Tạ Duy không biết hôm nay Tạ Dư đến đưa đồ cho bạn cùng phòng, chỉ là sau khi kết thúc trực ban gặp được ya tá, cùng nói vài câu sau đó nhắc đến.
Tạ Duy ban đầu cũng phản ứng gì nhiều, chỉ cần em gái không gây chuyện chạy đến bệnh viện khiến hắn mắt mặt thì đến thăm bạn học cũng không phải chuyện gì quan trọng.
Nhìn thấy hắn có vẻ rất mệt mỏi, y tá không khỏi quan tâm nói vài câu: "Bác sĩ Tạ, trực ca đêm anh vẫn phải học cách lười biếng nghỉ ngơi một chút, đừng chịu đựng nó."
Tạ Duy nhịn xuống ngáp, mím môi gật gật đầu: "Cảm ơn cô quan tâm."
"Sau này chuyện trong nhà có bác sĩ Chu cùng anh lo liệu, vậy anh sẽ cảm thấy thoải mái và dễ chịu hơn ."
"Không thể để cô ấy làm việc nhà được." Tạ Duy nhất quán nói như vậy, đây chính là một trong những nguyên nhân khiến Chu Trình Lộ cảm thấy mình được tôn trọng và quan tâm.
Y tá nửa thật nửa giả cảm khái: "Thật hâm mộ tình yêu hai chiều của hai người. Anh làm việc nhà cho cô ấy, cô ấy lo cho em gái thay anh."
Tạ Duy cau mày: "Tạ Dư gây phiền toái cho Trình Lộ?"
Y tá sợ Tạ Dư hiểu lầm, nghĩ tới khuôn mặt lạnh lùng của Chu Trình Lộ lập tức tỉnh táo lại, thu hồi hoa si tâm tình.
"Không có không có, chỉ là bác sĩ Chu tương đối coi trọng. Hôm nay Tạ Dư đến đưa đồ, bác sĩ Chu còn đến gặp."
Không đợi Tạ Duy kịp hỏi thêm gì, tiểu hộ sĩ đã bỏ đi: "Tôi tan làm rồi, phải đi gấp. Bác sĩ Tạ ngày mai gặp."
Hắn đi đến phòng làm việc của Chu Trình Lộ, chỉ có một mình nàng ở đó. Tạ Duy gõ nhẹ hai lần, đứng ở cửa không có đi vào.
"Cậu tan làm rồi sao?"
"Ừm, tôi vừa xong việc, đi nhà ăn chút gì đi. Cậu cũng tan làm đúng không?" Tạ Duy giơ tay nhìn thời gian còn khá lâu mới bắt đầu.
Chu Trình Lộ đem bệnh án cất vào tủ khóa lại, dọn dẹp mặt bàn sau đó thay quần áo.
"Trông cậu rất mệt mỏi, có muốn về sớm một chút nghỉ ngơi không?"
"Tối nay chúng ta đã đồng ý cùng nhau xem phim, tôi đã mua hết vé rồi."
Vé đã được mua từ lâu, Tạ Duy đang rất mong chờ buổi ra mắt bộ phim bom tấn này. Chu Trình Lộ không mấy hứng thú với những bộ phim thương mại chỉ dựa vào hiệu ứng đặc biệt để thu hút khán khán giả, xem thì cũng có thể nhưng nàng không thích đến những buổi ra mắt phim hay những rạp phim nháo nhiệt như vậy.
Nhưng Tạ Duy đã nhắc đến mấy lần, nàng cũng không muốn gây mất hứng. Nếu đã mua vé vậy thì đi thôi.
Tạ Duy gần đây vì để nịnh bợ chủ nhiệm đã chủ động nhận thêm nhiều buổi trực đêm. Chu Trình Lộ khuyên hắn nên vừa phải, không thể ỷ vào tuổi trẻ mà xem nhẹ mọi chuyện.
"Bản thân tôi là bác sĩ, chuyện này sao có thể không hiểu được? Trong lòng tôi biết rõ, nếu không nhịn được nữa, tôi nhất định sẽ báo với chủ nhiệm."
Tạ Duy đều đã nói như, Chu Trình Lộ cũng không thể cứ nhìn chằm chằm vào hắn và cằn nhằn hắn mỗi ngày như một bà già. Nhưng nàng thật sự cảm thấy Tạ Duy có chút ham muốn lợi ích trước mắt, đặc biệt đem sức khỏe của chính mình ra mạo hiểu, điều này rất phi lý.
