Chương 11

Tạ Duy không đề cập tới bì lạnh còn tốt, Chu Trình Lộ nghĩ đến trước đó Tạ Dư kêu hắn mang bì lạnh về đến giờ vẫn không thấy bóng dáng đâu, xem ra là không tính đưa cho nàng.

Vốn dĩ nàng muốn quên chuyện đó, giả vờ không biết, nhưng hết lần này đến lần khác Tạ Duy nhắc đến bì lạnh trước mặt nàng còn làm ra vẻ rất bất ngờ, khiến nàng cảm thấy trong lòng rất khó chịu.

"Bì lạnh rất tốt, sao lại không ăn được?"

Nàng đặt hộp bì xuống, lấy khăn giấy lau vết tương ớt trên khóe miệng. Tạ Duy cũng ngồi xuống với bữa tối hắn mang đến, vẫn ôn nhu cười với nàng.

"Nếu vẫn còn muốn ăn, cậu có thể ăn thêm chút này không?" Tạ Duy đặc biệt đẩy hộp cơm tới trước mặt Chu Trình Lộ

Chu Trình Lộ ôm cánh tay tựa lưng vào ghế ngồi, không mấy chấp nhận sự chu đáo của bạn trai.

Tạ Duy cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái, dựa vào quan sát cẩn thận thường ngày đối với Chu Trình Lộ, rõ ràng nàng đang không vui. Điểm khác biệt lớn nhất giữa Chu Trình Lộ và những cô gái khác là nàng hiếm khi thể hiện cảm xúc của mình. Cho dù có thì nàng cũng sẽ không ồn ào cãi nhau như những người bạn gái khác.

Vì vậy, họ chưa từng xảy ra tranh chấp nào kể từ khi bắt đầu hẹn hò. Ngoài việc trước đó hai người đồng ý phải giao tiếp cho tốt, thì không thể cãi nhau được.

"Hôm nay cậu làm việc rất mệt mỏi sao?"

Chu Trình Lộ khắc chế cảm xúc, cố gắng né tránh mọi chuyện khó chịu với Tạ Duy trong văn phòng. Nhưng cho tới bây giờ hắn cũng không nói đến chuyện bì lạnh, khiến nàng hoàn toàn thất vọng.

"Công việc của tôi ngày nào cũng như nhau, mệt hay không cũng không sao, tôi đã quen rồi."

Tạ Duy thấy nàng ngồi đó bất động, tỏ ra không có hứng thú với bữa tối của hắn nên đành phải cầm đũa lên ăn.

"Hôm nay cậu đem điện thoại đưa cho Tạ Dư, mọi chuyện ổn sao?"

Tạ Duy sửng sốt một chút, không biết nàng muốn hỏi cái gì, chỉ có thể gật đầu.

"Em ấy nhắn tin nói cảm ơn tôi, em gái cậu rất lễ phép."

Tạ Duy âm thầm nhẹ nhàng thở ra: "Tiểu Dư bình thường hay ồn ào, nhưng đều vì đi theo những đứa bạn kia, bản chất con bé không xấu."

"Tôi cũng cảm thấy bản chất em ấy không tệ, ít nhất là một người rất thành thật."

Tạ Dư đều kể cho nàng nghe tất cả chi tiết về thí nghiệm nước sơn vừa rồi, nàng dành thời gian xem lịch sử trò chuyện mới nhận ra họ đã vô tình nói nhiều như vậy vào buổi chiều.

Nếu muốn nghiêm túc so sánh, nó thậm chí có thể vượt quá nội dung trò chuyện của nàng với Tạ Duy.

Tạ Duy không đoán được ý tứ trong lời nói của nàng, bình thường Chu Trình Lộ ít khi như vậy. Nhưng hắn chắc chắn rằng bầu không khí không ổn nên phải nhanh chóng chuyển chủ đề.

"Cha mẹ tôi bình thường quá bận rộn, cho nên cũng không quản được quá nhiều. Nếu họ có thể dành nhiều thời gian hơn để giữ em ấy không thân thiết với những bạn cùng lớp đó thì cũng đâu phải đau đầu như vậy."

Chu Thành Lộ có ấn tượng về Tạ Dư là một "cô gái thích gây chuyện" vì trước đây nàng đã nghe rất nhiều mô tả từ Tạ Duy, nhưng sau khi tiếp xúc với cô, nàng thấy nó không hề khoa trương như Tạ Duy nói.

Ngược lại, hành vi gần đây của Tạ Duy khiến nàng bắt đầu suy ngẫm xem mình đã biết bao nhiêu về người bạn trai này.

"Tôi nghĩ ở độ tuổi này em ấy đã có thể suy nghĩ độc lập và chịu trách nhiệm về hành động của mình. Cậu cũng có thể nhờ chú và dì cố gắng lắng nghe suy nghĩ của em ấy để có thể giao tiếp tốt hơn."

Tạ Duy thầm vui mừng khi biết Chu Trình Lộ quan tâm đến gia đình hắn. Rất hiếm khi nói về chủ đề này nên hắn tranh thủ hỏi nàng cảm thấy thế nào sau khi gặp cha mẹ .

