Anh mơ về cha mình và về Lãnh Chúa Vải Liệm. Anh mơ thấy họ là một, và khi cha anh vòng đôi tay bằng đá qua người, chuẩn bị trao cho anh nụ hôn xám thì anh tỉnh dậy, miệng khô khốc và tanh vị máu, trong khi tim đập thình thịch trong l*иg ngực.
“Gã lùn chết đuối đã quay trở lại với chúng ta,” Haldon nói.
Tyrion lắc đầu để quên đi giấc mơ. Dòng Đau Buồn. Mình lạc trong dòng Đau Buồn. “Ta chưa chết.”
“Cái đó thì phải xem đã.” Maester Nửa Mùa đứng bên cạnh anh. “Vịt, hãy làm con chim ngoan và làm ơn nấu chút súp cho anh bạn nhỏ của chúng ta đi. Hẳn là anh ta sắp chết đói đến nơi rồi.”
Tyrion thấy anh đang trên thuyền Thiếu Nữ E Thẹn, bên dưới một tấm chăn dặm ngứa ngáy đầy mùi giấm. Dòng Đau Buồn đã ở sau lưng. Đó chỉ là giấc mơ của ta khi ta đang chìm dần. “Sao tôi lại toàn mùi giấm thế này?”
“Lemore tắm rửa cho anh bằng giấm. Một số người nói nó có thể ngăn bệnh vảy xám. Tôi không tin cho lắm, nhưng thử cũng chẳng chết ai. Chính Lemore đã ép nước ra khỏi phổi anh sau khi Griff vớt anh lên. Người anh lạnh như băng và môi tím ngắt. Yandry bảo chúng tôi nên ném anh trở lại sông, nhưng cậu nhóc cấm không được làm thế.”
Hoàng tử. Ký ức chợt ùa về: gã người đá với đôi tay xám nứt nẻ về phía trước, máu rỉ ra từ các khớp ngón tay. Hắn nặng như đá tảng và cứ thế kéo ta xuống nước. “Griff cứu tôi lên à?” Hẳn là ông ta rất ghét mình, nếu không ông ta đã để mình chết đuối. “Tôi đã ngủ bao lâu rồi? Đây là đâu?”
“Selhorys.” Haldon lôi một con dao nhỏ ra khỏi ống tay áo. “Bắt lấy,” anh ta nói và ném con dao về phía Tyrion.
Quỷ lùn co người lại. Con dao cắm phập xuống boong thuyền giữa hai chân anh và rung lật bật trên sàn. “Cái gì thế?”
“Cởi giày ra. Đâm các ngón tay và ngón chân của anh đi.” “Nghe có vẻ… đau lắm nhỉ.” “Tôi hy vọng thế. Làm đi.”
Tyrion tháo phăng một bên giày ra, sau đó đến bên kia, cởi bít tất và nheo mắt nhìn các ngón chân. Đối với anh, trông chúng giống hệt như bình thường, không tệ hơn,
cũng chẳng tốt hơn. Anh rón rén chọc dao vào một ngón chân cái.
“Mạnh nữa lên,” Haldon Maester Nửa Mùa thúc giục.
“Anh muốn tôi chích máu ra à?”
“Nếu cần thiết.”
“Như vậy sẽ để lại vết thương trên tất cả các ngón chân.”
“Mục đích của việc này không phải là để anh đếm ngón chân. Tôi muốn xem anh có nhăn mặt hay không. Nếu đâm vào mà thấy đau thì anh vẫn an toàn. Chỉ khi nào anh không cảm nhận được lưỡi dao nữa thì mới sợ.”
Vảy xám. Tyrion nhăn nhó. Anh đâm một ngón chân khác và chửi thề khi máu trào lên xung quanh mũi dao. “Đau quá. Anh vui chưa?”
“Quá vui là đằng khác.”
“Chân anh bốc mùi tệ hơn cả tôi đấy, Yollo.” Vịt mang lên một bát súp. “Griff đã cảnh cáo anh không được chạm vào người đá rồi cơ mà.”
