Chương 47: Mới vào Bảo Định

Từ trong tay đồng hương mua một chiếc xe la, tiền ra không nhiều lắm, đồng hương lại cảm thấy không ít, vui tươi hớn hở .

Cố Ngưng đánh giá chiếc xe la này, thấy con la hừ hừ, trong lỗ mũi phun khí nóng, một bộ dáng trì độn, mặt sau xe xem ra cũng không rắn chắc gì.

Cố Ngưng nhăn mặt, hướng Tiết Vân Hủy nhỏ giọng hỏi: "Huynh trưởng, mặc dù chúng ta không dám đi trạm dịch trực tiếp mua ngựa, nhưng mua chiếc xe ngựa cũng được, huynh trưởng ngồi cũng thoải mái chút."

Hắn nói xong, liền bị Tiết Vân Hủy một cái mắt lé. "Này cũng không phải kinh thành, từ đâu đến xe ngựa hảo mua? Chấp nhận chút đi, chờ chúng ta đến Bảo Định, ngươi bán này, đổi xe ngựa du quang thủy lộ thượng lộ rồi đi tiếp."

Tiết Vân Hủy sớm cùng hắn nói, đến Bảo Định liền muốn mỗi người đi một ngả . Cố Ngưng nghĩ, có lẽ cùng vị đại ca nửa đường kết bái này, cũng liền này nửa ngày duyên phận , chính mình không phải không có tiền, lại để hắn chịu khổ như vậy.

Nhưng mà Tiết Vân Hủy còn cho là hắn nhiễm tật xấu của quý công tử, không muốn hạ mình.

Nàng cũng có thể đoán được, Cố Ngưng gia thế hẳn là không bình thường. Cha mẹ huynh đệ hắn đều ở kinh thành, mà hắn do thân thể không tốt bị đưa đến Toàn Chân giáo điều dưỡng từ nhỏ, nghe hắn cách nói, ước chừng vẫn là Toàn Chân giáo chưởng môn đích truyền một mạch.

Hắn xuất thân là không thấp làm Tiết Vân Hủy bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, "Đệ rời kinh đi núi Võ Đang, núi cao sông dài, sao chưa chuẩn bị ngựa vậy?"

Cố Ngưng nhẹ nhàng cười, "Sư phụ nói đệ không rành thế sự, phải đi nhiều quan sát nhiều để hiểu rõ nhân gian khó khăn."

Mắt Tiết Vân Hủy trợn trừng, nàng không nên hỏi vấn đề này.

Giống nhau là đạo sĩ, người ta chính là không hiểu rõ nhân gian khó khăn, nàng đâu, nàng chính là nhân gian khó khăn kia!

Trong lòng nàng bất bình, lại bắt đầu cảm thán mình tái sinh đến trên một người ma quỷ như vậy, không chỉ là một tiểu thư thiếu nợ nghèo túng, còn có một sát thần sống chết truy đuổi theo sau. Nếu năm đó nàng chuyển tới trên người Cố Ngưng thì tốt biết bao. Nhìn xem thân thể này nhiều cường tráng, cánh tay này nhiều có lực, bộ dáng này nhiều đoan chính, này tiền túi nhiều căng phồng...

Cố Ngưng bị ánh mắt nàng nhìn chằm chằm khát vọng, trong lòng sợ hãi, thấy tay nàng đều không tự chủ được đặt trên vai chính mình, vội vàng gọi "Huynh trưởng", thế này mới đem Tiết Vân Hủy hoàn hồn lại.

"Vậy chúng ta chạy nhanh đi thôi, ta cưỡi ngựa... Con la phía trước, huynh trưởng ngồi sau nhé."

Tiết Vân Hủy chầm chậm gật đầu. Nghe một chút, còn có thanh âm này, nhiều mê người nha...

