Lục Tĩnh đột nhiên cảm thấy trong lòng rất không thoải mái, khi nàng sáu tuổi trong nhà đã mời nữ tiên sinh, mỗi ngày đọc sách học chữ, học tập quy tắc lễ nghĩa, may vá thêu thùa, nhất cử nhất động đều là đã suy nghĩ kĩ càng, hết sức bảo đảm chỗ nào cũng khéo léo, như vậy mới có thể có được thanh danh tốt ở Trấn Giang, như vậy tới tuổi mai mối, mới có nhiều người tới cửa làm mai, sau khi mẫu thân từ chối mấy lần hôn sự, nàng liền trở nên đầy quyền thế, bất luận đi tới đâu cũng đều là được mọi người tôn kính yêu thích. Cố Lang Hoa trước đây cũng chỉ là giống cái đuôi ở sau lưng nàng mà thôi.
Giờ Cố Lang Hoa lại sai bảo nàng.
Dưới trăm mắt dõi theo bảo nàng đi viết thay? Dựa vào cái gì? Cái này có khác gì làm nhục nàng?
Lục Tĩnh cảm thấy tất cả lông tơ trên người mình đều muốn bốc cháy.
Trên mặt Lục Nhị thái thái không nén được giận, “Trở thành bộ dạng gì, một đứa bé gái ở giữa bao nhiêu nam tử như thế, luận cái gì phương thuốc... đúng là... không ra thể thống gì.” Cố Lang Hoa đừng cho rằng nắm thóp được Vương Gia, là có thể muốn làm gì thì làm, cứ coi như nàng ta là trẻ con, chỉ cần sai sót về lễ nghi, bà ấy vẫn là có thể dạy dỗ nàng ta.
Lúc này tất cả mọi người trong đại điện đều chú ý tới mẹ con Lục Gia và Vương Kỳ Chấn.
Lục Nhị thái thái lạnh lùng nói: “Lang Hoa, xuống đây,” Nói rồi nhìn về phía Cố Tam thái thái, “Nam nữ bảy tuổi không ngồi cùng chỗ, Lang Hoa đã tám tuổi, bà cũng theo nó làm bừa sao? Mặt mũi của Cố Gia đặt ở đâu? Còn tiếp tục như vậy, không cần đợi phản quân đánh vào thành Trấn Giang, Cố Gia các người đã bại rồi.”
Cố Tam thái thái vốn ôm tâm tư dựa thế Lục Gia và Vương Gia, giờ thấy Lục Nhị thái thái miệng hùm gan sứa như vậy, trong đầu trống rỗng, liền muốn thuận theo lời của Lục Nhị thái thái đi làm.
Các lang trung vừa nghe một tờ phương thuốc, đang cảm thấy say sưa hứng thú, nghe thấy lời này đều ào ào mở miệng ngăn cản.
“Đây là pháp dụ của Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai, Cố đại tiểu thư phụng mệnh phật tổ truyền bá phương thuôc, là muốn cứu bách tính Trấn Giang chúng ta qua cơn nước lửa.”
Vương Kỳ Chấn lại vênh mặt lên, bộ dạng hung thần ác sát, “Đây là việc nhà của Cố Gia, ai dám nhúng tay vào.”
Không biết là ai đã nhận ra Vương Kỳ Chấn.
“Suỵt suỵt, vị đó là Vương đại nhân, phụ thân ông ấy sắp nhậm chức Tri Phủ Trấn Giang rồi.”
Quan cao bậc một ép chết người, càng huống hồ là Tri Phủ Trấn Giang.
Đại điện đột nhiên yên tĩnh lại, Vương Kỳ Chấn rất hài lòng kết quả này, Lục Tĩnh cũng ngẩng cao đầu.
“A di đà phật,” Phương trượng hòa thượng Miếu Dược Vương đi xuống tòa liên hoa, “Mấy vị nếu là đến nghe phật pháp, nguyện góp một phần sức mọn, tiểu miếu đương nhiên hoan nghênh, nếu không phải như vậy thì mời về đi!”
“Tri Khách Tăng, tiễn các vị thí chủ xuống núi.”
Vương Kỳ Chấn nghe thấy lời này, gân xanh trên trán đột nhiên nổi ra, nếu không phải bổn triều cực kì tôn sùng phật giáo, ông ta lập tức lệnh người đốt ngôi Miếu Dược Vương này.
