Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đánh Thức Rồng Thiêng

Chương 24: Vị Lãnh Chúa Mất Tích

« Chương Trước
Không thể lâu đến mức này được, Griff tự nhủ khi đi đi lại lại trên boong thuyền Thiếu Nữ E Thẹn. Chẳng lẽ họ tiếp tục để lạc mất Haldon như đã để mất Tyrion Lannister hay sao? Liệu có phải người Volantis đã bắt cậu ta không? Đáng lẽ ta nên cử Duckfield đi cùng. Không thể tin tưởng cho Haldon đi một mình được, cậu ta đã chứng minh điều đó ở Selhorys khi để gã lùn trốn thoát.

Thuyền Thiếu Nữ E Thẹn được neo ở một trong những đoạn sông tồi tàn nhất trên bờ sông dài hỗn độn, giữa một chiếc thuyền sào chống đã mấy năm nay không rời cầu cảng và chiếc thuyền hoa sơn màu sặc sỡ của các diễn viên kịch câm. Đám diễn viên lúc nào cũng ồn ào, náo nhiệt, suốt ngày trích đọc lời thoại với nhau và say nhiều hơn tỉnh.

Thời tiết nóng bức và nhớp nháp giống như bao ngày trước đó kể từ khi họ rời dòng Đau Buồn. Mặt trời phương nam dữ dội như thiêu đốt vùng cửa sông Volon Therys đông đúc, nhưng nhiệt độ hoàn toàn không phải là mối bận tâm của Griff. Hội Chiến Binh Vàng đang cắm trại ở phía nam thị trấn cách đó 3 dặm, cách xa vị trí ông dự liệu về phía bắc, và Triarch Malaquo đã hành quân bắc tiến với năm nghìn bộ binh và một nghìn con ngựa để ngăn không cho họ tiến tới khu vực châu thổ. Daenerys Targaryen vẫn còn cách nửa vòng trái đất, và Tyrion Lannister… hừm, hắn có thể đang ở bất cứ đâu. Nếu các vị thần tốt bụng thì giờ này, cái đầu xấu xí của gã Lannister đó đã đi được nửa đường về Vương Đô, nhưng khả năng cao hơn là hắn đang khỏe mạnh, nguyên vẹn và đang ở đâu đó gần đây, say sưa bét nhè và đang vạch những âm mưu bỉ ổi mới.

“Haldon đang ở chỗ quái nào được nhỉ?” Griff phàn nàn với Quý cô Lemore. “Đi mua ba con ngựa thì hết bao lâu?”

Cô nhún vai. “Thưa lãnh chúa, để cậu bé ở lại đây trên thuyền chẳng phải an toàn hơn sao?”

“An toàn hơn, đúng. Nhưng khôn ngoan hơn thì không. Giờ cậu ấy đã là một người đàn ông trưởng thành, và cậu ấy được sinh ra để đi con đường này.” Griff không còn đủ kiên nhẫn cho những cuộc tranh cãi vặt vãnh như vậy. Ông đã quá chán việc ẩn nấp, quá chán cảnh chờ đợi, và quá chán khi cứ phải cẩn trọng rồi. Ta không còn đủ thời gian để cẩn trọng nữa.

“Chúng ta đã che giấu Hoàng tử Aegon được đến tận lúc này,” Lemore nhắc. “Đến một lúc nào đó cậu ấy sẽ gội sạch tóc và tuyên bố thân phận của mình, tôi biết, nhưng bây giờ chưa phải lúc. Không phải giữa một trại lính đánh thuê.”

“Nếu Harry Strickland định hại cậu ấy thì ẩn náu trên thuyền Thiếu Nữ E Thẹn cũng chẳng được tích sự gì. Dưới tay Strickland là mười ngàn tay kiếm. Chúng ta chỉ có Vịt. Aegon là tất cả những gì người ta mong đợi ở một hoàng tử. Họ muốn được tận mắt thấy, Strickland và tất cả bọn họ. Họ là người của ông ta.”

“Là người của ông ta vì họ được mua và trả tiền. Mười nghìn kẻ lạ mặt được trang bị vũ khí, cộng với những tên a dua và điếm đi theo quân đội. Chỉ cần một tên phản bội là đủ đưa chúng ta vào chỗ chết rồi. Nếu cái đầu của Hugor đáng giá bằng một tước vị lãnh chúa, thì Cersei Lannister sẽ trả bao nhiêu để được quyền chính đáng ngồi lên Ngai Sắt? Ngài không biết những người này, thưa lãnh chúa. Đã hơn mười năm qua rồi kể từ khi ngài tham gia với Hội Chiến Binh Vàng, và bạn ngài thì đã chết.”

Tim Đen. Myles Toyne vẫn hoàn toàn khỏe mạnh trong lần cuối Griff gặp ông, thật khó chấp nhận rằng ông ta đã chết. Trở thành chiếc đầu lâu vàng trên chốc một cây sào, và Harry Strickland Vô Gia Cư đang ngồi vào vị trí của ông ấy. Ông biết Lemore nói đúng. Dù cha hay ông họ có là ai khi còn ở Westeros trước khi bị lưu đày, thì các anh em Chiến Binh Vàng vẫn chỉ là lính đánh thuê, và lính đánh thuê không đáng tin cậy chút nào. Ngay cả như vậy…

Đêm qua, một lần nữa ông lại mơ về Thánh Đường Đá. Một mình với thanh kiếm trong tay, ông chạy từ nhà này sang nhà khác, phá cửa, chạy lên cầu thang, nhảy trên các mái nhà, trong khi tai vang lên tiếng chuông từ đằng xa vọng lại. Tiếng boong boong rất trầm của chuông đồng và tiếng bạc leng keng cứ loạn xạ trong đầu ông, những âm thanh điên rồ chối tai mỗi lúc một to hơn, cho đến khi đầu ông tưởng như nổ tung ra.

Mười bảy năm đến rồi đi kể từ trận chiến Chuông Rung, vậy mà tiếng chuông vẫn khiến ruột gan ông quặn thắt. Những người khác có thể nói vương quốc đã mất khi Hoàng tử Rhaegar ngã xuống trước rìu chiến của Robert trên dòng Trident, nhưng trận Trident sẽ không bao giờ diễn ra nếu quái vật sư tử đầu chim gϊếŧ chết hươu đực trên Thánh Đường Đá. Chuông ngân lên cho tất cả chúng ta ngày hôm đó. Cho Aerys và hoàng hậu, cho Elia xứ Dorne và con gái nhỏ, cho tất cả những người đàn ông, đàn bà lương thiện trên Bảy Phụ Quốc. Và cho hoàng tử bạc của ta.

