Chương 13

Để thuyết phục Tiêu Tử Dạ rằng tai nạn thực sự còn có tiếp diễn, Dung Cửu lấy từ trong túi vải ra giấy vẽ và bút, bắt đầu vẽ một cách điêu luyện. Chỉ trong chốc lát, một bức chân dung đã hiện lên trên trang giấy.

Tiêu Tử Dạ nhìn cách vẽ của cô, không khỏi hơi nhướng mày. Anh không thể xác định được phong cách vẽ của cô, dù chỉ là vài nét phác thảo thô sơ, nhưng vẫn có thể nhận ra hình dáng.

Trên giấy là hình ảnh một đạo sĩ nam, với bộ râu ngắn, mũi khoằm, trán hẹp, khuôn mặt gầy, mắt hơi sụp mí và đội mũ đạo sĩ.

"Đây là đạo sĩ trong ký ức của nữ quỷ, chính hắn ta đã chỉ định nữ quỷ đến quyến rũ anh. Anh có biết hắn không?"

Tiêu Tử Dạ: "Tôi không biết, tôi chắc chắn chưa từng gặp người này."

Giờ đây, anh hoàn toàn tin rằng cô gái trước mặt không phải người thường. Việc đoán mệnh và bắt quỷ đã đành, cô còn có thể thâm nhập vào ký ức của quỷ, điều này còn là chuyện con người làm được sao?

Dung Cửu đưa bức chân dung cho anh: "Anh hãy để cấp dưới của mình đi tìm hắn ta đi. Một kẻ gây tai họa như thế, tuyệt đối không thể tha."

"Được." Tiêu Tử Dạ cất bức chân dung và nói: "Hôm nay thực sự đã làm phiền cô rồi, cảm ơn cô rất nhiều, để tôi đưa cô về nghỉ ngơi."

Dung Cửu đi tới, gỡ lá bùa trên cửa xuống, cười tươi đáp: "Không cần đâu, tôi không mệt, có thể làm thêm vài lần nữa cũng không thành vấn đề."

Vừa mới nhận được hai luồng linh khí bổ sung, bây giờ cô cảm thấy cực kỳ sảng khoái. Những việc như thế này càng nhiều càng tốt.

Cô vừa nói xong, vì lá bùa trên cửa đã bị gỡ xuống, cánh cửa đột nhiên bị người bên ngoài đẩy mạnh mở ra.

Tiêu Tử Dạ theo bản năng đưa tay ra kéo lấy cô, nhưng Dung Cửu đã nhanh chóng lùi lại hai bước, tránh khỏi lực đẩy mạnh.

Cha của Cố Mẫn loạng choạng lao vào, suýt chút nữa ngã.

Sau khi Cố Tử Đồng khóc lóc chạy ra ngoài, vì không phục, cô ta liền gọi điện cho cha mẹ của Cố Mẫn, bịa chuyện và đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu Dung Cửu.

Cố Mẫn vì ký kết khế ước với nữ quỷ, dễ dàng đỗ vào trường đại học tốt nhất ở đế đô và lấy lại thể diện cho nhà bọn họ. Nhờ thay đổi khí chất mà nhan sắc cũng được cải thiện, trở nên thông minh và xinh đẹp hơn, hiện tại rất được cha cô yêu thương.

Trong khi đó, đứa con trai ba tuổi của mẹ kế cô ta lại bị nữ quỷ thao túng, trở nên cáu kỉnh và bạo lực, thường xuyên đập phá đồ đạc vô cớ, thích cãi lại và rất bướng bỉnh, thậm chí còn thường xuyên mắng chửi người giúp việc trong nhà. Cha mẹ dạy dỗ chút nào là lập tức khóc lóc la hét, cũng vì vậy mà dần dần bị cha Cố ghét bỏ.



Sự đổi ngôi này khiến giờ đây Cố Mẫn trở thành báu vật trong lòng cha Cố.

Nghe nói con gái mình bị hại đến mức xảy ra tai nạn, cha của Cố Mẫn và mẹ kế lập tức chạy đến bệnh viện.

Đầu tiên, cha của Cố Mẫn chạy đến bên giường con gái. Nhìn thấy vết máu trên khóe miệng và băng trên tay Cố Mẫn, ông ta đau lòng gọi con gái: "Tiểu Mẫn, Tiểu Mẫn, con thế nào rồi? Tiểu Mẫn... Tiểu Mẫn, con tỉnh lại đi!"

Gọi mãi mà con gái không tỉnh lại, ông nhớ lại lời Cố Tử Đồng nói qua điện thoại, cơn giận bùng lên trong lòng.

Ông ta lớn tiếng chất vấn Dung Cửu: "Có phải là cô đã hại Tiểu Mẫn bị tai nạn không? Nó đang yên đang lành hẹn hò với Tử Dạ, cô đến xen vào làm gì? Còn trẻ mà đã làm tiểu tam, nói đi, cô học ở trường nào? Để tôi gặp giáo viên của cô hỏi xem họ dạy dỗ học sinh kiểu gì!"

Mẹ kế cũng tiếp lời: "Đúng vậy, con gái nhà chúng ta thông minh xinh đẹp, con bé với Tử Dạ chính là một cặp trời sinh. Sao cô gái như cô lại có tâm địa xấu xa như vậy, cứ nhất quyết đến phá hoại? Hại Tiểu Mẫn của chúng tôi buồn bã, kích động lái xe mà gặp tai nạn, rõ ràng chính là cô cố ý! Cố ý hại Tiểu Mẫn của chúng tôi, đây là mưu sát có chủ ý! Mau gọi cha mẹ cô đến đây, cô phải chịu toàn bộ trách nhiệm, toàn bộ chi phí y tế, bồi thường sau này cũng phải do cô gánh, không được thiếu một đồng nào!"

"Bốp!"

Dung Cửu lập tức tiến lên, tát mạnh vào mặt mẹ kế: "Bà soi gương mà nhìn mặt mình đi, cằm nhọn, trán mỏng, mũi tẹt, xương ngang nổi rõ, mắt long lanh như nước xuân, thân hình mảnh mai, đích thị là tướng tiểu tam. Trên bản mặt này như khắc hai chữ "tiểu tam", chuyên phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, có tư cách gì mà nói người khác tâm địa xấu xa?"