Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dạo Chơi Đất Kinh Kỳ

Chương 9: Thấy rõ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: uyenchap210

Chẳng qua là bóp quả hồng mềm mà thôi.

Vương Hi nhếch mép, quẳng chuyện này ra khỏi đầu, hỏi A Nam:

- Hôm nay ăn gì?

A Nam không biết, quay sang xin Bạch Truật giúp. Bạch Truật mím môi cười, làm như không thấy, cúi đầu chép kinh phật tiếp.

Thanh Trù vén mành vào, giải vậy cho A Nam:

- Đại chưởng quỹ phái người đưa mấy con cua biến. Đầu bếp hỏi tiểu thư muốn ăn cháo hải sản không ạ?

Cua biển không dễ nuôi. Vương Hi rất thích ăn hải sản còn tươi.

- Vậy tối nay ăn cháo đi! - Nàng phấn khích nói. - Cắt khúc cải ngâm chúng ta mang theo rồi nấu với cua biển.

Nghĩ đến cháo hải sản và cải ngâm giòn giòn, nước miếng của nàng lại ứa ra.

Thanh Trù ngạc nhiên hỏi:

- Nay tiểu thư không qua chỗ thái phu nhân dùng bữa ạ?

Lúc mới tới phủ Vĩnh Thành hầu, ngày nào Vương Hi cũng mong dùng bữa với thái phu nhân. Nhưng khi nhận ra món ăn chỗ thái phu nhân cũng chỉ có thế, đôi khi cả bàn cơm còn chẳng có món mình thích, Vương Hi sẽ thỉnh thoảng ăn lót dạ trà bánh trước khi qua chỗ thái phu nhân.

Trước đó, nàng cứ tưởng Vương Hi chỉ muốn ăn lót dạ thôi.

Vương Hi bèn chỉ về phí Hạnh Viên, nói:

- Không phải bên kia đang ầm ĩ lắm à? Tối nay và cả sáng mai nữa, thái phu nhân cũng không rảnh lo cho chúng ta đâu.

Sau đó, hai mắt nàng sáng rực, hưng phấn nói:

- Sáng mai không cần đi vấn an thái phu nhân, chúng ta có thể qua phòng ấm xem người múa kiếm ở sát vách ha? Quá tốt rồi!

Nàng sai A Nam đi gọi Hồng Trù, muốn bàn với Hồng Trù xem sáng phải làm sao bây giờ.

Thanh Trù hoang mang không biết phỏng đoán của Vương Hi có đúng không. Bạch Truật bèn cười nói với nàng:

- Muội nghe Đại tiểu thư không sai đâu. Đại tiểu thư đoán mấy chuyện này chưa sai bao giờ.

Vương Hi đang rất vui, cũng có lòng chỉ điểm vài câu cho Thanh Trù:

- Chuyện bên Hạnh Viên không đơn giản chỉ là xây thêm cái viện. Nhất định là thái phu nhân rất đau đầu, tối nay phải bàn bạc, sáng mai phải ổn định. Kiểu gì chỗ thái phu nhân cũng không được yên trong tối nay và sáng mai. Đấy là ta còn tính thái phu nhân quyết đoán như bà nội ta đấy, còn nếu không bằng, chắc chắn không thể xử lý xong chuyện này, đừng nói là tối nay và sáng mai, có khi hai, ba ngày nữa cũng không chú ý đến chúng ta.

Quả nhiên đúng như Vương Hi nói.

Chạng vạng tối, người của thái phu nhân tới báo thái phu nhân không khỏe, nhắn Vương Hi tự dùng bữa, còn miễn vấn an sáng mai.

Đương nhiên là Vương Hi tỏ ra kinh ngạc một phen, sai Bạch Quả mang hai cây nhân sâm hai mươi năm qua thăm hỏi thái phu nhân. Còn mình thì ngồi dưới giàn nho trong chính viện với Hồng Trù, nói về người múa kiếm ở cách vách.

Hồng Trù kể:

- Đầu giờ Tị có hai gia nhân áo xanh vào quét sân, sau đó không thấy bóng dáng ai nữa ạ.

Vương Hi trầm ngâm:

- Chẳng lẽ người đó không sống ở đấy? Chỉ là thấy chỗ đó yên tĩnh nên chọn làm chỗ luyện kiếm mỗi sáng?

Nàng dẫn Hồng Trù vào thư phòng xem bản đồ của phủ Trưởng công chúa, chỉ chỗ màu lục trên bản đồ, nói:

- Viện này có năm sân, mỗi sân đều trồng rất nhiều cây xanh ở giữa, còn dẫn một con suối ở hướng Bắc, diện tích rất lớn, cây cối còn nhiều hơn chính viện của Trưởng công chúa. Chắc nó ở lối phía Tây của phủ Trưởng công chúa? Tử khí đông lai, đông biên vi tôn*. Ấy thế mà lỗi phía Đông của phủ Trưởng công chúa lại không lớn bằng, cùng lắm là ba sân. Chẳng lẽ quan hệ giữa Trưởng công chúa và Trấn quốc công rất bình thường?

