Editor: Bống Bống Bang Bang
Cái phản ứng này của Ninh Dã, bà Ninh cũng cơ hồ đã đoán trước được.
Nhưng trước mắt là tình huống này, bà cũng chỉ có thể thở dài ở trong lòng.
"Ông nội cháu năm đó sinh bệnh, cần thay thận gấp, cháu còn nhớ rõ chứ? Ông ấy có nhóm máu đặc thù thành ra tìm kiếm cũng lâu nhưng không tìm được ai phù hợp...
Sau đó lại phẫu thuật thành công, vì ba của Tô Đào đã hiến cho ông ấy một quả thận."
Kỳ thật, sự xuất hiện của Tô Quốc Vĩ cũng là ngoài ý muốn.
Khi đó, ông ấy cũng chỉ là một phóng viên phỏng vấn các vấn đề về kinh tế, khi tới phỏng vấn Ninh Gia thì ngẫu nhiên biết tin tức lão gia tử sinh bệnh.
Tính cách của Tô Quốc Vĩ luôn tốt bụng, sau lại lặng lẽ xin đi xét nghiệm.
Vừa có kết quả, cả bệnh viện đều vô cùng hưng phấn.
-
Xứng với thành công phi thường, chỉ cần hai bên đều tự nguyện, như vậy giải phẫu có thể tiến hành.
Sau khi xin nghỉ đông, Tô Quốc Vĩ liền phối hợp với Ninh gia bên này, hiến cho ông nội Ninh một quả thận.
Ninh Dã biết ông mình sinh bệnh, cũng biết sau này lại tìm được thận thích hợp. Nhưng hắn lại không biết ai là người hiến, cũng không biết nhà mình lại có quan hệ với Tô Quốc Vĩ.
Cho nên khi nghe bà nói tới đây, khóe mắt anh hơi rũ xuống, cười như không cười.
"Cho nên ông ấy cho ông nội một quả thận, để đổi lấy hôn sự này cho con gái ông ta?"
Bà Ninh nghe ra được lời nói châm chọc của đứa cháu này, sợ hắn hiểu lầm, liên tục giải thích.
"Không có, ba Tô Đào từ trước đến nay không có yêu cầu này, đây là năm đó ông cháu truyền lại, một hai phải cho nhà người ta một hứa hẹn. Đoạn thời gian đó ta ngẫu nhiên dắt cháu đến Tô gia, cũng là ý tứ của ông cháu.
Chẳng qua, nhà họ căn bản không nghĩ đến điều này, chúng ta nói vài lần họ đều không nghe, làm đến cả nhà họ đều phải chuyển nhà."
Tô Quốc Vĩ xác thật không hề có một ý tưởng rằng cho hai đứa nhỏ này đính hôn.
Thứ nhất, ông cực kì cưng chiều Tô Đào, cứ nghĩ tương lai có lựa chọn bất cứ thứ gì, đều do Tô Đào tự mình quyết định.
Thứ hai, ông cũng không phải là người cần mang ơn báo đáp. Hiến tặng một quả thận có thể cứu một sinh mệnh, ông cảm thấy vô cùng giá trị. Mặt khác ông cũng suy nghĩ gì nhiều.
Chẳng qua khi đó Ninh gia cho rằng Tô Quốc Vĩ là người sĩ diện, mạnh miệng. Cho nên bà Ninh mới có thể kêu Ninh Dã sau khi tan học thường xuyên dắt bà đi thăm Tô Gia.
Nhưng sau khi Tô Quốc Vĩ lặng lẽ cùng Tô Tiểu Đào chuyển nhà, thậm chí còn thay đổi phương thức liên lạc, Ninh gia mới ý thức được sự nghiêm túc của ông ấy.
"Lần này liên hệ, cũng hoàn toàn là ta chủ động tìm tới họ. Lúc trước hai cha con bọ họ dọn đi, trong lòng ta cũng rất khó chịu. Dù biết là ông ấy đi công tác, nhưng làm ảnh hưởng tới công việc của họ quả thực không tốt.
Hơn nữa, lúc ông ấy ở trạng thái kia, ta cũng không còn tâm trí đi làm chuyện khác.
Sau khi ông cháu qua đời, ta cũng không nhớ đến. Khoảng thời gian trước bỗng nhiên liền nhớ tới Tiểu Tô Đào, liền sai người đi điều tra tình hình nhà họ gần đây. Không nghĩ tới... Sẽ là cái tình huống như thế này."
Ninh Dã không biết đang suy nghĩ cái gì, bà Ninh nói tới đây, anh bỗng nhiên lên tiếng hỏi một câu: "Trước kia không đáp ứng đính hôn, hiện tại bỗng nhiên ông ta liền đáp ứng rồi?"
