Anh tỉnh giấc và thấy chiếc kiệu đột nhiên dừng lại.
Một đống gối chồng lên nhau nơi Illyrio đã nằm. Cổ họng gã lùn chua gắt và khô khốc. Anh đã mơ… nhưng là giấc mơ gì nhỉ? Anh không tài nào nhớ nổi.
Bên ngoài có tiếng nói bằng thứ ngôn ngữ xa lạ đối với anh. Tyrion thò chân ra ngoài rèm, nhảy xuống đất và thấy Magister Illyrio đang đứng bên cạnh lũ ngựa cùng hai kỵ sỹ lù lù đằng sau. Cả hai đều mặc áo da cũ sờn bên dưới chiếc áo choàng len màu nâu sậm, nhưng kiếm của họ vẫn ở nguyên trong bao và người đàn ông to béo trông không có vẻ đang gặp nguy hiểm.
“Tôi muốn đi tè,” quỷ lùn thông báo. Anh lạch bạch bước vào cạnh đường cái, cởϊ qυầи và tè vào một bụi cây gai. Phải một lúc lâu anh mới xong việc.
“Ít nhất thì hắn cũng tè tốt đấy chứ,” một giọng nói nhận xét.
Tyrion vẩy giọt nước cuối cùng xuống và cất của quý đi. “Đi tè là khả năng xoàng xĩnh nhất của ta. Các ngươi phải xem ta ị cơ.” Anh quay lại chỗ Magister Illyrio. “Hai người này có quen biết ngài không, magister? Trông họ như kẻ cướp ấy. Tôi có nên đi tìm rìu không?”
“Rìu của ngươi á?” Tên kỵ sĩ to béo hơn kêu lên. Đó là một gã đàn ông nở nang với bộ râu xồm xoàm và mái tóc bù xù màu cam. “Anh nghe thấy không, Haldon? Gã nhỏ xíu này muốn đánh nhau với chúng ta!”
Bạn đồng hành của hắn già hơn, mày râu nhẵn nhụi, với gương mặt nhăn nheo khổ hạnh. Tóc hắn hất về phía sau và buộc lại sau đầu. “Bọn đàn ông nhỏ bé và sợ hãi thường phải chứng minh lòng can đảm của mình bằng những lời khoác lác chối tai,” anh ta tuyên bố. “Tôi sợ hắn còn không gϊếŧ nổi một con vịt.”
Tyrion nhún vai. “Thế thì đưa một con vịt lại đây.”
“Nếu ngươi muốn.” Tên kỵ sĩ liếc nhìn bạn đồng hành của mình.
Gã đàn ông nở nang rút thanh kiếm to bản ra. “Ta là Vịt đây, tên nhãi nhép huênh hoang kia.”
Ôi, các vị thần tốt bụng. “Ta tưởng vịt nhỏ hơn nhiều chứ.”
Gã to béo rống lên cười. “Anh nghe thấy chưa, Haldon? Hắn muốn một con Vịt nhỏ hơn!”
“Ta sẽ sẵn sàng bỏ qua cho những kẻ ít mồm hơn.” Người đàn ông tên Haldon nhìn Tyrion bằng đôi mắt xám nhạt trước khi quay về phía Illyrio. “Ngài có mấy cái rương
cần chuyển cho chúng tôi đúng không?”
“Và la để chở chúng nữa.”
“La chậm chạp lắm. Bọn tôi có ngựa nên chúng tôi sẽ chuyển mấy cái rương sang. Vịt, anh lo chuyện đó nhé.”
“Tại sao lúc nào Vịt cũng phải lo mấy chuyện này?” Gã to lớn tra kiếm vào vỏ. “Thế còn anh lo chuyện gì hả Haldon? Ai là hiệp sĩ ở đây? Anh hay tôi?” Tuy nhiên hắn vẫn nặng nề bước về phía mấy con la chở hành lý.
“Anh bạn nhỏ của chúng ta thế nào rồi?” Illyrio hỏi khi những chiếc rương đang được buộc chặt. Tyrion đếm được sáu chiếc rương bằng gỗ sồi với khóa móc bằng sắt. Vịt vác chúng lên một cách dễ dàng và đặt chúng lên một bên vai.
“Giờ cậu ấy và Griff cao gần bằng nhau rồi. Ba ngày trước cậu ấy còn đánh Vịt ngã vào một cái máng ngựa.”
“Tôi đâu có bị ngã. Tôi cố tình ngã để làm cậu ấy cười thôi.”
“Thế thì kịch bản của anh thành công rồi đấy,” Haldon nói. “Chính tôi cũng phải phì cười.”
