Việc một bài đăng trên diễn đàn bị xóa không rõ lý do đã đủ bực bội rồi, hiện tại còn bị phụ đạo viên gọi đi giải thích tình huống, càng chán nản hơn.
Trần Nhất Sư vỗ ngực: "Màu sơn là mình mua, đăng bài cũng là mình đăng, chuyện này mình sẽ cùng phụ đạo viên nói, các cậu cứ ở ký túc xá chờ mình là được."
Đào Niệm Hi rất sốt ruột:"Nếu như cậu đi một mình không giải thích rõ ràng hoặc bị người khác bỏ qua thì sao? Người đến giúp đỡ càng nhiều."
Trần Nhất Sư xua tay: "Phụ đạo viên cũng đã nói là tìm hiểu tình huống, cũng không có nói muốn làm gì mình. Đến lúc đó mình sẽ nói các cậu không biết gì hết, cô ấy cũng không thể kiên quyết lôi các cậu xuống nước."
Tạ Dư cảm thấy vấn đề này không đơn giản như vậy. Mặc dù bán sơn giả có thể kiếm được rất nhiều tiền nhưng dù sao nó cũng không phải là sản phẩm tiêu dùng đại chúng và phạm vi ảnh hưởng cũng có hạn.
"Tiểu Dư Tử, cậu mau nói chúng ta có nên hay không đi cùng Quất Tử." Đào Niệm Hi đẩy nhẹ cô, hy vọng cô cũng sẽ tỏ thái độ.
"Quất Tử, khi cậu giải thích với phụ đạo viên thì tốt nhất nên tìm ra ai là người khiếu nại. Mình thấy học sinh Học viện Mỹ thuật không cần thiết, ông chủ sơn cũng không có năng lực."
"Mình cũng cảm thấy kỳ quái, vậy mà tra được người đăng bài nhanh như vậy nếu không có quyền lực thì thật vô lý. Các cậu ở phòng chờ tin của mình, nếu xảy ra chuyện nhớ đến cứu mình."
Đào Niệm Hi có chút buồn bực. Sau khi Trần Nhất Sư rời đi, cô nhìn Tạ Dư và thở dài.
Tạ Dư biết cô đang nghĩ gì và ban đầu không muốn giải thích, nhưng nghĩ đến bọn họ đều sống chung ký túc xá nên không cần thiết phải gây khó chịu vì những hiểu lầm này.
"Không phải mình không dám mà là cảm thấy hiện tại không cần thiết tất tất cả cùng đi gặp phụ đạo viên. Quất Tử xảy ra chuyện, chúng ta khẳng định sẽ đứng về phía cậu ấy."
"Mình sợ nhà trường sẽ đào hố cho cậu ấy. Quất Tử quá thẳng thắn và nóng nảy."
Tạ Dư suy nghĩ một lúc rồi gửi tin nhắn cho Chu Trình Lộ.
Cô không đề cập gì đến trường học mà chỉ hỏi về tiến độ ở Cục Công thương. Khi Chu Trình Lộ nói với cô những thông tin liên quan đã được chuyển cho nhân viên, Tạ Dư trong lòng tràn đầy mong đợi.
Cô chỉ không ngờ rằng nhà trường sẽ hành động nhanh hơn các ban ngành liên quan.
Lúc này Chu Trình Lộ có lẽ đang đi làm, mãi đến gần trưa nàng mới trả lời cô, nói rằng cuộc điều tra vẫn đang được tiến hành, nhưng nàng sẽ giúp để mắt tới.
Tạ Dư không định gây cho nàng quá nhiều áp lực, dù sao người ta cũng là gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, có thể giúp đến mức này đã là quá tốt.
Điều này trái ngược hẳn với phong cách ích kỷ thường ngày của Tạ Duy, Tạ Dư có một lý do khác để quyết tâm chia rẽ họ.
Trần Nhất Sư tức giận quay về và lặp lại lời của phụ đạo viên. Sau khi nghe điều này, các cô cũng trở nên tức giận.
Đào Niệm Hi lắc đầu: "Cái gì gọi là đừng ảnh hưởng đến đánh giá thăng cấp của nhà trường? Còn nói rằng các trường anh em nên hòa hợp giúp đỡ lẫn nhau. Trường chúng ta trở thành anh em với Học viện Mỹ thuật khi nào vậy?"
Trần Nhất Sư lạnh lùng nói: "Bọn họ ở cùng một khu, cùng một khoa, miễn cưỡng xem như tay chân đi."
Tạ Dư cũng cảm thấy rất thất vọng, việc này đoán chừng là do nhân viên bên Học viện Mỹ Thuật trực tiếp tìm đến, nếu không các cô đã không bị nhắm tới nhanh như vậy.