“Theo kế hoạch, hoàng tử Aegon sẽ chỉ để lộ thân phận khi chúng ta tới chỗ nữ hoàng Daenerys,” Lemore nói.

“Đó là vì chúng ta tưởng cô ấy sẽ đi về phía tây. Nhưng nữ chúa rồng của chúng ta đã đốt kế hoạch đó thành tro bụi, và nhờ gã béo ngu ngốc ở Pentos, chúng ta đã nắm phải đuôi con rồng cái và tự thiêu những ngón tay cháy đến tận xương.”

“Illyrio chắc chắn không thể ngờ được cô ta lại quyết định ở lại Vịnh Nô ɭệ.”

“Cũng như ông ấy không thể ngờ Vua Ăn Mày lại chết trẻ như vậy, hoặc rằng Khal Drogo cũng theo cậu ta xuống mồ. Những gì gã béo đó toan tính hầu như đều không thành sự thật.” Griff vỗ vào chuôi thanh trường kiếm với bên tay đeo găng. “Ta đã nhảy theo tiếng sáo của gã béo quá lâu rồi, Lemore. Chúng ta có được lợi lộc gì từ đó không? Hoàng tử đã là một người đàn ông trưởng thành, thời cơ của cậu ấy…”

“Griff,” Yandry gọi to hơn cả tiếng chuông leng keng của các diễn viên kịch. “Haldon về rồi.”

Vậy là anh ta đã trở về. Maester Nửa Mùa mồ hôi mồ kê nhễ nhại, lếch thếch đi dọc bờ nước đến chân cầu tàu. Mồ hôi để lại những vòng tròn sẫm màu bên dưới phần cánh tay của bộ đồ bằng vải lanh sáng màu, vẻ mặt anh ta cũng u ám và dài thượt hệt như lúc ở Selhorys, khi anh ta trở về thuyền Thiếu Nữ E Thẹn và thú nhận rằng gã lùn đã trốn mất. Tuy nhiên anh ta đã dẫn về ba con ngựa, và đó mới là điều quan trọng.

“Đưa thằng bé ra đây,” Griff bảo Lemore. “Xem cậu ấy đã sẵn sàng chưa.” “Vâng, thưa ngài,” cô ta trả lời, không lấy gì làm vui vẻ.

Chẳng sao cả. Gần đây ông càng ngày càng quý Lemore, nhưng điều đó không có nghĩa là ông cần sự đồng ý của cô. Nhiệm vụ của cô ta là dạy hoàng tử các học thuyết, giáo lý của Thất Diện Giáo, và cô ta đã hoàn thành. Có cầu nguyện thêm nữa cũng chẳng thể đưa cậu ấy lên Ngai Sắt. Đó là nhiệm vụ của Griff. Ông đã phụ Rhaegar một lần. Ông không thể phụ con trai ngài thêm nữa, một khi sự sống vẫn chưa rời bỏ thân xác ông.

Những con ngựa Haldon dẫn về không khiến ông hài lòng cho lắm. “Đây là những con ngựa tốt nhất cậu có thể kiếm được à?” Ông phàn nàn với Maester Nửa Mùa.

“Đúng thế,” Haldon tức tối nói, “và tốt nhất ngài đừng có hỏi giá của chúng bao nhiêu. Người Dothraki đang ở bên kia sông nên một nửa dân làng Volon Therys quyết định họ phải rời nơi này, vì thế giá ngựa cứ mỗi ngày một tăng.”

Đáng lẽ mình nên tự đi. Sau vụ ở Selhorys, ông thấy khó lòng có thể tin tưởng Haldon được như trước. Anh ta để tên lùn đánh lừa với miệng lưỡi giảo hoạt của hắn. Ai đời lại để tên lùn vào nhà thổ một mình, trong khi anh ta lang thang như một thằng đần trên quảng trường như vậy. Chủ nhà thổ khẳng định rằng gã lùn bị chĩa kiếm vào lưng và giải đi, nhưng Griff không chắc có nên tin điều đó không. Quỷ lùn đủ khôn ngoan để dựng lên màn kịch trốn thoát của mình. Kẻ bắt giữ say xỉn mà lũ điếm nhắc đến có thể chỉ là một tên tay sai được hắn thuê về. Ta cũng có lỗi trong chuyện này. Sau khi tên lùn tự nhảy vào giữa Aegon và người đá, ta đã mất cảnh giác. Lẽ ra ta phải cắt cổ tên lùn ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy hắn.

“Chắc sẽ ổn cả thôi,” ông nói với Haldon. “Trại lính chỉ cách đây ba dặm về phía nam.” Thuyền Thiếu Nữ E Thẹn sẽ đưa họ tới đó nhanh hơn, nhưng ông không muốn để Harry Strickland biết về nơi ông và hoàng tử vẫn lẩn trốn trong thời gian qua. Ông cũng chẳng thích thú gì viễn cảnh ì oạp lội qua chỗ nước nông để trèo lên bờ sông đầy bùn đất. Cách xuất hiện đó có thể phù hợp với một tên lính đánh thuê và con trai hắn, nhưng không dành cho một lãnh chúa vĩ đại và hoàng tử của mình.

Khi chàng thanh niên cùng Lemore chui từ trong khoang thuyền ra, Griff nhìn cậu thật kỹ từ đầu đến chân. Hoàng tử đeo kiếm và dao găm, đi đôi bốt đen bóng loáng, trên vai là chiếc áo choàng đen viền lụa đỏ như màu máu. Với mái tóc được cắt, gội và mới được nhuộm lại màu xanh lam thẫm, mắt cậu dường như cũng có màu xanh. Cổ cậu đeo ba viên ruby lớn hình vuông trên một sợi xích sắt màu đen, một món quà từ Magister Illyrio. Đỏ và đen. Màu của loài rồng. Tốt lắm. “Cậu trông ra dáng hoàng tử lắm,” ông nói với chàng trai. “Cha cậu sẽ rất tự hào nếu ông ấy nhìn thấy cậu.”

Griff Trẻ luồn tay qua tóc. “Ta chán ngán cảnh nhuộm tóc xanh lắm rồi. Chúng ta nên tẩy nó đi từ lâu rồi mới phải.”

“Sẽ sớm thôi.” Griff cũng sẽ rất sung sướиɠ khi được quay lại với màu tóc thật của mình, dù mái tóc đỏ một thời của ông giờ đã chuyển sang màu xám. Ông vỗ vai chàng thanh niên. “Chúng ta đi được chưa? Đội quân của cậu đang đợi cậu đến đấy.”