“Có quà cho cậu nhóc ở một trong những chiếc rương đấy. Một ít gừng tẩm đường. Lúc nào cậu ta cũng thích món đó.” Illyrio nghe có vẻ vô cùng buồn rầu. “Ta cứ tưởng có thể tiếp tục đến Ghoyan Drohe với các anh và sẽ có một bữa tiệc chia tay trước khi các anh xuôi dòng…”
“Chúng tôi không có thời gian tiệc tùng đâu, thưa ngài,” Haldon nói. “Griff muốn xuôi dòng ngay khi chúng tôi quay lại. Tin tức đã lan lên thượng nguồn, và không có tin nào tốt cả. Người ta đã nhìn thấy người Dothraki ở quanh hồ Dagger, trinh thám của Khal Motho già, và Khal Zekko thì đang hành quân qua rừng Qohor cách đó không xa.”
“Xùy, cứ 3, 4 năm Zekko lại đến thăm Qohor một lần. Người Qohor cho hắn một bao tải vàng rồi hắn lại cuốn xéo về hướng đông. Còn Motho, người của hắn cũng già gần bằng hắn rồi, và mỗi năm quân số lại ít hơn. Mối nguy hiểm thực sự là…”
“…Khal Pono,” Haldon tiếp lời. “Motho và Zekko đều phải bỏ chạy trước hắn, nếu những câu chuyện là thật. Theo như thông tin cuối cùng thì Pono đang ở gần thượng nguồn sông Selhoru với một khalasar khoảng 30.000 người. Griff không muốn liều để bị đánh úp ở chỗ cạn nếu Pono quyết định mạo hiểm trên dòng Rhoyne.” Haldon liếc nhìn Tyrion. “Gã lùn của ngài cưỡi ngựa có giỏi như đi tiểu không?”
“Anh ta biết cưỡi ngựa,” Tyrion chen vào trước khi lãnh chúa pho mát kịp trả lời, “tuy nhiên anh ta sẽ làm tốt nhất với một cái yên đặc biệt và một con ngựa quen. Anh
ta nói chuyện rất giỏi.”
“Tôi cũng vậy. Tôi là Haldon, thầy thuốc trong hội nhóm nhỏ của mình. Một số người gọi tôi là Maester Nửa Mùa. Bạn đồng hành của tôi là Ser Vịt.”
“Ser Rolly,” người đàn ông to cao nói. “Rolly Duckfield. Bất cứ hiệp sĩ nào cũng có thể phong hiệp sĩ cho người khác, và Griff phong hiệp sĩ cho tôi. Còn anh, gã lùn?”
Illyrio nhanh chóng lên tiếng. “Anh ta tên là Yollo.”
Yollo ấy à? Yollo nghe chẳng khác gì tên con khỉ. Tệ hơn nó lại là một cái tên kiểu Pentosh, và bất cứ thằng ngu nào cũng có thể nhận ra Tyrion không phải là người Pentosh. “Ở Pentos tôi tên là Yollo,” anh nói nhanh để sửa lại, “nhưng tên mẹ đặt cho tôi là Hugor Hill.”
“Anh là một tiểu vương hay là con hoang thế?” Haldon hỏi.
Tyrion lập tức nhận ra anh cần cực kỳ cẩn trọng với Haldon Maester Nửa Mùa. “Mọi gã lùn đều là con hoang trong mắt cha hắn.”
“Chắc chắn rồi. Vậy thì, Hugor Hill, trả lời tôi câu này. Serwyn Khiên Kính gϊếŧ con rồng Urrax bằng cách nào?”
“Ông ta núp sau cái gương và tiến về phía con rồng. Urrax chỉ nhìn thấy hình ảnh của chính nó trong gương cho đến khi Serwyn đâm giáo vào mắt nó.”
Câu trả lời không gây được ấn tượng với Haldon. “Ngay cả Vịt cũng biết chuyện đó.
Anh có thể kể tên hiệp sĩ từng cố áp dụng chiến thuật đó với Vhagar trong Vũ Điệu
Rồng Thiêng không?”
Tyrion cuời nhăn nhở. “Ser Byron Swann. Ông ta bị nướng chín chính vì điều đó… nhưng con rồng là Syrax, không phải Vhagar.”
“Tôi e là anh nhầm rồi. Trong Vũ Điệu Rồng Thiêng, Câu Chuyện Thật, Maester Munkun viết…”
“…rằng đó là Vhagar. Nhưng Grand Maester Munkun đã lầm. Cận vệ của Ser Byron chính mắt nhìn thấy chủ nhân mình chết và viết thư cho con gái ông về việc này. Trong lá thư nói con rồng là Syrax, con rồng cái của Rhaenyra, điều này có lý hơn phiên bản của Munken. Swann là con trai của một lãnh chúa vùng March, trong khi Storm’s End là của Aegon. Người cưỡi Vhagar là Hoàng tử Aemond, em trai của Aegon. Tại sao Swann lại muốn gϊếŧ nó chứ?”
Haldon bĩu môi. “Cố gắng đừng ngã ngựa nhé. Nếu ngã thì cố mà đi bộ về Pentos. Thuyền Thiếu Nữ E Thẹn của chúng ta không biết chờ đợi đâu, dù là người thường hay người lùn.”
