Chương 36: Đào tẩu

Thúy Nương ôm một giỏ đồ ăn tràn đầy, ở trong ánh mắt của thị vệ của Thụy Bình Hầu phủ, đè xuống trái tim mau nhảy ra ngực, chạy vào sân.

Trong viện ngược lại không có gì người ngoài, Tiết Vân Thương đang buồn thanh ho khan, nàng đã trở lại, bà bà của nàng Lư thẩm vội vàng kéo nàng, bốn phía nhìn một vòng, mới đè thấp thanh âm, cúi đầu hỏi: "Cô nương đâu?"

Thúy Nương hướng nàng lắc đầu, nhỏ giọng nói ẩn nấp rồi, lại hỏi Lư thẩm đến cùng ra chuyện gì. "Hôm nay Thụy Bình Hầu phủ muốn nâng cô nương vào phủ, đại gia không đồng ý, bọn họ còn nhất quyết không tha. Nói cái gì nạp thϊếp văn thư có, Tiết gia lại không thể nói không có !"

Thúy Nương sửng sốt.

Miệng của nàng thật đúng nói trúng rồi!

Tiết Vân Thương nghe nói nàng đã trở lại, vội vàng để Vệ Mộ gọi nàng vào nhà nói chuyện.

Thúy Nương đem tình huống cùng lời dặn dò của Tiết Vân Hủy đều nói , Tiết Vân Thương vặn mi. "Thụy Bình Hầu chỉ phái cái thị vệ họ Lãnh đến, vội vàng muốn đem Tuệ Tuệ tiếp đi, mặc dù kỳ quái nhưng có nạp thϊếp văn thư ở, nháo đến quan phủ đối với chúng ta cũng không tốt. Bây giờ không có biện pháp, ta nghĩ các ngươi không bao lâu liền sẽ trở về nên chỉ Phúc Thanh Quan để Lãnh thị vệ đi qua đó, trước làm hắn đi rồi tính sau."

Hắn suy xét không tồi, nếu như nói thẳng Tiết Vân Hủy đã rời Trác Châu, thiên cao núi xa , Lãnh Thành sẽ không tin nên chỉ nói hôm qua buổi tối không trở về, đi Phúc Thanh Quan ở một đêm càng có thể tin chút.

Để Lãnh Thành tin tưởng, hắn còn cố ý làm Vệ Mộ nói lậu miệng.

"Vậy... Vậy kế tiếp làm sao bây giờ? Cô nương còn ở bên ngoài chờ..."

"Không có biện pháp ,làm Tuệ Tuệ đi ra ngoài tạm tránh đầu sóng ngọn gió đi. Người của Hầu phủ rất cường ngạnh, Tuệ Tuệ một cái cô nương gia, không thể cứng rắn đến."

Mấy người đều đồng ý với ý kiến của Tiết Vân Thương, Tiết Vân Thương ý bảo Vệ Mộ đem thư hắn vừa viết xong cầm lại đây

"Cái này đưa cho Tuệ Tuệ, nàng mở ra nhìn sẽ biết phải làm gì."

Tiết Vân Thương đem tín giao cho Thúy Nương, lại để Lư thẩm cầm túi hành lý nhỏ tới, "Ngươi hướng Tây viện nhi đi một chuyến, thím chắc là ở nhà, để nàng phái người tin cậy đưa đi ra."

Người Tiết gia đại phòng đều bị theo dõi gắt gao , nhưng thật ra nhị phòng cách vách còn lơi lỏng một chút.

Tiết Vân Thương không dám để Tiết Vân Hủy mạo hiểm tiến vào, chỉ có thể làm Thúy Nương đi tìm nhị thẩm Nguyễn thị.

Nguyễn thị là Tiết Thế Lịch vợ kế thất, không giống Tiết Thế Lịch cùng vợ chồng Tiết Vân Dương không làm người ưa thích, nàng cùng Tiết Vân Hủy thân cận, chắc chắn giúp việc này.

Tiết Vân Thương lập tức cùng Thúy Nương giao đãi một phen, làm Nguyễn thị mê hoặc người Viên gia, như vậy Tiết Vân Hủy càng an toàn chút.