“Từ đó nghe mới tuyệt làm sao. Đội quân của ta.” Một nụ cười thoảng qua trên khuôn mặt chàng trai, sau đó biến mất. “Có thật vậy không? Họ chỉ là lính đánh thuê. Yollo đã cảnh báo ta rằng không được tin bất kỳ ai.”

“Hắn ta nói không sai,” Griff thừa nhận. Có thể mọi chuyện sẽ khác nếu Tim Đen vẫn chỉ huy đội quân, nhưng Myles Toyne đã chết từ bốn năm trước, và Harry Strickland Vô Gia Cư là kiểu người hoàn toàn khác. Tuy nhiên ông sẽ không nói điều đó cho hoàng tử biết. Tên lùn đó đã gieo đủ mối nghi ngờ vào cái đầu non nớt của thằng bé rồi. “Không phải người nào cũng đơn giản như bề ngoài của anh ta, và một hoàng tử lại càng cần phải cẩn trọng… nhưng nếu đi quá xa, sự đa nghi có thể đầu độc cậu, khiến cậu khó chịu và sợ hãi.” Vua Aerys là một trong những người như vậy. Cuối cùng, ngay cả Rhaegar cũng hiểu rõ điều đó. “Tốt nhất cậu nên giữ thái độ trung dung. Hãy để bầy tôi giành niềm tin của cậu bằng cách phụng sự chân thành… khi đó hãy rộng lượng và đối tốt với họ.”

Chàng trai gật đầu. “Ta sẽ nhớ.”

Họ đưa cho hoàng tử con ngựa tốt nhất, một con ngựa thiến to lớn màu xám nhạt đến mức trông gần như màu trắng. Griff và Haldon đi hai bên trên hai con ngựa nhỏ hơn. Con đường trải dài về phía nam dưới những bức tường trắng cao vυ"t của Volon Therys, kéo dài suốt nửa dặm. Sau đó họ bỏ thị trấn lại phía sau và đi theo dòng chảy

ngoằn ngoèo của sông Rhoyne, qua những rừng liễu nhỏ và cánh đồng anh túc, qua một chiếc cối xay gió bằng gỗ cao, những cánh quạt quay nghe kẽo kẹt như xương cốt người già.

Họ tìm thấy hội Chiến Binh Vàng bên sông khi mặt trời đang lặn dần ở phía tây. Đó là một khu trại mà ngay cả Arthur Dayne cũng phải hài lòng − đông đúc, trật tự và dễ dàng phòng thủ. Một con hào sâu được đào xung quanh trại, với những cọc nhọn đóng phía dưới. Các căn lều đứng thẳng hàng với lối đi rộng ở giữa. Các nhà xí được đặt cạnh sông để dòng chảy có thể cuốn đi chất thải. Dãy chuồng ngựa được đặt ở phía bắc, và ở giữa chúng là hơn hai chục con voi đang dùng vòi nhổ cỏ ăn ven sông. Griff liếc nhìn những con vật màu xám vĩ đại với vẻ hài lòng. Không một con ngựa chiến nào trên khắp Westeros có thể địch lại chúng.

Cờ chiến cao bằng vải kim tuyến bay phấp phới trên đỉnh những chiếc cột cao sừng sững dọc theo vành đai khu trại. Bên dưới chúng là lính gác đầy đủ khiên giáp và vũ khí đang cầm thương và nỏ đi tuần xung quanh, cảnh giác quan sát mọi phía. Griff đã sợ rằng đội quân sẽ trở nên lỏng lẻo dưới sự chỉ huy của Harry Strickland, bởi ông ta luôn tỏ ra quan tâm đến việc kết bạn hơn là thắt chặt quân luật; nhưng có vẻ như ông đã lo lắng thừa.

Ở cổng trại, Haldon nói gì đó với trưởng nhóm lính gác, và một người đưa tin được cử đi tìm một đội trưởng. Rồi ông ta cũng xuất hiện, vẫn xấu xí như lần cuối cùng Griff nhìn thấy. Một gã bụng bự, to lớn, vụng về, khuôn mặt chằng chịt sẹo cũ. Tai phải của ông ta trông như bị chó gặm, còn tai trái không thấy đâu. “Họ phong anh làm đội trưởng rồi à, Flowers?” Griff nói. “Tôi tưởng hội Chiến Binh Vàng có những tiêu chuẩn chứ.”

“Chết tiệt, còn tệ hơn thế cơ,” Franklyn Flowers nói. “Họ còn phong cho tôi làm hiệp sĩ nữa.” Nói đoạn ông ta nắm cánh tay Griff và ôm ông một cái thật chặt. “Trông anh thật kinh khủng, xác chết hàng chục năm rồi trông còn không tệ đến vậy. Tóc xanh ấy à? Khi Harry nói anh sẽ tới, tôi suýt nữa vãi ra quần. Haldon, tên đáng ghét kia, rất vui được gặp cậu nữa. Vẫn nghiêm nghị như xưa à?” Ông ta quay sang phía Griff Trẻ. “Còn đây hẳn là…”

“Cận vệ của ta. Nhóc, đây là Franklyn Flowers.”

Hoàng tử chào ông ta bằng cách gật đầu. “Flowers là tên của con hoang. Ông hẳn là người vùng Reach.”

“Đúng rồi. Mẹ ta là thợ giặt ở Điện Cider cho đến khi bị các con trai của lãnh chúa hãʍ Ꮒϊếp. Thành ra tôi là một dạng Fossoway Táo Nâu, tôi vẫn thường tự gọi mình như vậy.” Flowers vẫy họ qua cổng. “Đi với tôi. Strickland đã gọi các chỉ huy đến lều của ông ấy rồi. Hội đồng chiến tranh. Lũ người Volantis khốn kiếp đang khua giáo đòi

biết dự định của chúng ta.”

Mọi người trong hội Chiến Binh Vàng đang ở bên ngoài lều chơi súc sắc, uống rượu và đuổi ruồi. Griff tự hỏi bao nhiêu kẻ trong số họ biết ông là ai. Chắc hẳn là rất ít. Mười hai năm là một khoảng thời gian dài. Ngay cả những người từng đi cùng ông cũng chưa chắc đã nhận ra vị lãnh chúa bị lưu đày Jon Connington với bộ râu đỏ rực khi ông đang trong hình hài của tên lính đánh thuê Griff với khuôn mặt nhẵn nhụi và mái tóc nhuộm xanh. Theo những gì hầu hết bọn họ biết thì Connington đã uống say đến chết ở Lys sau khi bị đuổi khỏi hội trong nhục nhã vì tội ăn cắp đồ trong ruơng chiến. Lời nói dối đó vẫn là nỗi hổ thẹn mà ông không thể nuốt trôi, nhưng Varys nhấn mạnh đó là điều cần thiết. “Chúng ta không cần những bài hát về người anh hùng bị lưu đày,” tên thái giám cười khúc khích, giọng nói ẽo uột. “Những cái chết anh dũng thường được người đời nhớ lâu, nhưng lũ trộm cắp, say xỉn và hèn nhát sẽ nhanh chóng bị lãng quên.”