Nhưng lại không thể quá mức trực tiếp, Tạ Duy suy nghĩ một chút rồi nói: "Thật ra lần trước cậu đi có chút vội, mẹ tôi rất thích cậu, thường xuyên gọi điện thoại nói tôi lần sau lại đưa cậu về."

Chu Trình Lộ có chút kháng cự, mặc dù cố tỏ ra nhưng bình thường nhất có thể nhưng Tạ Duy vẫn bắt được biểu cảm nhất thời của nàng.

Trong lòng hắn trầm xuống, trước đó mừng thầm trong nháy mắt biến thành cảm giác khủng hoảng.

"Tôi nghĩ tạm thời không cần đi quá thường xuyên, tránh sinh ra hiểu lầm lớn."

"Cha mẹ tôi bởi vì thích cậu nên mới muốn được gặp cậu nhiều, có thể có hiểu lầm lớn gì. Nếu cận bận rộn thì đừng để trong lòng, tôi sẽ giải thích với họ."

Chu Trình Lộ cũng biết Tạ Duy nhất định cảm thấy không thoải mái, nhưng đây là vấn đề nguyên tắc và giới hạn. Nàng thậm chí còn hối hận khi đồng ý đến Tạ gia, Từ Linh Tử nhắc nhở nàng cũng đã suy nghĩ kỹ về việc này nếu lần này lại dễ dãi thì sẽ khó kết thúc hơn.

"Tạ Duy, có một số việc tôi vẫn chưa cân nhắc đến, cho tôi chút không gian được không?"

Tạ Duy vẫn còn chưa hiểu ý của nàng nhưng thái độ là muốn giữ nguyên hiện trạng như bây giờ. Hắn còn có thể làm gì ngoài việc nói đồng ý?

Chủ yếu là trong lòng của hắn cũng rõ ràng, coi như là hắn đỏ mắt, ném ngã cái chén, cáu kỉnh thì sao? Chu Trình Lộ cũng sẽ không giống những người bạn gái khác lao đến dỗ hắn chiều theo hắn. Trong mối quan hệ của họ, quyền chủ động luôn nằm trên tay Chu Trình Lộ.

Bữa tối này thực sự rất nhàm chán, Chu Trình Lộ gần như không động đến đồ ăn hắn mua, chỉ nói là không ăn được. Nhưng trước khi đi, hắn còn nói sẽ vứt hộp đồ ăn trưa cho nàng, nhưng Chu Trình Lộ lại nói bì lạnh vẫn chưa ăn xong, giữ lại buổi tối còn có thể ăn.

"Vậy tôi đi về trước, cậu đừng quá mệt mỏi."

"Ừm, cậu cũng vậy."

Khi Chu Minh Tuyết trở về cô tình cờ gặp được Tạ Duy ở hành lang. Khi cô bước vào văn phòng thấy Chu Trình Lộ đang sắp xếp bệnh án, trêu chọc: "Tôi vừa nhìn thấy bác sĩ Tạ, lại đến ăn bữa tối ngọt ngào với cô sao?"

Chu Trình Lộ bình tĩnh nói: "Cậu ấy chỉ muốn ăn cơm tối xong lại về ký túc xá."

Chu Minh Tuyết thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng cũng không còn chút dịu dàng nào với bạn trai, cô không khỏi nói nhỏ: "Hai người có mâu thuẫn à?"

Chu Thành Lộ muốn phủ nhận, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại. Ít nhất vừa rồi nàng thực sự không vui, rõ ràng là nàng không hài lòng với một số hành động của Tạ Duy.

"Khó trách, tôi vừa rồi cũng cảm thấy sắc mặt bác sĩ Tạ không tốt lắm."

Chu Trình Lộ không muốn nói nhiều về Tạ Duy, nàng phải tranh thủ thời gian trực ban để sắp xếp lại bệnh án, ngày mai tan làm còn phải đi tìm bạn mình xử lí chuyện thuốc màu.

**

Tạ Dư biết Chu Trình Lộ trực ban đêm, không tiếp tục quấy rầy nàng nữa. Cô đã quyết định học lấy bằng tiến sĩ, nhưng điểm số trước đây của cô không có tính cạnh tranh. Hiện tại cô phải học hành chăm chỉ hơn để lấy lại điểm bằng cách dựa vào điểm chuyên ngành của mình.

Ký túc xá khá yên tĩnh, Đào Niệm Hi đang đeo tai nghe xem video, tuy muốn cười nhưng lại bịt miệng lại, bóp nghẹt âm thanh, điều này cũng không ảnh hưởng nhiều đến người khác. Giang Hân mang đồ ăn nhẹ do chị gái cô làm đến, khiến phòng ngủ vẫn tràn ngập mùi thơm khiến người khác phải chảy nước miếng.

Trần Nhất Sư ngồi trước máy tính không biết đang viết cái gì, bàn phím bị cô gõ "cạch, cạch, cạch" chỉ cần nghe âm thanh là có thể cảm nhận được sự phẫn nộ.

Đối với chuyện cô gặp phải, đám bạn cùng phòng đều tỏ ra đồng tình, cho nên dù cô phát tiết như thế nào thì tất cả mọi người cũng không ngại.