Rạp chiếu phim nằm ở tầng cao nhất của một trung tâm mua sắm lớn cách bệnh viện không xa. Chu Trình Lộ không có khẩu vị nên họ không đến nhà hàng ăn tối.
"Đây là thịt gà cuộn mà cậu thích, đây là nước cam." Tạ Duy đi đến chuỗi cửa hàng Chu Trình Lộ thường đến, mua đồ ăn cho nàng.
Tạ Duy thực sự đã nỗ lực rất nhiều để có thể hiểu được sở thích của Chu Trình Lộ.
Không biết vì sao, khi Chu Trình Lộ cầm thịt gà cuộn lên đột nhiên nghĩ đến món bì lạnh ngày hôm qua.
Từ Linh Tử và nàng đã ăn qua không ít mỹ thực, các nàng không quan tâm đến giá cả, hương là tiêu chuẩn duy nhất. Nàng thích tương ớt, Từ Linh Tử lại thích bột mì bên trong bì lạnh.
Thấy nàng không nhúc nhích, Tạ Duy uống vài ngụm nước cam, lo lắng nói: "Cậu không muốn ăn? Vậy để tôi đi mua món khác."
Chu Thành Lộ ngăn cản hắn: "Không cần phiền phức, tôi chỉ là đột nhiên nghĩ tới chuyện khác mà thôi."
Sau đó, nàng từ từ xé lớp bọc nhựa trong suốt ra và cắn một miếng nhỏ.
Tạ Duy suy nghĩ một chút, giả vờ tùy ý hỏi: "Nghe nói hôm nay cậu gặp Tiểu Dư?"
Chu Trình Lộ thản nhiên gật đầu: "Em ấy tới đưa quần áo cho bạn cùng phòng, tôi sẵn tiện hỏi em ấy nước sơn hôm qua giặt có sạch không."
Tạ Duy thở phào nhẹ nhõm: "Vẫn là cậu cẩn thận, tôi đều quên mất mấy thứ ngày hôm qua dính trên quần áo con bé."
Đương nhiên, sẽ không thiếu người đến xem buổi ra mắt, phần lớn là những cặp đôi trẻ, ôm nhau hoặc thì thầm thân mật, hoặc cùng nhau ôm một thùng lớn gói bỏng ngô xem phim. Tạ Duy và Chu Trình Lộ từ từ đi cạnh nhau trong đội, tuy bề ngoài rất xứng đôi nhưng họ luôn tạo cho mọi người ấn tượng rằng họ bị ép phải hẹn hò.
So với sự hưng phấn của Tạ Duy, kỳ vọng của Chu Thành Lộ thực ra không cao, thậm chí trước khi phim bắt đầu nàng còn lấy điện thoại ra xem. Vẫn chưa có tin tức gì của Tạ Dư, nàng vốn đã nghĩ đến việc gửi tin nhắn hỏi thăm, nhưng có vẻ như quá bát quái*.
bát quái*: nhiều chuyện, tọc mạchThay vì quan tâm đến lớp sơn, nàng lại tò mò hơn về những gì xảy ra đằng sau lớp sơn đó. Nếu thực sự là bột màu hóa học thì ông chủ bán hàng giả khẳng định chạy không được.
Nếu là chuyện như vậy, nàng nhất định sẽ vạch trần, bởi vì như vậy sẽ tránh được càng nhiều người bị lừa gạt. Nhưng Tạ Dư vẫn còn là chính và tương đối yếu thế, nếu đứng lên một cách tùy tiện rất có thể sẽ gặp phải những rắc rối khác.
Chu Trình Lộ miên man suy nghĩ, thậm chí nàng còn không nhận ra phim đã chính thức bắt đầu.
Nàng chậm chạp không cầm lấy chiếc kính 3D trong tay Tạ Duy, cho đến khi đối phương nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay nàng.
"Trình Lộ, cậu có tâm sự sao?"
Chu Trình Lộ định thần lại, đeo kính lên, có chút xin lỗi: "Vừa rồi tôi đang nghĩ chuyện công việc nên phân tâm."
Tạ Duy khuôn mặt ẩn trong bóng tối, không nhìn ra hỉ nộ nhưng thanh âm vẫn ôn hòa như cũ: "Cậu còn nói tôi liều mạng, cậu không phải cũng là một người tham công tiếc việc sao?"
Điện thoại của Chu Trình Lộ đã ở chế độ im lặng, nhưng đêm nay nàng dường như đặc biệt chú ý đến nó. Tạ Duy mấy lần nghiêng đầu muốn cùng nàng thảo luận kịch bản lại phát hiện nàng đang cúi đầu nhìn điện thoại.