“Bên cạnh bọn đàn bà da^ʍ ô thì tôi cũng khá thích các cô gái e thẹn. Hãy nói cho tôi biết lũ điếm đi đâu?”
“Trông tôi giống người hay chơi điếm lắm à?”
Vịt phá lên cười chế giễu. “Anh ta không dám đâu. Lemore sẽ bắt anh ta cầu nguyện xin tạ tội, thằng nhóc sẽ đòi đi theo, và Griff có thể sẽ cắt của quý anh ta rồi nhét vào họng anh ta nữa.”
“Thực ra thì,” Tyrion nói, “học sĩ cũng có cần đến của quý đâu.” “Nhưng Haldon chỉ là học sĩ nửa mùa thôi.”
“Vịt có vẻ khoái tên lùn nhỉ,” Haldon nói. “Vậy thì hai người đi cùng nhau đi.” Nói đoạn anh ta quay đầu con ngựa.
Phải một lát sau Vịt mới buộc xong đống rương vào lưng ba con ngựa thồ. Lúc này đã chẳng thấy tăm hơi Haldon đâu nữa. Vịt có vẻ chẳng bận tâm. Anh ta leo lên yên, túm cổ áo Tyrion và lôi gã lùn lên ngồi phía trước. “Không vấn đề gì đâu, cứ nắm chặt quả táo yên ngựa là được. Con ngựa cái đi lại nhẹ nhàng, mà đường rồng thì mượt như mông thiếu nữ ấy.” Nắm cương trong tay phải và dây dắt ngựa bên tay trái, Ser Rolly nhanh nhẹn thúc ngựa đi.
“May mắn nhé,” Illyrio gọi với theo. “Nói với cậu nhóc là ta rất xin lỗi vì không thể đến dự đám cưới được. Ta sẽ gặp lại mọi người ở Westeros. Ta xin thề như vậy trước đôi tay Serra đáng yêu.”
Hình ảnh cuối cùng của Illyrio Mopatis trong mắt Tyrion Lannister là vị học sĩ đứng bên cạnh chiếc kiệu trong bộ áo thụng bằng gấm thêu kim tuyến, đôi vai vĩ đại chùng xuống. Khi hình ảnh ông nhỏ dần trong màn bụi, lãnh chúa pho mát trông cũng nhỏ bé như ai.
Vịt bắt kịp với Haldon Maester Nửa Mùa sau khi đi khoảng một phần tư dặm. Từ đó trở đi hai người cưỡi ngựa sóng đôi. Tyrion bám vào quả táo cao trên yên ngựa, đôi chân ngắn ngủn vụng về dạng sang hai bên. Anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho những vết phồng giộp, chuột rút và ê ẩm vì ngồi lâu trên yên.
“Không biết lũ hải tặc trên hồ Dagger sẽ xử lý gã lùn của chúng ta thế nào nhỉ?” Haldon nói.
“Người lùn ninh nhừ chẳng hạn?” Vịt gợi ý. “Urho Lười Tắm là tên đáng sợ nhất,” Haldon kể. “Riêng mùi hôi thối của hắn cũng đủ làm chết người rồi.”
Tyrion nhún vai. “Thật may là tôi không có mũi.”
Haldon khẽ cười. “Nếu chúng ta gặp phải Tiểu Thư Korra trên thuyền Răng Phù
Thủy thì anh sẽ nhanh chóng mất cả các bộ phận khác nữa. Họ gọi cô ta là Korra Tàn Ác. Thủy thủ trên thuyền của cô ta là những cô gái trẻ đẹp sẵn sàng thiến tất cả đàn ông mà họ bắt được.”
“Thật kinh dị. Tôi sẽ đái ra quần mất.”
“Tốt nhất là đừng làm thế,” Vịt buồn rầu cảnh báo.
“Được, tôi nghe anh. Nếu chúng ta gặp Tiểu Thư Korra này, tôi sẽ mặc váy đàn bà và bảo mình là Cersei, người đẹp có râu nổi tiếng nhất Vương Đô.”
Lần này Vịt phá lên cười, Haldon nói, “Anh đúng là một gã lùn hài hước, Yollo ạ. Họ nói Lãnh Chúa Vải Liệm sẽ tặng một ân huệ cho bất kỳ người nào có thể khiến ông ta cười. Rất có thể Vua Xám sẽ mang anh về làm vật trang trí cho cung điện đá của ông ta.”
Vịt quay sang nhìn bạn đồng hành của mình với vẻ không thoải mái. “Không nên nói đùa về việc đó khi anh đang ở gần Rhoyne như vậy. Ông ấy sẽ nghe thấy đấy.”
“Đúng là trí khôn của một con vịt,” Haldon nói. “Xin anh đấy Yollo. Anh không cần phải xanh lét mặt mày thế đâu, tôi chỉ đang nói đùa thôi. Hoàng Tử của dòng Đau Buồn không trao nụ hôn xám của ông ấy dễ dàng như vậy đâu.”