Có xe la nên tốc độ đi nhanh rất nhiều, đầu giờ trưa đã đến Bảo Định phủ. Bảo Định so với Trác Châu lớn hơn, vừa bước vào cửa thành , hòa vào đám người rộn ràng nhốn nháo, liền thấy rõ sự khác biệt

Hai người ép buộc một buổi trưa, cũng đói bụng, Cố Ngưng mời khách đi một nhà tửu lâu đông như trẩy hội, ăn bữa cơm ngon. Ăn cơm xong lại đi chợ bán xe la và cà tím, chọn thất ngựa cao to, Cố Ngưng liền phải lên đường.

Tiết Vân Hủy thấy hắn còn quay đầu nhìn chính mình, luyến tiếc không muốn đi, có chút bất an, thầm nghĩ chính mình vốn là định lừa tiền tài của hắn , không ngờ tiền không lừa được mà lừa đến một mảnh chân tình của hắn.

Nghĩ như vậy, trong lòng mềm mại, hướng hắn vẫy tay, "Lại đây, huynh còn có chuyện dặn dò đệ."

Cố Ngưng xoay người xuống ngựa, vải lụa trắng mịn bay lên vẽ thành họa đường cong tiêu xái, lưu loát nhảy tới trước mắt Tiết Vân Hủy.

Hắn cúi thấp đầu xem nàng, mày kiếm mắt sáng, nghênh diện đánh tới xích͙ ɭõa tình cảm làm trong lòng Tiết Vân Hủy trong lòng run rẩy

"Huynh trưởng còn có chuyện gì dặn dò Cố Ngưng?"

Tiết Vân Hủy định định thần, "Cũng không có gì, chính là túi tiền này của đệ rất dễ thấy . Đệ vốn khí vũ bất phàm , lại có túi tiền như vậy, rất dễ dàng bị người theo dõi. Cái gọi là không sợ tặc trộm, chỉ sợ tặc nhớ thương, đệ nên cẩn thận cất giấu chút."

"Nga!" Cố Ngưng sửng sốt một chút, "Huynh trưởng nói rất đúng."

Hắn tự tay cởi ra tiền túi trên người, cầm tên tay, hốt —— Hắn đột nhiên ngẩng đầu xem Tiết Vân Hủy, ánh mắt yên lặng dừng ở trên mặt nàng, còn dẫn theo chút như có đăm chiêu ý tứ hàm xúc.

Tiết Vân Hủy bị hắn bất thình lình động tác kinh ngạc, thầm nghĩ, hắn sẽ không lúc này hiểu ra chứ..

Tiết Vân Hủy cắn môi, vạn phần hối hận chính mình xen vào việc của người khác, bây giờ tốt lắm, nhắc nhở hắn, ngược lại làm chính mình bị nhìn thấu , đây không phải là chuyển khởi tảng đá, đập chính mình chân à? Nàng xấu hổ không biết nên làm thế nào cho phải, khó chịu giống như bị người bóc vỏ cây của nàng vậy.

Đúng lúc này, Cố Ngưng mở miệng nói. "Huynh trưởng nếu không chê, túi tiền này, huynh trưởng cầm đi, mặc dù không thể giúp huynh trưởng vượt qua khó khăn nhưng giảm bớt một chút cũng là tốt a!"

Khi nói chuyện, tiếng vang của vàng bạc cùng cảm giác nắm ở tiền tài trong tay khắc vào đầu Tiết Vân Hủy. ... Thế đạo này, tiền tài là thứ tốt, người chịu tặng tiền tài liền là chân tình thật lòng .

Cố Ngưng mang theo tổng cộng một trăm hai mươi ba lượng mười tám văn, tất cả đều lấy cho Tiết Vân Hủy, hắn còn nói, "Ra cửa khi, nên nhiều mang chút mới là..."

Tiết Vân Hủy cầm túi tiền mình tiếu tưởng đã lâu, có chút hoảng hốt. Lúc nàng tâm tâm niệm niệm chưa kịp xuống tay, bây giờ không nghĩ không mong, ngược lại đến . Nhưng nàng vẫn đẩy trở về, ở trong ánh mắt hết sức chân thành của Cố Ngưng, đau lòng ứa nước mắt nói nói, "Nghèo gia phú lộ, hiền đệ chính mình giữ đi."

