Chương 11: Bộ mặt của Cẩu thị (2)

"Muội ... Muội…. Đến cùng đang xảy ra chuyện gì? Làm sao Hầu gia có thể buông tha muội? !" Cẩu thị thấy nàng không bị tổn hại gì ở chỗ này, khó có thể tin, chỉ vào nàng lại hỏi.

"Chậc, chỉ có kẻ ngu dốt như tẩu mới cho rằng tiết lộ chút bí mật có thể hại ta, ngu không ai bằng." Tiết Vân Hủy híp mắt, phúng nàng hai câu.

Lúc nãy vì tình thế cấp bách Cẩu thị mới nói câu "Nô tì", hiện nay bị Tiết Vân Hủy mắng là "Kẻ ngu dốt", lại nghĩ đến sự tình ra ngoài dự kiến của nàng, cảm thấy thập phần khó chịu, chống nạnh nói: "Muội đừng kiêu ngạo, đông viện các người đều rách nát thành cái dạng gì rồi, mặc kệ là ai đều có thể đạp một cước! Muội chạy thoát hôm nay, cũng trốn không được ngày mai đâu! Muội cho rằng Hầu gia là ngồi không à? ! Muội chờ xem đi, một nhà các người đều chạy không được, sớm muộn gì cũng bị xét nhà lưu đày!"

Nàng càng nói càng lưu loát, nói tới xét nhà lưu đày, A Kiều nghe hiểu ôm cổ Tiết Vân Hủy run run. Tiết Vân Hủy lại tức giận lại đau lòng, vội vàng vỗ lưng A Kiều dỗ nàng: "Không có việc gì, không có việc gì, đừng nghe nàng nói! Có cô cô ở đây rồi, đừng sợ ..."

"Ôi, chính là có cô cô này ở, mới hại các con! A Kiều a, mau nói cha con đem cô cô con đuổi ra ngoài đi, không chừng Hầu gia có thể buông tha các con đó..." Cẩu thị nói như vậy, Tiết Vân Hủy tức giận nở nụ cười, Cẩu thị la mắng, ầm ĩ không nói lại còn dám xúi giục trẻ con?

Tiết Vân Hủy chậm rãi thu cơn tức, hai mắt cẩn thận đánh giá Cẩu thị, mở miệng đánh gãy lời nói của Cẩu thị. "Ôi, nhị tẩu nhanh ngậm miệng đi! Tẩu nhìn tướng mạo này của tẩu, răng thưa mặt nhọn, khóe miệng xuống phía dưới, đây chính là minh bày thị phi mổ, miệng lưỡi sinh sự hiểu hay không? Tự dưng trêu chọc mầm tai vạ đó!"

Cẩu thị nghe xong sửng sốt: "Muội nói bậy bạ gì đó? Muội ở ngoài lừa gạt người khác nhưng đừng lừa gạt ta, ta không tín đâu!"

Mặc dù nàng nói như vậy nhưng lại nhịn không được nuốt nước bọt, nhấp hé miệng. Tiết Vân Hủy thấy nàng như vậy, lại tiếp tục nói: " Ánh mắt tẩu không tụ, mí mắt rủ xuống, cũng không chính là ứng này triệu chứng sao? Nhị tẩu hôm nay liền phạm vào miệng lưỡi kiêng kị, nói không chừng lập tức còn có hiện thế báo đó!"

Vừa nghe hiện thế báo, Cẩu thị ngược lại rút một miệng lãnh khí, không khỏi lảo đảo một bước, trừng mắt: "Ta không tin! Muội lại hồ ngôn loạn ngữ, ta làm cho người ta đem muội đuổi ra đi!"

Không tin? Ta làm hiện thế báo một chút xem tẩu có tin không? Cây ngô đồng giữa hai viện bị gió thổi sàn sạt rung động, Tiết Vân Hủy xem một mắt, sau đó nín thở ngưng thần, không nói một lời.

Cẩu thị còn tưởng rằng mình mắng hai tiếng đã đem Tiết Vân Hủy trấn trụ , vừa nhẹ nhàng thở ra ngẩng đầu muốn chê cười đông viện hai câu, chợt thấy một trận gió thổi đến phía sau lưng làm nàng lạnh cả người. Nàng muốn quay đầu xem, chỉ nghe có thanh âm gì xé gió truyền đến, nàng liếc mắt thì gặp một cành cây to bằng cánh tay hướng nàng đi tới. Cẩu thị theo bản năng muốn chạy, nhưng đã không kịp rồi.

"A!" Cẩu thị kinh ngạc kêu to, trong tiếng kêu sợ hãi của nàng,truyền đến một tiếng phanh, cành cây này bị phong lay mạnh đến nỗi quất đến trên lưng của Cẩu thị, bây giờ lộ ra thanh âm da thịt bị đánh.

