Chương 38: Nước cờ thua

Cố Lang Hoa yên tĩnh nhìn hắn chằm chằm.

Một khắc kia, khi Vương Nhân Trí nhớ tới lúc hai quân giao đấu với nhau liền trầm mặc, trong yên tĩnh muốn tìm tòi rõ lai lịch của đối phương, hắn vừa định đi sâu vào nghiên cứu hàm nghĩa trong câu nói này của Cố Lang Hoa, không nghĩ tới Cố Lang Hoa lại khẽ cười một tiếng.

"Vương đại nhân, cuối cùng là có đi hay không ngài nói đi a, ta đợi đến chân cũng đã bị tê rần hết rồi." Cố Lang Hoa nói rồi đá đá cái chân rũ xuống trên ghế.

Khinh thường, cười nhạo.

Lập tức hắn liền mất hết khí thế.

Ở trước mặt của một hài tử tám tuổi.

Gân xanh trên đầu Vương Nhân Trí nhảy lên, chỉ là một câu nói của Cố Lang Hoa, vậy mà hắn lại đi sợ bóng sợ gió, rất sợ vừa nhấc chân thì tất cả sẽ thất bại đến không còn đường để cứu vãn, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, hắn sẽ trở thành trò cười của tất cả mọi người.

Vương Nhân Trí nói: "Truy xét phản tặc không có đạo lý buông tha giữa đường, tra, nhất định phải tra rõ."

"Tốt lắm." Cố Lang Hoa từ trên ghế nhảy xuống: "Chúng ta liền cùng đi xem một chút đi!"

Thân ảnh nho nhỏ, giọng nói thanh thúy, thoáng cái liền xẹt qua trước mắt Vương Nhân Trí, không biết làm sao trong nháy mắt này Vương Nhân Trí cảm thấy mình đã già đi.

...

Bên ngoài trang viện của Cố gia, quan binh đã ngăn bách tính lại bắt đầu kiểm tra, trong đám người truyền đến âm thanh nghị luận. Đây không phải là cửa thành, cũng không phải là phủ nha, những người qua lại đều phải bị hỏi vặn một hồi.

Cha con Vương gia cứ như vậy dấy lên một trận hoang mang ở Trấn Giang, không đến mấy ngày sẽ có các loại lời đồn truyền bá ở trên đường. Mẫn Hoài nhìn về phía Hàn ngự sử, "Trước mắt đại chiến, sợ nhất chính là dân loạn, chỉ sợ nếu còn tiếp tục như vậy thì không thể tìm được phản tặc, Ngự Sử đại nhân và hạ quan sẽ vì phải bôn ba vất vả."

Hàn ngự sử mím môi, nếu như Vương Nhân Trí lại không bắt được phản tặc, ai cũng không giúp được hắn, dù sao Mẫn Hoài cũng đang là quan to tam phẩm, viết tấu chương tố cáo vào trong kinh, đừng nói là cha con Vương Nhân Trí, cho dù là hắn cũng sẽ bị liên lụy.

Trong lòng bàn tay của Vương Kỳ Chấn đã chảy ra một đống mồ hôi lạnh, đôi mắt phải nhìn chăm chú dân chúng đang lui tới. Quan mới vừa cương cho phép một người đi qua, hắn lập tức liền tiến lên nhấc cổ áo của người kia, "Nói, ngươi tới nơi này làm cái gì?"

Người nọ sợ đến mặt không còn một chút máu: "Quan gia tha mạng, tiểu dân chỉ đến dùng gạo nếp để đổi gạo, một túi gạo nếp thì đổi được hai túi gạo."

Vương Kỳ Chấn nghe xong liền cười lạnh.

Một túi gạo nếp mà đổi được hai túi gạo, Cố gia bị điên rồi phải không? Làm sao có thể buôn bán như vậy, không phải là vì giấu giếm vậy thì là cái gì?