“Đúng thế, nhưng ông ấy lại quên không dặn người đá không được chạm vào tôi…”
“Khi chích máu nhớ tìm những mảng da xám chết, vì móng tay sẽ chuyển dần thành màu đen,” Haldon nói. “Khi thấy những dấu hiệu như vậy thì đừng ngần ngại. Thà mất một ngón chân còn hơn mất cả bàn chân. Thà mất một cánh tay còn hơn ngày ngày đứng khóc lóc ỉ ôi trên Cầu Giấc Mơ. Giờ thì chuyển sang chân kia đi, sau đó là ngón tay.”
Quỷ lùn khoanh lại đôi chân còi cọc và bắt đầy chích máu ở các ngón chân kia. “Tôi có phải chích máu cả con chim chích của tôi không nhỉ?”
“Đề phòng cũng có chết ai đâu.”
“Anh không chết thôi. Tuy nhiên với cái cách tôi dùng nó như hiện nay thì kể có cắt phăng nó đi cũng được.”
“Cứ việc. Chúng ta sẽ phơi khô, nhồi nó và bán, cả một gia tài đấy. Dươиɠ ѵậŧ của người lùn có sức mạnh đặc biệt.”
“Suốt bao nhiêu năm nay tôi vẫn nói với tất cả phụ nữ như vậy.” Tyrion đâm mũi dao vào đầu ngón tay cái, nhìn máu chảy ra và dùng miệng mυ"ŧ. “Tôi còn phải tự tra tấn mình bao lâu nữa? Khi nào thì chúng ta mới chắc chắn là tôi không sao?”
“Chắc chắn à?” Maester Nửa Mùa nói. “Không bao giờ. Anh uống cả nửa dòng sông rồi. Có thể anh đang chuyển thành màu xám ngay lúc này, hóa đá từ trong ra ngoài, bắt đầu từ tim và phổi. Nếu vậy chích máu các đầu ngón chân và tắm giấm cũng
chẳng có tác dụng gì. Khi nào làm xong thì ra ăn súp nhé.”
Món súp ngon tuyệt, tuy nhiên Tyrion để ý thấy Maester Nửa Mùa giữ khoảng cách giữa họ khi ăn. Thuyền Thiếu Nữ E Thẹn được buộc vào một cầu cảng cũ rích ở bờ đông dòng Rhoyne. Cách đó hai cầu cảng nữa là một chiếc ga-lê của Volantis đang thả lính xuống. Các cửa hiệu, sạp hàng và nhà kho đứng túm tụm với nhau đằng sau một bức tường sa thạch. Các tòa tháp và mái vòm của thành phố cũng ẩn hiện phía sau, đỏ rực trong ánh chiều tà.
Không, không phải một thành phố. Selhorys vẫn chỉ được coi là một thị trấn, và được trị vì từ Volantis Cổ. Đây không phải là Westeros.
Lemore xuất hiện trên boong thuyền, hoàng tử đi theo sau. Khi nhìn thấy Tyrion, cô chạy lại ôm anh. “Đức Mẹ nhân từ. Chúng tôi đã cầu nguyện cho anh, Hugor.”
Ít nhất thì cũng có cô cầu nguyện. “Tôi sẽ không ghét cô vì chuyện đó đâu.”
Griff Trẻ không chào anh nồng nhiệt đến vậy. Vị hoàng tử tâm trạng đang không vui, cậu giận dữ vì phải ở lại thuyền Thiếu Nữ E Thẹn thay vì lên bờ với Yandry và Ysilla. “Chúng tôi chỉ muốn cậu được an toàn,” Lemore nói. “Thời gian này rất lộn xộn.”
Haldon Maester Nửa Mùa giải thích. “Trên đường xuôi dòng từ Đau Buồn tới Selhorys, chúng ta ba lần nhìn thấy kị sỹ cưỡi ngựa về phương nam dọc theo bờ đông của dòng sông. Người Dothraki. Có một lần khi họ ở gần, chúng ta còn nghe được cả tiếng chuông trên tóc họ leng keng, và thỉnh thoảng trong đêm, chúng ta còn nhìn thấy họ đốt lửa đằng sau những ngọn đồi phía đông. Chúng ta cũng đi qua cả những con thuyền chiến, những chiếc ga-lê sông của Volantis chật cứng với các chiến binh nô ɭệ. Rõ ràng các triarch sợ Selhorys bị tấn công.”
