Edit: uyenchap210Thanh Trù không phải a hoàn bình thường. Nàng ấy được đưa đến nhà họ Vương là để bảo vệ nữ quyến họ Vương. Cho nên, trước khi được đưa đến, nàng ấy đã phải trải qua huấn luyện đặc biệt, kéo theo sẽ có phán đoán riêng đối với những hộ vệ này.
- Dù phòng thủ rất nghiêm, nhưng trông thái độ của hộ vệ không quá gắt. Chắc họ chỉ đề phòng có người ra vào Lộc Minh Hiên, giống như có người quan trọng đang ở đó.
Vương Hi nghĩ nghĩ rồi nói:
- Hôm nay có người trong cung tới, hiện đã là mấy vị hoàng tử, nhưng ai dám khẳng định chỉ có mấy vị này chứ? Lộc Minh Hiên nguyên là viện của Trần Lạc, nếu có người muốn đến thăm viện thì Lộc Minh Hiên được canh gác cũng dễ hiểu thôi.
Thanh Trù gật đầu lia lịa, nói:
- Nô tì cũng nghĩ vậy ạ. Ban đầu, nô tì định thăm dò những hộ vệ đó, nhưng về sau ngẫm lại thì nghĩ có một số việc tốt hơn là không nên biết. Song nô tì lại thấy những hộ vệ đó hơi lạ, coi như là người của người vệ sở đi, nhưng họ lại không quy củ như vậy, còn nếu là hộ vệ tư nhân thì y phục và đao mang theo lại quá tốt.
Vệ sở ở kinh thành chỉ có thể là quân cận vệ của Hoàng gia, mà quân cận vệ đều sẽ bị kiểm tra mười tám đời tổ tông và chắc chắn không có người phạm tội trong đó. Hơn nữa còn có yêu cầu về vẻ bề ngoài, thấy rõ nhất là thoạt nhìn ngoại hình của những người trong quân cận vệ sàn sàn nhau, vô cùng bắt mắt. Cho nên, Thanh Trù nói những hộ vệ kia không quy củ như vậy chính là chỉ diện mạo của họ không đạt chuẩn mực. Khả năng những người kia là quân cận vệ Hoàng gia là rất thấp. Phải biết rằng, pháp lệnh trong triều đình có một điều là "thất lễ trên điện", thậm chí tiến sĩ hai bảng cũng có thể bị tống vào đại lao chứ đừng nói là quan võ của vệ sở.
Về phần y phục và đao thì càng không cần phải bàn, ngay cả ngựa cũng thuộc quyền quản lý của quân đội. Mấy nhà hầu bá quốc công bị phát hiện có mười mấy binh khí cũng có thể bị khép vào tội "mưu phản" thì ai dám tự réo lên là mình có mang đao kiếm?
Nhưng trên đời này không phải còn tồn tại một thứ gọi là "ngoại lệ" ư? Trong kinh quyền quý lắm như chó, chắc "ngoại lệ" cũng chẳng ít.
Vương Hi yên tâm, cũng không nghĩ nhiều nữa.
Ai biết những quyền quý kia đang suy nghĩ cái gì? Mà coi như những hộ vệ kia có vấn đề và nhà họ xảy ra chuyện thì đó cũng là chuyện của phủ Trưởng công chúa và phủ Trấn Quốc công, còn nàng chỉ là bà con sát vách xem nào nhiệt mà thôi.
Vương Hi hỏi Thanh Trù:
- Ngoại trừ Lộc Minh Hiên, ngươi còn đi đâu nữa không? Ngươi nhớ kĩ lại đi.
Thanh Trù và Hồng Trù có phương thức liên lạc riêng, được truyền mấy trăm năm nay trong trại thổ ti. Năm ấy, phương thức liên lạc này được tạp ra vì sợ trong lúc lên núi đánh dã thú, người trong tộc lạc nhau và sau này là dùng trong lúc chạy trốn những những người nắm quyền vây quét. Đừng nói nhà họ Vương, mà ngay giữa các trại thổ ti cũng không biết rõ phương thức cụ thể là gì.
Đây cũng là lý do tại sao Vương Hi lại để Hồng Trì đi tìm Thanh Trù.
Thanh Trù nghiền ngẫm lại nhiều lần rồi khẳng đinh:
- Không ạ! Nô tì không đi đâu hết ạ!
Vương Hi nói:
- Có lẽ nó đang đợi ngươi ở đường khác. Ngươi bí mật đi tìm một vòng xem. Nếu vẫn không tìm thấy, chúng ta sẽ nghĩ cách giải quyết.
Có một số chuyện không thể vội, càng vội càng dễ phạm phải sai lầm. Thanh Trù gật đầu. Thế rồi hai người chia ra, một người đi tìm Hồng Trù, một người quay trở lại lầu các.
Trên lầu, mấy đứa Ngô Nhị tiểu thư đang chen nhau ở cửa sổ, dùng kính thiên lí nhìn xuống bên dưới. Nghe thấy động tĩnh là biết Vương Hi đi lên, Thường Kha lập tức vẫy nàng, gọi:
- Mau, mau, Giải Phùng kìa!
Vương Hi nhất thời mù mờ.
Lục Linh cười hì hì, nói:
- Vương tỷ tỷ, Công chúa Phù Dương và Giải Phùng đang nói chuyện với nhau.
Không lẽ là lứa đôi hẹn gặp? Hai người này không có não hả? Cho dù hẹn gặp thì cũng cũng phải là lúc này, nhiều người phức tạp, rất dễ bị người ta nhìn thấy.
Nhưng mà hoàn cảnh này cũng thật hiếm hoi. Đặc biệt là từ những gì Thường Kha miêu tả, Vương Hi biết vị Giải Tứ công tử - Giải Phùng của phủ Tương Dương Hầu này là một mỹ nam tử, mà Công chúa Phù Dương lại là người nàng chưa từng gặp, cho nên nàng càng tò mò.
Nàng vừa chạy như bay tới vừa hỏi:
- Sao mọi người lại phát hiện được? Không lẽ có người giật dây họ? Nếu bị Thục Phi nương nương phát hiện, e là khó thoát khỏi một kiếp nạn.
Theo suy nghĩ của nàng, nếu không có người giật dây, Công chúa Phù Dương và Giải Phùng muốn gặp nhau một lần cũng khó.
Mấy đứa Ngô Nhị tiểu thư nghe vậy thì cười nàng không ngớt, nhìn nàng như thể nàng ngốc lắm.
Vương Hi nghĩ bụng: "Chẳng lẽ trong chuyện này có gì uẩn khúc?"
Nhưng nàng chưa kịp hỏi, Ngô Nhị tiểu thư đã kéo nàng đến cửa sổ, nhét kính thiên lí vào tay nàng và chỉ một gốc hòe lớn ở phía Đông của lầu các.
- Kìa, người mặc đồ đỏ chính là Phù Dương, còn người mặc áo xanh chính là Giải Phùng.
Cơ hội khó được, Vương Hi không nghĩ nhiều, lập tức giơ kính thiên lí lên, kiễng chân vươn người qua cửa sổ.