Bà Ninh gật gật đầu, "Có thể ông ấy là cảm thấy bản thân ở nước ngoài thật sự không có cách nào chăm sóc con bé đi, nghĩ lại không muốn làm Tô Đào chịu khổ, cho nên mới...."
Nói đến đây, bà Ninh cũng có chút do dự, bởi vì bà cũng không biết rốt cuộc ý tưởng của Tô Quốc Vĩ là gì. Chuyện đính hôn cũng là do ông ấy đề ra, đối phương cũng không cho hồi đáp chính xác gì, chỉ nói là muốn nhìn hai đứa nhỏ ở chung trước.
Nhưng những lời này của bà chưa kịp nói ra, bên kia Ninh Dã liền hừ một tiếng.
Bà Ninh không thể chấp nhận bộ dáng âm dương quái khí này của anh, liền duỗi tay hung hăng đấm anh một cái:)
"Cho nên cháu có đồng ý hay không? Đưa ra một lời chắc chắn đi!"
"Cháu không sao cả ạ."
Ninh Dã lười biếng cong cong khóe miệng, nói một cách gian xảo, như là đang ám chỉ điều gì.
"Chỉ cần tiểu cô nương không chê cháu là được."
-
Hơn một tiếng sau, dì bảo mẫu lên lầu gọi Tô Đào xuống ăn cơm.
Thời điểm Tô Đào xuống lầu, bộ quần áo dày cộm đã được cởi ra.
Chân cô mang đôi dép lên mà bà Ninh mới chuẩn bị, màu trắng lại có hai lỗ tai thỏ, nhìn vừa ấm áp lại vừa đáng yêu.
Lúc Tô Đào vừa bước chân tới phòng ăn, thức ăn trên bàn đã được bày ra trước.
Bà Ninh còn bận rộn cùng bảo mẫu bày biện chén đũa, cô ngồi xuống đối diện Ninh Dã.
Anh lúc này một tay chống đầu, khuỷu tay tựa lên bàn cơm. đưa lưa về phía bên này, biếng nhác nghịch điện thoại.
Từ góc độ của Tô Đào, có thể nhìn thấy áo sơ mi đen của hắn hơi thấp xuống, xương bả vai nhô lên, phía dưới còn có một đường eo thon chắc.
Bước chân của cô bản năng hơi dừng lại một chút.
Bên kia, bà Ninh thấy cô lại đây, liên tục vẫy tay.
"Tô Tiểu Đào mau tới đây, cháu ngồi bên kia với Ninh Dã ca ca, chúng ta cùng ăn cơm."
Tô Đào nhìn qua thấy người đàn ông bên kia đã sắp xong chén đũa, ngoan ngoãn "Vâng" một tiếng, đi về phía bên kia.
Mí mắt mỏng của hắn hơi rũ, từ đầu đến cuối cũng không có phản ứng gì.
Sau khi Tô Đào đã ngồi ổn định, bà Ninh tươi cười gắp sủi cảo bỏ vào trong chén của cô.
"Sủi cảo vừa mới làm đấy, hôm nay là lần đầu cháu tới đây, bà liền gói sủi cảo cho cháu, mau nếm thử."
Nước sủi cảo vừa trong lại vừa nghi ngút khói, khí nóng từ từ bốc lên, làm Tô Đào trong lòng tựa hồ cũng ấm lên đôi chút.
Cô cười ngọt ngào với bà, thật lòng nói: "Cảm ơn bà Ninh."
Bà Ninh càng nhìn Tô Đào càng thấy thích, lại chớp mình, nhìn đứa cháu phá sản, cà lơ phất phơ, cúi đầu chơi điện thoại, bỗng chốc giận sôi máu.
Cầm đũa hung hăng đánh Ninh Dã bên cạnh, bà trừng mắt nhìn anh.
"Còn chơi điện thoại cái gì, đi chỗ khác cho ta ăn cơm ngon miệng!"
Ninh Dã không có phản ứng gì lớn, bất quá cũng còn nghe lời, ném điện thoại lên bàn, lười nhác ngồi thẳng lưng.
Trên bàn cơm, bà Ninh thanh âm không quá lớn, vẫn luôn nói sự tình gặp mặt trước kia cùng Tô Đào.
Sau lại cao hứng, như là nhớ đến cái gì, bỗng nhiên lại nói: "Ai? Ninh Dã cháu còn nhớ không? Lần đó cháu cùng bà đến bệnh viện thăm ba Tô Đào, lúc sau Tô Đào tan học, cháu còn vì một viên kẹo mà chọc con bé khóc ầm cả lên."