Nhưng tên thái giám đó thì biết gì về danh dự của một người đàn ông? Griff đã nghe theo kế hoạch của Nhền Nhện, vì tương lai của cậu bé, nhưng điều đó không có nghĩa là ông thích kế hoạch đó hơn trước đây. Hãy cho ta sống đủ lâu để nhìn thằng bé ngồi lên Ngai Sắt, và Varys sẽ phải trả giá cho sự khinh thường đó và rất nhiều điều khác nữa. Để xem khi đó ai mới là kẻ sớm bị lãng quên.

Lều của tướng chỉ huy làm bằng vải kim tuyến, xung quanh là những cây thương cắm thành vòng tròn, trên đỉnh là những chiếc đầu lâu mạ vàng. Một chiếc đầu lâu lớn hơn hẳn những cái đầu khác, trông kỳ dị đến mức lố bịch. Bên dưới nó là chiếc đầu lâu thứ hai, trông nhỏ hơn cả nắm tay trẻ em. Maelys Khổng Lồ và người em không tên của ông ta. Những chiếc đầu lâu còn lại trông không khác gì nhau, dù vài chiếc đã bị nứt vì bị đánh vỡ sọ trước khi chết. Một cái đầu có răng được giũa nhọn. “Cái đầu nào của Myles?” Griff hỏi.

“Kia. Ở cuối cùng ấy.” Flowers chỉ. “Chờ ở đây. Tôi sẽ đi thông báo là anh đến.” Ông ta luồn vào trong lều, để lại Griff trầm tư suy ngẫm về cái đầu lâu của người bạn cũ. Khi còn sống, Ser Myles Toyne vốn xấu xí kinh khủng. Cụ tổ nổi tiếng của ông ta, hiệp sĩ da ngăm bảnh bao Terrence Toyne thường được đám ca sĩ ngợi ca trong các bài hát, rằng khuôn mặt ông ta quá đẹp đến nỗi ngay cả các cung nữ của nhà vua cũng không thể cầm lòng trước ông; nhưng Myles lại sở hữu đôi tai vểnh, khuôn hàm vẹo và cái mũi vĩ đại mà Jon Connington chưa từng thấy bao giờ. Tuy nhiên khi ông ta mỉm cười, tất cả những điều đó không còn quan trọng nữa. Người của ông gọi ông là Tim Đen, theo hình hiệu trên khiên của ông. Myles rất thích cái tên cũng như ý nghĩa của nó. “Tướng chỉ huy phải khiến người ta sợ hãi, dù là bạn hay thù,” có lần ông đã thú nhận như vậy. “Sẽ tốt hơn nhiều nếu mọi người nghĩ ta là kẻ tàn bạo.” Nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược. Bản chất là một tướng chỉ huy tài năng, Toyne hung tợn

nhưng luôn công bằng, là một người cha của toàn bộ đội quân và luôn hào hiệp với Jon Connington − vị lãnh chúa bị lưu đày.

Cái chết đã lấy đi của ông đôi tai, cái mũi và tất cả hơi ấm, nhưng mụ cười đó thì vẫn còn. Nó chuyển thành nụ cười toe toét được mạ vàng lấp lánh. Tất cả mọi đầu lâu đều cười toe toét như nhau, kể cả Bittersteel trên chiếc cọc cao ở giữa cũng vậy. Ông ta cười cái gì mới được chứ? Ông ta chết trong thất bại và cô đơn, một người lính bại trận trên một mảnh đất hoàn toàn xa lạ. Khi hấp hối trên giường, Ser Aegor Rivers đã lệnh cho người của mình luộc cái đầu của ông lên và lóc thịt ra, nhúng cái đầu lâu vào vàng và đem nó theo khi họ băng qua biển để chiếm lại Westeros. Những người kế nhiệm sau đó đều học theo ông.

Jon Connington rất có thể đã là một trong những người kế thừa, nếu quá trình lưu đày của ông không chuyển biến sang hướng khác. Ông đã sống năm năm cùng với hội, vươn lên vị trí danh dự phía bên phải của Toyne. Nếu ở lại, rất có thể ông sẽ được mọi người cất nhắc sau khi Myles chết, thay vì Harry Strickland. Nhưng Griff không hối tiếc về con đường ông chọn. Ta sẽ trở về Westeros, không phải với tư cách một chiếc đầu lâu cắm trên giáo.

Flowers bước ra khỏi lều. “Vào đi.”

Các đội trưởng cấp cao của hội Chiến Binh Vàng đẩy ghế đứng dậy khi họ tiến vào. Các bạn cũ của Griff chào ông bằng nụ cười và những cái ôm, trong khi những người mới chào trang trọng hơn. Không phải ai trong số họ cũng vui mừng khi gặp chúng ta, giống như những gì họ thể hiện ra ngoài. Ông đã cảm thấy có những con dao thấp thoáng đằng sau những nụ cười ấy. Cho đến tận gần đây, hầu hết bọn họ vẫn tin rằng Lãnh chúa Jon Connington đã an nghỉ dưới mộ, và chắc chắn rất nhiều người cảm thấy đó là nơi xứng đáng dành cho ông, kẻ dám trộm cắp đồ của chính các anh em mình. Nếu ở vị trí của họ, có thể Griff cũng sẽ nghĩ như vậy.

Ser Franklyn đảm nhận phần giới thiệu. Một số đội trưởng lính đánh thuê mang họ của con hoang giống như Flowers, chẳng hạn như Rivers, Hill, Stone. Những người khác thuộc dòng dõi khá lớn trong lịch sử Bảy Phụ Quốc; Griff đếm được hai người họ Strong, ba người họ Peake, một người Nhà Mudd, một người Nhà Mandrake, một người Nhà Lothston và hai người Nhà Cole. Nhưng ông biết không phải tất cả đều là thật. Trong các hội nhóm tự do, một người có thể tự gọi mình bằng bất cứ cái tên nào anh ta muốn. Dù với cái tên nào thì đám lính đánh thuê cũng toát ra vẻ huênh hoang xấc xược. Giống như những tên lính đánh thuê khác, họ đeo tất cả những của cải trần tục nhất lên người: kiếm nạm đá quý, giáp khảm hoa văn, vòng cổ xoắn và lụa là rực rỡ là những thứ dễ nhận thấy nhất, thêm vào đó, tất cả đều đeo những chiếc vòng vàng quý giá trên cánh tay. Mỗi chiếc vòng thể hiện một năm phục vụ trong hội Chiến

Binh Vàng. Marq Mandrake thậm chí đeo cả một chuỗi xích hình đầu lâu vàng. Khuôn mặt ông ta không những chi chít sẹo đậu mùa mà còn có một cái lỗ ở một bên má, nơi dấu xăm của nô ɭệ đã được đốt đi.

