Chương 8

29

Thấy tôi đã cương quyết c.h.ế.t không cứu, mẹ lộ ra vẻ mặt trông rất hung dữ.

"Nếu biết mày nhẫn tâm như vậy, tao đã bóp chết mày lúc mới sinh ra rồi."

Tôi cười lớn.

"Các người vậy mà muốn âm thầm gϊếŧ luôn tôi! Chỉ là ý trời trêu người nên không có thời gian thôi."

Khuôn mặt của bố dần thay đổi.

"Viên Viên, mày đang nói bậy cái gì đó?"

Tôi không có.

Thời điểm tôi mới sinh ra, tôi đã bị bệnh phổi rất nặng và cần nhiều tiền để chữa trị.

Mẹ vô cảm nhìn tôi.

Giống như nhìn vào một thứ phế vật.

Bà đến từ một ngọn núi rất nghèo khổ.

Trong quá khứ, một số bé gái được sinh ra trong thôn và tất cả chúng đều bị bố mẹ vứt bỏ.

Mẹ nói với bố:

“Nuôi con đang bệnh nặng chính là thêm một gánh nặng, không cần giữ làm gì.”

Bố rất thích nhan sắc của vợ mình nên luôn nghe theo lời bà.

Ngay khi bố định từ bỏ việc chữa trị và bế tôi vào nhà vệ sinh để xả nước, điện thoại đột nhiên reo lên.

Văn phòng phá dỡ nhà đã gọi đến.

Bên kia tuyên bố rằng, nếu có thêm nhiều người trong gia đình thì sẽ được thêm một ngôi nhà mới.

Mẹ tôi liền bảo:

“Vậy thì giữ nó lại đi! Chờ nhà đến tay, bệnh nặng quá thì nó sẽ c.h.ế.t thôi!”

Trong khi họ đang bình tĩnh quyết định thời khắc sinh tử của tôi, cách vách có một người phụ nữ ở sau nghe lén tất cả.

Bố ôm tôi, tay như cầm củ khoai nóng hổi, nhất thời không biết xử trí thế nào.

Cô ta là góa phụ, gia đình rất nghèo, vì thế cô ta muốn tìm một cặp bố mẹ giàu có cho đứa con gái mới sinh của mình.

Lợi dụng đêm tối gió lớn, người phụ nữ đó đã bí mật tráo tôi và Tiểu Tử.

Sau đấy, cô ta đặt tôi vào một cái giỏ nhỏ và ném tôi xuống sông, để tôi tự sinh tự diệt.

May mắn thay, tôi đã gặp bố nuôi của mình.

Ông ấy đã mời một chuyên gia về y học để cứu tôi đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc.

Kể từ đó, Tiểu Tử và tôi cùng bước vào một hành trình dài với vận mệnh khác nhau.

Khi tỉnh dậy sau giấc ngủ ngon lành, bố liền phát hiện ra đứa con gái ốm yếu của mình đã biến thành một bé gái khỏe mạnh, ông không biết nên vui hay buồn!

Mẹ tôi thì vẫn bình tĩnh chỉ đạo.

Trước tiên là đem Tiểu Tử về nuôi nấng, sau khi nhận được nhà thì sẽ tìm lý do gửi cô ta vào cô nhi viện.

Nhưng không ngờ Tiểu Tử lại rất may mắn.

Khi còn trẻ, cô ta đã được người khác trọng dụng, cho tham gia vào buổi quay quảng cáo đầu tiên trong đời.

Bố mẹ nhanh chóng bắt đầu kinh doanh nho nhỏ với thù lao từ quảng cáo và tích lũy tài sản từ từ.

Họ càng lúc càng cảm thấy Tiểu Tử là một ngôi sao may mắn, quyết định chăm sóc cô ta như một báu vật.

Đó là một khoản đầu tư dài hạn!

Cho đến một ngày, người thân vốn có bất hòa với bố phát hiện ra rằng, Tiểu Tử không phải là con gái ruột của bọn họ.

Người đàn ông nọ tuyên bố, sẽ đến nhà đang được thờ tổ tiên để vạch trần sự gian dối của bố tôi và đuổi ông ra khỏi nhà.