Tô Đào ngẩn ra, nháy mắt mới hiểu ra được sự tình mà bà Ninh nói.
Kỳ thật, lần đó không phãi Ninh Dã trêu cô khóc.
Tô Quốc Vĩ bỗng nhiên nằm viện, phòng bệnh lại bị nhiều người vây quanh từ trong ra ngoài. Tô Đào khi đó cũng liên tưởng đến phim truyền hình, cho răng ba bị bệnh rất nặng.
Cho nên nhất thời không khóc không được.
Mà Ninh Dã vừa lúc ra tới, thấy cô khóc cũng không có phản ứng gì, dựa bờ tường nghiêng đầu châm thuốc, tiếp theo không để ý cô, như là đang đợi xem cô sẽ làm gì tiếp theo.
Đôi mắt của Tô Đào ửng hồng vì khóc, thút tha thút thít nức nở ngẩng đầu nhìn Ninh Dã.
Khi đó, lá gan của cô lớn hơn so với hiện tại, thấy hắn không có phản ứng gì với mình, cắn môi, lòng vô cùng khó chịu.
"Cái người... Các người đều tới thăm.... ba tôi sao? Ô ô ô."
"A."
"Cái kia... Không lẽ ông ấy hắn là... sắp chết sao?"
Sau khi nghe cô nói, Ninh Dã tựa hồ sửng sốt, lát sau lại vui vẻ.
"Chết cái rắm, nếu em muốn ba em sống lâu trăm tuổi, thì về sau ít nói mấy lời như thế này lại đi."
Nói xong, còn thuận tay ném cho cô một viên kẹo đường ---
Giống hệt viên kẹo hôm nay hắn đưa cho cô.
Hồi ức chỗ này đột nhiên im bặt, tuy rằng thời gian quả thật có chút lâu, cô cũng không nghĩ tới, sau này lại biến thành "Ninh Dã bởi vì một viên kẹo đường mà chọc cô phát khóc.
Cô ghé mắt nhìn nhìn người bên cạnh, anh lúc này đang lột tôm hùm đất, đầu ngón tay trắng nõn dính không ít dầu, mặt mày nhàn nhạt. Như là không để ý đên lời Ninh Lam nói.
"Chuyện khi nào ạ? Không nhớ rõ."
Tô Đào cảm giác được người đàn ông bên cạnh tự hồi không nhiều lời, cũng không nói thêm gì, chậm rì rì gắp đồ ăn vào chén.
Nhưng lúc này bà Ninh bỗng nhiên nói lại: "Liền đã quên? Cháu khi đó còn vì chuyện này mà bị ba giáo huấn một hồi lâu...
Bất quá cũng là, tính cháu từ cũng như vậy, bị đánh không ít, một hai lần không nhớ rõ cũng là điều bình thường. Nhưng bà cảnh cáo cháu, chuyện lúc nhỏ có thể bỏ qua, nhưng hiện tại, nếu cháu lại còn khi dễ em gái này, cháu...."
"Bà Ninh."
Tô Đào nhẹ giọng cắt ngang lời của bà tuy rằng có chút không lễ phép, nhưng cô thật sự nhịn không được.
"Cái kia... Khi đó không phải anh Ninh Dã bắt nạt cháu, cháu khóc vì chuyện khác, viên kẹo đường kia là anh ấy dùng để dỗ cháu."
Bà Ninh có chút ngoài ý muốn.
Người đàn ông bên cạnh nãy giờ vẫn luôn phát ra một tiếng, cũng quay đầu nhìn cô một cái.
Nhận thấy được tầm mắt của người kia, Tô Đào cảm thấy bên kia sườn mặt có điểm hơi nóng lên.
Như để chứng minh điều mình nói là sự thật, cô còn nhấn mạnh thêm một câu ---
"Anh ấy không có khi dễ cháu."
Cô rũ mắt, ở trong lòng lại bổ sung---
Tuy rằng... có lẽ anh hẳn cũng đã sớm quên đi rồi.
Ninh Dã nghe xong lời này, đem con tôm đã lột sạch chỉ, bỏ vào trong chén của bà, lười nhác mở miệng.
"Nghe thấy chưa ạ? Lần này cô ấy đã tẩy trắng cho cháu, về sau bà đừng lo chuyện cháu khi dễ cô bé này."
Bà Ninh trừng mắt liếc đứa cháu này, lười phản ứng với anh.
Lại nhìn qua hướng bên kia, phát hiện trong chén Tô Đào không có thức ăn, nhanh chóng cầm đũa gắp cho cô không ít.
"Thịt bò này hầm rất mềm, Tiểu Tô Đào nếm thử đi. Còn có canh vịt, mùa đông uống rất tốt.... A! Lại còn có tôm nữa!"
