trách mình: "Thì ra gia đình tôi gặp chuyện đều là do tôi! Cậu không biết đâu, sáng nay bố tôi luyện công, tự nhiên ngã, bị gãy xương! Cậu có tin được không? Đường đường là chưởng môn của võ quán nhà họ Ngô, luyện công mà bị ngã gãy xương?!"
Hoa Khâm Duệ: ...