Nụ hôn màu xám. Suy nghĩ đó khiến anh sởn gai ốc. Cái chết đã chẳng còn là nỗi sợ hãi đối với Tyrion Lannister, nhưng bệnh vảy xám lại là chuyện khác. Lãnh Chúa Vải Liệm chỉ là truyền thuyết, anh tự nhủ, cũng là nhân vật tưởng tượng như Lann Khôn Ngoan vẫn ám quẻ Casterly Rock theo lời một số người. Tuy nhiên anh không nói gì cả.
Chẳng ai để ý đến sự im lặng bất thình lình của gã lùn, Vịt bắt đầu mua vui bằng câu chuyện đời của chính mình. Vịt nói cha anh ta từng là người chế tạo vũ khí ở Bitterbridge, và vì thế khi vừa mới sinh ra, anh đã quen với tiếng sắt thép vang bên tai và được tham gia đấu kiếm từ khi tuổi còn rất nhỏ. Và chàng thanh niên lực lưỡng, tài năng đó đã thu hút được Lãnh chúa già Caswell; ông cho anh ta một vị trí trong đội quân của mình, nhưng chàng trai lại muốn được hơn thế nữa. Anh ta chứng kiến cậu con trai yếu ớt của Caswell được làm người hầu, rồi cận vệ, và cuối cùng là hiệp sĩ. “Một thằng nhóc hớt lẻo, mặt mày xấu xí, lại ốm yếu gầy gò, nhưng vị lãnh chúa già có bốn cô con gái và chỉ có một cậu con trai, vì thế không ai được phép nói một lời nào chống đối cậu ta. Các cận vệ khác hầu như không ai dám động đến cậu ấy dù chỉ một ngón tay khi ở trên sân tập.”
“Tuy nhiên anh không phải dạng nhút nhát như vậy.” Tyrion dễ dàng đoán được câu chuyện này rồi sẽ đi đến đâu.
“Cha tôi rèn cho tôi một thanh trường kiếm mừng ngày lễ đặt tên thứ mười sáu của tôi,” Vịt nói, “nhưng Lorent rất thích thanh kiếm đó nên đã giành lấy cho riêng mình, và hèn một nỗi cha tôi chẳng dám nói không với hắn. Khi tôi phàn nàn, Lorent nói thẳng vào mặt tôi là tay tôi được sinh ra để cầm búa chứ không phải cầm kiếm. Vì thế tôi đi tìm một cái búa và đánh hắn nhừ tử, cho đến khi hắn gãy cả hai cánh tay và xương sườn. Sau đó tôi phải nhanh chóng rời Reach. Tôi vượt qua sông tới chỗ hội Chiến Binh Vàng. Tôi làm thợ học việc ở lò rèn vài năm, sau đó Ser Harry Strickland cho tôi làm cận vệ. Khi Griff đưa tin từ thượng nguồn xuống rằng ông cần một người dạy con trai ông ấy chiến đấu, Harry đã cử tôi đi.”
“Và Griff phong hiệp sĩ cho anh?”
“Một năm sau.”
Haldon Maester Nửa Mùa mỉm cười. “Sao không kể cho anh bạn nhỏ của ta về xuất xứ cái tên của anh nhỉ?”
“Một hiệp sĩ cần nhiều thứ hơn một cái tên,” người đàn ông to lớn khăng khăng, “và, hừm, lúc đó chúng ta đang ở trên một cánh đồng khi ông ấy phong tước cho tôi, tôi nhìn lên và thấy mấy con vịt, vì thế… đừng có cười.”
Ngay sau khi mặt trời lặn, họ rời con đường cái để vào nghỉ tại một khoảnh sân cỏ mọc rậm rì bên cạnh một chiếc giếng đá cổ. Tyrion nhảy xuống để xoa bóp bắp chân tê rần, trong khi Vịt và Haldon cho ngựa uống nước. Cỏ nâu cứng quèo, lau lách mọc xen với sỏi cuội, và những bức tường đầy rêu từng là một ngôi nhà bằng đá lớn. Sau khi đã chăm cho lũ ngựa xong, các kỵ sĩ cùng ăn bữa đêm đơn giản với thịt lợn muối, đậu trắng lạnh và bia. Được đổi từ những sơn hào hải vị của Illyrio sang chỗ thức ăn đơn giản này khiến Tyrion vô cùng dễ chịu. “Những cái rương chúng tôi mang cho các anh ấy,” anh vừa nhai vừa nói. “Ban đầu tôi cứ tưởng là vàng dành cho hội Chiến Binh Vàng, nhưng sau khi nhìn thấy Ser Rolly nhấc nó lên vai một cách dễ dàng thì tôi nghĩ là không phải. Nếu chúng đựng đầy tiền thì anh không bao giờ nhấc nó được nhẹ nhàng như vậy.”
“Chỉ là áo giáp thôi mà,” Vịt nhún vai nói.