Tyrion đủ nhanh trí để hiểu điều đó. Đơn độc giữa các thị trấn lớn ven sông, Selhorys nằm trên bờ đông của dòng Rhoyne, vì thế nó dễ bị tấn công bởi các lãnh chúa trên yên ngựa hơn so với các thị trấn ven sông khác. Ngay cả như vậy, thị trấn này vẫn chẳng có nhiều giá trị. Nếu là khal, ta sẽ ra đòn nghi binh ở Selhorys, để người Volantis vội ào đến bảo vệ, sau đó ta sẽ tiến về phương nam và tấn công chính Volantis.
“Ta biết dùng kiếm,” Griff Trẻ khăng khăng.
“Ngay cả các bậc tiền bối dũng cảm nhất của ngài cũng luôn có Ngự Lâm Quân bên mình trong những thời khắc nguy hiểm.” Lemore đã thay trang phục nữ tu bằng một bộ đồ phù hợp hơn với địa vị của vợ hoặc con gái của một lái buôn giàu có. Tyrion quan sát cô kỹ lưỡng. Anh dễ dàng ngửi thấy mùi sự thật đằng sau mái tóc nhuộm xanh của Griff và Griff Trẻ, còn Yandry và Ysilla trông có vẻ đơn giản đúng như
những gì họ nói, trong khi Vịt thậm chí còn đơn giản hơn cả thế. Nhưng còn Lemore… Cô ta thực sự là ai? Tại sao cô ta lại ở đây? Ta đoán không phải vì vàng. Vị hoàng tử này là gì đối với cô ta? Cô ta có thực sự là một septa không?
Haldon cũng để ý thấy cô ta đã thay trang phục. “Chúng ta phải hiểu thế nào về sự mất niềm tin đột ngột này đây? Tôi thích cô mặc đồ của septa hơn, Lemore ạ.”
“Còn tôi thích cô ta tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ hơn,” Tyrion nói.
Lemore lừ mắt nhìn anh vẻ quở trách. “Đó là vì tâm hồn anh xấu xa. Bộ đồ của nữ tu mang đặc trưng vùng Westeros và có thể thu hút sự chú ý không cần thiết.” Cô quay lại nói với Hoàng tử Aegon. “Cậu không phải là người duy nhất cần ẩn nấp đâu.”
Thằng nhóc không lấy gì làm nguôi ngoai. Một hoàng tử hoàn hảo, nhưng phần nào vẫn còn là một cậu bé non nớt, chẳng có mấy kinh nghiệm về thế giới này và tất cả những tai ương có thể xảy ra. “Hoàng tử Aegon,” Tyrion nói, “vì chúng ta đều bị mắc kẹt trên con thuyền này, liệu tôi có thể vinh dự chơi với cậu một ván cờ cyvasse để gϊếŧ thời gian không?”
Hoàng tử nhìn anh cảnh giác. “Ta chán cờ cyvasse lắm rồi.” “Ý cậu là phát chán vì thua một thằng lùn rồi sao?”
Điều đó động chạm đến sự kiêu hãnh của thằng nhóc, đúng như Tyrion dự đoán. “Đi lấy bàn cờ về đây. Lần này ta sẽ cho anh tan tác.”
Họ ngồi bắt chéo chân đằng sau căn buồng và chơi trên boong thuyền. Griff Trẻ xếp quân theo thế tấn công, với rồng, voi và ngựa lớn ở phía trước. Quả là cách dàn quân của một chàng trai trẻ, vừa táo bạo vừa ngu ngốc. Cậu ta mạo hiểm tất cả để đánh nhanh thắng nhanh. Anh để cho hoàng tử đi nước đầu tiên. Haldon đứng đằng sau quan sát họ.