Vệ Mộ ở một bên ôm A Kiều, thấy nàng sợ đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, liên tục nhẹ giọng an ủi nàng, bây giờ thấy Tiết Vân Thương bày mưu nghĩ kế, không khỏi nói: "Phải tin tưởng cha, cô cô sẽ không có chuyện gì , quá mấy ngày sẽ trở lại ." ...

Nguyễn thị nghe xong, cả kinh nói: "Này, phải làm sao mới tốt, đã chọc phải sát thần rồi !"

Thúy Nương vội vàng xin nàng nhỏ giọng chút, đừng để Tiết Vân Dương vợ chồng nghe thấy được, hỏng chuyện.

Nguyễn thị ngậm miệng, kế tử cùng nàng dâu của nàng, một người đem của cải trong nhà thua sạch sẽ, người kia cả ngày tinh minh như con khỉ, nhìn chằm chằm cái này nhìn chằm chằm cái kia, không thể không phòng.

Nguyễn thị không dám tưởng tượng bị bọn họ biết sẽ thế nào, vội vàng gọi nha hoàn tâm phúc của mình vào, dựa theo Tiết Vân Thương chỉ điểm, trước sau phái ra nhiều người ra ngoài làm việc, sau đó để mẹ của nha hoàn kia trộn ở trong những người này cho Tiết Vân Hủy đưa thư.

Nhà Tiết Thế Lịch trước sau đi ra ngoài năm sáu người những thị vệ vây quanh Tiết gia tiểu viện cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng chủ sự Lãnh Thành không ở, bọn họ cũng không tốt động tác.

Huống hồ, người lưu lại không nhiều lắm , bọn họ cũng không nhiều người như vậy để đi theo từng người.

Đầu hẻm ở trong cửa hàng đậu rang, Tiết Vân Hủy nhận được thư của Tiết Vân Thương vội vàng mở ra nhìn.

Trong thư của Tiết Vân Thương còn kẹp một phong thư khác. Hắn làm cho Tiết Vân Hủy bí mật cầm theo thư này lập tức đi Bảo Định.

Trong thành Bảo Định có người bạn tốt cùng trường với hắn, tỷ tỷ của đồng học kia ở goá ở nhà, nghĩ đến sẽ có phương tiện chăm sóc Tiết Vân Hủy một chút.

Trừ bỏ hai phong thư, trong thư còn kẹp một trương ngân phiều hai mươi lượng cùng một ít tiền lẻ, tổng cộng tính ra cũng có hai mươi tư, hai mươi lăm lượng bạc.

Số tiền lẻ này Tiết Vân Hủy không có gì nghi vấn, nhưng hai mươi lượng ngân phiếu, nghĩ đến là của Vệ Mộ đi...

Trong túi gói mấy thân xiêm y của nàng cùng mấy bao điểm tâm, có thể chuẩn bị cho nàng cũng liền nhiều như vậy , đồ vật quá nhiều sẽ dễ dàng bị phát hiện.

Tiết Vân Hủy nhìn cái này, không khỏi thở dài nhấp miệng, hướng phương hướng Tiết gia xa xa nhìn một lúc

Chờ xem, chờ nàng buôn bán lời bạc trở về, trả sạch nợ, chúng ta có ân báo ân, có oán báo oán ...

Tiết Vân Hủy đi rồi, một đường hướng bắc đi Bảo Định, nàng lại không biết Phúc Thanh Quan ngoài thành Trác Châu bây giờ rất không bình tĩnh.

Lương Tinh xem người đang đứng trước mắt này, ánh mắt nóng bừng làm cho người ta không dám nhìn thẳng, nổi da gà lên. "Vị này... Vị này thiện nhân, không biết tìm bần đạo có chuyện gì sao?"

Lãnh Thành thấy nàng đứng cách hắn một trượng không chịu tới gần, lại đánh giá khuôn mặt của nàng.

So với năm năm trước, quả thật nảy nở rất nhiều, nhưng khuôn mặt vẫn tròn đầy như ánh trăng, con ngươi sáng ngời trong suốt như có thể chiếu người.

