Chương 7: Nếu anh là người cuồng bạo lực?

Tô Đào gọi cho Chung Giai Giai, nhờ cô đem áo khoác và và cặp sách của mình ra giúp.

Đôi mắt cô còn hơi phiếm hồng, đứng trước cổng lớn nhà hàng, giọng nói cố ý đều đều, sợ rằng chị em tốt lại nghe ra điều gì khác thường.

"Tớ bên này có chút việc, muốn về trước, cậu giúp tới đem đồ ra với, tớ không trở về phòng bao được."

Cô biết mình đi quá lâu, lúc trở về chắc chắn sẽ bị hỏi xem có chuyện gì, cho nên chỉ có thể làm phiền Chung Giai Giai một chuyến.

Trong lúc chờ đợi, Tô Đào gặp lại hai cô gái lúc nãy cùng mình gây gổ.

Hiển nhiên hai người kia cũng không nghĩ tới là sẽ lại gặp cô ở đây, chỉ có thể cúi đầu bước nhanh ra ngoài.

Chỉ cần nghĩ đến vụ lúc nãy, hai người các cô vẫn thấy sợ hãi.

Lúc vị Ninh thiếu kia xuất hiện, các người đàn ông đều thay đổi sắc mặt, thậm chí cũng không cần đối phương nói gì, liền bắt các cô xin lỗi.

Sau lại thấy Ninh Dã không nói gì, liền hung hăng kêu bọn họ quỳ xuống.

Các cô sợ tới mức tay chân lạnh toát, đầu gối đều cong xuống, rốt cuộc vị kia mở miệng.

Anh lúc ấy đang hút thuốc, từ trên cao liếc xuống các cô, nhẹ giọng nói: "Làm ai khóc thì đi xin lỗi người đó."

Các cô lúc này đều ngẩn người, khi phản ứng lại, liền quay qua xin lỗi cô gái nhỏ.

Cũng may Tô Đào không làm bọn họ khó xử nhiều.

Hồi ức kinh sợ lại sỉ nhục hiện lên, bước chân càng trở nên gấp gáp, đầu cũng cúi xuống rất thấp, dường như sợ cô lại kêu các cô ấy.

Chung Giai Giai xuống rất nhanh.

Cô đi theo lối vào của nhà hàng, phía sau còn có một nhóm bạn học.

Dưới bậc thang một chiếc xe thể thao đen dừng lại, phần thân màu đen hòa vào màn đêm, Chung Giai Giai theo bản năng nhìn qua, có chút quen mắt.

Cô cũng không nghĩ nhiều, đứng yên sau lại đưa áo khoác cho Tô Đào.

"Sao lại thế này? Gọi điện cậu cũng không bắt máy, nếu không phải nhận được Wechat của cậu, tớ còn tưởng cậu gặp chuyên gì."

Tô Đào tạm thời không muốn nói nhiều, chỉ lắc đầu.

"Tớ không có việc gì."

Nói xong cô nhìn ra phía sau đánh giá một chút, giọng nói đè xuống.

"Sao mọi người đều ra thế này?"

"Yên tâm, không có liên quan đến cậu, mọi người đã ăn xong rồi, đều thuận tiện ra theo thôi."

Chung Giai Giai nói xong vừa vặn Trần An Bắc nghe thấy, cậu ta hướng qua Tô Đào cười một cái, dường như muốn trấn an cô, "Đúng vậy, bọn tớ đều ăn xong rồi, cậu đừng nghĩ nhiều."

Bạn học xung quanh nghe những lời ái muội này liền trở nên ồn ào, đặc biệt là Lý Triết, bạn tốt của Trần An Bắc.

Cậu còn nhớ rõ thân phận trợ lý của mình, ôm cổ Trần An Bắc cười một tiếng, "Tô Đào, cậu vội về nhà sao? Kêu Trần An Bắc đưa cậu về! Nhà cậu ấy có tài xế, rất tiện."

Loại chuyện này khiến Tô Đào rất khó chịu, cô liên tục từ chối: "Không cần, tớ có người đón, không làm phiền cậu ấy."

Vừa nói xong, Chung Giai Giai ở bên kia liền bỗng nhiên kinh ngạc.