Không phải mọi đội trưởng đều mang dòng máu Westeros. Balaq Đen, chỉ huy đội cung thủ là một người đàn ông tóc trắng đến từ Đảo Summer với làn da đen như bồ hóng, giống như những ngày Tim Đen trị vì. Ông ta mặc áo choàng lông màu xanh lá và cam tráng lệ và lộng lẫy. Gorys Edoryen, gã người Volantis trông như xác chết đã nắm chức vụ phụ trách tiền công thay cho Strickland. Một tấm da báo được quấn dọc một bên vai, mái tóc đỏ như máu buông xuống vai anh ta thành những lọn tròn bóng loáng, trong khi bộ râu nhọn lại mang một màu đen kịt. Tên trùm gián điệp là người mới đối với Griff, một gã người Lys tên là Lysono Maar, với đôi mắt màu tử đinh hương, mái tóc bạch kim và đôi môi khiến mọi ả điếm phải ganh tị. Khi mới nhìn qua, Griff tưởng đó là phụ nữ. Móng tay anh ta cũng được sơn màu tía, tai đeo thạch anh tím và ngọc trai.

Toàn lũ ma quỷ và những kẻ dối trá, Griff nghĩ khi quan sát khuôn mặt họ. Những con ma hiện về từ những cuộc chiến bị lãng quên, những kẻ mất phương hướng, một lũ tạo phản nhưng thất bại, anh em trong các hội nhóm thua trận và sụp đổ, những kẻ bị cách chức và tước quyền thừa kế. Đây là đội quân của ta, là niềm hy vọng lớn nhất của ta.

Ông quay sang phía Harry Strickland.

Harry Vô Gia Cư trông chẳng giống chiến binh một chút nào. Bệ vệ với cái đầu to tròn, đôi mắt xám nhạt và mái tóc mỏng được chải sang bên để che chỗ hói, Strickland ngồi trên một chiếc ghế, chân ngâm trong chậu nước muối. “Hãy thứ lỗi cho ta nếu ta không đứng dậy,” ông chào. “Cuộc hành quân của chúng ta rất mệt mỏi, các ngón chân ta đang sưng phồng hết lên rồi. Đó là một lời nguyền.”

Là dấu hiệu của sự yếu ớt thì đúng hơn. Ông nói nghe như một bà già vậy. Nhà Strickland đã luôn là một phần của hội Chiến Binh Vàng kể từ khi thành lập, cụ của Harry đã mất hết đất đai khi ông nổi dậy cùng Rồng Đen trong cuộc tạo phản của Blackfyre lần thứ nhất. “Vàng cho bốn thế hệ,” Harry thường khoe khoang như thể bốn thế hệ bị lưu đày và thất bại là điều gì đó đáng tự hào lắm lắm.

“Tôi có thể làm thuốc mỡ để trị thương cho ngài,” Haldon nói, “và tôi cũng có muối khoáng giúp da ngài cứng rắn hơn.”

“Cậu quả là tốt bụng.” Strickland vẫy cận vệ của mình. “Watkyn, rót rượu cho các bạn ta.”

“Cảm ơn, nhưng không cần đâu,” Griff nói. “Chúng tôi sẽ uống nước lọc.”

“Tùy ý ngài.” Tướng chỉ huy mỉm cười với hoàng tử. “Còn đây chắc hẳn là con trai ngài rồi.”

Liệu ông ta có biết không nhỉ? Griff tự hỏi. Myles đã kể cho ông ta đến đâu? Varys luôn quả quyết về việc phải giữ bí mật. Những kế hoạch mà ông ta cùng Illyrio vạch ra với Tim Đen chỉ có mấy người họ biết với nhau. Còn lại tất cả mọi người trong hội đều không biết gì cả. Những gì họ không biết thì làm sao có thể để lộ ra ngoài được.

Tuy nhiên thời đó đã qua rồi. “Không ai dám hy vọng có một cậu con trai quý giá hơn cậu ấy,” Griff nói, “nhưng chàng trai này không phải con đẻ của tôi, và tên cậu ấy cũng không phải là Griff. Các lãnh chúa, tôi mang đến cho các ngài Aegon Targaryen, con trai cả của Rhaegar, hoàng tử của Dragonstone, con trai công chúa Elia xứ Dorne… Dưới sự giúp đỡ của các ngài, cậu ấy sẽ nhanh chóng trở thành Aegon đệ Lục, Vua của người Andal, Rhoynar và Tiền Nhân và là Vua của Bảy Phụ Quốc.”

Đáp lại lời tuyên bố của ông là sự im lặng. Một số người hắng giọng. Một người Nhà Cole tự với lấy vò rượu và rót đầy cốc của mình. Gorys Edoryen mân mê vòng tròn trên cái mở nút chai và lẩm bẩm gì đó bằng thứ tiếng Griff không hiểu được. Laswell Peake húng hắng ho, còn Mandrake và Lothston nhìn nhau. Họ đều đã biết, lúc này Griff mới nhận ra. Họ biết từ lâu rồi. Ông quay sang nhìn Harry Strickland. “Ngài nói với họ từ khi nào vậy?”

Tướng chỉ huy ngọ nguậy những ngón chân phồng rộp trong chậu nước. “Khi chúng ta tới dòng sông. Các anh em trong hội lúc đó đang lo lắng, và điều đó cũng dễ hiểu thôi. Chúng ta từ bỏ một cuộc chiến dễ dàng ở Vùng Đất Tranh Chấp, vì điều gì cơ chứ? Để chết héo trong cái nóng kinh khủng này, nhìn vàng của chúng ta chảy đi và kiếm của chúng ta gỉ sét, trong khi ta từ chối những hợp đồng béo bở hay sao?”

Thông tin đó khiến Griff sởn da gà. “Với ai?”

