Chương 9

Lữ Trạch như nhìn thấy hi vọng lại như tuyệt vọng, hắn nhìn thấy Tả Duê Niên hiện tại cảm thấy mọi việc đều chưa xảy ra, hắn vẫn có thể cho y một cuộc sống bình an, nhưng hắn cũng nghĩ đến Tả Duệ Niên của kiếp trước, nhớ đến cái chết của y, cũng nhớ đến ước nguyện cuối cùng của y, hắn có thể bị hận ý cùng tuyệt vọng đè ép đến chết.

Tả Duệ Niên say không phân biệt được thật giả, cũng không biết mình lại lén đến chỗ của Lữ Trạch, nhưng y vẫn biết được Lữ Trạch đang khóc, Lữ Trạch khóc lòng y cũng đau.

Tả Duệ Niên nghĩ đây là mơ, bởi vì Lữ Trạch sẽ không bao giờ khóc trước mặt y, Lữ Trạch ương ngạnh luôn cùng y đối đầu tuyệt đối sẽ không khóc trước mặt y. Có lẽ, y đã ép hắn đến nỗi trong mơ Lữ Trạch cũng phải khóc để phản đối y.

Tại sao lại như vậy? Là y không tốt chỗ nào, là y xấu đến người người chê trách hay nhân phẩm của y kém cỏi đến người người thóa mạ… đều không phải. Bởi vì y sinh ra đã là nam nhân, mà Lữ Trạch… hắn rất căm ghét cùng nam nhân kết thân, cho nên y có cố gắng cỡ nào, tốt đẹp ra sao thì Lữ Trạch cũng sẽ không thích y. Mãi mãi cũng không. Ngay từ đầu đã là chuyện không thể nào…

Tả Duệ Niên cảm thấy mối hôn sự này thật khiến người phiền lòng. Y bước chân loạng choạng, trong lòng như bị kim đâm, từng bước hướng về phía Lữ Trạch. Thôi thôi, vẫn là một mình y chịu đựng là được…

Gương mặt Tả Duệ Niên vốn trắng nõn, nay bị rượu nhiễm hồng xuân sắc lại càng thêm hoặc nhân tâm hồn, cũng mất đi vài phần tiên khí hòa mình vào thế tục. Lữ Trạch chưa từng nhìn thấy Tả Duệ Niên như vậy, mi mắt hàm tình, sóng nước lưu chuyển, Tả Duệ Niên hiện tại không mang lạnh lùng, cũng không có nản lòng thoái chí, chỉ có nhu tình như nước, ôn nhu mỹ lệ.

Lữ Trạch nhìn ngây người, như là mưa xuân nặng nề rơi trên cành lá thô ráp, lại như rơi vào cánh hoa mẫu đơn mềm mại đem lại sự sống cho vạn vật, nhẹ nhàng nhưng lại đem cảnh sắc này khắc sâu vào đáy lòng của Lữ Trạch.

Tả Duệ Niên chỉ đi mấy bước đã tiến đến bên giường của Lữ Trạch đứng trước mặt hắn, rượu hoa mai thoảng qua chớp mũi Lữ Trạch ngày càng nồng, ngày càng say lòng người.

Ánh trăng mơ màng chiếu vào phòng, Tả Duệ Niên đưa tay nâng lên mặt của Lữ Trạch, bàn tay của y nóng ấm khiến hắn an tâm, y hiện tại còn sống, họ vẫn chưa đi đến bước đường kia, y không có đau khổ, không có đối hắn thất vọng, cũng không nghĩ không muốn thấy hắn, y vẫn ở đây, vẫn đang ở trước mắt hắn chưa từng rời đi. Hắn tham lam hít thở hương rượu từ tay Tả Duệ Niên truyền đến, nước mắt lại không tự chủ rơi xuống ướt đẫm hai tay Tả Duệ Niên, đây là sự vui sướиɠ khi mất mà tìm lại được.

Tả Duệ Niên thấy hắn lại khóc liền luống cuống dùng tay triệt tiêu nước mắt tên mặt hắn, cả giọng nói cũng hoảng hốt: “Đừng khóc… A Trạch đừng khóc, ca ca mua đường cho ngươi được không… ca ca dẫn ngươi xuất cung đi chơi có được không… đừng khóc A Trạch…”

Tả Duệ Niên say không phân biệt được hiện thực cùng mộng, y giống như dỗ hài tử, từng tiếng từng tiếng tưởng hống Lữ Trạch vui vẻ để hắn đừng khóc.

Y dùng những việc mà Lữ Trạch sớm đã quên mất đến dỗ hắn, giống như khi hai người còn nhỏ, không có phiền muộn cũng không có mâu thuẫn, thiên chân làm bạn ở bên nhau.

Lữ Trạch chợt nhận ra, những việc mà hắn sớm đã quên Tả Duệ Niên vẫn luôn nhớ kỹ trong lòng, y đã đem tất cả đè nén xuống đáy lòng, không muốn bản thân hèn mọn lôi kéo Lữ Trạch, không muốn dây dưa với bất kỳ ai, chỉ nghĩ một mình y nhớ là đủ rồi.

Lữ Trạch nhớ đến lần đầu tiên hắn gặp Tả Duệ Niên, cũng là ngày xuân tháng ba tươi đẹp, hồng y nam hài như thực như ảo tiến vào cuộc sống của Lữ Trạch, là ca ca vẫn luôn chọc cho hắn tức giận rồi lại lén lút mang hắn ra khỏi cung cấm du ngoạn, là thần tiên tỷ tỷ ôn nhu kiên cường khiến hắn vừa gặp tâm động không thôi.

Lúc đó, Lữ Trach còn nói: “Ca ca, sau này ta nhất định sẽ cưới ngươi làm vợ, suốt đời này cũng chỉ có một mình ngươi, ta nhất định sẽ cho ca ca cuộc sống an nhàn vô lo vô nghĩ.”

Hắn đã quên lời hứa lúc ban đầu, hắn có thể dùng lý do đồng ngôn vô kỵ để chối bỏ lỗi lầm của mình, nhưng Tả Duệ niên vẫn sẽ nhớ lời hứa đó đến cuối đời.

Lữ Trạch đau lòng ôm lấy Tả Duệ Niên kéo y vào lòng, tay siết chặt eo của y như sợ y sẽ lại lần nữa biến mất trước mắt hắn, hắn sợ hắn yếu đuối vô năng sẽ khiến y càng thêm khổ sở, hắn phải cường đại hơn nữa, hắn phải bảo hộ được người này, nhất định sẽ khiến y vui vui vẻ vẻ sống đến cuối cùng. Không chỉ là đời này kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp hắn đều muốn ở bên cạnh Tả Duệ Niên, đều muốn bảo hộ hắn vui vẻ bình an trải qua từng kiếp.

Hắn vùi mặt trong l*иg ngực của Tả Duệ Niên, hô hấp của y vì lo lắng cùng men say có chút rối loạn, tim đập rất nhanh, trên người đều là rượu hương. Lữ Trạch hít sâu một hơi, hương hoa mai tràn ngập lục phủ ngũ tạng, nhẹ nhàng phủ kín cả tâm của Lữ Trạch.