Chương 33: Thϊếp vàng

Nắng sớm mờ mờ, Tiết Vân Hủy dậy thật sớm, A Kiều đêm qua lại náo loạn một hồi, lúc này còn quyệt mông vù vù ngủ.

Tiết Vân Thương đã thay đổi xiêm y, ngồi ở bên cửa sổ đọc sách . Hắn gặp Tiết Vân Hủy đứng lên, hướng nàng vẫy tay.

"Ca ca hôm qua ngủ ngon không? Hôm nay có cảm thấy thoải mái hơn không? A Kiều vẫn còn ngủ, muội để nàng ngủ tiếp." Tiết Vân Hủy duỗi thắt lưng.

Tiết Vân Thương khẽ thở dài, "A Kiều đi theo người cha như ta, làm khó nàng ."

"Đại ca nói gì vậy? Huynh so với tuyệt đại đa số phụ thân trên thế gian này mạnh hơn nhiều!" Tiết Vân Hủy bất mãn, " Muội coi Vệ cô nương nói không sai, liền là vì A Kiều, huynh cũng phải dưỡng bệnh cho tốt mới đúng!"

Tiết Vân Thương nói ừ, trầm mặc nửa ngày, mới lại ngẩng đầu lên, "Hôm qua ngủ trễ, hôm nay còn thức dậy sớm như vậy, muội cũng nên ngủ nhiều một lát"

Tiết Vân Hủy nói không sao. Nàng cùng Vệ Mộ đông kéo tây kéo đến nửa đêm, ngủ quả thật trễ, nhưng nàng thói quen dậy sớm, tự nhiên liền tỉnh.

Tiết Vân Thương để nàng đi rửa mặt, "Vậy liền đi rửa mặt cho tỉnh táo đi, huynh có lời cùng muội nói."

"Dạ."

Tiết Vân Hủy đi, không bao lâu liền trở lại .

Khép lại《 Tả truyền 》trong tay, Tiết Vân Thương vỗ ghế nhỏ bên người , ý bảo Tiết Vân Hủy ngồi xuống. "Vệ cô nương ở lại trong nhà chúng ta tất nhiên là tốt, nàng đã chịu cùng muội tâm sự, không bằng muội nghĩ cách giúp nàng hòa dịu quan hệ cùng người nhà của nàng, khuyên nàng viết thư về nhà để cha mẹ nàng không cần lo lắng."

Tiết Vân Hủy nghiêng đầu, "Ôi? Đại ca hôm qua nghe thấy hai người muội nói chuyện à ? Sao muội không biết gì vậy?"

"Huynh chỉ là dậy uống nước rồi nhìn thấy thôi. Đã trễ thế này không ngủ, các muội còn có thể nói gì chứ?" Tiết Vân Thương cười giải thích.

Tiết Vân Hủy không thán phục không được, lại cân nhắc lời hắn vừa mới nói: "Muội chỉ nghĩ đến việc an ủi nàng, không nghĩ tới phải khuyên nàng. Nàng còn chưa có cập kê, trong nhà khẳng định sốt ruột, chờ ăn cơm xong muội liền cùng nàng nói, dù sao kinh thành cũng không xa, rất phương tiện."

Tiết Vân Thương nói vừa vặn, "Vệ cô nương là người tốt , muội chăm sóc nàng nhiều chút."

Tiết Vân Hủy không khỏi nhìn hắn, khẽ cười "Tốt."

Hôm nay Lư thẩm nấu cháo long nhãn táo đỏ, là Vệ Mộ đề nghị , hôm qua A Kiều ngủ không ngon, cho nàng bồi bổ.

Người một nhà dùng cơm, Tiết Vân Hủy để Lư Ninh mang theo A Kiều đi chơi, liền cùng Vệ Mộ nói chuyện này. "... Là ý tứ của đại ca, nói không tốt để cha mẹ muội ở nhà lo lắng, tốt nhất là viết phong thư, muội thấy thế nào?"

Vệ Mộ sửng sốt một chút, có một chút động dung, "Tiết đại ca cùng Tuệ Tuệ tỷ đều tốt với muội, muội hiểu được. Nhưng muội sợ gửi thư, bọn họ sẽ tìm đến ... Muội còn không nghĩ trở về..."