“Trang phục nữa,” Haldon chen vào. “Trang phục triều đình cho tất cả mọi người trong nhóm. Áo choàng bằng len, nhung và lụa tốt. Chẳng ai ăn mặc xoàng xĩnh… hoặc là đi tay không đến trước mặt nữ hoàng. Ngài học sĩ thật tốt bụng khi đã chuẩn bị cho chúng ta những món quà thích hợp.”
Trăng lên, họ quay trở lại yên ngựa và đi về hướng đông dưới màn trời đầy sao. Con đường Valyria cổ hiện ra mờ ảo trước mắt họ như một dải ruy băng dài bằng bạc, uốn lượn qua rừng cây và thung lũng. Tyrion Lannister cảm thấy thư thái yên bình trong
chốc lát. “Lomas Longstrider nói quả không sai. Con đường này chính là một kỳ quan.”
“Lomas Longstrider?” Vịt hỏi.
“Một người chép sử, chết lâu rồi,” Haldon nói. “Ông ta dành cả cuộc đời ngao du thiên hạ và viết về những mảnh đất ông đi qua trong hai cuốn sách Kỳ Quan và Kỳ Quan Nhân Tạo.”
“Một ông chú đã tặng nó cho tôi từ hồi tôi còn là một cậu bé,” Tyrion nói. “Tôi đọc cho đến khi chúng rơi ra từng mảnh mới thôi.”
“Các vị thần tạo ra bảy kỳ quan, còn con người tạo ra chín,” Maester Nửa Mùa trích đọc. “Thật bất kính khi những kẻ phàm trần dám tạo ra nhiều hơn các vị thần những hai kỳ quan, nhưng sự thật là như vậy. Con đường đá Valyria là một trong số chín kỳ quan của Longstrider. Ta tin rằng đó là kỳ quan thứ năm.”
“Thứ tư,” Tyrion nói, anh nhớ không sót một cái tên nào trong số mười sáu kỳ quan, kể từ khi là một đứa trẻ. Chú Gerion của anh thích đặt anh ngồi lên bàn trong các bữa tiệc và bắt anh đọc lại tên các kỳ quan đó. Chẳng phải ta đã rất thích thú đó sao? Đứng giữa một đống đĩa thức ăn trong khi mọi con mắt đổ dồn vào ta, cố chứng minh bản thân là một thằng lùn lanh lợi. Nhiều năm sau đó, anh đã nuôi dưỡng giấc mơ một ngày được ngao du thế giới và tận mắt chứng kiến những kỳ quan của Longstrider.
Lãnh chúa Tywin chấm dứt niềm hy vọng đó chỉ mười ngày trước khi thằng con lùn của ông bước sang tuổi 16, khi Tyrion ngỏ ý muốn tới thăm Chín Thành Phố Tự Trị giống như chú anh đã làm hồi bằng tuổi anh. “Ta luôn tin tưởng các em trai ta, chúng không bao giờ làm gia tộc Lannister hổ thẹn,” cha anh trả lời. “Họ cũng chưa bao giờ cưới một con điếm làm vợ.” Và khi Tyrion gợi ý rằng 10 ngày nữa anh sẽ là một người đàn ông trưởng thành, có thể tự do đi bất cứ đâu anh muốn, Lãnh chúa Tywin nói, “Chẳng có ai tự do cả. Chỉ có trẻ con và lũ ngốc nghĩ vậy thôi. Cứ việc đi đi. Mặc quần áo của một thằng hề vào mà mua vui cho các lãnh chúa gia vị và vua pho mát. Chỉ cần ngươi tự trả tiền cho chuyến đi và đừng bao giờ nghĩ đến chuyện trở về là được.” Đến lúc này thì mọi ý định phản kháng của cậu bé tan tành thành tro bụi. “Nếu muốn được làm việc gì đó có ích thì ngươi sẽ được toại nguyện,” sau đó cha anh nói. Và để đánh dấu tuổi trưởng thành, Tyrion được giao quản lý tất cả hệ thống cống rãnh, mương máng và bể chứa của Casterly Rock. Có lẽ ông ta hy vọng mình sẽ ngã xuống một trong những cái cống đó mà chết. Nhưng Tywin đã phải thất vọng. Hệ thống cống chưa bao giờ hoạt động tốt bằng một nửa so với khi anh trông coi chúng.
Mình cần một cốc rượu để rửa sạch vị của Tywin trong miệng. Một bì rượu sẽ còn tốt hơn nữa.
Họ cưỡi ngựa cả đêm, Tyrion ngủ chập chờn, gục đầu vào quả táo trên yên ngựa rồi lại đột ngột tỉnh giấc. Cứ thỉnh thoảng anh lại trượt về một bên và Ser Rolly lại kéo anh thẳng lên. Bình minh lên cũng là lúc chân người lùn đau nhức và hai mông ê ẩm.