“Người Yunkai. Sứ giả mà họ gửi tới thuyết phục Volantis đã phái được ba hội nhóm tự do đến vịnh Nô ɭệ. Hắn muốn chúng ta là hội nhóm thứ tư và sẵn sàng trả gấp đôi những gì chúng ta nhận được từ Myr, cộng thêm một nô ɭệ cho mỗi thành viên trong hội, mười nô ɭệ cho mỗi chỉ huy và một trăm trinh nữ tuyển chọn dành cho riêng ta.”

Chết tiệt. “Như vậy sẽ cần đến hàng ngàn nô ɭệ. Người Yunkai hy vọng lấy ở đâu ra lắm thế?”

“Ở Meereen.” Strickland vẫy cận vệ của mình. “Watkyn, đem một cái khăn lại đây. Nước đang lạnh dần và chân ta nhăn nheo lại như nho khô rồi. Không, không phải cái khăn đó, khăn mềm ấy.”

“Và ngài đã từ chối hắn,” Griff nói.

“Ta nói ta sẽ suy nghĩ về lời đề nghị đó.” Harry nhăn mặt khi cận vệ lau chân cho ông ta. “Chỗ ngón chân lau nhẹ nhàng thôi. Cứ coi chúng như những quả nho mỏng vỏ ấy, nhóc. Ngươi phải lau khô nhưng không được làm vỡ chúng. Pat, đừng cọ. Đúng rồi, như thế.” Đoạn ông quay lại nói với Griff. “Sẽ là việc làm ngu ngốc nếu từ chối thẳng thừng. Các anh em chắc chắn sẽ nghĩ liệu có phải ta đã mất trí hay không.”

“Mọi người sẽ được dùng kiếm sớm thôi.”

“Có thật vậy không?” Lysono Maar hỏi. “Tôi đoán ngài đã biết chuyện cô gái Nhà Targaryen vẫn chưa hành quân về phía tây?”

“Chúng ta đã nghe câu chuyện đó từ Selhorys.”

“Không phải câu chuyện. Đơn giản đó là sự thật. Nhưng lý do vì sao mới là vấn đề khó đoán. Để chiếm Meereen à, ừ, tại sao không? Tôi cũng sẽ làm điều tương tự nếu ở vào vị trí của cô ấy. Các thành phố nô ɭệ sực mùi vàng, và mọi cuộc chinh phạt đều cần tiền cả. Nhưng tại sao cô ấy lại ở lại? Sợ hãi ư? Hay điên rồ? Hay là lười biếng?”

“Lý do tại sao không quan trọng.” Harry Strickland giở một đôi tất bằng len kẻ sọc ra. “Cô ấy đang ở Meereen và chúng ta đang ở đây, nơi đám người Volantis ngày một khó chịu vì sự có mặt của chúng ta. Chúng ta tới để ủng hộ một vị vua và một nữ hoàng, những người sẽ đưa chúng ta trở về nhà ở Westeros, nhưng cô gái Targaryen này có vẻ định ở lại trồng ô liu chứ không muốn lấy lại chiếc ngai vàng của cha. Trong khi đó, kẻ thù của cô ta đang tập hợp. Yunkai, New Ghis, Tolos. Râu Đỏ và Hoàng Tử Rách Rưới cũng sẽ chống lại cô ta… và sớm thôi, cả hạm đội Volantis Cổ cũng sẽ tấn công. Cô ta còn lại gì? Đám nô ɭệ với những que gậy sao?”

“Hội Thanh Sạch,” Griff nói, “và những con rồng.”

“Đúng là những con rồng,” chỉ huy trưởng nói, “nhưng chúng chỉ là những con non chẳng khác lúc mới nở là bao.” Strickland nhẹ nhàng đi tất qua những chỗ phồng rộp và kéo lên qua mắt cá chân. “Liệu chúng sẽ làm được gì khi tất cả kẻ thù bao vây thành phố của cô ta như một nắm đấm?”

Tristan Rivers nhịp ngón tay lên đầu gối. “Vậy thì chúng ta phải đến đó càng sớm càng tốt. Nếu Daenerys không đến chỗ chúng ta, chúng ta phải đến tìm Daenerys.”

“Chúng ta liệu có đi trên sóng được không ser?” Lysono Maar hỏi. “Để tôi nói với ngài lần nữa, chúng ta không thể đến chỗ nữ hoàng bạch kim bằng đường biển được. Tự tôi đã lẻn vào Volantis với tư cách một thương nhân, để tìm hiểu xem liệu chúng ta có bao nhiêu con thuyền. Vùng cảng đầy rẫy những chiếc galê, cog và tàu vuông đủ thể loại và kích cỡ, nhưng sau đó tôi nhanh chóng nhận ra xung quanh mình toàn buôn lậu và cướp biển. Chúng ta có mười nghìn người trong hội nhóm, tôi chắc chắn Lãnh chúa Connington vẫn còn nhớ từ những năm còn phục vụ trong hội nhóm của

chúng ta. Năm trăm hiệp sĩ, mỗi người có ba con ngựa. Năm trăm cận vệ, mỗi người một con ngựa nữa. Còn voi nữa chứ, chúng ta không được quên lũ voi. Một chiếc thuyền cướp biển không thể nào đủ được. chúng ta cần một hạm đội cướp biển… và kể cả khi tìm được, tin tức sẽ được truyền về từ Vịnh Nô ɭệ rằng Meereen đã bị bao vây phong tỏa.”

“Chúng ta có thể giả vờ chấp thuận lời đề nghị của người Yunkai,” Gorys Edoryen thúc giục. “Đồng ý để người Yunkai đưa chúng ta đến phương đông, sau đó trả vàng lại cho họ dưới chân tường thành Meereen.”

“Một hợp đồng bị phá hủy đã đủ là vết nhơ cho thanh danh của hội rồi.” Harry Strickland Vô Gia Cư dừng lại, tay nắn bàn chân phồng rộp. “Để ta nhắc cho mọi người nhớ, chính Myles Toyne mới là người tham gia vào hiệp ước bí mật này, chứ không phải ta. Tất nhiên ta sẽ hoàn thành hiệp ước đó của ông ấy, nếu có thể, nhưng bằng cách nào đây? Ta thấy rõ ràng là cô gái Nhà Targaryen không định hành quân về phía tây. Westeros là vương quốc của cha cô. Nhưng Meereen mới là của cô ấy. Nếu có thể chiếm được Yunkai, cô ấy sẽ là nữ hoàng của Vịnh Nô ɭệ. Nếu không, cô ấy sẽ chết mục từ lâu trước khi chúng ta kịp tìm đến.”

