13
Trở về nhà, Tiểu Tử không còn giả vờ là một người chị dịu hiền nữa.
Cô ta lạnh lùng nhìn tôi.
"Tô Viên Viên, mày với anh Lăng là quan hệ gì?"
Sau khi Lăng Đoan đưa tôi đi ngay trước mặt bao nhiêu người, mấy nữ sinh đã tưởng tượng ra hàng ngàn cốt truyện kỳ quặc về nam thần phải lòng vịt con xấu xí.
Họ vừa đố kỵ, vừa ghen tị với tôi.
Nghe được lời mọi người nói, Tiểu Tử càng tức giận hơn.
Cô ta luôn tìm tên bài PR, muốn lăng xê CP của bản thân với Lăng Đoan.
Nào nghĩ đến sẽ có tôi góp mặt.
Tôi cũng bất lực lắm!
Ai biết trong hồ lô của Lăng Đoan bán thuốc gì.
Còn hại tôi suýt tí nữa rớt mặt nạ.
Tiểu Tử không kìm được tức giận, nói lời đe dọa:
"Tránh xa anh ấy ra, bất luận là bố mẹ hay là Lăng Đoan, mày cũng đừng mong tranh đoạt với tao!"
Tôi cười khẩy nhìn cô ta.
"Cô nghĩ ai cũng như mình à, xem rác rưởi như bảo bối sao?”
Không nói đến Lăng Đoan.
Bố mẹ hám lợi như thế này thì có gì mà tranh đoạt.
Tôi nhận lại bọn họ, chỉ để xem bố mẹ ruột sẽ giở trò gì và sẽ lạnh lùng đến mức nào.
Giống như anh hai đã nói, cuộc đời dài như vậy, trải nghiệm nhiều cuộc sống khác nhau, sẽ giúp tăng thêm kiến
thức.
14
Tôi lấy đồ ngủ rồi đi vào phòng tắm.
Phát hiện một thiết bị điều khiển từ xa trên kệ tủ.
Vừa rồi Tiểu Tử ở trong phòng tắm rất lâu.
Kinh nghiệm chắn anti-fan của anh ba cho tôi biết, mọi chuyện có thể không đơn giản như vậy.
Tôi tắt đèn và bật chức năng chụp ảnh của điện thoại.
Một chấm đỏ xuất hiện trên màn hình.
Một nụ cười khinh khỉnh treo trên khóe môi tôi.
Chộp không rõ, muốn chơi bẩn sao?
Tôi nói mọi chuyện với anh hai ngay lập tức.
Anh ấy thao tác trên máy tính một lúc, nhanh chóng tìm thấy hóa đơn mua một chiếc camera mini do Tiểu Hồng gửi cho Tiểu Tử.
Còn có một cuộc trò chuyện khá khó coi.
[Tiểu Hồng này, Viên Viên thật đúng là khinh người quá đáng, nó biết anh Lăng với tôi đã quen nhau từ trước, nhưng lại muốn tranh đoạt.]
Tiểu Hồng lòng đầy căm phẫn.
[Tiểu Tử, tôi ghét nhất mấy con đ.i.ế.m trà xanh cướp anh rể của mình, nhất định phải dạy cho cô ta một bài học.]
Tiểu Tử sử dụng kỹ thuật trà xanh từng bước hướng dẫn.
[Nhưng tôi là thiên kim đường đường chính chính, sao đấu với một đứa con gái nhà quê mưu mô được chứ?]
[Tiểu Tử à, yên tâm đi, nhất định sẽ có biện pháp.]
[Ồ! Cậu không biết sao, Viên Viên mỗi ngày đều ở trong phòng tắm rất lâu, có lẽ là cô ta đang luyện tập cách dụ dỗ đàn ông trước gương đấy.]
Đúng như mong đợi, Tiểu Hồng đã nảy ra một ý tưởng.
[Các tay săn ảnh không phải thích chụp lén nhất sao? Cậu cũng có thể lấy một chiếc camera mini, chụp cảnh cô ta đang tắm.]
Tiểu Tử tỏ vẻ khϊếp sợ.
[Nó không ổn đâu!]
[Cậu quên rồi sao? Hồi trung học, chúng ta đã dùng thủ đoạn này để đối phó với những người chúng ta ghét, cuối cùng mọi chuyện vẫn ổn đấy thôi.]
[Tiểu Hồng, cậu thật thông minh! Tôi có một chiếc váy mới chưa mặc, hôm khác mang cho cậu, nhớ mua máy ảnh nhé!]
Nhìn Tiểu Hồng gửi nhãn dán OK, trên mặt tôi hiện lên một tia chán ghét.
Suýt chút nữa tôi bị livestream đi tắm rồi.
Ở đầu bên kia điện thoại, anh hai tức giận đến mức vũ trụ muốn nổ tung.
"Cái quái gì vậy? Sao bọn họ dám bày trò vấy bẩn sự trong sạch của em gái tôi vậy?”
"Viên Viên, em đừng sợ! Anh hai hiện tại sẽ đi thu thập vậy tư liệu đen về hai người này, cho bọn họ c.h.ế.t sạch."