"A! Đào Đào! Chiếc xe dưới kia là của Ninh gia đúng không?"

-

Lúc Ninh Dã đang ngồi ở ghế lái đợi Tô Đào, bà nội đã gọi cuộc điện thoại thứ hai.

Khi Ninh Dã bắt máy, bà Ninh ở bên kia bắt đầu dặn dò: "Bà cảnh cáo cháu, không được để Tô Đào ở nhà một mình, nhà mình đã rộng, lại còn vào buổi tối, con bé nhất định sẽ sợ. Dì giúp việc xin nghỉ, ta ở bên này không biết lúc nào có thể về..."

Biết cảm Ninh Dã lãnh đạm, theo cửa sổ nhìn thoáng qua hướng bên kia.

Cô gái nhỏ lúc này bị không ít bạn học vây quanh, còn có một vị bạn học rất cao ráo đẹp trai đứng gần cô, nhìn rất xứng đôi.

Anh nghe xong không có cảm xúc dư thừa gì, kiên nhẫn nghe bà nói xong.

"Cháu biết rồi, bà không phải vừa nhắc cháu một lần rồi sao? Đều nhớ kỹ hết ạ."

"Ta không phải sợ cháu bằng mặt không bằng lòng, chơi trò nhẫn tâm sao!" Bà Ninh bên kia truyền đến một trận cãi cọ ầm ĩ, "Thôi được rồi, bên này lại bắt đầu, bà giao Tiểu Tô Đào cho cháu đó!"

Ninh Dã cúp máy, lại nhìn qua hướng bên kia, thấy cùng nam sinh kia nói chuyện Tô Đào, cũng không có ý định muốn lại đây, sốt ruột bấm còi.

m thanh sắc bén xuyên thủng bầu trời đêm tĩnh lặng.



Tô Đào trong lòng nhảy dựng, không lãng phí thời gian nữa, vội vàng cài nút áo khoác, tạm biệt bạn học: "Thật ngại quá, có người đang đợi tớ, tớ đi trước đây."

Cô liền chạy xuống bậc thang, dưới sự chú ý của mọi người, ngồi vào ghế phụ.

Bạn học trong lớp đều kinh ngạc, lúc vừa bước ra cũng có vài người âm thầm đánh giá chiếc xe kia, nhưng không nghĩ lại đang đợi Tô Đào.

Lý Triết còn có chút sửng sốt, nhỏ giọng lầm bầm: "Nhà Tô Đào lại giàu như vậy sao?"

Trần An Bắc nghe cậu ta nói xong, trầm mặc nhìn theo hướng Tô Đào rời đi, cũng không nói thêm gì.

Sau khi Tô Đào ngồi vào trong xe, bà Ninh đã nhắn tin hỏi Ninh Dã có đón cô hay không, cô sợ bà lo lắng, liền nhanh chóng lấy điện thoại trả lời.

Tô Đào: [Bà đừng lo lắng ạ, cháu và Ninh Dã ca ca đã gặp nhau ~]

Bên kia liền phản hồi trong chốc lát.

Ninh Lam: [Vậy thì tốt, cháu muốn ăn gì liền kêu nó mua cho chúa, đừng sợ làm phiền! Nếu nó khi dê cháu, nói cho bà biết ngây, bà giúp cháu trị nó!]

Tô Hào nhắn lại [Vâng], thấy đầu dây bên kia không trả lời, một lần nữa cất điện thoại đi.

Xe lúc này đang đi trên tuyến đường chính được vài phút, lúc vừa qua chốt giao thông thì lại gặp đèn đỏ, người đàn ông ngồi ghế lại từ từ phanh gấp.

Anh lúc này một tay đắp tay lái, cũng không quay đầu lại, không mặn không nhạt nói.

"Bà nội rất quan tâm đến em, lần sau những chuyện phiền toái không cần thiết này thì đừng gây rắc rối, bà sẽ lo lắng."

Tô Đào kỳ thật vừa mới nhận ra được bầu không khí không thích hợp, giờ phút này nghe Ninh Dã nói xong, cũng không muốn quan tâm nữa, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.

