Kiếp trước, nàng cũng hỏi Lục Anh như vậy.
Lúc đó nàng đã ở Lục gia năm sáu năm rồi, nàng biết tổ mẫu và những người khác của Cố gia ở Trấn Giang bị gϊếŧ, bên cạnh nàng chỉ còn lại mẫu thân.
Lục Anh ở trong lòng nàng cũng coi như một nửa là người thân.
Nàng không muốn mất đi Lục Anh và cũng không muốn mất đi mẫu thân như thế, bởi vì những thứ nàng còn lại cũng chỉ có bấy nhiêu đó thôi.
Thế nhưng Lục Anh lại đi thi hương, ở kinh thành đã có quyền thế rất mạnh, đối với hắn mà nói có lẽ càng có nhiều lựa chọn hơn, thế là nàng ngửa mặt lên, yên yên tĩnh tĩnh hỏi hắn một câu, “Huynh đồng ý lấy ta sao?”
Hôn ước là thứ lúc nào cũng có thể bãi bỏ.
Nàng không muốn giống như Tam thẩm dạy nàng, vừa khóc vừa náo khiến cho Lục gia đừng hòng suy nghĩ huỷ hôn.
Bởi vì đối với nàng mà nói, hôn ước không quan trọng, điều nàng để ý chính là Lục Anh có đồng ý sống cùng nàng tới khi bạc đầu hay không. Tuy rằng nàng chỉ là một kẻ mù loà, thế nhưng nàng không cho rằng nhân sinh của nàng từ đó về sau chỉ còn lại bi ai, nàng không thể khiến cho bản thân mình càng thêm bất hạnh hơn, chỉ vì để có được nửa điểm thương hại.
Cho nên nàng luôn luôn cho rằng, với nàng và Lục Anh mà nói, hôn sự là công bằng.
Thế giới của kẻ mù chính là đơn giản như thế, trừ chính trái tim mình ra, cái gì cũng không nhìn thấy.
Nàng cảm nhận được Lục Anh cúi người xuống, dùng tay khe khẽ chỉnh lại mấy sợi tóc mai bị rối của nàng.
Năm đó Lục Anh không nói gì với nàng cả, thẳng thắn đi đến phòng của Lục lão thái gia.
Lục lão thái gia phẫn nộ, Lục Anh bị phạt quỳ ở nhà trên, ngày đó phụ thân Lục Văn Hiển của Lục Anh đến tìm mẫu thân, hai người ở trong phòng nói chuyện một lát, mẫu thân nghẹn ngào nói, “Lục nhị lão gia đồng ý sẽ khuyên Lục lão thái gia để cho con và Lục Anh thành thân.”
Sau đó nàng hỏi Lục Anh, tại sao lại cưới nàng?
Giống như Lục lão thái gia mắng chửi ngày đó, mấy nữ tử muốn gả cho Lục Anh, tuỳ tuỳ tiện tiện chọn đại một người cũng tốt hơn một kẻ mù nhiều.
Lục Anh che bàn tay lên mắt nàng, nửa ngày mới bỏ tay ra.
Nàng ngẩng đầu lên.
Lục Anh nói: “Ta nhìn thấy bóng dáng của ta ở trong mắt của nàng, ta cảm thấy có lẽ nàng là người duy nhất thật tâm thích ta!”
Lục Anh ở Lục gia có cảnh ngộ thế nào, nàng không phải là không biết, người ngoài chỉ coi Lục Anh là thiếu niên đắc chí, nhưng lại không biết hắn cũng bị ép thành ra như vậy.
Có tổ phụ coi lợi ích đến tận trời, phụ thân đầy đạo lý huyền diệu, đích mẫu tự nhận, có thể ở Lục gia mưu sinh tồn tại đã khó thế nào, kiếp trước nàng đã thấy qua rồi.