紫气东来, 东边为尊 Sắc tím từ đằng Đông là khí tức tốt lành, mang lại bình an và may mắn.

Vương Hi sờ cằm. Nhớ năm đó, sau khi mẫu thân sinh Nhị ca, mọi người ngoài miệng đều nhận định Đại ca là người thừa kế, nhưng sau lưng không biết có bao nhiêu người giật dây mẫu thân hòng thu lợi. Chỉ là cô Tứ của nàng rất quá trớn, đến nàng còn nhìn ra được.

Huống chi Trưởng công chúa và Trấn quốc công đều là tái hôn, ai biết Trưởng công chúa nghĩ thế nào, Trấn quốc công nghĩ thế nào.

Nàng đặt bản đồ xuống, thở một hơi thật dài.

Hồng Trù hỏi nhỏ:

- Hay mai chúng ta qua Liễu Ấm Viên nhìn xem?

Qua Liễu Ấm Viện? Thế chẳng phải là không che dấu hành tung của mình sao?

Nhưng không có gì là không thể.

Nếu chuyện bên Hạnh Viên vẫn không thể giải quyết trong sáng mai, e rằng mấy ngày sau cũng không xong, và sẽ chẳng có ai đếm xỉa tới nàng, nàng có thể nhân cơ hội này làm chuyện của mình.

- Vậy cứ thế đi! - Vương Hi quyết định.

Sáng hôm sau, Vương Hi không cần người gọi đã tự động rời giường, còn thúc giục Bạch Quả:

- Đồ ăn sáng xong chưa? Chúng ra đi sớm về sớm.

Bạch Quả dở khóc dở cười, nói với vυ" Vương:

- Chẳng biết là thói quen hay có việc phải làm nữa?

Vυ" Vương cười nói:

- Ngươi quên mỗi lần Đại tiểu thư theo cụ đến miếu rồi à?

Dù trời nổi gió mưa cũng không cần người khác gọi dậy.

Hai người bèn nhìn nhau cười.

Vυ" Vương nói:

- Đại tiểu thư phải chịu gò bó suốt mấy ngày nay rồi, nếu không có chuyện gì quan trọng thì chúng ta cứ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Bạch Quả mỉm cười gật đầu.

Sau khi Vương Hi ăn sáng xong, mấy đứa Bạch Quả theo nàng đến Liễu Ấm Viên.

Liễu Ấm Viên trồng rất nhiều liễu rủ nên được gọi như vậy. Ngoài một đình hóng mát ở hướng Đông Bắc thì trong vườn chẳng có gì đáng nói.

Không biết Thanh Trù kiếm đâu ra hai cái thang gác bên tường, còn thì thầm với Vương Hi:

- Tiểu thư nhìn xem, lúc đứng lên thang sẽ có tán cây che, người bên ngoài chắc chắn không nhận ra.

Nhưng xung quanh hơi nhiều cỏ dại, đến mùa hè chắc chắn có rất nhiều muỗi.

Vương Hi không thích nơi này lắm. Nàng vừa vịn vào Thanh Trù để trèo lên thang vừa nói:

- Nếu là cây hòe thì tốt hơn. Cành liễu dễ gãy quá!

Cách Tình Tuyết Viên cũng xa nữa.

Vương Hi ghé vào đầu tường, giơ kính thiên lí lên.

A!

Nàng lập tức thấy rõ mặt của người kia.

Mày kiếm mũi cao, mắt phượng môi mỏng.

Đó là tướng mạo thường thấy của mỹ nam, nhưng ở trên khuôn mặt của người này thì lại đẹp không tưởng. Lông mày có vẻ sắc hơn người khác. Sống mũi vừa cao vừa thẳng. Mắt phượng tuyệt đẹp. Môi mỏng bạc tình chỉ làm hắn trông càng trầm ổn chứ không thấy ác nghiệt.

Mà hắn còn mang trên mình một khí chất hiên ngang lẫm liệt vô cùng.

Anh tuấn không ai sánh bằng.

Vương Hi không muốn xem múa kiếm nữa. Kính thiên lí trong tay nàng không ngừng di chuyển theo cử động của người ta.

Sao lại có nam tử như vậy chứ? Nhìn thế nào cũng thấy anh tuấn quá chừng!

Mỗi lần hắn quay đầu là như có búa tạ đánh vào ngực nàng, khiến nàng muốn nghẹn thở. Mà nàng vừa lấy lại hơi thì lại thêm một lần loạn nhịp, không thể bình tĩnh nổi.

Nửa người của Vương Hi đã rướn ra khỏi tường.

Hồng Trù trèo lên thang theo nàng cũng phải khϊếp sợ kêu lên.

Phủ Vĩnh Thanh hầu và phủ Trưởng công chúa sát sạt nhau, còn không có lấy một lối đi ở giữa. Nếu lỡ rơi xuống thì chính là rơi sang nhà người ta, bị người ta bắt được là nguy to!

Nàng khẽ gọi "Đại tiểu thư", ôm lấy eo Vương Hi.

