Chương 119: Nói bậy cùng sờ cốt

Viên Tùng Việt thấy nàng một bộ Bao Công định án khẳng định, thu lại thần sắc nghiêm túc, trong mắt có ý cười.

Đầu óc nàng nhanh nhạy, nhìn sự tình cũng rõ ràng, hai câu nói liền bắt được mấu chốt sự tình.

Hắn làm sao không biết Vệ chỉ huy sứ họ Quý kia tám phần thoát không ra can hệ, nhưng trong lòng biết là một chuyện, tìm được chứng cớ hay không lại là một chuyện khác, Dự Tây nước sâu, chuyện của Chu Miếu chẳng qua là lá sen trồi lên mặt nước, rễ phía dưới chôn ở nơi nào lại khó mà nói được!

Lời này hắn không tốt cùng Tiết Vân Hủy nói sâu, chỉ thấy nàng ngẩng đầu nghiêm mặt nhìn chính mình, chờ hắn trả lời, trên mặt không khỏi hiện lên một chút ôn hòa, chậm rãi gật đầu.

Hắn phân phó nói: "Ngâm hồ long tỉnh đến."

Tiết Vân Hủy được hắn khẳng định, lại có long tỉnh, thật cao hứng ứng .

Nàng rất thích uống long tỉnh, đáng tiếc phía trước không có tiền hưởng thụ, chỗ của Quỷ Hầu gia này toàn là trà ngon, còn có một ít ngự trà khó được nhưng hắn thích nhất là mao nhọn, long tỉnh uống không nhiều lắm.

Nhưng mấy ngày gần đây hắn giống như sửa lại khẩu vị mỗi ngày đều sai nàng pha một bình long tỉnh, Tiết Vân Hủy tự nhiên vui vẻ, nàng cũng có thể đi theo cọ mấy chén !

Nàng đi nấu nước pha trà, một phen thu thập xong, chính mình vụиɠ ŧяộʍ nếm trước hai ngụm nhưng là trà rất nóng, nóng đến nỗi đầu lưỡi nàng run lên.

Nàng bưng trà trở về phòng thấy Viên Tùng Việt đang nhìn một cái hộp gỗ vuông trên bàn.

Nàng đi tới phía trước, nhìn lướt qua kém chút ném rơi khay trà đang bưng trên tay.

Dĩ nhiên là một thùng tiền giấy!

Tay Viên Tùng Việt đang lật một xấp, hắn tùy tay lật hai lần, tiền giấy quạt gió phát ra tiếng vang xì xì, hắn nặng nề hừ một tiếng chán ghét ném sang một bên.

Tiết Vân Hủy nhìn xem mí mắt co rút mãi.

Nhẹ chút không được sao? Đó đều là tiền đó!

Nàng giống như mèo thèm thuồng nhìn chằm chằm con cá nhỏ trong bể cá, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm số tiền đó, ảo tưởng khoản tiền này nếu là đều cho nàng, ngày tháng sau này của nàng sẽ có bao nhiêu dễ chịu!

Trước tiên nàng sẽ trả hết nợ lại cho Tiết Vân Thương mời một đại phu có tiếng, sau đó dành một khoản cho A Kiều làm đồ cưới sau này, đồ cưới của A Kiều phải thật dày, cho A Kiều tìm hậu sinh nàng cũng phải tự mình tướng nhìn...

Đang miên man suy nghĩ, Viên Tùng Việt lên tiếng "Không tiền đồ! Thu hồi đến!"

Tiết Vân Hủy bị Viên Tùng Việt đánh gãy tất cả ảo tưởng tốt đẹp, ý còn chưa hết thở dài nói: "Khó trách Chu Miếu cả gan làm loạn. Tiền tài động lòng người, như Hầu gia gặp qua đại trường hợp, tự nhiên không đem chút này để vào mắt, tiền nhiều như vậy ở nơi hẻo lánh này thì có khả năng làm được bao nhiêu sự nha? Đừng nói bao nhiêu sự, chỉ nói tới tiền, nhiều tiền như vậy thả ở trước mắt, ai có thể ngồi trong lòng mà vẫn không loạn?"

Lúc đầu nghe nàng nói có vài phần đạo lý nhưng nói đến đoạn sau, như thế nào có thể dùng từ "Ngồi trong lòng mà vẫn không loạn" như vậy?

Tuy rằng cách nói này cũng coi như tương tự nhưng so sánh như vậy thật đúng không thông thường.

Viên Tùng Việt quay lại nhìn nàng một cái.

Nàng xếp dọn tiền giấy cẩn thận từng chút một, miệng còn nói đâu đâu : "... Ta mặc dù không phải là thân nam nhi nhưng cảm thụ này cũng là biết. Cái dạng chính nhân quân tử gì ôm mỹ nhân chính mình tiếu nghĩ đã lâu vào trong ngực chỉ sợ đều máu chạy thẳng lên trán, phấn đấu quên mình muốn chiếm làm sở hữu..."

Nàng nói đông nói tây, người Viên Tùng Việt lại khô nóng, đột nhiên một cảnh tượng ôm ấp mỹ nhân xuất hiện trong đầu.

Mỹ nhân môi đỏ mọng diễm lệ, dung sắc chiếu người, mềm mại ngồi ở trên đùi hắn, ôm cổ hắn nũng nịu gọi Hầu gia... Bất chợt người đang nói chuyện thay đổi bộ dáng thành nửa tay áo lai quần sơ vân kế dẫn theo thoa hoàn!

