Tạ Dư còn chưa kịp quay người, sắc mặt lập tức thay đổi. Chu Trình Lộ đang đối mặt với cô tự nhiên nhận ra, vô thức nhìn về phía cửa trông thấy Tạ Duy, nàng có chút ngoài ý muốn.
"Sao cậu lại tới đây?"
Tạ Duy cười nhẹ, giữ nguyên vẻ ôn nhu thường ngày với Chu Trình Lộ, giải thích: "Tôi nhớ hôm nay Đinh chủ nhiệm trực ban, nên vội trở về hỏi ít vấn đề."
Hắn hơi quay đầu nhìn bóng lưng Tạ Dư, ánh mắt có chút không vui: "Vừa rồi nghe Tiểu Lý nói hình như nhìn thấy Tiểu Dư, dọc đường hỏi thăm mới biết được cậu đã đưa con bé đến văn phòng."
Chu Trình Lộ gật đầu, vừa định nói vì sao nàng mang Tạ Dư đến đây đã bị Tạ Duy đoạt trước.
Hắn trầm giọng, khác hẳn với thái độ khiêm nhường khi nói chuyện với Chu Trình Lộ, rõ ràng lộ ra chút "Uy nghiêm gia trưởng": "Tiểu Dư, sao em lại gặp rắc rối?"
Hắn kiềm chế cơn tức giận, giữ cho mình không mất bình tĩnh, nhưng trong lòng lửa giận không giảm. Tạ Dư nhiều lần đến bệnh viện không phải chuyện tốt, khiến sắc mặt hắn càng không tối tăm. Hôm nay không cần phải nói, trực tiếp đem mặt hắn ném đến trước mặt Chu Trình Lộ.
Khi nãy ở nhà bị Vu Mẫn Quyên oán trách một trận hắn đã rất kiềm nén rồi, không nghĩ về tới bệnh viện không bao lâu lại nghe Tạ Dư lại gây chuyện. Hắn thật sự là bó tay toàn tập, tự trách mình không đầu thai trong một gia đình tốt hơn.
Tạ Dư bất đắc dĩ, đành phải quay lại giải thích với hắn: "Anh, em không có..... Thật ra hôm nay Trần Nhất Sư cậy ấy....."
Tạ Duy nghe cái tên này càng đau đầu hơn, cô bạn cùng phòng này của em gái thực sự là một tiểu thư nhà giàu, yếu ớt lại làm ra vẻ, cả ngày gieo vào đầu Tạ Dư toàn những suy nghĩ kì lạ.
"Hôm nay em bị thương cái gì?"
Tạ Dư biết chắc là hắn nhìn quần áo của mình, chỉ đổ thừa màu nước sơn này quá mức chân thật.
"Không có bị thương, đây là nước sơn Trần Nhất Sư bôi lên người em, sau khi về trường em rửa sạch là được."
Tạ Duy nghe cô không bị thương, lông mày giãn ra một chút. Vốn dĩ hắn muốn nói thêm mấy câu, yêu cầu cô đừng chơi quá thân với Trần Nhất Sư nhưng nhìn thấy Chu Trình Lộ đứng bên cạnh, lời nói đến miệng đàng phải nuốt xuống.
Tạ Dư ban đầu không muốn nghe mấy lời nhảm nhí của hắn, cô đối với hắn không có nửa điểm tình cảm chứ đừng nói đến cái gì mà sự sùng bái đối với anh trai. Nhưng Tạ Duy lại cảm thấy bản thân rất tốt đẹp, cố tình làm ra vẻ như là rất có "Ý thức trách nhiệm của gia trưởng", cô cũng không thèm ngăn cản.
Dù sao cũng là nói nhảm, nghe xong bỏ đi, cùng lắm thì trở về ráy tai nhiều một chút.
Tạ Duy liếc nhìn thời gian, hắn còn phải tiếp tục trực ban thay Đinh chủ nhiệm, không thể rời đi được.
"Em mau tranh thủ về trường, đi đường ban đêm không an toàn. Là con gái cố gắng tránh một mình ở bên ngoài."
"Anh, hiện tại trời còn chưa tối, không đến mức khoa trương vậy chứ."
"Anh là muốn tốt cho em."
Tạ Dư cầm chiếc cặp trên ghế lên chuẩn bị nói tạm biệt với Chu Trình Lộ, nhưng bị nàng gọi lại: "Tôi đang chuẩn bị về nhà, tôi đưa em."
Lần này cả Tạ Dư và Tạ Duy đều kinh ngạc.
