Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 63: Xuất thành

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vương Kỳ Chấn nhận được thư liền vội vàng mở ra xem, phía trên viết bốn chữ: Ngồi yên chớ nóng.

Vương Kỳ Chấn trải thư ra, hướng đến Vương Nhân Trí nói: “Đây là chuyện gì thế?”

Thế nhưng rất nhanh Vương Nhân Trí liền hiểu, “Đợi thêm chút nữa, xem xem chuyện này rốt cuộc là thật hay giả, bởi vì triều đình có Ngự sử Giám sát, nếu như Mẫn Hoài là một tham quan, Ngự sử Giám sát hẳn là sẽ ra mặt vạch tội.”

Ánh mắt Vương Kỳ Chấn sáng lên, “Phụ thân, nếu như Mẫn Hoài bị vạch tội, vậy phụ thân cũng có thể vạch tội Mẫn Hoài cấu kết với Cố gia hãm hại phụ thân, cứ như vậy, phụ thân không những có thể thoát tội, nói không chừng sẽ còn được triều đình khen ngợi nữa.”

Đây là một con đường rực rỡ.

Trong chốc lát liền có thể lật lại toàn bộ cục diện.

Mẫn Hoài không những không thể làm tiếp tri phủ Trấn Giang, đến tri phủ Tô Châu cũng không làm được, trái tim Vương Kỳ Chấn tung tăng rộng mở, “Đợi đến khi Mẫn Hoài đi rồi, chỉ còn lại một Cố gia nhỏ bé... còn không phải là tuỳ chúng ta thao túng sao? Con phải khiến cho Cố gia phải đem trả lại hết những gì đã nợ cha con chúng ta.”

Vương Nhân Trí đột nhiên cảm thấy chân cũng không còn đau như vậy nữa.



Lục lão thái gia cũng cảm thấy tâm tình vô cùng tốt, nếu như trước kia rời khỏi Trấn Giang, ông ta nào có thể xem được mấy vở kịch hay này.

“Cho nên nói, chúng ta có thể ra khỏi thành rồi?” Lục lão thái gia biết nghĩ tới cái này thì không thể ngậm nổi miệng lại, mắt thấy thời gian từng khắc từng khắc trôi qua, còn không đi thì thật sự phải ở lại Trấn Giang rách nát này rồi.

Lý Húc nói: “Mẫn Hoài bị Vương Kỳ Chấn nắm đuôi rồi, Hàn Chương chẳng khác nào là hậu viện bị cháy, cậu của hắn cũng chuyển hết tài sản ra khỏi thành rồi, hắn dựa vào cái gì mà ngăn người khác chứ, nếu như khăng khăng ngăn cản cũng rất đơn giản, cứ đem chở những tài sản mà Mẫn Hoài đưa ra khỏi thành kia về là được.”

Lục lão thái gia không nhịn được mà tán dương trong lòng, cái chủ ý này rất hay, nếu như lôi mười chiếc xe của Mẫn Hoài trở về Trấn Giang thì sẽ định tội Mẫn Hoài, nếu như không có mười chiếc xe kia, Hàn Chương lấy cái gì ra mà phục chúng?

Lục lão thái gia không nhịn được mà nhắc nhở Lý Húc, “Cố gia kia có động tĩnh gì không? Cố lão thái thái cùng Mẫn gia giao tình không mỏng, Mẫn đại nhân xảy ra chuyện, bọn họ sẽ không ngồi yên không quan tâm đến chứ?”

Lý Húc không hiểu, tại sao bất kể là Lục lão thái gia hay là Vương Kỳ Chấn đều bắt lấy Cố gia không buông, hắn căn bản không nhìn ra Cố gia có cái gì phải kiêng dè, nói cho cùng cũng chỉ là một thân hào nông thôn thôi, có thể làm ra cái gì chứ?

Ánh mắt Lý Húc lóe lên, “Trong tay ta vẫn còn nắm mạng của Hàn Chương, không sợ hắn cứng rắn với ta.”