Bố phải cho người đàn ông đó xem giấy khai sinh để chứng minh.

Người ta xác nhận rằng, người mẹ đã sinh ra một bé gái, chẳng qua là ôm sai con mà thôi.

Để xoa dịu dư luận, họ đã đăng thông báo mất tích vờ như muốn tìm lại con ruột.

Nhưng rất lâu không thấy kết quả gì.

Họ cho rằng tôi bị bệnh nặng khó qua khỏi, khẳng định chắc nịch đứa trẻ đã sớm ra đi.

Không ngờ, sau gần mười tám năm, có người tiết lộ một thông tin rằng tôi vẫn còn sống.

Bố mẹ đã có tính toán, biến Tiểu Tử trở thành một đại minh tinh.

Hai người họ không muốn lúc Tiểu Tử phất lên sẽ bị dân chúng mắng mỏ, vì đã vứt bỏ con gái ruột.

Lúc này họ mới đến nhà bố nuôi tìm tôi.

30

Thấy tôi biết hết sự thật, bố mẹ không còn giữ được bình tĩnh nữa.

Bố nói: "Mang mày đến thế giới này là tiện cho mày thích nghi cuộc sống. Mày đã cống hiến được gì cho ông già này?”

Mẹ cũng nói: “Đừng tưởng rằng leo lên gia đình nhà họ Lăng liền vô lo vô nghĩ. Chúng ta chỉ là tiểu thương, khả năng trèo cao quả thật không nổi. Nếu mày thông minh, hãy làm gì đó khiến Tiểu Tử trở lại, để con bé làm chỗ dựa cho mày."

Ha ha ha!

Thật buồn cười.

Tôi có ba người anh xem như báu vật nên không cần thêm người bảo vệ nữa đâu.

Thấy tôi từ chối, bố mẹ liền trút giận lên người Tiểu Tử.

"Ngay cả mày cũng vậy, bọn tao chi nhiều tiền vào mày thật vô ích, đúng là nuôi phải con lợn ngu, chỉ biết hủy hoại tương lai của mình mà thôi.”

Sắc mặt Tiểu Tử tái nhợt vô cùng.

Tôi trao cho cô ta một cái nhìn thương hại.

"Đôi khi, bản chất con người thực sự rất ích kỷ."

"Mày đã thấy bản chất thật của họ chưa? Tiền còn không thể kiếm được, bản thân mày cũng chỉ đáng bị vứt bỏ như tao thôi."

"Tôi khuyên cô đừng quá ngây thơ ngu ngốc nữa, bị bọn buôn người bán đi, lại còn giúp người khác đếm tiền."

Cho rằng Tiểu Tử có máu của kẻ bắt nạt trong tay, thậm chí đã từng cố gắng xúc phạm sự trong trắng của tôi. Cho nên tôi chẳng ngại đ.â.m thêm vài n.h.á.t vào tim cô ta.

Làm ly gián mọi thứ rồi tự do nảy mầm ở giữa bọn họ.

Môi Tiểu Tử run run.

Dù có đần độn thế nào thì cô ta vẫn hiểu.

Cái gọi là tình yêu của bố mẹ, đều dựa trên việc cô ta có thể kiếm tiền cho họ.

Một khi mất đi khả năng mang lại lợi ích, cô ta sẽ bị coi như một con bọ gạo đang ăn không ngồi rồi.

Sớm muộn gì cô ta cũng sẽ bị vứt bỏ một cách tàn nhẫn.

Trời dần trở lạnh, công việc kinh doanh của bố trên đà phá sản rồi!

Bầu không khí trong phòng rất ngột ngạt, tôi cảm thấy rằng mình không thể ở đó thêm một giây phút nào nữa, vì vậy tôi đã mở cửa và bước thẳng ra ngoài.

31

Tôi quay về ngôi nhà rộng năm trăm mét vuông mà anh cả đã mua.

Nghe bản nhạc vĩ cầm do anh ba đặc biệt thu âm và tắm trong bồn có kích hoạt bằng giọng nói do anh hai chế tạo.

Trái tim lạnh giá nhanh chóng được sưởi ấm.

Đó không phải là ngày đầu tiên tôi học được kinh nghiệm sống cho mình.