Cuối cùng Vương Kỳ Chấn cũng bắt được nhược điểm của Cố gia, lập tức nói với Hàn ngự sử: "Hàn đại nhân, ngài nghe thấy rồi đấy, người Cố gia không phải là người ngu, làm sao có thể sẽ làm như vậy?" Ánh mắt của Vương Kỳ Chấn càng ngày càng sáng, máu nóng của hắn đã xông lên trên đầu, chỉ cần kiểm tra ở chỗ này thật tốt, hắn tin tưởng nhất định có thể có được thứ mà hắn muốn.

Mẫn Hoài quay đầu nhìn thoáng qua xe ngựa của Cố Lang Hoa, xe ngựa yên tĩnh theo sát sau lưng bọn họ, ngay cả người kéo xe ngựa cũng nhàn nhã tự đắc, không có nửa điểm dáng vẻ hoảng hốt, cho dù là thành hay bại cũng đều yên bình như vậy.

Mẫn Hoài không khỏi thở dài một hơi, Vương Nhân Trí cũng coi như đã từng gặp qua người có thể diện lớn, làm sao lại cứ mất đi chừng mực như vậy, may mắn là hắn không có cứ như vậy đã đem Trấn Giang giao vào trong tay của cha con Vương thị, ngộ nhỡ Trấn Giang có một chút sơ xuất gì, hắn có chết muôn lần cũng khó có thể cứu chữa.

Mọi người xuống ngựa ở trước thôn trang, quan binh như bầy ong dũng mãnh tràn vào thôn trang, Lang Hoa đi theo phía sau Mẫn Hoài, chậm rãi đi vào bên trong.

Lang Hoa nói: "Ngự Sử đại nhân cũng biết nạn châu chấu năm đó ở Trấn Giang sao?"

Vương Nhân Trí không khỏi cười nhạt, Cố Lang Hoa nhắc tới chuyện năm đó là muốn đem công lao trước kia ra để chống đỡ sao? Hiện tại bù đắp cũng đã chậm.

Hàn ngự sử cũng không rõ ràng lắm, Mẫn Hoài ở bên cạnh nói: "Năm đó may mà có Cố thị lấy ra mấy nghìn gánh lương thực mới làm cho bách tính Trấn Giang vượt qua cửa ải khó khăn."

Hàn ngự sử chợt nhớ tới, năm ấy nhiều nơi ở Giang Chiết xảy ra thiên tai và ôn dịch, triều đình đáp ứng không xuể, cuối cùng là nhà giàu trong vùng Giang Chiết đem lương thực dự trữ lấy ra để đến cứu tế nạn dân.

Vương Nhân Trí nói: "Năm đó triều đình đã treo biển* khen thưởng cho nhà giàu đó rồi." Nói cách khác chuyện này đã qua.

*Treo biển: Một hình thức khen thưởng thời xưa.

Lang Hoa mỉm cười, "Cũng là bởi vì được triều đình treo biển cho nhà giàu, gia tộc Cố thị vẫn ghi nhớ trong lòng, từ đó về sau hàng năm Cố thị đều dự trữ mấy nghìn gánh lương thực chính là để ứng phó với năm có thiên tai."

Cái này thì có quan hệ gì với gạo nếp?

Vương Kỳ Chấn nói: "Không phải là ngươi định nói, để cho bách tính trao đổi gạo là vì có thể sớm ứng phó với thiên tai đi? Vậy còn trao đổi gạo làm cái gì, trực tiếp bố thí gạo chẳng phải là tốt hơn sao?"

Cố Lang Hoa kinh ngạc nhìn Vương Kỳ Chấn, trên mặt đều là thần sắc ngạc nhiên: "Vì sao Cố gia thu mua gạo nếp lẽ nào Vương đại nhân không biết sao?"

Cố Lang Hoa giống như là đang nhìn một kẻ ngu, trong con ngươi trong suốt tràn đầy thất vọng và chán ghét không thể bỏ qua, giống như là một vị cấp trên đang trách cứ một cấp dưới ngu xuẩn.