Thấy nàng lo lắng việc này, Tiết Vân Hủy nói không cần lo lắng, "Đưa đến nhà người thân hoặc nhà hàng xóm là được, bọn họ sẽ không nhiều dây dưa ."

Nàng nói như vậy, ánh mắt Vệ Mộ liền sáng. "Như vậy có thể chứ? Mẹ muội... Nàng khẳng định lo lắng muội ..."

Tiết Vân Hủy vội vàng vỗ nàng, "Đừng nóng vội, tỷ nhớ Lão Đặng ngày mai vào kinh, tỷ sẽ cùng hắn đi , muội nói với tỷ đem thư đến nhà ai, tỷ tự mình đi, bảo đảm đưa đến."

Vệ Mộ kéo lại Tiết Vân Hủy tay, "Tỷ tỷ tốt, làm phiền tỷ . Tỷ đưa đến nhà đường huynh muội đi. Đường huynh của muội tên một chữ nguyệt, là thái y của thái y viện, muội đem tên phường, tên ngõ hẻm đều viết cho tỷ tỷ. Tỷ tỷ yên tâm, muội ở nhà nhất định sẽ chăm sóc tốt cho A Kiều."

Tiết Vân Hủy cười nói tốt rồi đi đầu cầu cùng Lão Đặng hẹn sáng sớm ngày mai đi theo xe tiêu cục vào kinh.

Đến ngày thứ hai, nàng mặc đạo bào, treo phất trần, trong lòng giấu thư nhà của Vệ Mộ cùng địa chỉ nhà đường huynh của nàng đi kinh thành.

Đi qua đỉnh gạch ở cửa phụ phía tây, tiêu cục liền cùng bọn hắn không cùng đường , Đặng lão đạo nhận lời mời vào kinh làm việc , Tiết Vân Hủy tự nhiên không đi cùng hắn , liền lấy địa chỉ nhà đường huynh của Vệ Mộ hỏi thăm, xác định đường đi.

Vị Vệ thái y này hơn ba mươi tuổi, thê tử là đích tôn nữ của Binh bộ thượng thư, ở Tiết Vân Hủy bực này thân phận xem là cùng trong cung quý nhân giống nhau tồn tại.

Nàng sẽ không sợ ai, nếu có thể đi vào nhà người như vậy, nàng cảm thấy sau này con đường phát tài của nàng liền muốn rộng mở.

Nghĩ có bó lớn bạc như mưa đá tạp đi xuống, nàng đi đường chợt nhẹ nhàng không ít.

Nàng khẳng định sẽ không thể ném bức thư trước cửa nhà Vệ thái y hoặc là tùy tiện giao cho gã sai vặt, vạn nhất sai sót, thư không được đưa đến trong tay huynh tẩu của Vệ Mộ, vậy không tốt .

Chờ nàng thất chuyển bát chuyển tới Vệ gia thì đã gần buổi trưa . Cửa sơn đen đóng, Tiết Vân Hủy vân vê xiêm y, gõ môn.

Một ông lão mở cửa, "Ai đó?"

Thấy là một đạo cô tuổi trẻ, cao thấp đánh giá một phen, suy nghĩ nói: "Ta không có nghe nói trong nhà mời đạo sĩ nha?"

Tiết Vân Hủy cười gật đầu, "Bần đạo là chịu người nhờ vả, thay người đưa thư . Người đưa thư dặn dò bần đạo, nhất định phải đưa đến trong tay chủ nhà của quý phủ . Người xem... ?"

Ông lão do dự, nhìn lời nói cử chỉ của Tiết Vân Hủy cũng không như gạt người, hắn nói: "Vậy đạo trưởng ở cổng chờ chút, chuyện này ta không làm chủ được, phải báo lên trên."

Tiết Vân Hủy tự nhiên nói tốt, chưa tới nửa khắc đồng hồ liền có một nàng dâu tử bước nhanh đi tới. Nàng mặc áo ngoài màu xanh ngọc, trên đầu trâm trâm bạc xem hoá trang, so với người có tiền như Thích thị không khác.

Nàng thấy Tiết Vân Hủy, ánh mắt xoay tròn, hỏi, "Đạo trưởng từ đâu đến đây? Thay ai gửi thư?"