Khi hoàng tử với tới con rồng, Tyrion hắng giọng. “Nếu tôi là cậu, tôi sẽ không làm thế. Đem rồng ra quá sớm là một sai lầm.” Anh mỉm cười, vẻ ngây thơ vô tội. “Cha cậu là người hiểu quá rõ hậu quả và sự nguy hiểm của việc liều lĩnh quá mức.”
“Anh có biết người cha thực sự của ta không?”
“Tôi nhìn thấy ông ấy hai, ba lần, nhưng tôi mới chỉ 10 tuổi khi Robert gϊếŧ chết ông ấy, trong khi cha ruột giấu tôi sau một tảng đá. Không, tôi không thể nhận là mình biết Hoàng tử Rhaegar. Không giống như ông bố giả của cậu, Lãnh chúa Connington là bạn thân nhất của ông ấy, đúng không?
Griff Trẻ hất một lọn tóc xanh lòa xòa trước mắt. “Họ cùng là cận vệ ở Vương Đô.” “Lãnh chúa Connington của chúng ta là một người bạn đích thực. Chắc chắn phải
như thế ông ta mới có thể kiên trung với cháu trai của vị vua đã tước đất dai, danh hiệu và tống ông đi đày. Thật đáng tiếc về chuyện đó. Nếu không bạn tốt của hoàng tử Rhaegar đã có mặt ở đó khi cha tôi chiếm Vương Đô, để bảo vệ cậu con trai bé bỏng quý giá của Rhaegar, để bộ não hoàng gia của cậu ta không bị văng vào tường.”
Cậu nhóc đỏ mặt. “Đó không phải là ta. Ta đã nói rồi. Đó là con của một thợ thuộc da ở Pisswater Bend, mẹ cậu bé chết khi sinh cậu ấy. Người cha bán cậu ấy cho Lãnh chúa Varys chỉ để đổi lấy một bình rượu Arbor vàng. Con trai thì ông ta còn nhiều, nhưng rượu Arbor vàng thì chưa bao giờ được nếm. Varys trao cậu bé người Pisswater cho mẹ ta và đem ta đi.”
“Đúng vậy.” Tyrion di chuyển con voi “Và khi hoàng tử người Pisswater chắc chắn đã chết, tên thái giám mới lén đưa cậu qua biển hẹp, đến chỗ ông bạn buôn pho mát béo ị của ông ta, rồi đến lượt ông ta giấu cậu trong một con thuyền sào chống và tìm một lãnh chúa bị lưu đày sẵn sàng để cậu gọi bằng cha. Thật là một câu chuyện hấp dẫn, các ca sĩ sẽ còn hát mãi về cuộc tẩu thoát của cậu một khi cậu ngồi được lên Ngai Sắt… Đó là nếu nữ hoàng Daenerys xinh đẹp chịu lấy cậu làm chồng.”
“Cô ấy sẽ lấy ta. Đó là điều bắt buộc.”
“Bắt buộc?” Tyrion tặc lưỡi. “Đó không phải là từ các nữ hoàng thích nghe. Cậu là vị hoàng tử hoàn hảo dành cho cô ấy, tôi đồng ý. Một chàng trai tuấn tú, dũng cảm và nhã nhặn đúng như ước mơ của biết bao thiếu nữ. Tuy nhiên Daenerys Targaryen không phải là thiếu nữ. Cô ta là góa phụ của một khal bộ tộc Dothraki, là mẹ của rồng, là kẻ chiếm thành phố, là Aegon Chinh Phạt, chỉ có điều cô ta là phụ nữ. Cô ta có thể không đồng thuận với ý kiến của cậu.”
“Cô ấy sẽ bằng lòng.” Hoàng tử Aegon có vẻ ngạc nhiên. Rõ ràng cậu ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cô dâu tương lai có thể sẽ từ chối mình. “Anh không biết gì về cô ấy.” Cậu nhặt con ngựa lớn lên và đặt mạnh xuống.