Phụ đạo viên không chỉ nói chuyện với họ mà còn gửi tin nhắn cho cha mẹ của họ. Dù nói một cách mơ hồ, chỉ nhờ giúp đỡ nhằm hướng dẫn tư tưởng nhưng đây cũng là một hình thức gây áp lực trá hình.
Vu Mẫn Quyên đặc biệt gọi lại Tạ Dư vào cuối tuần sau khi hiểu được tình hình chung, bà ta bắt đầu chỉ trích Tạ Dư.
"Đây chuyện bạn cùng phòng của con, liên quan gì đến con? Không lấy tiền của con, cũng không ảnh hưởng con học tập, con xen vào làm gì hả?"
"Mẹ, hôm nay cậu ấy mua phải hàng giả, không có nghĩa là ngày mai con sẽ không mua được. Chẳng lẽ gặp chuyện như vậy chỉ biết đến mình, trơ mắt nhìn người khác gặp nạn, vậy sau này nếu đến con gặp chuyện, ai sẽ đến giúp con?"
Vu Mẫn Quyên tận tình khuyên bảo cô: "Sinh viên tụi con chỉ là những kẻ ngây thơ thôi, chờ con ra xã hội liền biết bên ngoài chính là như vậy. Mọi người vội vàng kiếm tiền sinh hoạt, ai còn rảnh quan tâm những thứ này? Con thích đứng ra đấu tranh chống lại sự bất công, để rồi cuối cùng trong mắt của người khác đều là đồ đần. Kẻ ngốc ở đó vẫn là kẻ kém may mắn, nhóc con!"
Tạ Dư vốn vì chuyện nay vẫn luôn nhẫn nhịn, sau khi trở về nhà cô còn bị đầu độc bởi quan điểm nuốt cơn giận và để mọi chuyện trôi qua của Vu Mẫn Quyên, cô không thể không trả lời: "Con không muốn trở thành bông tuyết ngây thơ."
Vũ Mẫn Quyên ngẩn người: "Con có ý gì?"
Tạ Duy đương nhiên hiểu ý của Tạ Dư, nhưng giải thích với Vu Mẫn Quyên sẽ rất phiền phức, có thể bà cũng không thực sự hiểu nghĩ của nó.
"Mẹ, để con nói chuyện với Tạ Dư, mẹ đi làm việc của mình đi."
Cuối tuần này, Vu Mẫn Quyên cũng gọi Tạ Duy về. Nói là muốn hắn giúp đỡ việc giáo dục Tạ Dư, nhưng thực ra bà muốn gặp con trai mình.
"Tạ Dư, anh hiểu suy nghĩ của em, anh không nghĩ bán hàng giả là đúng. Nhưng thực tế là cách bảo vệ quyền lợi của em là sai, em nên báo cáo tình hình với các ban ngành liên quan và chờ kết quả."
"Tụi em đã làm vậy nhưng chỉ muốn nhắc nhở những người mua sơn khác đừng để bị lừa trước khi có kết quả".
"Có những việc có thể làm được nhưng có những việc phải cân nhắc kỹ lưỡng về hậu quả và ảnh hưởng."
Tạ Dư không để ý đến hắn nữa, mặc dù hắn có vẻ lý trí hơn so với Vu Mẫn Quyên nhưng trọng điểm vẫn là: Đừng xem vào chuyện của người khác.
Tạ Duy đã nói với Chu Trình Lộ về điều này khi hắn đi làm vào ngày hôm sau, thực ra đó chỉ là cuộc trò chuyện giữa hai người trong giờ ăn trưa. Thấy Chu Trình Lộ rất có hứng thú với Tạ Dư, hắn liền chủ động đề cập đến chuyện này, sau khi nói xong, hắn phát hiện mình lại lôi "Chuyện gia đình" ra nói.
Thấy sắc mặt Chu Trình Lộ không ổn, Tạ Duy liền rất khó chịu.
"Tiểu Dư vẫn đang đi học và không hiểu những điều trần tục này. Tôi đã nói chuyện với con bé rồi."
Giọng nói của Chu Trình Lộ từ bình thản trở nên lãnh đạm, thậm chí còn lạnh lùng hơn: "Cậu đã nói gì với em ấy?"
Tạ Duy mô tả ngắn gọn quá trình giáo dục Tạ Dư ngày hôm qua, cuối cùng nói thêm: "Nếu chuyện này thực sự nghiêm trọng, tôi sẽ phải đến Đại học Nghiễm Thành để chào hỏi phụ đạo viên."
"Tạ Duy, cậu cho rằng đấy là cách xử lý đúng sao?"
Chu Trình Lộ đột nhiên nghiêm túc hỏi hắn như vậy, Tạ Duy có chút ngơ ngác.
"Tôi không hề nói con bé làm sai, chẳng qua là cảm thấy không cần thiết làm như vậy, chỉ vì mấy trăm tệ cỏn con khiến mình bị nhà trường chú ý, chuyện này không đáng."