"Ôi u!" Cẩu thị bị quất lảo đảo, nha hoàn Hồng Hỉ đứng bên cạnh không thể đỡ lấy nàng, lưng Cẩu thị đau đớn, trọng tâm bất ổn, đầu gối cong quỳ trên đá, còn phát ra một tiếng giòn vang.

A Kiều đang bị Tiết Vân Hủy ôm trong ngực nhìn thấy không khỏi bật thốt lên nói: "Đau!"

Tiết Vân Hủy nhếch miệng nở nụ cười. Sao không đau được? Thanh âm này giòn như vậy . "Sao Nhị tẩu hướng muội cùng A Kiều hành lễ lớn như vậy, không được đâu, nhị tẩu mau đứng lên đi. Hồng Hỉ, mau đỡ nãi nãi nhà ngươi đứng dậy."

Tiết Vân Hủy giả bộ sốt ruột nói, nhưng ánh mắt lại lộ ra ý chế giễu. Cẩu thị không có thời gian để ý nàng, nàng cảm thấy sau lưng đau rát, đầu gối còn đau đến nỗi run lên, nàng liên tục run giọng kêu thảm thiết, Hồng Hỉ tiến lên đỡ nàng, không nghĩ tới nàng không có chút sức lực nào, đầu gối vừa đứng lên lại bùm đυ.ng đi xuống. Lần này đem cả Hồng Hỉ cũng ngã xuống đất.

A Kiều lại nghe tiếng va chạm, đầu co rụt lại: "Đau chết!"

Cẩu thị bị nàng nói như vậy tỉnh táo chút, lại càng cảm thấy đau đến nạo tâm nạo phổi, ôi ô ô kêu không ngừng. Tiết Vân Hủy nhịn không được liệt miệng nở nụ cười, chỉ A Kiều chóp mũi, sau đó mặt hướng Cẩu thị, cao giọng nói: "Họa phúc theo thiện ác, ai cũng đừng nghĩ trốn. Nhị tẩu gặp báo ứng nhanh như vậy, còn không tin lời nói của muội sao?"

"Muội... Muội... Có phải muội tác pháp hại ta hay không? !" Cẩu thị trợn tròn mắt, chỉ vào nàng nói.

"Nha! Nhị tẩu không phải nói những gì muội làm đều là xiếc gạt người sao? Sao có thể tác pháp hại người được ?"

Cẩu thị nghe khẩu khí này của nàng, trong lòng giận quá, không khỏi run giọng mắng lên: "Ngươi này đáng chết tiểu chân, ngươi chính là cái yêu đạo! Ngươi sớm muộn gì gặp báo ứng!"

Tiết Vân Hủy hừ lạnh, thầm nghĩ cô nãi nãi còn chính là yêu tinh , hôm nay không chế phục ngươi, thẹn với yêu tinh hai chữ! Nàng hé miệng, trong viện lại khởi một trận gió, Cẩu thị vừa giãy dụa đứng lên được một nửa, gặp gió lại thổi, sợ hãi kêu rên. Nàng giả xoay người đi xem sau lưng, e sợ cho lại bị quất tới, nhưng lúc xoay người nhìn lại, lại cái gì đều không phát hiện, nàng vừa nhẹ nhàng thở ra, còn chưa quay đầu, liền thấy mắt cá chân trái một trận đau đớn.

"Ôi u!" Nàng thét chói tai, chân run lên, bùm một tiếng, đầu gối lại đập đến trên đất. Cẩu thị đau đến nỗi ngã lệch qua một bên, Cành cây vừa mới đánh nàng chính là cành cây nhọn đầu, đâm vào trên mắt cá chân nàng. Cẩu thị lúc này không nín được , vừa đau vừa sợ, oa oa khóc lớn lên.

Tiết Vân Hủy thấy, hừ một tiếng, mang nàng Tiết đạo trưởng bí hiểm Pháp Tướng đến, nói: "Họa phúc vô môn, duy người tự triệu, thiện ác chi báo, như bóng với hình. Ngươi cũng biết lợi hại ?"

Cẩu thị lúc này đâu còn dám càn rỡ , nàng lưng đau, đầu gối đau, mắt cá chân cũng đau, cả trái tim kinh hoàng không ngừng, lại cho nàng mười cái lá gan, nàng cũng không dám sinh sự. "Cô nương! Cô nương! Cô nương tha mạng! Ta biết lợi hại , ta cũng không dám nữa ! Cũng không dám nữa !"

Cẩu thị quỳ xin tha, một dòng nước mũi một dòng nước mắt, ngoài miệng tới tới lui lui cầu không ngừng. Tiết Vân Hủy nhìn hết giận, xoay ánh mắt, đột nhiên nói: "Hồng hỉ."

Hồng hỉ giật mình một cái, nàng thấy Tiết Vân Hủy hướng nàng xem, sợ tới mức run run đứng lên. Lúc đầu ở góc tường nghe trộm chính là nàng nha! Tiết Vân Hủy lạnh lùng nhìn nàng, thấy đến nàng hoảng sợ muốn quỳ xuống đất xin tha , mới mở miệng nói: "Lập tức đi mời đại phu đến đông viện."