Tạ duy không nghĩ đến Chu Trình Lộ sẽ chủ động làm chuyện này, nhưng nghĩ đến có lẽ vì Tạ Dư là em gái của hắn, cũng có thể nàng muốn duy trì mối quan hệ tốt. Nếu không Chu Trình Lộ cũng không cần mang Tạ Dư bị thương đến văn phòng, cho thấy rõ ràng nàng xem trọng Tạ gia.
Hắn khẽ thở dài, giọng nói lại trở nên vô cùng ôn nhu: "Vậy thì làm phiền cậu."
Chu Trình Lộ cười: "Chuyện nhỏ thôi."
Tạ Dư ngả người về sau một chút, lịch sự từ chối: "Em đi tàu địa ngầm là được, rất nhanh. Trường học cách nơi này không xa, rất thuận tiện."
Chu Trình Lộ lúc này đã cởϊ áσ blouse trắng ra, bên trong vẫn là chiếc áo sơ mi lụa hôm nay nàng mặc đến Tạ gia.
Sau khi lấy chìa khóa, nàng đứng cạnh Tạ Dư, nghiêng đầu một chút: "Đi thôi, tôi đưa em cũng rất thuận tiện, vừa vặn tiện đường."
Tạ Duy sợ Tạ Dư lại từ chối làm hỏng bầu không khí, lại sợ Chu Trình Lộ hiểu lầm nên vội vàng thúc giục cô.
"Tiểu Dư, sao em không nhanh cảm ơn Trình Lộ tỷ."
Tạ Dư nhướng mày: "Vậy vất vả Trình Lộ tỷ."
Tạ Duy tính đưa các cô đến bãi đổi xe, nhưng Chu Trình Lộ lại vỗ vai hắn: "Cậu đi làm việc đi, tôi nhất định chịu trách nhiệm đưa Tiểu Dư về trường an toàn."
Sau đó cũng không nói thêm gì với Tạ Duy, cùng Tạ Dư rời đi.
Đến bãi đỗ xe, Tạ Dư còn đang đoán chiếc xa đậu ở đây là của Chu Trình Lộ. Sau khi Tạ Duy chính thức đi làm đã vay tiền mua chiếc SUV, gần đây giá xăng khá cao nên hắn cũng không thường lái.
Vốn tưởng Chu Trình Lộ sẽ lái xe ô tô, kết quả khi tiếng mở khóa vang lên, Tạ Dư lại giật mình.
Chu Trình Lộ lên xe nhìn thấy Tạ Dư vẫn ngẩn người đứng đó: "Mau lại đây."
Tạ Dư thở ra: "Trình Lộ tỷ, không nghĩ tới chị lại chạy chiếc G* lớn như vậy."
"Là xe của bạn tôi, xe của tôi gần đây vừa mang đi bảo dưỡng, cũng không quá thích đại gia hỏa như vậy."
Từ Linh Tử ở trong văn phòng khó hiểu hắt hơi một cái, hồi đó khi cô mua xe, Chu Trình Lộ còn nói xe rất bá khí và đẹp mắt.
Ở trung tâm thành phố vào các buổi tối cuối tuần không có nhiều xe ô tô nhưng vì không phải vội đi làm về nên dù có bị kẹt xe cũng sẽ không khó chịu như ngày thường. Dòng xe cộ từng chút từng chút tiến về phía trước, mọi người đều kiên nhẫn chờ đợi.
Tạ Dư liên tiếp ngáp hai cái.
"Buồn ngủ?"
Tạ Dư lắc đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì, thế là đổi giọng nói: "Sáng sớm em bị gọi dậy dọn dẹp nhà cửa, có chút thiếu ngủ."
Chu Trình Lộ hiển nhiên đoán được nguyên nhân, cười yếu ớt một chút, thậm chí có chút xấu hổ.
"Tôi cũng không muốn làm phiền mọi người nhưng chú và dì giống như có chút.... coi trọng chuyện này."
"Mẹ em là vậy đó, bà ấy chờ mong con dâu nhiều năm lắm rồi, cuối cùng cũng chờ được một cô con dâu có điều kiện tốt như vậy, ai mà không coi trọng điều đó chứ."
Tạ Dư cố ý liếc nhìn Chu Trình Lộ cười vô hại nói, "Nếu em là bà ấy, nhìn thấy Trình Lộ tỷ khẳng định sẽ coi trọng hơn gấp mấy lần luôn."
Chu Trình Lộ câu lên khóe môi, chậm rãi cho xe tiến về phía trước mấy mét: "Quên đi, may mắn bà ấy không phải em."