Quỷ lùn nhún vai. “Tôi biết cô ta từng sống một tuổi thơ tha hương, nghèo đói, sống trong những mơ ước và toan tính, chạy trốn từ thành phố này sang thành phố khác, lúc nào cũng sợ sệt, chẳng bao giờ được an toàn, không bạn bè, ngoại trừ một người anh nửa điên nửa khùng… một người anh bán rẻ trinh tiết của cô cho người Dothraki vì họ hứa sẽ cho cậu ta quân đội. Tôi biết lũ rồng của cô ta nở ra ở đâu đó trên đồng cỏ, và cô ta cũng vậy. Tôi biết cô ta rất kiêu căng. Tại sao không chứ? Cô ta có còn gì đâu, ngoài niềm kiêu hãnh? Tôi biết cô ta mạnh mẽ. Tại sao không? Người Dothraki khinh thường kẻ yếu. Nếu Daenerys yếu đuối thì cô ta đã chết cùng với Viserys rồi. Tôi biết cô ta rất dữ dội. Astapor, Yunkai và Meereen đủ là minh chứng cho điều đó. Cô ta băng qua những đồng cỏ xanh và sa mạc đỏ, sống sót sau những cuộc ám sát, những âm mưu và cả những thuật phù thủy, phải chịu nỗi đau mất anh
trai, mất chồng, mất con, giẫm nát các thành phố buôn nô ɭệ dưới gót đôi xăng đan xinh xắn của cô ta. Giờ, cậu nghĩ một nữ hoàng như vậy sẽ phản ứng thế nào khi cậu xuất hiện với cái bát ăn mày trong tay và nói, “Chào cô. Cháu là cháu trai của cô, Aegon, người trở về từ cõi chết. Cháu đã ẩn nấp cả đời trong một con thuyền sào chống, nhưng cháu vừa gột hết thuốc nhuộm màu xanh ra khỏi tóc rồi, cháu muốn xin một con rồng được không… À quên, cháu có vị thế chính đáng hơn cô để ngồi lên Ngai Sắt, cháu đã nói điều đó chưa nhỉ?’ ”
Aegon mím môi tức tối. “Ta sẽ không đến chỗ cô ấy như một kẻ ăn mày. Ta sẽ đến với tư cách họ hàng, cùng với một đội quân.”
“Một đội quân nhỏ bé.” Đến đó thì cậu ta thực sự giận dữ. Quỷ lùn không thể không liên tưởng đến Joffrey. Ta có biệt tài làm cho các hoàng tử nổi giận. “Nữ hoàng Daenerys có một đội quân hùng mạnh mà chẳng cần đến cậu.” Tyrion di chuyển đội bắn nỏ.
“Cứ việc nói những gì anh thích. Cô ấy sẽ là cô dâu của ta, Lãnh chúa Connington sẽ lo liệu điều đó. Ta tin ông ấy như ruột thịt.”
“Có lẽ chính cậu mới là thằng ngốc chứ không phải tôi. Đừng tin bất cứ ai, hoàng tử
ạ. Dù là vị maester không có sợi xích hay ông bố giả của cậu, dù là hiệp sĩ Vịt galăng hay Lemore đáng yêu, cũng như tất cả những người bạn tốt đẹp đã nuôi cậu từ trong trứng nước. Và trên hết, cậu càng không được tin gã buôn pho mát, Nhền Nhện, cũng như nữ chúa rồng nhỏ bé mà cậu định lấy làm vợ. Tất cả những mối nghi ngờ sẽ khiến cậu không yên trong dạ và trằn trọc mỗi đêm, đúng thế, nhưng vẫn còn hơn là một giấc ngủ thiên thu không bao giờ kết thúc.” Người lùn đẩy con rồng đen qua một rặng núi. “Nhưng tôi thì có biết gì đâu? Người cha giả vờ của cậu là một lãnh chúa vĩ đại, trong khi tôi chỉ là một thằng lùn dị dạng, xấu xí như khỉ đột. Tuy nhiên nếu là tôi, tôi sẽ hành động khác.”
Câu nói đó khiến cậu nhóc chú ý. “Khác như thế nào?”