Nhưng dù là vậy, ông ta cũng không thể đi như vậy, việc này truyền ra ngoài để người ta biết, ông ta lại thua một đứa bé gái và một con lừa đầu trọc, mặt mũi của ông ta biết đặt vào đâu?
Vương Kỳ Chấn đang chuẩn bị lên trước, cổ tay lại bị người ta kéo lại, Vương Kỳ Chấn quay người nhìn thấy Lục Anh.
Lục Anh nháy mắt, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, “Cữu cữu, người tới đây là muốn làm gì?” Nói rồi nhìn về phía võ tăng đã tập trung lại, “Người không thể thật sự muốn xung đột với tăng nhân ở đây chứ?”
Lục Tĩnh dựng lông mày lên, “Ta thấy cháu cũng là bị Cố Lang Hoa đó mê hoặc tâm trí, đến giờ còn giúp nó nói chuyện.”
Lục Anh không cầm được nhìn về phía Cố Lang Hoa trong đại điện.
Dáng vẻ yêu kiều nhẹ nhàng vừa nãy, thật sự khiến người ta khó quên.
Nhưng hắn không phải loại người vì ai có thể không màng tất cả, hắn lại vui lòng khiến việc này trở thành trò cười của Vương Kỳ Chấn và Lục Nhị thái thái, nhưng trước tiên là đừng ảnh hưởng danh tiếng và kế hoạch của hắn.
“Ba chữ 《Miếu Dược Vương》 là Viên Thông Sư đề ra, phương trượng ở đây và Viên Thông Sư khá có nguồn gốc.” Viên Thông Sư thường vào cung giải kinh cho Thái Hậu nương nương, nếu Vương Kỳ Chấn không muốn việc này truyền tới tai Thái Hậu nương nương, ông ấy nên chấm dứt sự việc ở đây.
“Lại nói cữu cữu muốn ở lại giữ Trấn Giang, Cố Lang Hoa truyền bá phương thuốc có thể ổn định nhân tâm trước trận, đó không phải rất tốt sao?”
Trong mắt Lục Tĩnh muốn phun ra lửa.
Nói cho cùng đều là vì Cố Lang Hoa.
Lục Tĩnh cắn chặt răng, “Cô ta bảo ta... Nàng ta bảo ta ghi phương thuốc... ”
Ánh mắt Lục Anh rơi lên người Mẫn Giang Thần bên cạnh Cố Lang Hoa, “Danh tiếng của đại tiểu thư Mẫn Gia so với trưởng tỉ thế nào? nàng không phải đang ghi phương thuốc sao?”
Lục Tĩnh nhìn qua, Mẫn Giang Thần quả nhiên nâng bút đang viết trên trường án.
Đúng thế, có Mẫn Giang Thần ở đó, Cố Lang Hoa vì sao còn muốn dùng nàng ghi chép.
Lại nghĩ kĩ lại, Lục Tĩnh đột nhiên hiểu ra, Cố Lang Hoa sớm biết nàng sẽ không đồng ý, mẫu thân vì vậy sẽ tức giận, cữu cữu sẽ đứng ra bảo vệ nàng, sau đó phương trượng hòa thượng sẽ đuổi họ ra ngoài.
Họ đều bị Cố Lang Hoa lừa rồi.
Lục Tĩnh căm hận nói: “Giả thần lộng quỷ như vậy không sợ báo ứng.”
Cố Lang Hoa đang ngồi trên tòa liên hoa lại cười lên, một đôi mắt trong veo như nước rõ ràng đang truyền một thông tin cho nàng: Cố Lang Hoa nàng không sợ gì cả.
“Đi thôi!” Lục Nhị thái thái đột nhiên nói, “Đệ đệ con nói đúng.”
Còn gây nữa, người không còn mặt mũi nào chỉ có thể là họ.
Lục Tĩnh vội tới đạp cả vào chân, chỉ là Lục Nhị thái thái đi về phía trước, nàng lại không thể ở lại thêm, chỉ đành cắn răng đuổi theo mẫu thân.
Vương Kỳ Chấn lộ ra biểu cảm nham hiểm, “Lát nữa ta phải khiến nàng ta phải ân hận.” Nói xong cũng đưa người trở về.
Lục Anh vốn nên đuổi theo, nhưng hắn lại dừng chân để nhìn Cố Lang Hoa.
Một đứa bé tám tuổi không thể đọc ra nhiều phương thuốc như thế, nhưng bảo hắn tin Bồ Tát sống lại, Lục Anh lắc lắc đầu, hắn cũng không phải kẻ ngốc như thế.