Người mua kiếm như nghe được gì đó, quay phắt lại, ánh mắt sắc bén như mũi kiếm hướng về phía này.

Vương Hi kinh hãi, chột dạ ngả về sau, nhưng lại quên mất mình đang đứng trên thang, thế là theo đà ngã xuống.

Đám người Bạch Quả hoảng hốt kêu lên.

Thanh Trù bước nhanh tới đỡ.

Còn Hồng Trù thì treo ngược trên cây liễu từ lúc nào, hai tay nắm chặt lấy tay Vương Hi.

- A Di Đà Phật! - Bạch quả vỗ ngực, cảm thấy hai chân đều nhũn ra rồi.

Chỉ có Vương Hi vẫn cười hì hì, nói:

- Không sao! Không sao! Có Hồng Trù và Thanh Trù rồi mà!

Vương gia là nhà buôn muối và trà lớn nhất vùng Tây Nam. Đoàn ngựa thồ nào muốn trao đổi muối và trà thì phải móc nối với Vương gia. Bởi vậy, trong những năm đầu đã có một số thổ ti Vân Quý nghĩ đến việc liên hôn.

Tận đến đời ông cố của Vương Hi làm gia chủ, họ Vương mới bắt đầu kết thông gia với các đại phú hộ vùng Tây Nam, đồng thời cũng ra một luật lệ là con trai trong tộc không được nạp thϊếp, trừ phi bốn mươi tuổi chưa có con. Từ đấy, liên hôn giữa thổ ti Vân Quý và họ Vương dần bớt đi. Nhưng thay vào đó, họ sẽ đưa con gái có thân thủ tốt đến làm hộ vệ trong nội viện.

Tỷ muội Hồng Trù và Thanh Trù chính là người được thổ ti Thủy Tây đưa đến Vương gia, được bà nội Vương Hi chọn làm người hầu hạ nàng.

Đây cũng là lí do Vương gia không phái nhiều hộ vệ theo nàng vào kinh.

Nhưng dù thế nào thì mấy đứa Bạch Quả vẫn sợ phát khϊếp.

Vương Hi an ủi mọi người, nhảy tại chỗ mấy cái, giơ tay ra cho mọi người nhìn.

- Ta không sao. Nếu các ngươi không tin, lát nữa để vυ" Vương kiểm tra là biết.

Vυ" Vương biết dược lý sơ sơ.

- Vẫn phải mời đại phu tới xem - Bạch Quả nắm tay Vương Hi, quan tâm hỏi nàng - Thật sự không bị thương sao?

- Không bị thương thật mà! Không tin các ngươi nhìn đi! - Vương Hi vừa nói vừa kéo tay áo lên.

Trên cánh tay trắng nõn có một vệt đỏ chói.

Tất cả im thít.

Vương Hi lúng túng nói:

- Chắc là vừa rồi không cẩn thận.

Lúc này, Bạch Quả không thể chiều theo Vương Hi nữa, vừa dịu giọng vừa không mất khiên quyết nói:

- Thôi chúng ta về phòng trước đi! Người múa kiếm đâu thể chạy mất. Nếu thật sự không thấy nữa, nô tì sẽ bẩm với Đại lão gia, để Đại lão gia tìm cho tiểu thư một người múa kiếm giỏi hơn.

Nhưng có thể anh tuấn bằng người kia sao?

Vương Hi quay sang thấy Hồng Trù đã hai mắt lưng tròng, sợ trắng cả mặt, ngay đến Thanh Trù cũng không nói lên lời. Nàng không còn mặt mũi nào, đành lưu luyến nhìn bức tường một lúc, sau đó ủ rũ theo Bạch Quả về Tình Tuyết Viên.

Vυ" Vương biết chuyện tì suýt ngất, kêu người đi mời đại phu rồi lập tức xem vết thương cho Vương Hi.

Vương Hi không quan tâm.

Sau khi vυ" Vương kiếm tra xong, không biết nàng còn có thể đi ngắm người múa kiếm kia không? Nhưng chờ đại phu tới, e rằng đã qua giờ Thìn từ lâu rồi.

Đáng lẽ nàng không nên mềm lòng theo Bạch Quả về. Nàng có thể chờ ở lương đình, xem người múa kiếm kia trong lúc đợi đại phu đến.

Còn cả Liễu Ấm Viên nữa, chỗ đó không tiện ở lâu. Nếu muốn ngắm người múa kiếm kia tiếp thì phải sửa lại lương đình, tốt nhất làm giống Tình Tuyết Viên, tạo thành núi đá rồi dựng một phòng ấm, dẫn nước suối chảy qua, xây thêm một cái cầu nhỏ.

Nhưng tất yếu là phải biết rõ người kia còn múa kiếm ở đó nữa không? Đến lúc nào? Đi lúc nào? Là ai trong phủ Trưởng công chúa? Có thể theo nàng về nhà được không...

Vương Hi càng nghĩ càng nhận ra mình chẳng biết tí gì về người kia, lại còn chỉ biết những chuyện rắc rối của hầu phủ này.

Đúng là chẳng ra đâu vào đâu mà!
« Chương TrướcChương Tiếp »