Phải tận ngày hôm sau họ mới đến Ghoyan Drohe ở ngay sát rìa sông. “Rhoyne trong truyền thuyết,” Tyrion nói khi nhìn thấy dòng nước xanh chảy chậm chạp từ trên cao xuống.
“Dòng Rhoyne Nhỏ,” Vịt nói.
“Đúng vậy.” Hẳn là một con sông hiền hòa, nhưng khúc cạn nhỏ nhất của Trident cũng rộng gấp đôi bề ngang con sông này, và cả ba nhánh của Trident đều chảy nhanh hơn. Thành phố cũng chẳng có gì ấn tượng. Ghoyan Drohe chưa bao giờ được coi là thành phố lớn trong lịch sử, nhưng đó từng là vùng đất đẹp đẽ với hoa cỏ tốt tươi, một thành phố của những con kênh và đài phun nước. Cho đến khi chiến tranh. Cho đến khi lũ rồng xuất hiện. Một nghìn năm sau, những con kênh bị lấp đầy bởi đất bùn và lau sậy, những vũng ao tù nước đọng là chỗ từng đàn ruồi được sản sinh. Đá vỡ từ những ngôi đền và cung điện cổ chìm xuống đất, những rặng liễu già xương xẩu mọc dày đặc dọc hai bên bờ sông.
Vài người vẫn nán lại giữa đống bùn lầy và chăm sóc những khu vườn nhỏ giữa đám lau sậy um tùm. Tiếng vó ngựa sắt vang trên con đường Valyria khiến họ chạy tụt vào những chiếc hố nơi họ thường ẩn nấp, nhưng những kẻ dũng cảm hơn vẫn nán lại trên mặt đất đủ lâu để giương đôi mắt mờ đυ.c, hiếu kỳ lên nhìn đám người cưỡi ngựa đi qua. Một bé gái tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bùn ngập tận đầu gối dường như không thể rời mắt khỏi Tyrion. Anh nhận ra cô bé chưa bao giờ nhìn thấy một người lùn, và một gã lùn không có mũi lại càng chưa bao giờ thấy. Anh làm mặt hung tợn và thè lưỡi ra khiến cô bé khóc ré lên.
“Anh làm gì con bé thế?” Vịt hỏi.
“Tôi hôn gió thôi mà. Cô gái nào cũng khóc khi tôi hôn họ.”
Bên dưới bụi tơ liễu cành lá chằng chịt đan nhau, con đường đột ngột kết thúc, họ quay về phía bắc một đoạn ngắn rồi đi dọc mép nước cho đến khi đám lau sậy lui về phía sau, nhường chỗ cho một cầu cảng cũ bằng đá chìm một nửa trong nước. Xung quanh, lau lách nâu mọc cao vυ"t um tùm. “Vịt!” có tiếng gọi vọng lên. “Haldon!” Tyrion nghển đầu về một phía và nhìn thấy một cậu bé đứng trên nóc ngôi nhà bằng gỗ thấp, tay vẫy chiếc mũ rơm rộng vành. Cậu nhóc uyển chuyển và khỏe mạnh, người cao lêu nghêu và mái tóc màu xanh sẫm. Quỷ lùn đoán cậu ta khoảng 15, 16 tuổi, hoặc là gần gần như vậy.
Mái nhà nơi cậu bé đang đứng hóa ra lại là nóc thuyền Thiếu Nữ E Thẹn, nó sào
chống một cánh buồm xiêu vẹo và cũ nát. Con thuyền có bề ngang rộng và đáy nông, lý tưởng để đi dọc lên những dòng suối nhỏ nhất hay bò qua các bãi bồi giữa sông. Một thiếu nữ thô kệch, Tyrion nghĩ, nhưng thỉnh thoảng những kẻ xấu nhất lại là người nóng bỏng nhất trên giường. Những chiếc thuyền sào chống đậu trên sông ở Dorne thường được sơn màu sáng và chạm khắc tinh xảo, tuy nhiên chiếc Thiếu Nữ này lại hoàn toàn khác. Sơn trên thân thuyền chỉ độc một màu nâu xám của bùn với những vằn lốm đốm; bánh lái to được để mộc không trang trí gì. Trông con thuyền thật bẩn thỉu, anh nghĩ, nhưng hẳn họ cố tình làm nó như vậy.
Lúc này Vịt đang chào lại. Con ngựa cái phi qua chỗ nước nông, đám lau sậy bị con vật giẫm nát. Thằng nhóc nhảy từ nóc xuống sàn thuyền, sau đó toàn bộ thủy thủ trên Thiếu Nữ E Thẹn xuất hiện. Một cặp vợ chồng già có vẻ là người Rhoyne đang đứng ngay sát bánh lái. Đúng lúc đó một septa xinh đẹp trong bộ đồ thụng màu trắng bước ra, tay vén lọn tóc nâu ra khỏi mắt.
Nhưng Griff thì không lẫn vào đâu được. “Hò hét thế đủ rồi,” ông nói. Và đột nhiên cả dòng sông như chìm trong im lặng.