"Em không muốn gây phiền toái, nhưng chỉ là các cô ấy nói quá khó nghe."

Cô nói không lớn, đầu cúi xuống, nói thêm: "Lại còn đều là nói dối."

An tĩnh vài giây, người bên kia bỗng nhiên lại nói: "Em như thế nào lại biết đây là nói dối?"

Tô Đào sững người, theo bản năng ngẩng đầu lên, gặp tầm mắt của anh.

Người đàn ông cúi người qua phía cô mà không hề nói trước, mang theo một cảm giác áp bách và hơi thở nguy hiểm vô hình.

"Vậy nếu anh đây thật sự là người cuồng bạo lực và là quái vật thật thì sao?"

Tô Đào cảm giác được toàn bộ hơi thở đều có mùi hương của anh, nhất thời có chút thích ứng không kịp, liền co rút lùi về phía sau.

Người ở trên cho rằng cô bị dọa, ý vị không rõ ràng cười một tiếng.

"Sợ sao? Sợ là đúng rồi, anh xác thật cũng không phải người tốt gì, cho nên đừng tự cho là đúng, anh không có thời gian cho em hết lần này tới lần khác đâu..."

"Em không có sợ!"

Tiểu cô nương ngữ khí bảy phần dồn dập, khi ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt trong trẻo mờ mịt lại mang theo vài phần bướng bỉnh.

"Em cũng không tin những lời đồn đãi kia, bởi vì hơn ai hết, rõ ràng em thấy anh rất tốt."

-

Ở câu lạc bộ.

Lúc Dương Phàm một lần nữa trở lại phòng riêng, Ninh Dã đang ngồi trong một góc châm thuốc. Hai chân anh gác lên bàn trà bên cạnh, thần sắc có chút tùy tiện.

Trong phòng mùi khói nghi ngút, tiếng đánh mạt chược qua lại vang lên không ngừng, thỉnh thoảng lại có vài tiếng cười cùng tiếng la mắng.

Có người kêu Ninh Dã: "Ninh thiếu, lại đây, tôi nhường cho cậu chơi!"

Ninh Dã cười một tiếng, lười nhác đổi tư thế.

"Không được, lát nữa tôi về sớm, mọi người cứ chơi đi."

Dương Phàm nhịn bộ dáng này của anh, trong lòng không khỏi "Ách" một tiếng.

Anh ta đem ghế đặt trước mặt Ninh Dã, cười toe toét ngồi lên.

" Nghĩ gì mà tới thất thần thế kia?"

Dương Phàm vừa nói vừa lột quả quýt trên bàn trà, dường như bỗng nhiên nghĩ đến điều gì.

"Tơ vừa muốn qua phòng đối diện nghe điện thoại, nhưng phục vụ nói cậu đem cho một học sinh cấp ba đến ở trong đó? Nói đi, tình huống này là như thế nào đây?

Tuy rằng ở trong mắt người khác Ninh Dã luôn là một bậc thầy phong lưu, nhưng Dương Phàm vẫn luôn biết sâu trong người anh vẫn luôn rất tốt bụng.

Hôm nay bỗng nhiên nhìn thấy anh mang một cô gái nhỏ tới đây, liền ngạc nhiên không thôi.

Nĩnh Dã nói cho có lệ: "Bà nội giao nhiệm vụ."



Nói xong liền im lặng, tựa hồ như cũng không muốn nói thêm gì nữa.

Dương Phàm xem sự tốt hạnh này của anh, thật sự không nhịn nổi.

"Không phải, hôm nay rốt cuộc cậu bị làm sao vậy?"

Ninh Dã nhướn người qua bên kia búng búng tàn thuốc, trầm mặc ba giây, mở miệng: "Hôm nay có người nói tớ là người tốt."

Dương Phàm sửng sốt, sau lại cười thành tiếng.

" Đừng đùa với tớ được không? Con mẹ nó, cậu là người tốt á? Ánh mắt này là sao?"

Ninh Dã thấy anh ta cười cũng cong môi, khóe mắt cùng đuôi lông mày cũng dần mang theo vẻ lười biếng.

"Đúng vậy, tớ cũng cảm thấy buồn cười."