"Vậy trong mắt cậu chuyện gì mới gọi là đáng?"
Cho dù bây giờ Tạ Duy bị mù, hắn vẫn có thể hiểu được cảm xúc của Chu Trình Lộ, nhưng hắn không hiểu: "Cậu làm sao vậy? Hướng tôi tức giận? Em gái gây chuyện, bây giờ cậu chất vấn tôi cũng vô ích thôi."
Chu Trình Lộ lắc đầu, đứng dậy, cầm khay đi đến khu tái chế. Tạ Duy kinh hãi đứng lên, đuổi theo nàng: "Hôm nay cậu vô duyên vô cớ tức giận cái gì? Cho dù không hài lòng cũng phải nói rõ ràng."
Hắn cũng bị đè nén, bạn gái đối với mình lãnh đạm, rõ ràng đều đã gặp gia trường, nhưng thái độ của Chu Trình Lộ cũng không có bất kì thay đổ nào. Chứ đừng nói đến chuyện có qua có lại đưa hắn đến Chu gia, thậm chí gần đây họ còn ít dành thời gian đi ăn cùng nhau.
Chu Trình Lộ ra khỏi phòng ăn, hai tay đút túi quần bước đi rất nhanh.
Tạ Duy theo sát nàng, giống như phải hỏi cho ra lẽ.
Chu Trình Lộ bất đắc dĩ dừng lại, hơi ngẩng đầu nhìn hắn: "Tạ Duy, tôi nghĩ ý kiến của chúng ta
rất khác nhau, cậu cho rằng mấy trăm tệ không đáng giá, nhưng tôi cảm thấy nó rất quan trọng."
"Vậy cậu không cần tức giận, chuyện này không phải chúng ta có thể giải quyết."
"Cậu sai, chuyện này tôi đang cố gắng giải quyết."
Tạ Duy đã suy nghĩ cả đêm và không thể hiểu hết được, nhưng có một điều hắn biết rất rõ là thái độ của Chu Trình Lộ đối với hắn đã thay đổi. Điều này càng làm cho cảm giác bất an mơ hồ trước đây của hắn càng trầm trọng hơn, càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Lúc bình minh, hắn lái xe đến tiệm hoa quen thuộc. Đây là cửa hàng nhỏ mà hắn thường ghé khi còn là sinh viên và bà chủ quán vẫn còn nhớ rõ hắn.
"Lại tới mua hoa đưa bạn gái sao?"
"Phải, hôm qua tôi chọc cô ấy không vui nên muốn dỗ dành cô ấy. Hoa gì tượng trưng cho lời xin lỗi chân thành vậy?"
Tạ Duy gửi tin nhắn cho Chu Trình Lộ, nhưng bên kia không trả lời. Hắn gặp một người vừa tan ca ở bãi đậu xe và nhanh chóng lấy hoa từ trong xe xuống.
"Cậu đây là đang làm gì?"
"Hôm qua là tôi nhất thời hồ đồ, tôi xin lỗi cậu."
Chu Trình Lộ nhìn thấy trên mặt hắn thành khẩn cùng quan tâm, có chút động dung.
Nàng cầm hoa bỏ vào xe: "Chuyện này nói sau đi."
Nàng lái xe đi, Tạ Duy thậm chí còn không kịp hỏi nàng có về nhà không.
Chu Trình Lộ lái xe đến Đại học Nghiễm Thành. Cô đã tìm Tạ Dư sau khi từ căng tin trở về văn phòng ngày hôm qua. Đối phương chỉ hỏi một số phản hồi của Cục Công Thương, rất ít nhắc đến chuyện bản thân gặp phải.
Nàng đỗ xe trước cổng đại học Nghiễm Thành và nhắn tin cho Tạ Dư: 【 Chị đang ở ngoài trường học của em, sau khi tan học nói với chị.】
Không lâu lắm, Tạ Dư liền trả lời: 【!!!】
Chu Trình Lộ nhếch môi: 【 Muốn biết tình hình mới nhất, thuận tiện ăn ké một chén bì lạnh.】
Tạ Dư cũng gọi Trần Nhất Sư. Cô là nạn nhân của vụ việc này, cũng là người chịu áp lực lớn nhất lúc này.
Tất nhiên Trần Nhất Sư nhận ra vị bác sĩ xinh đẹp này, nhưng cô không ngờ rằng hóa ra nàng lại là bạn gái của Tạ Duy. Sau khi lên xe, nhìn thấy một bó hoa đặt trên ghế, cô thì thầm: "Tiểu Dư Tử, anh trai cậu thật lãng mạn."
Tạ Dư nghĩ đến khuôn mặt thuyết giáo của Tạ Duy ngày hôm qua, trong lòng cảm thấy buồn cho bác sĩ Chu.
Chỉ là vẻ mặt có chút buồn bã của cô đã thu hút sự chú ý của Chu Trình Lộ.