Griff không ngạc nhiên trước điều đó. Harry Strickland luôn là người đàn ông vui vẻ tốt bụng, và ông ta giỏi phá hợp đồng hơn là chiến đấu với kẻ thù. Mũi ông ta ngửi vàng rất thính, nhưng bụng ông ta có sẵn sàng để chiến đấu hay không lại là chuyện khác.

“Vẫn có đường bộ đấy,” Franklyn Flowers gợi ý.

“Ma lộ là con đường chết chóc. Một nửa số người của chúng ta sẽ đào ngũ nếu chúng ta vẫn quyết đi con đường đó, và một nửa số người còn lại sẽ bị chôn xác ven đường. Ta rất buồn khi phải nói ra điều này, nhưng Magister Illyrio và các bạn của ông ta có vẻ đã rất dại dột khi đặt quá nhiều hy vọng vào vị nữ hoàng trẻ con này.”

Đúng thế, Griff nghĩ, nhưng đặt hy vọng vào ông mới là điều họ dại dột nhất. Và đó là khi hoàng tử Aegon lên tiếng. “Vậy thì hãy đặt hy vọng của các ngươi vào ta,” cậu nói. “Daenerys là em gái hoàng tử Rhaegar, nhưng ta là con trai Rhaegar. Ta là con rồng duy nhất mà các ngươi cần.”

Griff đặt bàn tay đeo găng đen lên vai hoàng tử Aegon. “Dũng cảm lắm,” ông nói, “nhưng hãy nhớ suy nghĩ trước khi nói bất cứ điều gì.”

“Ta đã nghĩ rồi,” cậu nhóc khăng khăng. “Tại sao ta phải chạy đến chỗ cô ấy như một thằng ăn mày như vậy? Quyền thừa kế của ta chính đáng hơn của cô ấy. Hãy để cô ấy đến tìm ta… ở Westeros.”

Franklyn Flowers phá lên cười. “Tôi thích kế hoạch đó rồi đấy. Đi về hướng tây,

thay vì hướng đông. Để nữ hoàng nhỏ bé lại với vườn cây ô liu của cô ta và đưa hoàng tử Aegon ngồi lên Ngai Sắt. Cậu nhóc dũng cảm lắm. Hãy tin tưởng vào cậu ấy.”

Chỉ huy trưởng trông như thể vừa bị ai đó tát vào mặt. “Có phải mặt trời đã làm não ông vón cục lại rồi không, Flowers? Chúng ta cần cô ta. Chúng ta cần có cuộc hôn nhân. Nếu Daenerys chấp thuận hoàng tử của chúng ta và chịu lấy cậu ấy làm chồng, cả Bảy Phụ Quốc cũng sẽ làm điều tương tự. Còn khi không có cô ấy, các lãnh chúa sẽ chỉ chế giễu những tuyên bố của hoàng tử và cho rằng cậu ta gian lận và giả dối. Vậy thì ông định lấy Westeros bằng cách nào? Ông đã nghe Lysono nói rồi đấy. Chẳng có con thuyền nào cả.”

Người đàn ông này sợ chiến đấu, Griff nhận ra điều đó. Sao họ có thể chọn ông ta thay cho Tim Đen được nhỉ? “Không có thuyền đến vịnh Nô ɭệ. Nhưng Westeros lại là chuyện khác. Phương đông gần với chúng ta, chứ không gần biển. Các triarch sẽ rất vui vẻ tiễn chúng ta đi, tôi dám chắc điều đó. Thậm chí họ sẽ giúp chúng ta tìm đường quay về Bảy Phụ Quốc. Chẳng thành phố nào muốn có một đội quân nằm ngay cửa ngõ.”

“Ông ấy nói không sai,” Lysono Maar nói. “Giờ này chắc chắn sư tử đã ngửi thấy mùi rồng,” một trong những người Nhà Cole nói, “nhưng Cersei còn đang mải để ý đến Meereen và vị nữ hoàng kia. Ả không biết gì về hoàng tử của chúng ta. Một khi chúng ta trở về và giương cờ lên, rất nhiều người sẽ gia nhập với chúng ta.”

“Một số thôi,” Harry Vô Gia Cư nhận định, “không nhiều đâu. Em gái của Rhaegar có rồng. Nhưng con trai Rhaegar thì không. Chúng ta không đủ sức chiếm lại vương quốc mà không có Daenerys và đội quân của cô ấy. Đội quân Thanh Sạch.”

“Aegon đệ nhất chiếm được Westeros mà có cần lũ thái giám đó đâu,” Lysono Maar nói. “Tại sao Aegon thứ sáu không làm được như vậy?”

“Kế hoạch…”

“Kế hoạch nào?” Tristan Rivers hỏi. “Kế hoạch của lão béo ấy à? Cái lão thay đổi xoành xoạch theo mỗi tuần trăng ấy à? Dự định đầu tiên là Viserys Targaryen sẽ gia nhập với chúng ta, đem theo năm mươi nghìn quân Dothraki sau lưng. Sau đó Vua Ăn Mày chết, và em gái cậu ta thay thế, một nữ hoàng trẻ con nhu mì đang trên đường tới Pentos với ba con rồng mới nở. Nhưng thay vào đó, tự nhiên cô ta lại xuất hiện ở vịnh Nô ɭệ và đốt trụi mọi thành phố cô ta đi qua, và rồi gã béo quyết định chúng ta nên gặp cô ta ở Volantis. Giờ thì kế hoạch đó cũng đã tan tành.

“Tôi quá chán ngán với những kế hoạch của Illyrio rồi. Robert Baratheon chiếm được Ngai Sắt mà có cần con rồng nào đâu. Chúng ta cũng có thể làm như vậy. Và

nếu tôi sai, cả vương quốc không ai đứng lên ủng hộ chúng ta thì chúng ta vẫn có thể rút lui qua biển hẹp, giống như Bittersteel từng làm, và những người sau hắn nữa.”

Strickland bướng bỉnh lắc đầu. “Những rủi ro…”

“…không còn lớn như trước nữa, khi giờ đây Tywin Lannister đã chết. Thời cơ chiếm Bảy Phụ Quốc chưa bao giờ chín muồi như lúc này. Một thằng nhóc con đang ngồi trên Ngai Sắt, và tên này còn nhỏ hơn cả tên trước. Trong khi đó lũ tạo phản còn đông hơn cả lá rụng mùa thu.”

“Ngay cả như vậy,” Strickland nói, “nếu chỉ có một mình, chúng ta không thể hy vọng…”

Griff đã quá chán ngán trước sự hèn nhát của chỉ huy trưởng. “Chúng ta không đơn độc. Dorne sẽ đi theo chúng ta, họ phải theo phe chúng ta. Hoàng tử Aegon là con trai của Elia và Rhaegar.”