Hai người đang vui vẻ, cửa lớn lại một lần nữa bị đẩy ra.

Người dẫn đầu tiến vào là người một người cầm cái hôm trước trên bàn poker, hôm nay không bị ai mang đến, khuôn mặt có điểm quen thuộc.

(Khúc này mình không rõ lắm, nên mình chém đó:v)

Đúng lúc này mang theo một người khác đến, Dương Phàm vốn không để ý, tùy tiện nhìn thoáng qua cửa, bỗng nhiên thấp giọng mắng: "Đánh".

Ninh Dã cũng liếc qua hướng cửa một cái người nọ hiển nhiên cũng thấy anh, cười cười, "Ồ, Ninh thiếu vẫn còn ung dung như vậy ư?

Ninh Dã không phản ưng, lười biếng thu hồi tầm mắt, nói với Dương Phàm bên cạnh.

"Tớ nói cậu thế nào? Sao cậu lại cho phép mang chó vào đây thế?

Không khí lập tức trở nên căng thẳng.

-

Phòng đối diện, Tô Đào đang ngồi trước bàn mạt chược làm bài.

Trong tay còn có đồ ăn vặt và trái cây phục vụ vừa mang đến, cô ấy rời đi còn dặn dò lắm điều, có biến thì hãy lập tức nhấn chuông, còn muốn tìm Ninh Dã, anh đang ở phòng đối diện, có thể trực tiếp đi qua.

Mất hơn nửa tiếng cô mới làm xong bài kiểm tra toán, sau khi hoàn thành câu hỏi lớn cuối cùng, Tô Đào đứng dậy khỏi sô pha, chuẩn bị lấy bài thi khác.

- --- "Loảng xoảng!"

Ngoài cửa bỗng truyền đến một tiếng vang lớn, Tô Đào hoảng sợ, theo bản năng đang muốn dừng lại nghe ngóng, bên ngoài lai vang lên một tiếng động lớn!

Kèm theo đó là tiếng bước chân rối loạn, còn có vài tiếng kinh hô!

Trong nháy mắt, cô nhớ tới lời dặn của phục vụ nói lúc nãy.

- ---

"Ninh thiêu ở đối diện, nếu muốn tìm, có thể trực tiếp đi qua."

Cô không hề do dự, chạy tới mở cửa, cửa phong đối diện cũng mở.

Ninh Dã thái độ thù địch túm tóc một người đàn ông, hung hắn ấn anh ta vào tường.

Người đàn ông kia mặt đầy máu, mắt nhắm chặt, bộ dáng vô cùng thống khổ. So với anh ta, vết máu nhỏ trên bàn tay Ninh Dã không đáng là gì.

Anh cười lạnh vỗ vỗ gương mặt người đàn ông kia, anh mắt từ trên cao nhìn xuống, như thể là đang xem một vật sắp chết.

"Vừa rồi không phải nói chưa đủ sao? Tiếp tục, tôi con mẹ nó thế nào? Nó tiếp cho tôi nghe."

Mọi người xung quanh đều không dám thở, người đàn ông kia sửa sang lại cũng ngày càng hít thở không thông, căn bản là không dám mở miệng.

Dương Phàm thật sự sợ Ninh Dã tiếp tục nổi điên đến gϊếŧ người, chạy tới kéo kéo cánh tay anh.

"Được rồi, đủ rồi đấy."

Thời điểm anh ta nói chuyện, nhìn Tô Đào đối diện, thấy cô gái nhỏ ngẩn ngơ đứng tại chỗ, lại bổ sung thêm một câu.

"Cậu xem, tiểu cô nương tới đây rồi, nếu như gây hấn nữa sẽ làm cô bé sợ đó."

Ninh Dã lạnh lùng nhìn thoáng qua, thấy đáy mắt sợ hãi của Tô Đào, cười châm chọc.

Sợ thì làm sao?

Dù sao hiện tại, tất cả mọi người đều cảm thấy anh là đồ rác rưởi, thêm một vài người đối với anh mà nói, cũng không khác biệt là mấy.

Giây tiếp theo, nắm đấm của anh lại một lần nữa hạ xuống.