Kẻ này sẽ rắc rối đây, Tyrion nhận ra ngay lập tức.
Áo choàng của Griff được làm bằng da và đầu của một con sói đỏ vùng Rhoyne. Bên dưới tấm da lông, ông mặc áo da thuộc màu nâu, gài bằng những chiếc khuyên sắt. Khuôn mặt cạo nhẵn nhụi trông cũng chẳng khác gì da thuộc với những nếp nhăn nơi khóe mắt. Dù mái tóc cũng xanh như của con trai, nhưng chân tóc ông có màu đỏ và lông mày lại càng đỏ rực hơn. Bên hông ông đeo lủng lẳng một thanh kiếm và một con dao. Nếu Griff có vui mừng vì Vịt và Haldon trở lại thì ông ta quả đã che giấu rất tốt, nhưng nỗi khó chịu của ông khi nhìn thấy Tyrion thì hiện rõ mồn một. “Một tên lùn à? Cái gì vậy?”
“Tôi biết, ngài đang hy vọng có một bánh pho mát cơ.” Tyrion quay về phía Griff Trẻ và tặng cho chàng trai nụ cười dễ chịu nhất. “Tóc xanh ở Tyrosh thì không sao, nhưng ở Westeros trẻ con sẽ ném đá và phụ nữ sẽ cười vào mặt cậu.”
Cậu nhóc giật mình. “Mẹ ta là người Tyrosh. Ta nhuộm tóc để nhớ đến bà ấy.”
“Sinh vật gì thế này?” Griff hỏi.
Haldon trả lời. “Illyrio gửi kèm một lá thư giải thích.”
“Để ta đọc xem nào. Đưa tên lùn vào phòng ta.”
Mình không thích ánh mắt ông ta, Tyrion nghĩ khi tên lính đánh thuê ngồi xuống đối diện với anh dưới ánh sáng lờ mờ trong khoang thuyền. Giữa họ là một chiếc bàn làm bằng một tấm ván sứt sẹo và một cây nến mỡ. Chúng có màu xanh xám như nước
đá và vô cùng lạnh lẽo. Quỷ lùn ghét màu mắt xám. Mắt Lãnh chúa Tywin cũng từng có màu xanh lục xám ánh vàng.
Anh quan sát tên lính đánh thuê đọc lá thư. Việc ông ta biết đọc cũng nói lên điều gì đó. Có bao nhiêu tên lính đánh thuê biết đọc? Hầu như ông ta không cử động môi, Tyrion để ý.
Cuối cùng, Griff ngẩng lên khỏi cuộn da và đôi mắt xám nheo lại. “Tywin Lannister chết rồi à? Dưới tay ngươi?”
“Dưới ngón tay tôi, ngón này này.” Tyrion giơ lên cho Griff ngưỡng mộ. “Lãnh chúa Tywin đang ngồi trong nhà xí thì tôi bắn nỏ vào bụng ông ta để xem có đúng là ông ta
ị ra vàng không. Hóa ra không phải, tiếc thật. Nếu không tôi đã có chút vàng để tiêu rồi. Tôi gϊếŧ cả mẹ mình nữa, cách đây lâu lâu rồi. À, còn cháu trai Joffrey nữa chứ, tôi hạ độc nó trong bữa tiệc đám cưới và nhìn nó nghẹn mà chết. Tay lái buôn pho mát không nhắc đến đoạn đó à? Tôi định cho cả chị gái và anh trai vào danh sách đó nữa, nếu điều đó làm nữ hoàng hài lòng.”
“Làm cô ấy hài lòng? Illyrio mất trí rồi chắc? Ông ta nghĩ nữ hoàng sẽ vui vẻ chào đón một kẻ tự thú nhận là sát vương và phản nghịch hay sao?”
Một câu hỏi hay đấy, Tyrion nghĩ, nhưng cuối cùng anh nói, “Vị vua mà tôi gϊếŧ đang ngồi trên chiếc ngai của cô ấy, và tất cả những kẻ tôi phản bội đều là sư tử, như vậy tôi tự thấy mình thực ra đã phục vụ nữ hoàng rồi.” Anh gãi gãi vết sẹo trên mũi. “Đừng sợ, tôi không gϊếŧ ngài đâu, ngài chẳng phải anh em họ hàng gì với tôi. Tôi có thể xem ngài lái buôn pho mát viết gì không? Tôi muốn được xem những lời viết về chính mình.”
Griff làm ngơ trước lời đề nghị của anh. Thay vào đó, ông ta đốt lá thư trên ngọn nến và quan sát cuộn da chuyển thành màu đen, quăn lại và cháy thành lửa. “Giữa Nhà Targaryen và Nhà Lannister có món nợ máu. Tại sao ngươi lại ủng hộ nữ hoàng Daenerys?”
“Vì vàng, và vì vinh quang,” quỷ lùn vui vẻ nói. “À, vì căm ghét nữa chứ. Nếu ngài gặp chị gái tôi, ngài sẽ hiểu điều đó.”