“Đúng thế,” cậu bé nói, “và ở Westeros còn lại kẻ nào chống lại chúng ta? Một ả đàn bà.”

“Đàn bà Nhà Lannister,” tướng chỉ huy khăng khăng. “Con cɧó ©áϊ đó còn có Sát Vương bên cạnh, hãy nhớ lấy điều đó, và họ còn có tất cả sức mạnh của Casterly Rock phía sau. Illyrio nói tên vua con đã đính ước với con gái Nhà Tyrell, và điều đó có nghĩa là chúng ta phải đối mặt với sức mạnh của cả Highgarden nữa.”

Laswell Peake ấn các khớp ngón tay răng rắc xuống mặt bàn. “Dù cả một thế kỷ đã trôi qua, một số người trong chúng ta vẫn có bạn bè ở vùng Reach. Sức mạnh của Highgarden có thể không giống như những gì Mace Tyrell tưởng tượng đâu.”

“Hoàng tử Aegon,” Tristan Rivers nói, “chúng tôi đều là người của cậu. Ý cậu muốn chúng tôi đi về phương tây, thay vì đi về hướng đông đúng không?”

“Đúng vậy,” Aegon hào hứng trả lời. “Nếu cô của ta muốn có Meereen, cô ấy sẽ có được nó. Ta sẽ không thể tự mình có được Ngai Sắt nếu không có các tay kiếm và sự ủng hộ của các ngươi. Hãy tiến nhanh, đánh mạnh, và chúng ta sẽ có vài chiến thắng dễ dàng trước khi Nhà Lannister kịp nhận ra chúng ta cập cảng. Việc đó sẽ khiến những kẻ khác ủng hộ mục đích của chúng ta.”

Rivers mỉm cười đồng ý. Những người khác trầm tư đưa mắt nhìn nhau. Sau đó Peake nói, “Tôi thà chết ở Westeros còn hơn trên ma lộ này.” Trong khi Marq Mandrake cười khúc khích trả lời, “Còn tôi, tôi thích được sống hơn, với đất đai và một tòa lâu đài vĩ đại.” Franklyn Flowers vỗ lên chuôi kiếm nói, “Chỉ cần có thể gϊếŧ vài tên Nhà Fossoways thì tôi sẵn sàng ủng hộ.”

Khi tất cả mọi người bắt đầu đồng thanh nói, Griff biết cơn sóng đã quay trở lại.

Đây là một mặt của Aegon mà ta chưa từng thấy bao giờ. Đây không phải là nước đi an toàn, nhưng ông đã phát ngán vì cẩn trọng, phát ốm vì những bí mật và quá mỏi mệt vì đợi chờ. Dù thắng hay thua, ông cũng sẽ nhìn thấy mảnh đất Griffin’s Roost một lần nữa trước khi ông chết, và ông sẽ được chôn trong hầm mộ bên cạnh cha mình.

Từng người một, các thành viên của hội Chiến Binh Vàng đứng dậy, quỳ gối và đặt kiếm dưới chân vị hoàng tử trẻ. Người cuối cùng quỳ xuống là Harry Strickland Vô Gia Cư với đôi bàn chân phồng rộp.

Mặt trời chuyển màu đỏ rực nơi bầu trời phía tây và in những cái bóng đỏ lên đống đầu lâu vàng cắm trên đỉnh giáo khi họ rời lều chỉ huy trưởng. Franklyn Flowers muốn đưa hoàng tử đi quanh trại một vòng để giới thiệu với các cậu nhóc khác, theo cách gọi của ông ta. Griff đồng ý. “Nhưng nhớ rằng từ giờ cho đến khi chúng ta băng qua biển hẹp, đối với các anh em trong hội, cậu ấy vẫn là Griff Trẻ. Ở Westeros chúng ta sẽ gội sạch tóc và mặc giáp cho cậu ấy.”

“Được, tôi hiểu rồi.” Flowers vỗ vào lưng Griff Trẻ. “Đi với tôi. Chúng ta sẽ bắt đầu với các đầu bếp. Cậu nên làm quen với họ.”

Khi hai người đi khỏi, Griff quay sang Maester Nửa Mùa. “Cậu hãy cưỡi ngựa quay lại thuyền Thiếu Nữ E Thẹn, đưa quý cô Lemore và Ser Rolly về đây. Chúng ta cần cả những cái rương của Illyrio nữa. Tất cả tiền bạc và khiên giáp. Hãy cảm ơn Yandry và Ysilla. Họ đã xong phần việc của mình rồi. Chúng ta sẽ không quên công ơn họ khi hoàng tử trở về được với vương quốc của ngài.”

“Tuân lệnh lãnh chúa.”

Griff để anh ta ở đó và bỏ đi. Ông chui vào căn lều Harry Vô Gia Cư đã chỉ định cho ông.

Con đường phía trước đầy nguy hiểm, ông biết điều đó, nhưng thế thì có sao? Tất cả mọi người đều phải chết. Tất cả những gì ông cần là thời gian. Ông đã đợi quá lâu rồi, chắc chắn các vị thần sẽ cho ông một vài năm nữa, đủ để nhìn thằng bé ông gọi là con ngồi lên Ngai Sắt. Đề đòi lại cho cậu đất đai, tên tuổi và danh vọng. Để những tiếng chuông không còn vang vọng trong giấc mơ của ông mỗi khi ông nhắm mắt.

Một mình trong lều, khi những tia nắng vàng và đỏ của hoàng hôn chiếu qua cửa lều để ngỏ, Jon Connington tháo chiếc áo choàng lông sói ra và cởi bộ giáp xích qua đầu, rồi ngồi lên ghế đẩu và tháo găng trên tay phải. Móng tay ở ngón giữa của ông giờ đã đen như than, và màu xám đã bò gần tới đốt tay thứ nhất. Đầu ngón tay đeo nhẫn của ông cũng thẫm dần, và khi đâm mũi dao vào, ông không cảm thấy gì cả.

Chết, ông biết đó là kết cục, nhưng sẽ là một cái chết từ từ. Mình vẫn còn thời gian.

Một năm. Hai năm. Năm năm. Một số người đá có thể sống tới mười năm. Đủ thời gian để băng qua biển, để được nhìn thấy Griffin’s Roost lần nữa. Để tiêu diệt hết hậu duệ của Kẻ Tiếm Quyền, và đưa con của Rhaegar lên Ngai Sắt.

Khi đó Lãnh chúa Jon Connington mới có thể nhắm mắt xuôi tay.
« Chương Trước