Hôm nay điệu bộ này làm nàng cảm thấy có chút áp lực, nếu lại thêm vài lần, có lẽ nàng sẽ bỏ chạy. Chu Trình Lộ không muốn chật vật như vậy, nàng và Tạ Duy hiện tại cũng không tính đến chuyện kết hôn, trước mắt chỉ là thử hẹn hò.
Ngay từ đầu hai bên đã thống nhất, nếu cảm thấy không thích hợp sẽ chấm dứt mối quan hệ ngay lập tức. Lần này đến thăm Tạ gia, hoàn toàn là vì Tạ Duy nói mẹ hắn rất muốn gặp Chu Trình Lộ, không liên quan gì tới chuyện kết hôn.
Vì tôn trọng cha mẹ Tạ, Chu Trình Lộ mới đồng ý đi .
Nhưng nghe Tạ Dư nói, sự trang trọng hôm nay của Vu Mẫn Quyên xem ra đã được giải thích, thì ra không phải đơn thuần gặp mặt.
Nàng thầm trách mình có chút trì độn, nhận ra mọi chuyện quá muộn. Nhưng lại cảm thấy may mắn lúc ấy không có phát hiện, nếu không thì có lẽ còn lúng túng hơn nữa.
Thấy nàng im lặng, Tạ Dư thăm dò hỏi nàng: "Trình Lộ tỷ, chị cảm thấy cha mẹ em thế nào? Về sau dễ sống chung không?"
Chu Trình Lộ không đoán được cô hỏi câu này là vì ai, nhưng để tránh những hiểu lầm không đáng có, nàng chủ động giải thích: "Tôi nghĩ chú và dì tôi là những người rất tốt, không khó để hòa hợp. Nhưng hôm nay tôi đến thăm nhà vẫn chưa tính đến việc có thể hòa hợp với nhau trong tương lai hay không."
Tạ Dư cái hiểu cái không gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Chu Trình Lộ không biết cô có thật sự hiểu hay không, nhưng nàng lại không thể trực tiếp hỏi được. Nhưng nàng nghĩ, nếu Tạ Dư chuyển câu trả lời của mình cho những người muốn biết, họ sẽ có thể hiểu được ý của nàng.
Sau khi rời khỏi con đường đông đúc nhất ở trung tâm thành phố, việc lái xe trở nên dễ dàng hơn nhiều. Tạ Dư thật sự có chút buồn ngủ, lại bị chuyện nhập viện của Trần Nhất Sư làm cho sợ hãi nên dựa vào ghế xe mơ hồ ngủ thϊếp đi.
Chu Trình Lộ không biết địa chỉ cụ thể của ký túc xá, chỉ có thể đậu xe ở ngoài cổng trường. Thấy Tạ Dư đang ngủ say, nàng cũng không gọi cô dậy.
Tạ Dư trượt lưng khỏi ghế, đột nhiên tỉnh dậy. Tỉnh dậy liền phát hiện xe đã sớm ngừng lại, ngoài cửa sổ là khung cảnh quen thuộc, nhưng lại hỏi khác so với nơi cô muốn đến.
"Đây.... là trường của em."
Chu Trình Lộ không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn, bình tĩnh nói: "Tôi không biết em ở ký túc xá nào."
"À à, em ở số ba, cứ tiếp tục lái xe về phía trước, cách đó khoảng ba trạm dừng."
Nói xong, cô mới nhớ ra Chu Trình Lộ không lái xe buýt cũng không biết chính xác ba trạm dừng, thế là chỉ về phía trước: "Chị đi thẳng, trước khi đến nơi em sẽ báo trước với chị."
Chu Trình Lộ đưa cô đến bên ngoài ký túc xá số ba, nàng không nhúc nhích: "Chỗ này giống như không tiện đậu xe, tôi cũng không đi xuống, sau khi em về phòng an toàn thì em nhắn tin cho anh của em."
Tạ Dư nói cảm ơn, khi cô chuẩn bị xuống xe thì đột nhiên quay lại nói với nàng: "Chị có thể đợi em một chút không?"
Chu Trình Lộ không biết cô muốn làm gì nhưng vẫn gật đầu: "Có thể, nhưng không được lâu."
Sau đó Tạ Dư xuống xe, chạy lon ton về phía trước.
Qua cửa sổ, nàng thấy được cô dừng lại trước một quầy hàng, chủ quán hình như là một dì đã lớn tuổi, Tạ Dư gọi vài món qua thuộc, sau đó còn cùng dì đó cười cười nói nói hàn thuyên vài câu. Không lâu sau cô mang theo hai cái túi nhựa quay lại.