Kiếp trước nàng hiểu rõ Lục Anh như thế, nhưng mà kiếp này, lúc nàng có được đôi mắt, sau khi nhìn thấy tất cả, ngược lại không thể đơn thuần giống như kiếp trước mà dứt khoát cho Lục Anh một đáp án.
Nàng vẫn còn muốn gả cho hắn sao?
Lang Hoa nhìn Lục Anh, nàng biết cuộc đời của hắn sẽ bắt đầu thế nào, một người chính thức đi trên con đường làm quan bằng thi cử, đầu tiên không thể mất đi đức hạnh, tội danh trái nghịch với trưởng bối áp xuống rồi, hắn đừng mơ mà được tiến cử tham gia thi cử.
Cho nên nàng còn có thể xin hắn cái gì đây? Nàng không thể yêu cầu một người thay đổi quỹ đạo nhân sinh của hắn.
Lang Hoa mở miệng, “Huynh đừng biến thành giống như bọn họ nhé!”
Chỉ cần đừng biến thành dáng vẻ đó của bọn họ, có lẽ hai người bọn họ vẫn còn cơ hội.
Con đường tiền đồ dài như thế, ai cũng không biết sẽ đi đến chốn nào.
Đây chính là trả lời rồi, rõ ràng là mang theo một ít xa lánh.
Lục Anh nghĩ nghĩ rồi đứng lên, “Muội sớm đã biết Vương Nhân Trí muốn tra khám điền trang của Cố gia?”
Lang Hoa gật gật đầu, “Trên thế giới này không có bức tường nào là không lọt gió, nhà muội cũng có đầy tớ và tá điền, bên ngoài điền trang bình thường có nhiều người theo dõi, là ai cũng sẽ nghi ngờ.”
Lục Anh gật gật đầu, “Ở bên ngoài miếu Dược Vương, ta cũng nghe cậu nói đôi câu vài lời, ta cũng đoán ra đại khái.”
Cho nên nói, từ một số mức độ mà nói, hai người bọn họ giống như nhau, giữa đôi bên đều có che giấu.
Lục Anh đứng lên, “Nghe nói Hàn tướng quân hạ lệnh ai cũng không được rời khỏi Trấn Giang, bây giờ trong nhà ta đại khái là đã loạn rồi.” Chuẩn bị mấy tháng để chuyển đi, tất cả rương hòm đều đã sắp xếp xong, tiêu cục cũng ở lại trong điền trang, sáng sớm ngày mai phải rời đi, nhưng đột nhiên lại có tin tức như thế này, tổ phụ nhất định là tức điên rồi.
Lang Hoa gật gật đầu, không biết nên nói cái gì.
Lang Hoa thấy Lục Anh đi ra khỏi viện mới xoay người lại, chén trà hắn đặt ở trên bàn đó vẫn còn hơi ấm.
Nàng không nhịn được mà nhớ đến kiếp trước, Lục Anh trực ở bên ngoài luôn sẽ rút thời gian chạy về nhà, nói với nàng mấy câu.
Nói dường như chỉ được thời gian một chén trà, đợi lúc hắn đi rồi trà vẫn chưa uống một ngụm, nàng đem chén trà đó nâng lên nếm, trà đã lạnh cả rồi.
Lúc đó chỉ là kinh ngạc, ở cùng một chỗ với hắn, thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, bây giờ lại chỉ có thể nhìn mà chẳng nói lời nào.
Lang Hoa vừa định dặn dò A Mạt đem trà xuống, tiếng của Lục Anh lại vang lên từ đằng sau, “Trà của ta vẫn chưa uống.”
Trong chốc lát bị đâm trúng tâm sự, Lang Hoa không tự chủ được mà thấy chua chua ở trong lòng.
Lục Anh nhấc ly trà lên, sau đó xoay mặt nhìn nàng, “Ta nghe tiên sinh giảng, thừa tướng tiền triều về ở ẩn cũng là một đứa con của thϊếp thất, mấy lần bị đích mẫu đuổi ra khỏi gia môn, sau cùng không còn cách nào khác, ông ta chỉ có thể đi đến chợ mà trộm màn thầu sống qua ngày.”