Tiết Vân Hủy chắp tay, "Bần đạo chỉ biết cô nương kia họ Vệ, nơi này là phủ của huynh tẩu nàng."

Nàng dâu tử kia vừa nghe, sắc mặt thay đổi "Cô nương kia bây giờ ở nơi nào? Vì sao để đạo trưởng đưa thư? Thư ở đâu?"

Tiết Vân Hủy có tâm muốn gặp phu nhân của thái y, lúc trở về nói ra cũng có mặt mũi, tự nhiên sẽ không đua thư cho nàng, chỉ nói: "Cô nương đã rời kinh , gặp gỡ bần đạo, cũng coi như là duyên phận. Thư tất nhiên là ở đây, chỉ là bần đạo chịu người nhờ vả, muốn đem thưvtự tay giao cho huynh tẩu của cô nương mới được."

Nàng dâu kia thấy nàng thế nào cũng phải như thế, càng biết được trong nhà đã nhiều ngày vì tìm kiếm Vệ mộ đã lật trời, không dám chậm trễ, chỉ có thể dẫn theo nàng đi gặp phu nhân Vệ thái y phu Trình thị.

Tiết Vân Hủy vui vẻ, đợi lúc thấy Trình thị, thấy nàng mới hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mặc áo ngoài xanh biếc, váy dài mày trắng xanh, mặt như hoa đào, phúc tướng tràn đầy, giơ tay nhấc chân gian một cách điềm đạm, dù là trong mắt có chứa nôn nóng, nhưng không hiển lộ nửa phần.

Đây mới là tiểu thư khuê các bộ dáng.

Tiết Vân Hủy trong lòng lướt qua, nàng đi học hai ba năm đạo gia, nửa đường loạn làm một đạo cô, bản sự thi pháp bình thường, ngoài miệng trôi chảy hơn, bây giờ thấy quý phụ trong kinh , trở về phải khoe khoang hướng trên người mình thϊếp vàng mới được.

Trình thị thực dễ nói chuyện, cũng không làm dáng, đi thẳng vào vấn đề hỏi nàng, Tiết Vân Hủy tự nhiên cũng không che đậy, lúc này liền đem thư từ ra.

"Vệ cô nương nói, không cần lo lắng cho nàng, thời điểm thích hợp , nàng tự nhiên trở về."

Trình thị khẽ thở dài một cái, mở ra thư đọc nhanh như gió, thừa dịp công phu này Tiết Vân Hủy đem bài trí vệ phủ bài trí xem qua, trở về nói đến cũng có cái mũi có mắt, cũng không tới làm lỗi.

Trình thị xem xong thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lại quay sang Tiết Vân Hủy, "Đạo trưởng là khi nào chỗ nào gặp cô nương? Thực sự không biết cô nương đi đâu sao?"

Tiết Vân Hủy đáp nàng, "Sáng sớm hôm nay gặp ở cách cửa phụ phía tây không xa , cô nương tín nhiệm bần đạo, giao thư rồi đi về hướng nam, không biết đi đâu."

Trình thị nghe hơi nhíu mi, mắt lộ ra lo lắng.

Tiết Vân Hủy thấy lại đã mở miệng: "Nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì? Đạo trưởng?"

"Cô nương mặc nam trang, trang điểm như một công tử, bần đạo liếc mắt một lần nhưng lại không nhận ra. Nghĩ đến cô nương một mình xuất hành, trong lòng cũng là có chuẩn bị ."

Nói cũng đã nói nhiều như vậy , nói nhiều nữa Tiết Vân Hủy sợ nói lậu miệng.

Trình thị lại hỏi nàng ở chỗ nào, Tiết Vân Hủy chỉ nói ở Phúc Thanh Quan trong thành Trác Châu.

Trình thị thấy hỏi không ra cái gì nữa, liền tặng nàng mười lượng bạc, tiễn khách .

Tiết Vân Hủy cầm bạc trong lòng vui vẻ, nàng về nhà sẽ hỏi Vệ Mộ có nhận tiền này của chị dâu nàng không, không nếu muốn, nàng liền nhận .

Nàng dâu kia đưa nàng một đường đến cửa, hai người ra cửa, liền có người hướng nàng dâu kia chào hỏi, "Mấy ngày không gặp, ngài có tốt không? U, vị này là?"