Đột nhiên, Trần Nhất Sư đập mạnh vào bàn phím, xém chút là rớt bàn phím xuống đất.

Đào Niệm Hi tháo tai nghe, hoảng sợ nhìn cô.

Tạ Dư và cô đang ngồi quay lưng lại với nhau và họ nghe thấy tiếng động rõ ràng nhất.

"Quất Tử, cậu bị sao vậy?"

Trần Nhất Sư bi phẫn đan xen, chỉ vào màn hình máy tính gần như run rẩy: "Các cậu nhìn xem đây là cái thế giới quỷ gì vậy!"

Ba người còn lại tiến lại gần cô và nhìn vào nơi cô chỉ.

Tạ Dư nhận ra đây là video khóa học khiến Trần Nhất Sư muốn mua sơn màu. Sau khi xem kỹ, cô phát hiện ra bên dưới có link mua hàng.

"Mình đã để lại lời nhắn cho chủ sở hữu UP, nói rằng chất lượng màu sơn dưới liên kết này có vấn đề, tốt nhất cô ấy nên đi kiểm tra với người bán." Trần Nhất Sư càng nói càng kích động, "Mình còn không nhắc đến việc hoàn tiền, cô ta liền trực tiếp block mình!"

Tạ Dư mím môi, đoán chừng chủ sở hữu UP này có thể nhận được rất nhiều tiền hoa hồng.

"Quất Tử, chúng ta không hy vọng những người bán hàng này có chút lương tâm, chờ họ bị xử lý đi." Tạ Dư vỗ vỗ vai Trần Nhất Sư, rất bất đắc dĩ, nhưng cô chỉ có thể an ủi cô ấy như thế này.

"Sau đó mình vào diễn đàn của Học viện Mỹ thuật đăng một bài, bây giờ nó đã trở thành hot topic rồi."

Sinh viên trường mỹ thuật là đối tượng mua chính của loại sơn màu này. Nếu họ không mua thì quả thực có thể ảnh hưởng đến người bán.

Đào Niệm Hi dùng chuột click vào bài đăng, ngẫu nhiên lướt qua mấy tầng trả lời: "Ở dưới đó đang cãi nhau, có người tin, có người không, đoán chừng ngày mai sẽ càng nổi tiếng hơn."

Trần Nhất Sư vẫn còn tức giận vì bị UP đưa vào danh sách đen vừa rồi, trong lòng tràn đầy mong đợi: "Mình chỉ chờ xem những kẻ kiếm tiền mờ ám này sẽ bị xé mặt như thế nào!"

Tuy nhiên, sáng hôm sau, khi háo hức mở diễn đàn sinh viên Học viện Mỹ thuật thì không tìm thấy hot topic kia đâu, tài khoản của Trần Nhất Sư cũng bị chặn.

"Nơi này cũng quá hắc! Thậm chí còn không muốn người ta nói sự thật?"

Không chỉ có Trần Nhất Sư, bốn người các cô đều cảm thấy việc này quá hoang đường.

Tạ Dư cầm di động mấy lần muốn nói tin này cho Chu Trình Lộ hỏi nàng một chút tiến độ. Nhưng bây giờ mới bảy giờ rưỡi, Chu Trình Lộ có lẽ vừa mới tan làm.

Cô lặng lẽ thở dài trong lòng, không muốn lại nói với Chu Trình Lộ những chuyện phiền muộn này.

Chu Trình Lộ sắp xếp lại thông tin trong hộp thư rồi giao cho một lãnh đạo nhỏ của Cục Công thương, đây là nhờ vào mối quan hệ của Từ Linh Tử. Bên kia cho biết sẽ cử người xác minh tình hình càng sớm càng tốt, nếu đúng sẽ xử lý nghiêm khắc.

Chu Thành Lộ không quên nhờ Từ Linh Tử giúp cô thúc giục.

"Thành thật mà nói, nếu không phải bán sơn giả lừa gạt học sinh quá thiếu đạo đức thì mình là người đầu tiên không đồng tình, mình mới lười giúp cậu lấy lòng Tạ Duy."

Chu Trình Lộ và Từ Linh Tử từ Cục Công Thương đi ra ngoài ăn cơm, nàng nghe được lời này rất kinh ngạc.

"Chuyện này có liên quan gì đến Tạ Duy?"

"Chẳng lẽ không phải bởi vì Tạ Duy nên cậu mới quan để tâm chuyện của Tạ Dư và bạn cùng phòng con bé gặp phải hả?"

"Nếu mình nói chuyện này không có nửa điểm liên quan đến Tạ Duy, cậu có tin không?"

Từ Linh Tử ngừng nói đùa, cẩn thận nhìn nàng, cứng ngắc gật đầu: "Nếu cậu nghiêm túc như vậy, vậy thì mình cũng có phần tin tưởng."

Kết quả ba ngày sau, cục Công Thương còn chưa phản hồi thì bên phía Đại học Nghiễm Thành liền có hành động.

Không biết ai đã khiếu nại với nhà trường, Tạ Dư và những người khác đều bị gọi đi nói chuyện.