Nói đến đây, bà Ninh lại nói Ninh Dã, "Cháu lột nhiều tôm vào, bỏ vào chén cho Tiểu Tô Đào ăn."
Ninh Dã đang yên lặng lột tôm, nghe lời bà nói xong, đầu ngón tay hơi động, giương mắt nhìn theo hướng người đối diện.
Chỉ thấy bà thừa dịp lúc Tô Đào không ngẩn đầu, không ngừng ra hiệu với anh.
Ninh Dã phản ứng một giây, tiếp theo, đem con tôm đã được bóc vỏ bỏ vào chén Tô Đào.
Toàn bộ quá trình, một động tác cũng không thừa.
Tiểu cô nương nhìn con tôm kia một chút, lát sau, nhẹ giọng nói câu: "Cảm ơn."
-
Sau khi ăn xong, Tô Đào chủ động ở lại giúp dọn chén đũa.
Bà Ninh để ý đến cảm xúc của cô, cũng không phản đối. Sau khi thu dọn sạch sẽ, liền không lãng phí thời gian, kêu cô lâu tầng làm bài tập.
Tô Đào nghe lời đi ra ngoài,khi đi ngang qua phòng khách, phát hiện Ninh Dã đang ngồi trên sô pha xem TV.
Thấy cô đi ngang qua, hắn cũng không để ý, thần sắc lười biếng, không có ý định chào hỏi.
Tô Đào theo bản năng đưa mắt nhìn qua đầu ngón vừa mới lột tôm của Ninh Dã, cuối cùng cũng không nói gì, nhưng bước chân lại nhanh hơn không ít.
Lúc sau trở lại phòng, Tô Đào đầu tiên liền mở rương hành lý ra, tìm đồ vật. Sau một hồi phung phí thời gian cùng sức lực, rốt cuộc cô cũng tìm được một hộp băng keo cá nhân dưới đáy rương.
Rút ra một cái, cô không do dự đứng lên, một lần nữa lại đi xuống lầu.
Ngoài ý muốn, trong phòng khách lại không có Ninh Dã.
Tô Đào có chút vội, nhìn quanh bốn phía một vòng, xác định sau khi không thấy Ninh Dã, lộc cộc bước từng bước nhỏ đi tìm bà Ninh ở phòng bếp.
"Bà Ninh..." Tô Đào sau khi đi qua có một chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn hỏi, "Cái kia... anh Ninh Dã ở đâu rồi ạ?"
Bà Ninh chỉ theo hướng cửa chính biệt thự, "Vừa mới có người gọi điện kêu nó đi rồi, cháu có chuyện gì sao? Lúc này không chừng nó ở trong sân đấy, cháu... Ai! Cháu chạy chậm một chút!"
Tô Đào căn bản không khống chế được, một lòng một dạ liền chạy nhanh ra ngoài tìm Ninh Dã.
Bên ngoài trời đã chập tối, đèn trước sân cũng đã bật, những bông tuyết rơi xuống trong ánh sáng mờ nhạt.
Khoảnh khắc Tô Đào chạy ra khỏi cửa, trước tiên hô một câu: "Ninh... Ninh Dã ca ca!"
Thời điểm Ninh Dã đang được trước cửa xe nghiêng đầu nghe điện thoại, nghe thấy phía sau có âm thanh, cau mày, xoay người.
Tô Đầu thấy tầm mắt hắn tiến tới, đứng yên, ngẩng đầu.
"Ngón tay lúc nãy lột vỏ tôm bị xước, hẳn là cần băng lại một chút."
Lúc nghe cô nói chuyện như là lấy hết dũng khí, Ninh Dã có thể cảm thấy tiểu cô nương này đang giả vờ mạnh mẽ, cũng có chút co quắp.
Ánh mắt hắn chậm rãi nhìn xuống, nhìn về phía lòng bàn tay trắng mềm.
Trong lòng bàn tay giờ phút này có có một băng keo cá nhân in hình con thỏ hồng, đôi mắt tròn tròn sáng sáng, có điểm giống cô ngay lúc này.
Sững sờ nữa ngày, Ninh Dã mới lấy băng keo cá nhân, không chút để ý giương mắt nhìn qua cô.
"Quan tâm anh trai như vậy cơ à?"
Bỗng nhiên, anh đột nhiên cúi xuống. Khóe miệng ngả ngớn.
"Như thế nào đây? Coi trọng anh sao?"
-
Bống Bống Bang Bang: Buổi tối edit lời văn luôn mượt hơn ban ngày, không hiểu vì sao?=))
9:55 P.M / 14.08.2021