Viên Tùng Việt giật nảy mình, vội vàng vứt bỏ hình ảnh bất thình kia ra, ra tiếng đánh gãy lời Tiết Vân Hủy "Đừng nói lời vô vị nữa, nhanh cầm đi đu!"

Nghe hắn thúc giục, Tiết Vân Hủy chỉ có thể không lại cảm khái, đem tráp đóng vào, quay đầu hỏi: "Giao cho Hoa thị vệ à?"

Nàng quay đầu nhìn, Viên Tùng Việt chạm vào ánh mắt của nàng, hình ảnh kia chợt lại nổi lên trong đầu, hắn nhanh chóng lảng tránh, cố gắng trấn định lên tiếng, tai nghe Tiết Vân Hủy đẩy cửa rời khỏi mới thở dài nhẹ nhõm.

Chính mình lúc nãy là như thế nào? Cử chỉ điên rồ?

... Cả đêm Viên Tùng Việt đều không gọi Tiết Vân Hủy vào nhà hầu hạ, Tiết Vân Hủy mừng rỡ tự tại, đi tắm, giặt quần áo, cầm quạt hương bồ ngồi ở trong sân cùng người nói chuyện phiếm.

Thanh âm nàng không tính quá lớn nhưng cố tình Viên Tùng Việt trên lầu lại có thể nghe thấy, hắn đem tâm tư thu lại mới miễn cưỡng nhìn vào vài thứ.

Đại khái vẫn là trời quá nóng thôi, hắn nghĩ.

Nhưng nữ nhân này thế nào cùng người ở dưới lầu tán gẫu vui vẻ như vậy chứ?

Liền bà tử mập ở phòng bếp, tiểu tử làm ở chuồng ngựa, tiểu nha đầu quét rác có cái gì có thể tán gẫu?

Đầu tiên cho tiểu nha đầu nhìn tướng mạo, lại cho bà tử mập bói quẻ, lại đến phiên tiểu tử thì đúng là sờ cốt!

Cho tiểu tử sờ cốt? !

Viên Tùng Việt chợt đứng lên bước hai bước đến phía trước cửa sổ, tập trung nhìn vào, đầu tiểu tử đều đã muốn ghé qua mà tay nàng cũng duỗi đi ra.

"Đi lên đây!" Hắn vội vã gọi nàng.

Tiết Vân Hủy còn chưa có sờ mặt tiểu hỏa đã bị đánh gãy, quay đầu nhìn lại gặp Quỷ Hầu gia đang mắt lạnh xem nàng, vẻ mặt không hiểu lại chỉ có thể cùng tiểu tử nói câu thật có lỗi "Ngày khác lại cho ngươi tính!"

Tiểu hỏa tự nhiên nói không có việc gì, mấy người chào nhau, Tiết Vân Hủy đi lên lầu .

Lúc đẩy cửa đi vào, Viên Tùng Việt còn đứng ở phía trước cửa sổ, thân thể lại sớm quay lại chờ, hắn liếc mắt tinh tế đánh giá nàng, không còn chút ôn hòa như lúc chiều.

Tiết Vân Hủy mạc danh kỳ diệu, " Lại như thế nào?"

Cái gì kêu lại như thế nào? Nghe lời này Viên Tùng Việt cảm thấy chói tai, hắn mắt lạnh liếc nàng, "Ngươi còn có thể sờ cốt?"

Tiết Vân Hủy không biết hắn ý gì, "Có nha, so với chỉ nhìn tướng mạo thì này còn chuẩn hơn"

Viên Tùng Việt nghe vậy thầm nghĩ, vậy nàng chẳng phải là thường xuyên ngồi ở đầu cầu cho người sờ cốt?

Ý niệm cùng nhau, trong lòng hắn bị kiềm hãm.

"Những nam nhân trên đường ngươi cũng sờ? !"

Tiết Vân Hủy sửng sốt, "Ta ở Trác Châu là nữ tử, đại gia đều biết đến, người tìm ta sờ cốt đều là nữ tử, nam nhân tìm ta sờ cốt chính là nghĩ chiếm tiện nghi, vài đạo hữu của ta nhất định đánh hắn!"

Viên Tùng Việt nghe xong lời này cảm thấy khí nóng trong thân thể đông chạy tây đột tan tám chín phần, thoáng lấy lại bình tĩnh, lại nhíu lông mày: "Vậy ngươi lúc nãy vì sao phải sờ cốt cho tiểu hỏa kia?"

Tiết Vân Hủy chỉ chính mình, kéo quần áo trên người "Ta không phải là mặc quần áo nam nhân sao? Ta cho lão bà tử tiểu nha đầu kia sờ cốt, hai nàng sẽ tát ta?"

Mặc xiêm y nữ nhân cho nữ nhân sờ cốt, mặc xiêm y nam nhẩn tự nhiên cho nam nhân sờ cốt, là như vậy cái lý, Viên Tùng Việt kém một chút bị nàng thuyết phục.

Nhưng dù vậy, nàng cũng không nhất thiết phải cho tiểu hỏa sờ cốt đi?

Hắn nghĩ như vậy, liền ẩn ẩn nghe nữ nhân nhỏ giọng nói thầm: "Hiếm thấy đứa nhỏ xinh xắn như vậy ..."

"Ngươi nói cái gì? !"

Tiếng quát này đem linh hồn nhỏ bé của Tiết Vân Hủy đều dọa bay, nàng nhanh chóng niệm vài câu chú, đem linh hồn nhỏ bé của mình gọi trở về, giương mắt nhìn thấy nam nhân đối nàng trợn mắt, trực giác cũng không dám lại nói lời kia.