Hồi nhỏ bệnh phổi mãi không khỏi, phải châm cứu rồi uống thuốc, chạy chữa khắp nơi cũng không được.

Tôi thường xuyên quấn lấy anh hai chỉ vì thích đọc sách và nghe kể chuyện.

Cho đến khi trong đầu rỗng tuếch không thể nghĩ được nữa, anh ấy sẽ biến thành một thiếu niên nghiện internet và sưu tầm thêm truyện cho tôi.

Sau khi nghe đọc rất nhiều thứ về con người trên thế giới, tôi bắt đầu tự hỏi về kinh nghiệm sống của chính mình.

Anh hai rất xứng đáng với tên gọi thiên tài công nghệ.

Thông qua các manh mối có được, tôi tìm đến bệnh viện nơi mình đã sinh ra.

Thậm chí tôi đã tìm thấy người phụ nữ đã đánh tráo tôi năm xưa.

Chỉ khi chúng tôi gặp người phụ nữ ấy, cô ta đang thoi thóp trên giường vì bệnh nặng.

Ngay sau khi nói về việc tráo con, tôi đã rời khỏi thế giới hỗn loạn này.

Anh cả đánh anh hai và mắng anh ấy vì đã gây thêm rắc rối cho tôi.

Tôi lắc đầu.

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện nhận người thân.

Chỉ tò mò, tại sao người khác có bố mẹ ruột và anh chị em ruột bên cạnh nuôi dưỡng.

Còn tôi thì chỉ có bố nuôi và ba người anh trai.

Sau khi nghe câu chuyện của người phụ nữ, tôi thấy mình thật may mắn.

Tôi gặp bố nuôi của mình, người đã dành cả đời để làm việc thiện và cứu không ít người.

Còn có ba người anh trai không bao giờ muốn tôi chịu cực khổ, luôn nguyện hái sao, bưng trăng cho em gái của mình.

32

Sau khi tắm xong, tôi phát hiện đèn trong phòng khách tối om.

Bị cắt điện sao?

Ngay khi đang lần mò từng bước, tay sờ vào bức tường, cố gắng lấy nguồn điện dự phòng, tôi nghe thấy một tiếng "bang".

Pháo giấy ở đâu rơi trên tóc.

Ánh đèn sáng ấm áp được bật lên.

Ba người anh trai xuất hiện trước mặt tôi một cách rất bất ngờ.

Phòng khách vừa rồi còn trống trải, giờ đã tràn ngập những món ngon vô cùng xa hoa, còn có cả đống quà chất cao như núi.

Tôi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

"Tại sao các anh lại ở đây?"

Anh cả bình tĩnh nói:

"Viên Viên à, bọn anh làm sao có thể bỏ lỡ sinh nhật của em chứ!"

Anh hai vừa ăn vụng hạt vừa lẩm bẩm:

"Tắm rửa lâu như vậy, chẳng lẽ em rất thích bồn tắm mà anh đã thiết kế sao?"

Tiếng vĩ cầm của người anh ba đúng lúc ngân vang, bắt đầu chơi bản nhạc chúc mừng sinh nhật.

Bố nuôi mãi dành nửa đời trong núi để làm nghề thầy thuốc cứu người cũng đã tới.

Ông ấy bắt mạch cho tôi để biết chắc bệnh phổi cũ đã khỏi hoàn toàn.

Sau đó, ông ấy mới nói với tinh thần rất phấn chấn:

"Hãy để bố xem, liệu con có tiếp thu được chút trí khôn nào từ những gì đã trải qua hay không nhé."

Mắt tôi ươn ướt nhìn ông ấy.

Định luật bảo toàn vật chất đã nói rằng, bất kể sự thay đổi hay quá trình nào xảy ra, tổng chất lượng của nó vẫn không đổi.

Đối với tôi mà nói, nó hoàn toàn như nhau.

Tôi đã từng cho rằng, tuy tình yêu thương gia đình chưa đủ duyên, nhưng số phận đã bù đắp cho mình rất nhiều điều bằng hình thức khác.

Có một người bố nuôi cả đời làm việc thiện và ba người anh trai hết mực yêu thương em gái, nó chính là phước lành lớn nhất trong cuộc đời tôi rồi.