Lục lão thái gia nghe được cái này càng tăng thêm hứng thú, “Đó là cái gì?”

Lục lão thái gia vừa mới nói đến chỗ này, ngoài cửa liền truyền đến tiếng vang trong trẻo, hiển nhiên là có người đang nghe trộm bên ngoài, Lý Húc thân thủ nhạy bén kéo cửa ra, Lục Tĩnh ở ngoài cửa nhất thời đỏ mặt lên.

Lý Húc cũng ngẩn người ra tại chỗ, trên dưới cẩn thận quan sát Lục Tĩnh một phen mới nói: “Lục đại tiểu thư, muội đây là...”

Bị người khác bắt tại chỗ không tránh được sẽ cảm thấy ngượng ngùng, thế nhưng Lục Tĩnh mạnh mẽ chống đỡ lại, nàng ta không thể để cho Lý Húc chê cười được, vì vậy ngước mắt lên nhìn, “Tổ phụ, cháu gái muốn đi đến Cố gia xem một chút.”

Chỉ có đi xem xem mới biết được bên kia rốt cuộc là tình hình gì.

Lục lão thái gia nhíu mày, “Con đi làm cái gì? Lần trước đi miếu Dược Vương liền dẫn đến cả người cáu gắt vô cớ...”

Lục Tĩnh vội vàng cắt đứt lời Lục lão thái gia, nàng ta không muốn nhắc lại chuyện miếu Dược Vương, nhất là ở trước mặt Lý Húc, “Lần này không giống như thế, lần này con chỉ là qua đó ngồi một chút, không có chuyện gì khác, nghe nói bệnh tình của di tổ mẫu tốt hơn nhiều rồi, con đi đưa ít đồ cho người bồi bổ cơ thể.”

Lục lão thái gia còn chưa lên tiếng, Lý Húc đã mở miệng cười, “Như thế cũng tốt, để cho Đại tiểu thư đi qua đó xem một chút, nói không chừng rất nhiều chuyện cũng sẽ rõ ràng được.”

Lục Tĩnh không nhịn được mà vui sướиɠ trong lòng, thâm sâu nhìn Lý Húcmột cái, Lý Húc lập tức cảm thấy cả người đều bay lên

Từ trong phòng của Lục lão thái gia đi ra, nha hoàn Bích Đào bên cạnh Lục Tĩnh thấp giọng nói: “Tiểu thư đi ra cửa, đại gia Lý gia còn nhìn qua đây, nhất định là thích tiểu thư...”

“Đừng nói lung tung.” Lục Tĩnh tuy rằng miệng mắng nha hoàn một câu, nhưng trong lòng lại không nói ra được sự đắc ý, nếu như Lý Húc lần này lập được công, đi lên con đường làm quan, khi đó nàng ta mới có thể nhìn thẳng hắn.

Bích Đào lại nói: “Công tử của Mẫn đại nhân đến tìm Tam gia, Đại tiểu thư có phải vẫn là như trước đây, chuẩn bị chút điểm tâm mang cho công tử Mẫn gia?”

Lục Tĩnh lắc lắc đầu, “Lần này trước đừng đưa vội, Mẫn gia xảy ra chuyện, chúng ta tránh đi còn không kịp, bây giờ tiến lên trước, vạn nhất bị dính líu, cái mất nhiều hơn cái được.”

Bích Đào đáp một tiếng, trước kia tiểu thư đối với công tử Mẫn gia rất để ý, mỗi lần Mẫn công tử tới, tiểu thư cũng sẽ phá lệ giao phó nàng dâng trà nước, bưng điểm tâm gì đó, nàng còn tưởng rằng trong lòng tiểu thư nhất định rất thích Mẫn công tử, bây giờ xem ra Mẫn công tử bất quá cũng chỉ là tính toán trong lòng tiểu thư mà thôi.

