Chương 22

Tiêu Tử Dạ gọi trợ lý khác là Ninh Nghị đến.

“Có hai việc: Thứ nhất, cậu nhanh chóng đến chi nhánh Giang Thành để kiểm tra tiến độ của dự án "Bích Xuân Viên". Thứ hai, tìm người ở đó để bí mật điều tra về quán chủ của Quy Nguyên Quán, tôi cần biết tình hình thực tế nhất về quán chủ."

"Vâng, thưa tổng giám đốc."

Sau đó Tiêu Tử Dạ gọi điện cho mẹ, báo rằng tối nay anh sẽ về ăn cơm. Mẹ Tiêu rất vui, vì con trai bà vốn là một người cuồng công việc, đã nửa tháng rồi không về nhà. Hôm ở bệnh viện, họ chỉ gặp nhau chốc lát rồi anh lại đi, không nói được mấy câu, nên bà quyết định tối nay sẽ làm một buổi tụ họp thành viên thật đầm ấm.

Buổi trưa, Tô Bồi Sinh mang điện thoại và các giấy tờ cần thiết đến cho Dung Cửu. “Cửu Gia, cô kiểm tra xem còn vấn đề gì không, tôi sẽ xử lý ngay.”

Tổng giám đốc gọi cô ấy là Cửu Gia, nên trợ lý cũng lập tức theo đó mà đổi cách xưng hô. Dung Cửu liếc nhìn anh với vẻ hài lòng, thấy trợ lý này rất nhanh nhạy.

“Làm tốt lắm, rất đầy đủ. Anh còn việc gì khác không? Nếu không gấp, dạy tôi cách sử dụng cái điện thoại này."

Cô tiểu thư Dung này không biết dùng điện thoại sao? Tô Bồi Sinh hơi ngạc nhiên, nhưng mặt mày vẫn tỏ ra bình thường.

Anh ân cần nói: "Tôi không có việc gì, tổng giám đốc đã giao cho tôi toàn bộ việc phục vụ Cửu Gia, những việc khác đều không gấp. À, Cửu gia cứ gọi tôi là Tiểu Tô được rồi. Điện thoại này dùng như thế này...”

Chưa đầy nửa giờ, Dung Cửu đã có thể sử dụng điện thoại thành thạo. Điểm quan trọng là cô đã học được cách quét mã để thanh toán, và ba mươi triệu tệ cũng đã được gửi vào tài khoản ngân hàng của cô, liên kết với điện thoại, có thể kiểm tra trực tiếp trên đó, rất tiện lợi.

“À đúng rồi, ở đâu có thể mua giấy vàng, chu sa và mực yên vậy?”

Điều này thì Tô Bồi Sinh thực sự không biết, coi như lộ ra điểm mù kiến thức. Nhưng anh ta vốn nhanh trí, ngay lập tức nói: “Cửu Gia đợi chút, để tôi tra ngay.”

Nói xong, anh ta nhanh chóng thao tác trên điện thoại, và tìm ra một con phố cổ vật rất nổi tiếng, trùng hợp là con phố đó thuộc sở hữu của Tiêu gia.

“Cửu gia muốn đi ngay bây giờ sao?”

“Phải.”

Cô cần bổ sung một số bùa chú, vì việc kinh doanh quá tốt, không thể tránh khỏi tiêu hao lớn.

Tô Bồi Sinh lập tức lái xe đưa Dung Cửu đi mua hàng ở phố đồ cổ.

Phố đồ cổ náo nhiệt ngoài sức tưởng tượng, các cửa hàng được quy hoạch gọn gàng, người qua lại tấp nập, xe sang đầy đường, việc kinh doanh rất phát đạt. Hầu như cửa hàng nào cũng có khách vào hỏi han, trong ba người thì có một người là phu nhân của gia đình giàu có, họ đến để xin xăm, hỏi vận mệnh, xem bói cho chồng hoặc con trai.

Dung Cửu thấy mà vui mừng, thật không ngờ Đạo gia phát triển đến ngày nay lại tốt như vậy. Cô vui vẻ bước vào một cửa hàng, muốn xem thử năng lực của hậu bối ra sao.

Đúng lúc đó, một quý bà phúc hậu, đeo đầy trang sức đang hỏi về chuyện con cái. Chủ tiệm, với vẻ ngoài bóng nhẫy và trán căng tròn đến mức có vẻ còn bóng hơn cả quý bà, bấm ngón tay vừa ngắn ngủn vừa thô của mình, tính toán hồi lâu rồi thốt ra một câu: “Không tốt đâu!”

Quý bà ngay lập tức thay đổi sắc mặt, chủ tiệm giả vờ tiếc nuối và nói: “Bà là người sang trọng quý phái, phúc khí không tầm thường, kiếp trước hẳn là người thiện lương, đời này không nên gặp phải kiếp nạn này!”

“Đại sư, xin đừng dọa tôi, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Xin hãy nói rõ hơn.”

“Vậy tôi nói thẳng nhé, như thế này, trán của bà đầy đặn, sáng bóng, vốn dĩ là tướng đại phú đại quý, nhưng tiếc thay, cung con cái lại lõm sâu, con cháu e là sẽ gặp tai họa. Tôi tính kỹ rồi, đây là tai họa mà chồng bà gây ra đấy.”

“Gọi là nợ cha con trả, chồng bà làm ăn phát đạt, nhưng ngầm tích lại một số nghiệp quả, nên con cháu phải gánh chịu thôi.”

Trong thời đại này, những doanh nhân lớn thường có một số giao dịch không thể công khai.

“Thật là vớ vẩn!”

Dung Cửu nghe vài câu đã không chịu nổi nữa, cô nói: “Ông có biết xem bói không vậy? Quý bà này rõ ràng có cung con cái phẳng lì, làm gì có kiếp nạn nào? Ông định nói tiếp câu sau là chỉ cần mua đồ của cửa hàng ông là có thể tránh được tai họa chứ gì?"