Vương Kỳ Chấn cũng không nhịn được nữa, liền muốn tiến lên đem Cố Lang Hoa bóp chết ở chỗ này.

Mẫn Hoài tiến lên phía trước một bước đem Cố Lang Hoa che ở phía sau, lớn tiếng trách cứ: "Vương Kỳ Chấn, ngươi muốn làm gì với một đứa bé?"

Lần thứ hai, đây đã là lần thứ hai, danh tiếng ăn hϊếp trẻ con của hắn bị áp chế xuống.

Mà Cố Lang Hoa đường hoàng núp dưới cánh chim của Mẫn Hoài, binh mã mà Mẫn Hoài mang tới cũng đem hai người bao vây lại, trừ khi hắn muốn gϊếŧ Mẫn Hoài, nếu không đừng nghĩ động đến một sợ Lưng tơ của Cố Lang Hoa.

Nước cờ thua, trong lúc vô tình, hắn lại đi một nước cờ thua. Được copy tại || tru mtruyen.c om ||

Vương Kỳ Chấn đứng ở tại chỗ tức giận đến run người.

Vương Nhân Trí không có bị làm cho tức giận, hắn biết bắt được phản tặc mới là một chuyện quan trọng.

Mấy người tiếp tục đi vào bên trong thôn trang.

Quan binh ngăn cản càng ngày càng nhiều bách tính, dân chúng bắt đầu khó chịu, âm thanh nghị luận của bọn họ càng lúc càng lớn, ban đầu là lòng người thành Trấn Giang trở nên hoang mang, bỗng nhiên nhiều thêm bầu không khí máu tanh xơ xác tiêu điều.

Lúc này, bỗng nhiên có một tiếng hát trong trẻo truyền ra từ trong thôn trang.

"Ngày rãnh rỗi ở trong núi vì sao giống như lại rất tốt. Thời gian lúc ngủ muộn hay là dậy sớm. Cây cỏ mềm mại trong núi tưởng rằng là quần áo. Cơm chay tùng bách tùy thời ăn no."

Mọi người ngừng nói chuyện, nhìn về phía phương hướng phát ra tiếng hát.

"Ngày xưa lúc tu hành. Vội vội vàng vàng mà sống chết. Hôm nay nhìn thấy hình ảnh này. Chuyện sống chết thật tầm thường. Thấy hắn sống. Thấy ngươi chết. Ngược lại mình cũng như vậy."

Thần sắc khó chịu trên mặt mọi người bắt đầu dần dần rút đi, có người còn để hai tay chắp vào tạo thành hình chữ thập bắt đầu niệm: "A di đà phật."

Trên mặt quan binh đang tra hỏi dường như cũng ít đi một chút lệ khí.

"Là Duy Nạp, là Duy Nạp trong chùa đang hát."

Mọi người đều nghe ra được, đây chính là Duy Nạp đang hát Phật Khúc, Duy Nạp ở trong núi sâu tu hành, chỉ có dân chúng cần cù làm việc đồng áng đi sớm về trễ mới có thể gặp được Duy Nạp ở trong núi sâu, nghe hắn hát một bài Phật Khúc, nghe được Phật Khúc, dương như cả thể xác và tinh thần đều được lễ rửa tội gột rửa, ba nghìn phiền muộn ngay lập tức biến mất.

Mặc kệ là quan to hiển quý hay là con cháu vương tôn quý tộc, muốn mới Duy Nạp về hát Phật Khúc đều phải xem tu hành của bản thân.

Chẳng ai nghĩ tới sẽ nghe được Phật Khúc ở thôn trang của Cố gia.

Xung quanh chậm rãi yên tĩnh lại.

Âm thanh của Duy Nạp vang tận mây xanh, "Xuân tới xuân đi xuân hồi xuân. Nóng lạnh quanh năm đến nhiều lần. Tháng sinh tháng hết tháng còn sang tháng mới. Người lại bị già đi. Chỉ thấy ánh trăng nghìn tuổi trước sân. Sinh trưởng mãi trường tồn. Người trăm năm không gặp bố mẹ. Đến cuối vẫn chỉ là hạt bụi chốn hồng trần."

