Chu Trình Lộ phóng to bức ảnh Tạ Dư gửi, trong đó có danh sách các thành phần. Không có chất độc hại nào được thêm vào, đó chỉ là hàng kém chất lượng, sử dụng bột màu hóa học làm bột màu khoáng rồi bán đi nên lợi nhuận đương nhiên là khác nhau.
【 Các em đi tìm ông chủ chưa?】
【 Ôi, Trần Nhất Sư đã tìm được chủ cửa hàng trên mạng, nhưng ông ta không thừa nhận và bảo cậu ấy tránh xa việc kinh doanh của ông ta ra. Cậu ấy vừa rồi tức giận đến mức gửi một loạt đánh giá tiêu cực, nhưng chúng vẫn chưa được xét duyệt.】
Chu Trình Lộ đang muốn hỏi tình huống cụ thể thì chủ nhiệm đột nhiên mang theo một chồng hồ sơ đi vào.
"Trình Lộ, đây là những hồ sơ cũ mà đầu tuần tôi đều cập với cô, tôi tìm được nó cho cô rồi."
Khoa tâm thần cũng không phải khoa chủ chốt ở bệnh viện Thiên An, mặc dù không ít bệnh nhân đến điều trị nhưng phần lớn đều là bệnh nhân có tình trạng tâm thần ít nghiêm trọng, trường hợp nặng hơn sẽ được chuyển đến các cơ sở chuyên khoa khác.
Đây là những bệnh nhân ưu tiên được chuyển đến bệnh viện Thiên An, Chu Trình Lộ muốn hiểu rõ tiến trình điều trị của họ, nên đã tìm đến chủ nhiệm.
Mười năm gần đây, khoa tâm thần vẫn luôn bị lạnh nhạt. Trong số các bác sĩ mới đến bệnh viện Thiên An hàng năm, ngoại trừ những người thực sự không có lựa chọn hoặc thành tích không đạt yêu cầu mới phải chọn đến đây, những học sinh ưu tú như Chu Trình Lộ chủ động nộp đơn thực sự rất hiếm.
Nó cao hơn 20cm, Chu Trình Lộ ước chừng phải xem mấy ngày mới hết được.
Chủ nhiệm ân cần cười: "Dù sao khoa chúng ta cũng thong thả, cô có thời gian rảnh hẳn xem. Những tài liệu tôi nhờ cô sắp xếp, cô có thể nhờ Tiểu Chu giúp đỡ nên quá bận."
Tiểu Chu tên là Chu Minh tuyết, lớn hơn nàng hai tuổi. Đó là đàn chị của nàng, và cũng là "quái vật" hiếm hoi ở khoa này chủ động nộp đơn.
Chu Trình Lộ nhẹ nhàng ấn tay lên bệnh án trên cùng, dùng chút sức: "Tôi có thể xử lí được."
Sau đó, chủ nhiệm lại dẫn nàng đi mở cuộc họp nhỏ, đến khi xong việc thì đã bốn giờ chiều.
Chu Trình Lộ vẫn còn băn khoăn về việc nước sơn, trước đó đang cùng Tạ Dư nói chuyện thì bị gián đoạn, hiện tại nàng rốt cuộc cũng có chút thời gian rảnh rỗi.
【 Vừa rồi chị đang bận chút việc, hiện tại đánh giá đã được phê duyệt chưa?】
Hơn mười phút sau, Tạ Dư mới trả lời, còn kèm theo nét mặt chán nản: 【 Không được xét duyệt, còn bị xóa bỏ.】
【 Bị người bán xóa?】
【 Em không chắc nó bị nền tảng xóa hay người bán xóa. Tụi em đã tính toán doanh số bán hàng gần đây và thấy rằng mỗi ngày có hơn một trăm đơn được bán ra, tuy giá không quá cao nhưng người mua phần lớn là sinh viên, hai đến ba trăm đơn đối với họ cũng không phải là rẻ.】
Giá của một loại bột màu khoáng khoảng ba trăm tệ, có khi giảm giá thì rẻ hơn, nhưng hiếm khi dưới hai trăm tệ. Mà bột màu hóa học rẻ hơn nhiều, hầu hết chỉ có giá hai tệ và nhiều loại được bán với giá dưới 10 tệ.
Trần Nhất Sư chỉ ngẫu hứng mua một ít vì gần đây cô đang xem một khóa học vẽ tranh trên mạng. Nếu cô thực sự theo học chuyên ngành mỹ thuật, cô sẽ còn bị lỗ nặng hơn nếu tiếp tục mua nó về lâu về dài.
Doanh số bán hàng này không đặc biệt thấp, có nghĩa là người bán vẫn đang kiếm được rất nhiều lợi nhuận, nhưng điều này đạt được là do lừa gạt khách hàng. Bất luận là nhóm người Tạ Dư hay Chu Trình Lộ đều cảm thấy bức xúc.