Hồng hỉ thấy nàng không phải vấn tội, như được đại xá, vừa mừng vừa sợ,vội vàng đáp lời "Vâng", liền Cẩu thị cũng cố không lên quan tâm chạy đi, chỉ còn lại mình Cẩu thị đang đau nhe răng nhếch miệng.

Tiết Vân Hủy cũng không muốn nhìn Cẩu thị sắc mặt, một mặt thay A Kiều lau nước mắt, một mặt ôm nàng về nhà. "Cô cô, "

A Kiều mở to đôi mắt trong veo như nước nhìn nàng, khẩn trương hỏi: "Cô cô sẽ không bị người ta bắt đi chứ?"

"Làm sao có thể đâu? Cô cô là thủ hạ đệ tử của Vô Lượng Thiên Tôn, ai mà dám bắt ta? Yên tâm đi!" Tiết Vân Hủy cười dỗ A Kiều.

A Kiều nghe vậy, thật là tin phục gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, ghé vào tai Tiết Vân Hủy nhỏ giọng nói: "Cô cô, có phải hay không cây ngô đồng tiên đến hỗ trợ ? Người có phải hay không vừa muốn ngủ mê ?"

Nàng nói như vậy, ánh mắt Tiết Vân Hủy nhu hòa lên, vuốt tóc A Kiều, thầm than không bạch thương yêu nàng. Lại nói lúc Tiết Vân Hủy tác pháp làm việc ở trong thành, phần lớn đều mang theo A Kiều, có đôi khi cực chẳng đã dùng chút linh lực, tự nhiên không thể gạt được A Kiều ánh mắt, cho nên nàngliền lừa cô bé nói chính mình có thể triệu hồi cây ngô đồng tiên, miễn cho có người biết. Hôm nay sử dụng linh lực hai lần liên tục, mặc dù thần không biết quỷ không hay nhưng phản phệ lần nào cũng gặp. Đừng nói nàng, dù là đại la thần tiên ở thế gian cũng không dám dụng pháp lực lộn xộn, nhân gian đều có nhân gian phép tắc, loạn không được. Nếu không, Tiết Vân Hủy nàng cũng không cần vất vả như thế.

Tiết Vân Hủy dùng chút linh lực, thân thể phàm thai chịu không nổi, không thế thiếu phải nằm mê man mấy ngày. Trong lòng nàng hiểu rõ, việc này giấu đi không đề cập tới.

Hồng Hỉ mời đại phu tới, đại phu nhìn Tiết Vân Thương, thay hắn đâm mấy châm, Tiết Vân Thương lập tức liền tốt không ít. Đại phu lại thay hắn tăng giảm mấy vị dược, liền đi . Tiết Vân Hủy lấy thuốc đi nấu, lúc này mới được rảnh rỗi, tinh tế suy nghĩ một chút chuyện sau đó.

Biện pháp Tiết Vân Thương nói tự nhiên tốt, để hầu phu nhân mở miệng thả nàng, nàng cũng liền khôi phục thân tự do . Nhưng này Quỷ Hầu gia rõ ràng đối nàng hận ý quá sâu, nói đến cùng hầu phu nhân này có quản được hay không liền không tốt nói. Nếu như không hữu hiệu, nàng vẫn phải trốn chạy, bất luận là chạy nhất thời, hay là cả đời, thôn trang này cũng là trốn không thoát. Nàng không thể mang đi thôn trang, chỉ có thể vụиɠ ŧяộʍ đặt ở danh nghĩa của chính mình mới yên tâm chút. Cho nên Tiết Vân Hủy tính toán đến tính toán đi, cảm thấy việc góp tiền đem tiền nợ của thôn trang trả mới là việc cấp bách.

Hiện nay trong tay nàng có hai hơn trăm lượng bạc, còn có một trương giấy nợ chín mươi lượng bạc của nhị thúc. Khoản tiền này có thể đòi lại hết hay không, thực khó mà nói, Tiết Vân Dương là cái thùng không đáy, tây viện có thể tích được mấy đồng? Tiết Vân Hủy coi như chỉ có thể đòi lại một nửa, lại trừ đi chi phí hằng ngày cùng tiền trốn chạy, cuối cùng cho Tiết gia lưu lại chút tiền, vậy tính ra nàng có thể dùng đến trả nợ, cũng chỉ có hai trăm lượng này. Nói cách khác, nàng cần phải ở trong bảy tháng, kiếm được ba trăm lượng bạc! Chậc chậc, tiền nợ này thật là nặng như núi nha! Tiết Vân Hủy cảm thấy đau đầu, thầm nghĩ ngày mai đi cầu đông bày sạp, nghe ngóng nơi nào có phương pháp phát tài đi