Tất cả mọi người dừng lại các động tác, đều đang lẳng lặng lắng nghe, rất sợ bỏ qua mỗi một chữ.

Hát đi, hát đi, cứ như vậy hát tiếp nữa là được rồi.

Nơi này tiếp tục trở nên yên tĩnh, tất cả mọi thứ đều ném lại.

Ban đầu Vương Kỳ Chấn còn muốn tức giận mắng thuộc hạ, nghe được âm thanh kỳ ảo như thế bỗng nhiên không há miệng nổi. Hắn cũng không tin Phật, nói cái gì mà nhân quả báo ứng đều là trò lừa gạt người, mà khi trên mặt tất cả mọi người đều xuất hiện thần sắc cung kính trang nghiêm, hắn bỗng nhiên cảm thấy loại lực lượng mạnh mẽ được truyền thừa xuống từ thời cổ chí kim này làm cho hắn kính nể.

"Mười bài văn chương khen không đầy đủ. Dường như họ càng đoan chính thì càng khó có bạn bè. Cao thấp tự có thần linh phù hộ. Ngày đêm tranh giành sẽ không được chúng thánh ưu du. Người tốt là đã biết thấu hiểu đau tiếc quốc gia. công việc nhiều thì cần phải có nhiều người làm. Vi tăng tiến lên khuyên đệ tử lắng nghe. Chờ một mạch trang nghiêm liền bắt đầu nghỉ ngơi."

Bắt đầu có người truyền nhau hát theo, ngay ngắn có trật tự, giống như đang làm một lễ cúng bái.

Lúc tiếng hát hơi dừng lại, mọi người liền đi về phía trước vài bước, cuối cùng cũng thấy được nơi phát ra tiếng hát.

Một tăng nhân ăn mặc áo sa y màu xanh, ống tay áo và ống quần vén lên thật cao, qua lại liên tục ở vài cái nồi lớn và trong đất bùn, mấy người bách tính ăn mặc bình thường cũng tham gia vào trong đó.

Dưới sự hướng dẫn của tăng nhân mọi người cùng ca hát, tiếp tục công việc trong tay, trên mặt của tất cả mọi người đều là dáng vẻ tươi cười vui sướиɠ.

Mẫn Hoài bị tất cả những thứ trước mắt làm cho rung động.

Từ trong cái nồi nóng hổi tràn nhiệt khí giống như nhảy múa trước mắt của hắn. Người đời đều bị lợi ích làm cho đầu óc mê muội, lại tìm thấy một chốn bồng lai hiếm thấy ở chỗ này. Mẫn Hoài giật giật môi, nghĩ muốn lên tiếng nhưng lại không nói ra được, ông không biết mình muốn nói gì, cũng không biết mình nên làm gì, chỉ là để cho nước mắt làm tầm mắt trở nên mơ hồ.

Nhưng là bây giờ, ông biết vị hòa thượng kia đang làm cái gì, biết Cố Lang Hoa đang làm cái gì, toàn bộ Cố gia, và tất cả lê dân bách tính Trấn Giang đang làm cái gì.

Để cho ông nhìn thêm một hồi nữa, nhìn thêm một hồi nữa, sau đó ông sẽ công bố bí mật này.

Lúc mọi người còn đang kinh ngạc, có người đi ra từ trong đám người, Lang Hoa quay người nhìn sang, thân ảnh cao lớn của người nọ đem ánh nắng che đi, nàng phải cố hết sức để nhìn rõ được ngũ quan của người kia, bỗng nhiên giữa lúc đó thân thể lại bay lên cao, chờ đến khi nàng phản ứng kịp thì đã bị người kia nâng cao lên trên đỉnh đầu, "Bây giờ các ngươi đã biết Cố gia đang làm cái gì đi?"