【 Trần Nhất Sư có liên lạc với bộ phận chăm sóc khách hàng của nền tảng về vấn đề này chưa? Các em có gửi dữ liệu phòng thí nghiệm cho nền tảng chưa?】
Tạ Dư quay đầu nhìn Trần Nhất Sư tức giận tắt máy, tâm trạng cũng trở nên cáu kỉnh: 【 Đừng nhắc đến nó nữa, chăm sóc khác hàng chỉ biết trả lời mấy tin nhắn kiểu mẫu đó. Mà bài đánh giá tiêu cực đăng chưa đầy một giờ, điện thoại Trần Nhất Sư đã bị tấn công dữ dội.】
Chu Trình Lộ nhíu mày, đoán chừng đã gặp phải thương gia vô lương tâm, thái độ của nền tảng có lẽ là muốn thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
Nàng hỏi Tạ Dư: 【 Các em định làm gì tiếp theo?】
Tạ Dư gửi một con mèo nằm ngửa, rít lên thở ra khí trắng: 【 Em bị hói đầu rồi....】
Không phải cái gì họ cũng không hiểu, loại chuyện như này trên mạng đã gặp không ít, các hành vi vi phạm nhân quyền gần như xảy ra hằng ngày. Việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, ngoại trừ trong lòng chứa một đống lửa thì còn có thể làm gì nữa.
Sau khi bị cả người bán và nền tảng từ chối, họ không biết phải tìm đến ai để có giải pháp hiệu quả nhất, họ không biết vấn đề có trở nên nghiêm trọng hay không và cuối cùng quay sang nhà trường để gây áp lực.
Họ từng chứng kiến hậu quả của những tình huống tương tự trước đây, nếu nói không bị ảnh hưởng bởi những bạn học đều là nói dối.
Chẳng lẽ coi như mình xui xẻo bị lừa gạt sau đó cầu nguyện cho người khác đừng không may như chính mình sao?
Có lẽ trước đó khách hàng phát hiện thuốc màu không phù hợp cũng cầu nguyện như .
Chu Trình Lộ dường như cảm nhận được sự phẫn nộ và bất lực của Tạ Dư thông qua màn hình. Nàng nghĩ ngợi rồi yêu cầu cô gửi link cho nàng.
Tạ Dư không hiểu ý của Chu Trình Lộ, giật mình: 【 Link nào ạ?】
【 Gửi cho chị link của người bán, hóa đơn mua hàng của Trần Nhất Sư, lịch sử trò chuyện của em ấy với người bán và những đánh giá tiêu cực mà em ấy có nhắn với bên chăm sóc khách hàng của nền tảng. Còn có, gửi cho chị ghi chép thí nghiệm và bằng chứng thực nghiệm của em.】
【...... Chị muốn làm ?】
【 Chị sẽ báo có tình trạng này cho các bộ phận liên quan.】
Trái tim ám trầm* của Tạ Dư đột nhiên sáng lên, có chút phấn khích lại có chút lo lắng: 【 Điều này sẽ không gây rắc rối cho chị chứ?】
Ám trầm*: u ám, đen tốiChu Trình Lộ chủ động gửi cái mặt tươi cười: 【 Chị đương nhiên biện pháp.】
Tạ Dư nhìn kỹ, lại là cái nhe răng cười.
Cô đột nhiên cảm thấy "kinh nghiệm" gì đó mà Trần Nhất Sư hùng hổ tuyên bố cũng không chính xác mấy, lần này cô lựa chọn tin tưởng Chu Trình Lộ.
Họ sắp xếp những thứ mà Chu Trình Lộ yêu cầu, sau đó gửi tất cả đến hộp thư của nàng.
Trần Nhất Sư thao tác như mãnh hổ, nhấn nút gửi: "Thật là không ngờ bây giờ vẫn còn có người tấm lòng ấm áp như vậy, quả nhiên người đẹp thì tâm thiện mà."
Tạ Dư gửi tin cho Chu Trình : 【 Mọi thứ đã được gửi đi, chị có thời gian rảnh thì xem nha.】
Trước khi tan làm, chủ nhiệm đã mang tới rất nhiều tư liệu, mặc dù không thúc giục, nhưng Chu Trình Lộ biết, thực ra việc này rất khẩn cấp. Trùng hợp đêm nay nàng cùng Chu Minh Tuyết cùng trực ban, có thể giải quyết nó.
Khoảng thời gian trả lời tin nhắn của nàng càng lúc càng chậm, Tạ Dư đoán nàng đang bận nên không giục nàng trả lời.