Sự bất an trước đây của hắn lại quay trở lại, nhưng hắn chưa bao giờ có quyền chủ động trước mặt khi Chu Trình Lộ. Hắn mấp máy môi, nhưng cuối cùng không nói gì, quay đầu lại tiếp tục xem phim.
**
Tạ Dư trở lại trường học, sau khi làm xong bài tập về nhà, cô lấy mảnh vải cắt từ quần áo đến phòng thí nghiệm. Đào Niệm Hi phát hiện cô trở nên đặc biệt siêng năng trong hai tháng gần đây. Không những không nghỉ học mà còn làm tất cả bài tập về nhà một cách nghiêm túc.
Chuyên ngành khoa học vật liệu khá phân cực. Những người muốn thăng tiến phải làm việc rất chăm chỉ. Tham gia kỳ thi Tiến sĩ chỉ là mục tiêu ngắn hạn, họ muốn vào các khoa cốt lõi và giữ những vị trí quan trọng. Những người hiểu biết sâu sắc về xu hướng việc làm trong tương lai sẽ chọn cách ổn định cuộc sống sớm và lấy bằng cử nhân để tìm được việc làm trong nhiều ngành nghề.
Trước đây bọn họ còn tưởng Tạ Dư sẽ bị tuột lại, nhưng không ngờ rằng hai tháng qua cô dường như đã thay đổi.
Tạ Dư thực sự không nỡ bỏ bộ quần áo này, nhưng sau khi giặt nó ngày hôm qua, cô thấy nó không sạch sẽ, còn biến thành một quả bóng, thậm chí còn tệ hơn nữa. Sau đó, cô thử rửa bằng thuốc tẩy khác nhưng hiệu quả hoàn toàn khác so với những gì cô mong đợi.
Cuối cùng cô phát hiện ra vấn đề, vì vậy cô cho rằng đó là sắc tố khoáng chất.
Trần Nhất Sư cũng nói với cô điều tương tự, nhưng hóa ra đây không thể là sắc tố khoáng chất thực sự, ít nhất thành phần cũng không nguyên chất.
Dù sao thì bộ quần áo này cũng không thể mặc được nữa, nên tận dụng triệt để trước khi vứt đi. Vì vậy cô cắt quần áo thành nhiều mảnh vải vụn thích hợp để mang đến phòng thí nghiệm để kiểm tra đi kiểm tra lại những phỏng đoán của mình.
Thí nghiệm hóa học không phải là chuyên môn của Tạ Dư, nhưng cô thích quá trình tự khám phá này. Có thể tìm ra sự thật và giải quyết bí ẩn từng chút một thông qua nỗ lực của chính mình là điều khiến cô ấy mê mẩn và say mê nhất.
Mặc dù Đại học Nghiễm Thành không phải là trường hàng đầu nhưng nó cũng được hưởng quyền lợi từ việc tọa lạc tại một thành phố phát triển kinh tế như Nghiễm Thành. Có đủ kinh phí cho nghiên cứu khoa học, trong những năm gần đây đất nước quan tâm hỗ trợ các ngành cơ bản nên không thiếu các phòng thí nghiệm đa dạng.
Tạ ở trong phòng thí nghiệm đến gần mười giờ rưỡi mới nhớ ra mình phải quay về tắm rửa, nếu không khu ký túc xá sẽ đóng cửa.
Cô muốn gửi tin nhắn cho Đào Niệm Hi, bảo cô chào hỏi dì quản lý của kí túc xá, sẵn tiện hỏi cô có muốn ăn vặt đêm khuya không.
Kết quả phát hiện điện thoại hết pin và tự động tắt.
Tạ Dư nhấn vài lần và cố gắng bật nó lê nhưng nhìn thấy lượng pin không đủ cô đành tranh thủ chạy về.
Đây không phải là lần đầu tiên, tuổi thọ pin của điện thoại hiện tại đã hơn ba năm, Tạ Dư nghĩ đến không biết khi nào mới đổi được được thoại mới.
Đào Niệm Hi tìm thấy giao diện khuyến mại và chỉ cho cô: "Tháng sáu hàng năm có đợt giảm giá lớn. Đây là thời điểm tiết kiệm chi phí nhất để mua điện thoại di động mới."
Tạ Dư xích lại gần nhìn một chút, giá cả xác thực ưu đãi không ít, đúng là cơ hội tốt.
Nhưng giá cả không hề rẻ đối với một sinh viên bình thường như cô, cô còn phải tiết kiệm rất lâu.