Cố Lang Hoa thật sự đã đi một nước cờ hay.
Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai, bạt chúng sinh khổ, chữa chúng sinh bệnh, mượn pháp hiệu của ngài truyền bá phương thuốc là tốt nhất, hơn nữa Giang Chiết lại sắp bùng nổ chiến tranh, trong thời khắc lòng người hoảng loạn, nếu phật tổ hiển linh, vậy thì có nghĩa là ít nhất Trấn Giang có thể vượt qua ải khó này, lòng người được an ủi, sẽ bớt nổi loạn dân, cho nên phương trượng hòa thượng của Miếu Dược Vương mới có thể ủng hộ Cố Lang Hoa như vậy.
Vì đây thật sự là một việc tốt từ bi.
Cho nên ông ấy có thể không nhịn được khen ngợi Cố Lang Hoa thông minh, cứ coi như tất cả đều là giả, nàng cũng trở thành thật.
...
Mẫn Giang Thần càng viết càng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nàng còn cho rằng Lang Hoa đọc hai tờ đơn thuốc sẽ dừng lại, ai ngờ Lang Hoa không có một chút nào muốn dừng lại.
Nếu nói nàng trước đây còn có nghi hoặc trong lòng, cho rằng là Cố lão thái thái tìm y thư để Lang Hoa đọc thuộc, nhưng giờ nàng thật sự tin Lang Hoa là được Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai điểm hóa. Vì những thứ Lang Hoa đọc này, căn bản không phải trên một cuốn y thư có, đừng nói ở Trấn Giang, cứ coi như là ở kinh thành, e là cũng không thu thập đủ hết những y thư này!
Lang Hoa dừng lại, Mẫn Giang Thần cũng được thở phào một hơi, nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy phía không xa có một thiếu niên đang đứng, trường thân ngọc lập, con ngươi đen lánh sâu sắc, yên lặng nhìn Lang Hoa.
Trong lòng Mẫn Giang Thần khẽ run, là Lục Anh, nàng lập tức kéo tay Lang Hoa, “Lang Hoa, Lục tam công tử ở đó, hình như có lời muốn nói với muội.”
Lang Hoa gật gật đầu, “Không cần lo cho hắn.” Lục Anh có thể nói gì? Khuyên đi Vương Kỳ Chấn là nghĩ cho đại cục, so với việc rời đi chán nản của Vương Kỳ Chấn, nàng đương nhiên càng thích xem các võ tăng thể hiện thân thủ hơn, để Vương lão gia biết, Vương Gia còn chưa thể một tay che trời ở Trấn Giang.
Lang Hoa gọi Tiêu ma ma tới, “Bảo Lục Tam Gia đi đi!”
Hắn đi rồi, nàng mới dễ làm việc.
Tiêu ma ma ứng một tiếng, quay người đi nói cho Lục Anh.
Lục Anh không hề bất ngờ, chỉ là có chút thất vọng.
Vừa nãy Cố Lang Hoa nhìn tới một cái, đã biểu lộ vài phần bất mãn với hắn, là oán hận hắn điều hòa từ trong! Hay là nhìn ra tính toán của hắn. Khi cần thiết hắn phải đứng bên cạnh mẹ cả, trông như là đang suy nghĩ cho mẹ cả, đây chính là chỗ bi ai nhất của con vợ lẽ.
Cố Lang Hoa đã nói ra, hắn lại không thể không đi, Lục Anh gật gật đầu, “Bảo vệ tiểu thư nhà ngươi, bảo nàng cẩn thận hơn chút.” Quay người đuổi theo Vương Kỳ Chấn.
Không có đám người Vương Kỳ Chấn, Miếu Dược Vương đã khôi phục lại sự yên tĩnh và an lành của phật môn tịnh địa.
Chỉ có thanh âm non nớt của bé gái vang lên trong đại điện.
Lang Hoa vừa đọc vừa chú ý động tĩnh xung quanh, có lẽ trong thời gian một chén trà, ánh mắt đã nhìn khắp mọi nơi, có người thò đầu nhìn vào trong đại điện.
Cá mắc câu rồi.
Lang Hoa hơi hơi cười, đột nhiên đổi chương trình, “Đóa thê nha, an gia lư, khả thiết thích, a phi dũng... ”
Người đó lập tức bước ra từ trong góc, tóc tai rối loạn, khuôn mặt bẩn thỉu, miệng há lớn, thần tình kinh ngạc.
Lang Hoa đứng lên, thu lưới.