Lang Hoa không biết Lục Anh vì sao đột nhiên lại nói chuyện này.
Lục Anh nhấp một ngụm trà, lần nữa đặt chén trà xuống mặt bàn, lần này hắn không trực tiếp rời đi mà dừng lại trước mắt nàng, giơ tay ra che lên mắt nàng.
“Lang Hoa, muội có thể hãy đừng nhìn ta được không, đợi đến tương lai... ta có địa vị nhỏ nhoi ở Lục gia, lúc đó, ta sẽ bảo vệ muội.”
Lông mi của nàng khe khẽ phát run dưới tay hắn, giống như là một con hồ điệp giương cánh muốn bay, hắn sợ lúc bỏ tay ra, hồ điệp sẽ vĩnh viễn bay đi xa mất, không thể nhìn thấy nữa.
Tại sao hắn lại có tâm tư như vậy đối với một nữ hài tử tám tuổi?
Lục Anh buông tay ra.
Trên mặt Lang Hoa là thần tình yên tĩnh và tĩnh lặng, chỉ là đôi mắt có chút đỏ, chính ánh mắt này mỗi lần dường như đều có thể đâm vào trong lòng hắn, khiến cho hắn có chút hốt hoảng.
Lục Anh thở một hơi dài, để cho bản thân mình trầm ổn lại, “Có chuyện ta quên không nói với muội, Vương Nhân Trí ở Thường Châu xác thực là gϊếŧ không ít người, bây giờ đều đặt ở nghĩa trang, ta bảo người đi nghe ngóng, trong đó có mấy người bị nhận ra, thật sự là phản tặc.”
“Tốt nhất muội nên điều động nhiều nhân thủ ở điền trang qua đây, ngăn chặn phản tặc xông đến bất ngờ.”
Lục Anh không biết, hôm nay nàng đã giữ một phản tặc ở trong phòng rồi.
Lục Anh nói: “Mấy kẻ đó bình thường không làm việc gì chính phái cả, so với thổ phỉ, cướp đường kiếm tiền bất nghĩa y như nhau, nói cho cùng đều là bọn trộm cướp, nghe nói Trung Thư Tỉnh có người kéo cờ phản lên, có nhiều người tới gia nhập, vì thế mà Vương Nhân Trí có được tin tức mới dẫn binh đi tiêu diệt.”
Với quan hệ của Vương gia và Lục gia, Lục Anh đương nhiên có thể nghe ngóng được nhiều tin tức hơn từ bên chỗ Vương Nhân Trí.
Lang Hoa nói: “Thi thể ở nghĩa trang bị người ta nhận ra rồi? Quả nhiên chính là dư đảng của Khánh Vương?”
Lục Anh đáp, “Cái gì mà dư đảng của Khánh Vương, chẳng qua là Vương Nhân Trí gọi thế thôi, mấy người đó đều ăn không ngồi rồi hết, mấy năm nay triều đình bắt giữ trộm cướp, bọn chúng không còn chỗ nào để trốn mới mượn tên tuổi Khánh Vương, khắp nơi rải rác nói xấu triều đình, lừa gạt bách tính, chính là khiến cho bách tính tâm cam tình nguyện mà bao che cho bọn chúng. Mấy kẻ đó vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, cái gì cũng dám nói hết, cái gì cũng dám làm, cho nên muội phải vạn phần cẩn thận, nếu như tra được gì khác thường thì phải nói với Mẫn đại nhân. Mẫn đại nhân không như Vương Nhân Trí, sẽ bảo vệ mọi người chu toàn.”
Cách nói của hai người Lục Anh và Triệu Linh hoàn toàn khác nhau.
Có thể nói là vừa vặn trái ngược với nhau.
Nàng nên tin tưởng ai đây?