Lục Tĩnh ngồi xe ngựa đi đến Cố gia, xe ngựa vẫn còn chưa tới cửa trước Cố gia liền dừng lại, bà tử theo xe tới bẩm báo, “Tiểu thư, chúng ta sợ là phải đi về rồi, cửa lớn Cố gia hôm nay đóng chặt, từ chối tiếp khách, ngay cả tiểu thư Mẫn gia cũng bị chặn ngoài cửa.”

Lục Tĩnh vén lên rèm, quả nhiên thấy xe ngựa của Mẫn gia dừng ở trước cửa Cố gia, qua một lúc lâu xe ngựa mới quay lộn lại, từ từ rời đi.

Con ngựa kéo xe dường như cũng ủ rũ hẳn đi.

Lục Tĩnh vui mừng trong lòng, xem ra chuyện này là thật rồi.

Tất cả mọi tin tức đều được tập hợp đến tai Lục lão thái gia.

Mấy lời Mẫn Tử Thần nói ở chỗ Lục Anh là thật, Hàn Chương đã để cho người đi điều tra tung tích của mười chiếc xe ngựa kia, Mẫn Hoài lập tức lật mặt với Hàn Chương.

Lục lão thái gia nghe đến mức say mê, Lý Húc lúc này mang tin tức về, “Mẫn Hoài đồng ý để cho nhiều người đi ra khỏi thành rồi.”

Vào lúc này thả nhiều người ra khỏi thành là muốn nhiễu loạn tầm mắt của Hàn Chương, nhiều người và xe ngựa như vậy, trong chốc lát cùng xông ra khỏi thành, mười chiếc xe ra khỏi thành lúc trước sẽ càng khó tìm hơn.

Lão thái gia cười không ngậm được miệng lại, lập tức gọi Lục nhị thái thái tới, “Mau, phân phó xuống dưới, thu thập cho xong, ngày mai trời vừa sáng chúng ta liền đi, chúng ta phải mau đi trước, tránh cho bị những người phía sau đó chèn ép hành trình.”

Nghe được câu này, Lục nhị thái thái nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể đi Hàng Châu rồi, chỉ cần đến Hàng Châu hết thảy đều sẽ tốt, có lão gia ủng hộ bà ta, bà ta liền không sợ gì cả.

Tin tức truyền đến chỗ Lục Anh, Lục Anh nhìn về phía Trình Di, “Lão thái gia muốn đi như vậy sao?”

Trình Di gật gật đầu, “Là đại gia Lý gia đi khai thông quan hệ, sáng sớm mai Lục gia chúng ta đi đầu tiên.”

Tổ phụ đã trông mòn con mắt mong mỏi Lục gia giàu sang, cũng không biết giàu sang dễ cầu, khó cầu nhất là kiến thức của con người. Chuyện lớn như vậy liền quyết định trong nháy mắt, là chắc chắn nhất định có thể bình bình an an đi đến Hàng Châu sao?

Trình Di thấp giọng nói: “Vậy chúng ta làm thế nào? Có cần đi thông báo với Cố gia bên đó một tiếng không?”

Sau khi sự việc xảy ra, Lục Anh mới phát hiện, thì ra mình không lo lắng nhất là Cố Lang Hoa, hắn đã tự nhiên coi Cố Lang Hoa thành người có thể chủ trì đại cục của Cố gia rồi.

Bất luận phát sinh chuyện gì cũng tuyệt đối sẽ không hoảng loạn.

Lục Anh nói: “Ta đi nói với tổ phụ, ta ở lại Trấn Giang giúp trưởng bối trong tộc xử lý công việc.” Luôn phải có một người đi thu thập tàn cuộc.

Trình Di gật đầu một cái, “Nhưng chỉ sợ trong lòng Lão thái gia sẽ không thích Tam gia.”

Lục Anh không thèm để ý chút nào, “Đó cũng chỉ là tạm thời mà thôi.” Hắn nếu đã dám làm, sẽ có thể có được kết quả mà hắn muốn.
« Chương TrướcChương Tiếp »