【 Chị nhận được rồi, cụ thể chờ ngày mai chị tan làm về sẽ xem.】
【 Ngày mai mới tan làm? Đêm nay chị phải trực ban sao?】
【 Thật thông minh nha, từ chỗ anh em biết được?】
Chỉ có người nhà của bác sĩ mới có phản ứng bản năng như vậy đối với việc trực ban.
Tạ Dư nghĩ thầm, Tạ Duy không biết đã bao nhiêu lần lấy nhiệm vụ trực ban làm cái cớ để bỏ qua chuyện gia đình, dùng nó để so sánh với Chu Trình Lộ, thậm chí còn hạ thấp tiêu chuẩn của nàng.
Cô ậm ừ hai lần, có lệ cho qua.
Nhìn thấy cô vẫn đang chơi điện thoại di động, Trần Nhất Sư kéo chiếc ghế lại gần, đặt tay lên vai cô, khi nhìn thấy nội dung trên màn hình, có chút kinh ngạc: "Mặc dù bị thương nhưng mình đã được xuất viện. Bây giờ đi ra ngoài mua da lạnh cũng không sao."
Tạ Dư vặn vẹo bả vai, ra hiệu cô đừng đè ép: "Cũng không phải mua cho cậu."
Nàng kêu shipper, mua bì lạnh đưa đi khoa tâm thần bệnh viện Thiên An.
Mặc dù phí vận chuyển đối với cô rất cao, nhưng Chu Trình Lộ đã đưa cô một chiếc điện thoại mới còn trượng nghĩa muốn giúp các cô giải quyết rắc rối. Mặc kệ chuyện thuốc màu cuối cùng có thể giải quyết được hay không, dựa vào tấm lòng của nàng, dù như thế nào Tạ Dư cũng sẽ đưa nó cho nàng.
Trần Nhất Sư thấy cô bấm xong địa chỉ mới biết thì ra là mua cho bác sĩ Chu.
"Mình sẽ trả phí vận chuyển, cậu mua xong mình chuyển khoản cho cậu." Nói xong, Trần Nhất Sư cũng cầm lên điện thoại.
Vì để tránh cho bị làm phiền, vừa rồi cô đã chuyển sang chế độ máy bay.
Tạ Dư lắc đầu không muốn: "Mặc dù hơi đắt, nhưng mình vẫn mua được. Hơn nữa chị ấy còn cho mình điện thoại, cậu muốn trả thì để lần sao đi."
Trần Nhất Sơn không hiểu sao lại đặc biệt tin tưởng Chu Trình Lộ, cảm thấy cuối cùng nàng nhất định có thể giải quyết được chuyện thuốc màu.
"Ok, vậy mình sẽ mời bác sĩ Chu một bữa thịnh soạn khác."
Lúc Chu Trình Lộ nghe điện thoại của shipper có chút mờ mịt. Khi nàng nhận được hộp bì từ quầy lễ tân, nàng đột nhiên bật cười. Các đồng nghiệp đi ngang qua không khỏi tò mò nhìn vào.
"Bác sĩ Chu hôm nay gọi món gì ngon vậy? Còn chưa mở hộp đã cười trước rồi."
Chu Trình Lộ tăng tốc trở lại văn phòng: "Là quà của một người bạn."
Tạ Duy từ nhà ăn nhân viên đóng gói bữa tối, chuẩn bị đưa cho Chu Trình Lộ. Hôm nay hắn không phải trực nên muốn ở cạnh Chu Trình Lộ trước khi trở về ký túc xá.
Tiểu Lý cười hắn còn chưa kết hôn đã không thể rời Chu Trình Lộ, Tạ Duy cười cười cũng không phản bác. Hắn mang ăn hai bữa tối từ nhà ăn của nhân viên đi bộ đến khoa tâm thần. Mọi người hắn gặp đều biết hắn muốn đi đâu, càng cảm thấy ghen tị hơn với bác sĩ Chu.
Tất nhiên, cũng có những người thầm coi thường Tạ Duy, dù sao thì hắn cũng là một người bạn trai "hiếu thảo" quá mức.
Khi đến văn phòng, hắn nhìn thấy Chu Trình Lộ vậy mà ăn đang ăn thức ăn ngoài, ánh mắt tối sầm lại.
Chu Trình Lộ ngẩng đầu, thấy hắn mang theo hộp cơm tới cũng có chút ngoài ý muốn: "Cậu không có nói đêm nay muốn đến đây."
Tạ Duy điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, mỉm cười đi về phía nàng, đem hộp cơm đặt nhẹ lên bàn: "Chủ nhiệm lâm thời thông báo tôi không cần thay ca, nên mới muốn cùng cậu ăn cơm."
Hắn nhìn đồ ăn trong hộp cơm của Chu Trình Lộ, càng thêm kinh ngạc: "Cậu..... Đang ăn bì lạnh?"