Ánh mắt chậm rãi dời xuống nhìn hai tay nàng đang nắm chặt, đôi tay hơi run rẩy đủ thấy chủ nhân của nó khẩn trương sợ hãi thế nào

Đã có thể cho hắn hạ dược, làm hắn hôn mê ném ở ven đường lúc này lại sợ cái gì đâu? Huống hồ hắn cũng không phải tới báo thù .

"Ngươi rất sợ ta à?" Hắn đã mở miệng.

Lương Tinh trong lòng lộp bộp.

Sợ, thế nào không sợ?

Đều là chuyện năm năm trước, người này còn ghi hận trong lòng như vậy sao? Tốt xấu chính mình cũng cứu hắn một mạng, không thể lấy oán trả ơn như vậy nha! Người như vậy, không nói là người không thông tình lý, vẫn là cái du côn sắc lang, năm năm trước liền muốn hướng nàng xuống tay, bây giờ tìm được nàng ở trong quan còn dám đánh giá nàng từ trên xuống dưới!

Lương Tinh chính là người có tính tình cùng thế vô tranh, sao nghĩ được thế nhưng bị người bò lên , sư phụ sư muội đều không ở, nàng làm sao bây giờ?

Trong lòng gấp nhưng trên mặt nàng kéo căng không dám lộ ra "Vô lượng thọ phúc... Thiện nhân đến đây đến cùng là có chuyện gì? Tiểu quan đơn sơ, sợ không nên là thiện nhân bực này quý nhân nên đến địa phương..."

Lời còn chưa dứt, Lãnh Thành liền vặn mi, yên lặng nhìn Lương Tinh mấy giây, thấp giọng nỉ non tự nói, "Không biết ta ..."

Nói xong lại đánh giá Lương Tinh, thấy gương mặt nàng quá căng thẳng , chỉ có thể ngưng lại tâm tư mới nổi lên, chỉ nói: "Hôm nay đến là muốn hỏi đạo trưởng một câu... Lệnh sư muội có tới đây không, bây giờ đang ở chỗ nào?"

Hắn hỏi sư muội có tới đây không? Không phải là tìm nàng tính sổ sao? Lương Tinh không hiểu nhưng thấy hắn không lại dây dưa chính mình, cảm thấy lơi lỏng không ít, nhưng lại nghĩ đến hắn là người của Thụy Bình Hầu phủ, chuyên môn đến hỏi cái này sẽ không đơn giản, cân nhắc một chút nói: "Sư muội... Vội vàng đến một chuyến, lại đi rồi, đi chỗ nào lại không nói."

Nói xong, chớp mắt nhìn lén Lãnh Thành.

Tình hình này Lãnh Thành thập phần quen thuộc. Năm đó thời điểm nàng thả mê dược trong nước rồi bưng cho hắn uống chính là dùng ánh mắt tự cho là nhìn lén này xem hắn .

Hắn vạn vạn không thể tưởng được, tiểu cô nương lương thiện như vậy, thế nhưng có thể hạ mê dược, lúc đó còn nghĩ, bộ dáng của nàng so với con thỏ trắng nhung nhung còn làm cho người ta mềm lòng hơn...

Thu hồi suy nghĩ, hắn biết nàng đang nói dối.

Nhưng theo tình hình lúc nãy xem ra, nàng đối chuyện hắn đến cũng không biết, như vậy Tiết Vân Hủy hẳn là không có tới qua mà không phải bị nàng giấu đi .

Một khi đã như vậy, hắn liền phải rời khỏi .

Trước khi đi hắn lại quay đầu nhìn nàng một cái, "Tôn sư Bạch đạo trưởng đâu?"

"Sư phụ đã xuống núi dạo chơi " Lương Tinh thuận miệng đáp.

Nàng nói xong, thấy Lãnh Thành cong khóe miệng cười nhợt nhạt, ý tứ hàm xúc trong mắt có chút không rõ.

Hắn xoay người nhấc chân đi rồi, lưu loát rời đi.

Nga, xem ra vẫn là nhớ được hắn , bằng không cũng sẽ không thể đối với chuyện hắn biết họ của sư phụ nàng ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ là làm bộ như không biết thôi...