"Đoán chừng phải đến tháng 6 năm sau mình mới mua được."
"Pin điện thoại di động của cậu có thể kéo dài đến năm sau không? Thay pin cũng tốn mấy trăm tệ, không có lời."
Tạ Dư bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi tắm rửa.
Đào Niệm Hi tùy ý đề nghị: "Cậu có thể nhờ anh cậu mua cho cậu trước, sau đó cậu có thể từ từ trả lại."
Tạ Dư nghĩ đến bản chất keo kiệt của Tạ Duy, nếu để Vu Mẫn Quyên biết điều đó, không biết sẽ cằn nhằn bao nhiêu năm.
"Quên đi, việc này chính mình tự giải quyết."
Đào Niệm Hi thực ra muốn nói mình và Trần Nhất Sư có thể cho cô mượn tiền để mua trước, nhưng lại nhớ đến Tạ Dư thường không thích người khác giúp đỡ cô bằng tiền nên không dám nói thẳng.
Nhìn thái độ của cô với anh trai, chắc chắn cũng sẽ không muốn mượn tiền bọn cô nên cũng không nói ra.
Chu Trình Lộ đợi đến khi bộ phim kết thúc cũng không nhận được một tin nhắn nào từ Tạ Dư. Không thể nói không cao hứng, nhưng nàng cảm thấy hơi thất vọng.
Tạ Duy cố chịu đựng cả đêm, giả vờ như không nhận ra sự lơ đãng của Chu Trình Lộ.
"Thời gian còn sớm, nếu không bọn mình lên nhà ngồi một chút?"
Tạ Duy thường sống trong ký túc xá do bệnh viện sắp xếp cho hắn, thực chất là một ngôi nhà gần đó được bệnh viện thuê. Hắn và một nam bác sĩ trẻ khác ở chung hai phòng ngủ và hai phòng tắm, cũng không tệ.
Chu Trình Lộ nhìn đồng hồ, thấy đã hơn chín giờ: "Ca trực tối qua của cậu đã rất mệt, về sớm nghỉ ngơi đi, tôi tự lái xe về được rồi."
"Tiểu Lý đêm nay trực ban, cậu ấy sẽ không về."
Tạ Dư cho rằng Chu Trình Lộ đang lo lắng về điều này nên hắn đặc biệt nhấn mạnh rằng đồng nghiệp và bạn cùng phòng của hắn tối nay sẽ không về.
Chu Trình Lộ vẫn từ chối: "Cậu ấy không có ở nhà thì cậu nghỉ ngơi sẽ thuận tiện hơn, nhanh chóng quay về đi."
Khi mới bắt đầu hẹn hò, họ đã thỏa thuận rằng sẽ không bao giờ ép Chu Trình Lộ làm bất cứ điều gì mà nàng không muốn, kể cả việc thân mật giữa những người yêu nhau. Cho nên tới bây giờ, Tạ Duy người được Chu Trình Lộ công khai là bạn trai, cũng chỉ là có thể được nắm tay của nàng mà thôi.
Không thể nói rằng hắn không vội. Người đàn ông bình thường nào, đối mặt với bạn gái xuất sắc và quyến rũ như vậy, mà có thể tâm tĩnh như nước được?
**
Vào ngày Trần Nhất Sư xuất viện, Tạ Dư và Đào Niệm Hi đều đến đón cô, khiến cô vừa cười ha ha vừa nói xin lỗi.
Đào Niệm Hi trợn mắt nhìn cô: "Cậu thôi đi, bọn mình còn không biết cậu nghĩ gì trong lòng hả? Hôm nay nếu mình và Tiểu Dư Tử không đến, khẳng định cậu trở về liền bắt đầu khóc lóc nói bọn mình vứt bỏ cậu."
Tạ Dư giúp cô mang hành lý, đồ vật không nhiều cũng không coi là nặng.
Khi rời khỏi phòng bệnh, tình cờ gặp được Chu Trình Lộ ở đại sảnh, lần này thực đúng là tình cờ gặp .
Cả hai đều sửng sốt một lúc. Nhìn thấy còn có những người khác, Chu Trình Lộ không thể trực tiếp hỏi vấn đề nước sơn, chỉ nói: "Lần này giải câu đố tốn nhiều thời gian hơn dự kiến."
Tạ Dư nhận ra nàng đang nói đến chuyện này, liền cười nói: "Điện thoại di động của em có vấn đề, ngày đó đang làm thí nghiệm thì điện thoại hết pin và tắt nguồn, sau đó em lại bận việc khác."