Nàng không đành lòng cướp đoạt, nhưng đến cùng vẫn lừa Cố Ngưng, mà Cố Ngưng đâu chính đang bướng bỉnh nhất định phải đưa cho nàng.

Hai người tranh chấp, cuối cùng chỉ phải đem tiền phân ra, mỗi người cầm một nửa mới xong chuyện

Tiết Vân Hủy đưa Cố Ngưng ra khỏi thành, vỗ nhẹ tờ ngân phiếu năm mươi lượng mỏng manh trong lòng, cảm giác giống như nằm mơ.

Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ. Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn (*)



(*tạm dịch: Núi cùng nước tận ngờ hết lối. Bóng liễu hoa tươi một thôn làng). Ý là: Núi cùng, nước tận, tưởng là không còn đường đi. Qua rặng liễu tối, đến khóm hoa tươi lại có một thôn làng.

Nếu nàng còn ở trong thành Trác Châu, khi nào mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy? Ba trăm lượng, tính từ trước đó tới giờ, nàng đã có một trăm lượng, có thể thấy ông trời cũng không phải toàn ép buộc nàng.

Nàng nghĩ như vậy, suy nghĩ lại bay tới trên người Viên Tùng Việt . Người nọ rất tức giận đi? Nghĩ hắn đường đường là một Hầu gia, thủ hạ cao thủ vô số, lại cùng bách hộ ở địa phương ngăn chặn cửa thành nhưng đến cùng vẫn là để nàng chạy. Nàng như rồng xuống biển, hắn làm sao còn có thể bắt nàng? !

Tiết Vân Hủy không khỏi cười ha ha, quét qua sự âm u trong ngực, bước chân nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước. Thấy trời còn còn sớm, nàng chuẩn bị đi tiệm lương thực, chuẩn bị vài thứ cho nhà sắp đặt chân, tay không mang theo phong thư tới cửa thì thật kỳ quái.

Lúc đi ngang qua chợ thấy cửa chợ vây quanh nhiều người, chỉ trỏ nghị luận ồn ào.

"... Bảo vệ tính mạng quan trọng hơn!" Một lão đầu trước mắt kéo tay một thiếu niên từ trong đám người đi ra, cầm chặt cánh tay hắn lôi đi một đường, còn kinh sợ nói, "Ta dù nghèo đến nỗi phải ăn vỏ cây, ta cũng không đi, mau cùng ta về nhà!"

Thiếu niên muốn nói hai câu, lại không lay chuyển được hắn, chỉ phải cùng hắn đi rồi.

Tiết Vân Hủy bị ngôn hành của hai người này gợi lên tâm tư, thấy bảng thông báo ở cửa vẫn còn một đống người như cũ , hai người kia mới ra đến lại bị vây chặt, ngẩng đầu vào bên trong xem , đều là những nam tử quần áo tả tơi hoặc là gầy yếu . Tiết Vân Hủy nghĩ xem đến cuối cùng nhưng chen không lọt, không khỏi kéo một nam tử cao lớn hỏi.

Nàng dọc đường lại thay đổi nam trang, nam tử cũng không khả nghi, đáp: "Còn có thể có chuyện gì? Vân thư viện mới lại khởi công , quan phủ tìm người làm việc !"

Tiết Vân Hủy nhíu mày, "Vậy không phải chuyện tốt sao?"

Tiếng nói vừa dứt, một lão già bên cạnh đột nhiên quay sang đến trách cứ: "Chuyện tốt à? Ngươi dám đi không?"

Tiết Vân Hủy trừng mắt, nàng lại không nói với hắn, hắn cắm cái gì miệng.

Đang muốn cãi lại, nam nhân cao lớn kia lại mở miệng nói, "Nghe khẩu âm của ngươi là người xứ khác à? Ngươi không biết chuyện này đi? Tân Vân thư viện này từ sau đầu năm khởi công hai lần, tổng cộng không đến hai mươi ngày, trước sau chết ba người , đều bị chết không hiểu thấu! Quan phủ tăng tiền công lên hai lần, vẫn là tìm không đủ nhân thủ! Ngươi xem, hôm nay lại tăng tiền !"