“Ta quá hiểu thế nào là căm ghét rồi.” Theo cách Griff nói ra từ đó, Tyrion biết đó là sự thật. Chính anh cũng tự ngụp lặn trong nỗi căm ghét. Nó sưởi ấm anh mỗi đêm trong suốt nhiều năm trời.
“Vậy thì đó là điểm chung của chúng ta, ser.”
“Ta không phải hiệp sĩ.”
Không chỉ dối trá, mà còn là một lời nói dối tồi tệ. Vụng về và ngu ngốc quá, lãnh
chúa ạ. “Vậy mà Ser Vịt bảo ngài phong tước hiệp sĩ cho ông ấy.”
“Vịt lắm mồm quá đấy.”
“Một số người sẽ nghĩ Vịt làm sao biết nói. Nhưng không sao, Griff. Ngài không phải hiệp sĩ, còn tôi là Hugor Hill, một con quái vật lùn tịt. Con quái vật của ngài, nếu ngài thích. Tôi xin thề, tất cả những gì tôi muốn là được tận tụy phục vụ nữ chúa rồng của ngài.”
“Và ngươi sẽ bày tỏ lòng thành kính muốn phục vụ nữ hoàng bằng cách nào?”
“Bằng lưỡi thôi.” Anh liếʍ từng ngón tay một. “Tôi có thể nói cho nữ hoàng biết chị gái ngọt ngào của tôi nghĩ gì, nếu đó có thể gọi là suy nghĩ. Tôi có thể dạy cho các đội trưởng của cô ấy cách đánh bại Jaime, anh trai tôi, trên chiến trường. Tôi biết lãnh chúa nào dũng cảm và lãnh chúa nào hèn nhát, ai trung thành và ai dễ mua chuộc. Tôi có thể đem lại đồng minh cho cô ấy. Và tôi còn biết rất rất nhiều về lũ rồng, hơn hẳn so với những gì vị học sĩ nửa mùa nói với ngài. Tôi cũng rất thú vị, và tôi ăn không nhiều. Cứ coi tôi là tên lùn thực thụ của ngài.”
Griff suy nghĩ một lúc trước những câu nói đó. “Ta hiểu, tên lùn ạ. Ngươi là người cuối cùng và ít giá trị nhất trong đoàn của ta. Hãy biết cẩn thận với cái lưỡi của ngươi, ta nói trước rồi đấy, nếu không ngươi sẽ phải ao ước được mọc lưỡi trở lại.”
Vâng, thưa cha, Tyrion suýt nữa buột miệng. “Vâng, xin tuân lệnh lãnh chúa.”
“Ta không phải lãnh chúa.”
Đồ dối trá. “Chỉ là lịch sự thôi, anh bạn ạ.”
“Ta cũng không phải bạn ngươi.”
Không phải hiệp sĩ, không phải lãnh chúa, không phải bạn bè. “Tiếc quá nhỉ.”
“Bỏ cái kiểu mỉa mai đó của ngươi đi. Ta sẽ chỉ đưa ngươi đến Volantis thôi. Nếu ngươi tỏ ra nghe lời và hữu ích, ngươi có thể ở lại với chúng ta để phục vụ nữ hoàng tận tâm hết mức có thể. Còn nếu ngươi phiền phức hơn giá trị của bản thân thì ngươi cứ đi đường ngươi.”
Đúng rồi, và đường của ta sẽ dẫn xuống đáy dòng Rhoyne cho lũ cá rỉa phần mũi còn lại của ta đúng không. “Valar dohaeris.”
“Ngươi có thể ngủ trên boong hoặc trong khoang chứa hàng, nếu thích. Ysilla sẽ tìm chăn đệm cho ngươi.”
“Cô ấy thật tốt bụng.” Tyrion lạch bạch cúi chào, nhưng ra đến cửa khoang, anh quay lại. “Nếu chúng ta tìm thấy nữ hoàng nhưng phát hiện ra câu chuyện về lũ rồng chỉ là chuyện phiếm mà đám thủy thủ say rượu tưởng tượng ra thì sao? Thế giới rộng
lớn này có đầy những câu chuyện điên rồ như vậy. Thần tiên và quái vật, linh hồn và ma cà rồng, tiên cá, yêu tinh đá, ngựa bay, lợn bay… sư tử bay.”
Griff nhíu mày nhìn anh đăm đăm. “Ta đã cảnh báo ngươi rồi đấy, Lannister. Cẩn thận cái lưỡi của ngươi, nếu không ngươi sẽ mất nó đấy. Các phụ quốc đang lâm nguy. Mạng sống, tên tuổi, danh dự của chúng ta. Đây không phải trò chơi cho ngươi giải trí.”
Ồ, phải chứ, Tyrion nghĩ. Trò chơi vương quyền. “Vâng thưa ngài thuyền trưởng,” anh lẩm bẩm và cúi chào lần nữa.