Lâm Tú San mới thoáng thấy Vương Nhuệ thì phát hiện người anh vẹo sang một bên. Cô không biết do anh mệt quá nên choáng ngất, hay là bị làm sao. Cô tò mò muốn nhìn rõ, nhưng ô cửa có Vương Nhuệ ngày càng đi xa, cô không nhìn được gì cả.
Bên này Vương Nhuệ đứng thẳng dậy ngó ra cửa sổ sau giây phút buồn bực thì đoàn tàu Lâm Tú San đang ngồi đã chuồn mất như một con rắn. Anh không hiểu vì sao tàu chậm lại biến mất nhanh như thế!
Cuối cùng anh cũng ngộ ra, anh không nên coi con tàu như phong cảnh ngoài ô cửa, vì phong cảnh là vật cố định, còn đoàn tàu thì luôn chuyển động. Hai đoàn tàu chậm đi ngược chiều nhau, giây phút chúng giao nhau, tàu chậm sẽ trở thành tàu cao tốc.
Thời khắc họ gặp gỡ, đồng thời cũng là lúc họ đang ngồi trên chuyến tàu cao tốc.
Mặt trăng như chuyến tàu độc hành trên bầu trời cao kia, nó đã chạy đến giữa trời. Không biết con tàu đó đang chở gì bên trong, là Hằng Nga, Ngô Cương hay cây hoa quế?
Đoàn tàu ấy luôn khởi hành trong đêm tối, và đích đến của nó cũng luôn là bình minh.
HẾT