Tôi vội vàng ngăn cản:
"Yên tâm đi! Hiện tại vẫn chưa gặp chuyện gì, sát thương cũng không đủ lớn, lần này bọn họ không thành công, nhất định còn có chiêu khác.”
Anh hai vẫn vô cùng lo lắng:
"Em mau trở về nhà đi! Anh sẽ trông cửa nẻo, đến con ruồi muốn quậy phá cũng không vào được."
Tôi phì cười.
Tâm trạng buồn bực lập tức tan thành mây khói.
Từ khi còn nhỏ, ba người anh trai đã luôn yêu thương tôi như vậy.
Có một lần, tôi nghịch ngợm rơi từ trên cây xuống, đau đến rơi nước mắt.
Anh cả cõng tôi về nhà, anh ba thì đút đồ ăn vặt vào miệng cho tôi.
Anh hai luôn tự trách mình không chăm sóc tốt cho em gái, về đến nhà ngồi xổm dưới đất khóc, còn khóc to hơn cả tôi.
Sau đó, chỉ cần tôi trèo lên cây, anh ấy sẽ đứng dưới gốc cây, dang tay ra để đỡ lấy tôi bất cứ lúc nào.
Nghĩ đến đây, lòng tôi ấm áp trở lại.
Ngay sau đó, như thể không có chuyện gì xảy ra, tôi ngâm thiết bị điều khiển từ xa vào nước xà phòng cho đến khi camera bên trong bị hỏng.
15
Tiểu Tử từ trong phòng tắm đi ra, tay cầm chiếc điều khiển ướt sũng, sắc mặt âm trầm đến mức có thể chảy ra nước.
Cô ta hẳn đã đoán được, tôi phát hiện camera bí mật.
Đơn giản xé hết nét giả tạo.
"Tô Viên Viên, cô rất có bản lĩnh!"
"Cô cũng vậy!"
Ánh mắt hai bên giao nhau trong không trung, đều có lực sát thương.
Lúc này, bố mẹ tôi từ bên ngoài về.
Tiểu Tử lập tức thay đổi sắc mặt.
Giả vờ yếu đuối bị tôi bắt nạt, không còn miếng sức nằm trên sô pha.
Mẹ nhìn thấy rồi trách mắng tôi:
"Viên Viên, con đã làm gì khiến Tiểu Tử không vui vậy?"
"Tiểu Tử tương lai nhất định là đại minh tinh, đừng chờ đến khi muộn màng mới ôm đùi.”
Tiểu Tử nằm trong lòng mẹ cười đắc thắng với tôi.
Tôi chẳng quan tâm chút nào.
Dù sao thì anh hai cũng sẽ để mắt tới nhất cử nhất động của Tiểu Tử.
Nỏ mạnh hết đà, hãy xem cô ta có thể cứng được bao lâu.
Khi tôi định quay về phòng, bố liền mở lời:
“Viên Viên này, sắp đến sinh nhật lần thứ mười tám của Tiểu Tử với con rồi.”
"Chúng ta chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi khách mời, sẽ mời phó đạo diễn Lý cùng các bạn học đến tham dự."
“Đã biết!”
Tôi rời đi mà không thèm nhìn một cái.
Lòng tôi rối như tơ vò.
Tôi nên giải thích thế nào với anh ba, rằng mình không thể tổ chức sinh nhật cùng họ năm nay.
Nghĩ đến cảnh anh em ném cả núi trang sức, quà cáp đắt tiền vào căn nhà rộng năm trăm mét vuông như “hình phạt nhỏ”, tôi lại thấy xót ví vô cùng.
16
Bố vì muốn khoe khoang, nên đã chọn tổ chức tiệc sinh nhật tại nhà hàng năm sao Như Ý nổi tiếng.
Khi chuẩn bị ra ngoài, ông đã lái chiếc BMW tới cửa.
Mẹ, Tiểu Tử và anh trai dường như đã hẹn trước, cùng nhau ngồi hết chỗ trên xe.
Lâm Truy cười khinh thường:
"Hết chỗ rồi, ghế phụ lái đã đặt chiếc váy đắt tiền mà Tiểu Tử cần thay, cô tự mình bắt taxi đến đó đi!"
Tôi không khó chịu chút nào.
"Cũng được! Nhiều người như vậy nhét vào một chiếc ô tô nhỏ, sợ rằng lượng khí cacbonic quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến chỉ số thông minh của tôi!"
Lâm Truy tức giận đến khóe miệng nhếch lên.
Xét về miệng lưỡi độc địa, anh ta chẳng xứng làm đối thủ của tôi.
Chỉ là một fan não tàn bị trà xanh mê hoặc mà thôi.
Phanh một tiếng.
Tôi đóng sầm cửa lại.
Mẹ tôi thoa quá nhiều axit hyaluronic lên mặt, và suýt nữa bị làm cho bay hết.
Thấy họ hùng hổ bỏ đi, tôi lấy điện thoại ra gọi cho anh trai mình.