Cô một tay cầm túi, Chu Trình Lộ nghiêng người giúp cô mở cửa xe. Tạ Dư trực tiếp đưa một túi cho nàng: "Bì lạnh ở đây đặc biệt ngon, chị mang về ăn thử đi."
Chu Trình Lộ không nghĩ đến Tạ Dư để nàng chờ vì nguyên nhân này. So với bàn ăn quá mức phong phú của Vu Mẫn Quyên, bì lạnh dễ chấp nhận hơn nhiều.
Nàng vui vẻ nhận lấy, đặt lên ghế: "Cảm ơn."
Tạ Dư cũng cười: "Cảm ơn chị đã giúp em tẩy cái này, để anh của em không phải dạy em một bài học nữa."
Cô vẫy bàn tay còn lại của mình.
Chu Thành Lộ nhìn quần áo của cô, nói: "Sau khi về đừng quên giặt quần áo, để lâu sẽ khó giặt hơn."
**
Từ Linh Tử rất tò mò về trải nghiệm và cảm xúc của Chu Trình Lộ hôm nay đến Tạ gia, cô tưởng nàng sẽ ở lại ăn tối nên muốn đợi đến tối mới hỏi chi tiết. Ai ngờ vậy mà Chu Trình Lộ đã rời đi từ lâu, cô nhanh chóng kết thúc công việc tăng ca vào cuối tuần, lập tức yêu cầu gặp người chị em tốt của mình.
Chu Trình Lộ dừng xe dưới phòng làm việc của cô, Từ Linh Tử vừa mở cửa xe hít hít mấy cái: "Mùi gì vậy?"
"Có lẽ là bì lạnh."
"Ồ, cậu ăn cái này à?"
"Cũng không có gì không thể, bì lạnh không phải ăn rất ngon sao?"
"Không sai là ăn rất ngon, chỉ là mình không nghĩ tới hôm nay gặp gia trưởng vậy mà cậu lại phải mua bì lạnh. Cha mẹ Tạ Duy rất keo kiệt sao, không mua đồ ngon cho cậu hả?"
Chu Trình Lộ im lặng nhìn cô: "Cậu không sao chứ? Mình vừa đưa Tạ Dư về trường, em ấy cho mình."
Từ Linh Tử sửng sốt: "Tạ Dư là ai?"
Chu Trình Lộ chưa kịp nói chuyện, cô đã tự phản ứng lại: "À chính là đứa em gái hay gây chuyện của Tạ Duy?"
Chu Trình Lộ trước đây cũng có ấn tượng này, đến nỗi vừa rồi nhìn thấy Tạ Dư ở bệnh viện đã hiểu lầm cô.
"Mình không nghĩ em ấy có vấn đề gì, chỉ là có hơi hướng nội một chút."
Từ Linh Tử bận rộn tăng ca cả buổi chiều, thậm chí còn không thèm uống trà chiều. Bây giờ mùi dầu cay của bì lạnh trong xe khiến cô không khỏi mở túi nhựa ra.
"Để mình thử trước mùi vị thế nào."
"Cậu không sợ xe bị dơ à?"
"Dơ thì rửa, dù sao anh trai cũng sẽ không mắng mình."
Sau khi ăn vài miếng, họ đã đến nhà hàng để dùng bữa tối. Từ Linh Tử không nỡ đặt hộp cơm trưa xuống nên quyết định mang nó vào nhà hàng.
Cô nhờ phụ vụ đổi giúp cô cái chén, cho nên còn đặc biệt thanh toán luôn "phí mở hộp". Trong lúc chờ đồ ăn, cô hỏi thêm chi tiết về việc gặp gia trưởng.
Chu Trình Lộ không nói nhiều, chỉ khẽ cau mày nói: "Mình nghĩ không có vấn đề gì lớn, nhưng với cha mẹ Tạ Duy có khoảng cách thế hệ, mình luôn cảm thấy giao tiếp không được suôn sẻ."
"Cái này rất bình thường, cậu với họ vốn là hai thế giới. Nước đổ đầu vịt, có thể suôn sẻ mới là lạ."
"Cậu đừng nói như vậy người ta, trải nghiệm của mỗi người là khác nhau."
Từ Linh Tử lấy ra một nửa bì lạnh cho Chu Trình Lộ: "Bình thường nói chuyện đương nhiên không có vấn đề, nhưng sau này cậu cùng bọn họ trở thành một người một nhà, cái gọi là khác biệt này, cũng đủ để cậu chịu đựng."
================