“Nếu tôi là cậu ấy à? Tôi sẽ đi về phía tây thay vì phía đông. Dừng lại ở Dorne và giương cờ hiệu. Thời cơ chinh phạt Bảy Phụ Quốc chưa bao giờ chín muồi như lúc này. Một vị vua con ngồi trên Ngai Sắt. Phương bắc thì hỗn loạn, vùng đất ven sông là đống hoang tàn, một tên phản loạn đang giữ Storm’s End và Dragonstone. Khi mùa đông đến, cả vương quốc sẽ chết đói. Và còn lại ai để đối mặt với tất cả những vấn đề này, ai giật dây vua con, ai trị vì Bảy Phụ Quốc? Còn ai nữa, ngoài chị gái đáng yêu của tôi. Không còn ai khác. Jaime anh trai tôi chỉ thèm được ra trận chứ không thèm quyền lực. Hết lần này đến lần khác anh ấy trốn chạy trước những cơ hội trị vì. Ông chú Kevan của tôi có thể là một nhϊếp chính tốt trong một thời gian ngắn nếu có người dúi chức vụ đó vào tay ông, nhưng ông sẽ không bao giờ tranh giành quyền lực. Các
vị thần tạo ra ông ấy để phục tùng chứ không phải làm người lãnh đạo.” À, thực ra là các vị thần và cha ta. “Mace Tyrell sẽ vui mừng nắm lấy quyền trượng, nhưng họ hàng của tôi sẽ không đời nào đứng sang một bên và dâng nó cho ông ta. Ngoài ra, mọi người đều ghét Stannis. Giờ thì còn lại ai? Chỉ có Cersei.“
“Westeros bị xâu xé và chảy máu, và tôi tin rằng ngay lúc này đây chị gái đáng yêu của tôi đang chữa trị những vết thương bằng… muối. Cersei dịu dàng như vua Maegor, vị tha như Aegon Đê Tiện, và khôn ngoan như vua điên Aerys. Chị ta không bao giờ quên điều gì, dù là thực hay ảo. Chị ta coi cẩn trọng là hèn nhát và bất đồng ý kiến là tạo phản. Chị ta lại còn tham lam. Tham quyền lực, danh vọng, tình yêu. Vương vị của Tommen được ủng hộ bởi tất cả các đồng minh mà cha tôi cẩn thận dày công xây dựng, nhưng chị ta sẽ nhanh chóng hủy diệt tất cả, từng người một. Hãy dừng lại và giương cờ lên, người người sẽ tề tựu dưới chính nghĩa của cậu. Các lãnh chúa lớn nhỏ, và cả dân thường nữa. Nhưng đừng đợi lâu quá, hoàng tử ạ. Thời khắc này sẽ không kéo dài lâu đâu. Cơn thủy triều có thể đưa cậu lên cao nhưng rồi sẽ nhanh chóng rút đi. Hãy chắc chắn rằng cậu tới Westeros trước khi chị gái tôi bị hạ bệ, và ai đó thích hợp hơn đã lên nắm lấy vị trí đó.”
“Nhưng,” hoàng tử Aegon nói, “không có Daenerys và lũ rồng của cô ấy, làm sao chúng ta có hy vọng chiến thắng?”
“Cậu không cần thắng,” Tyrion nói. “Tất cả những gì cậu phải làm chỉ là giương cờ, tập hợp những người ủng hộ và chờ cho đến khi Daenerys tới gia nhập sức mạnh cùng với cậu.”
“Nhưng anh nói cô ấy có thể sẽ không thích ta.”
“Có thể tôi đã hơi phóng đại. Cô ấy có thể thương hại cậu khi cậu đến van xin.” Quỷ lùn nhún vai. “Cậu có muốn để ngai vàng của mình phụ thuộc vào ý thích nhất thời của một ả đàn bà không? Hãy đến Westeros… à, khi đó cậu sẽ là tên phản loạn, không phải kẻ ăn mày. Quả cảm, táo bạo, dòng dõi thực sự của Nhà Targaryen, bước những bước chân của Aegon Chinh Phạt. Một con rồng đúng nghĩa.“
“Tôi đã nói rồi, tôi quá hiểu nữ hoàng nhỏ của chúng ta. Hãy để cô ta tự nghe tin về đứa con trai bị gϊếŧ của Rhaegar vẫn còn sống sót, rằng cậu bé dũng cảm đó đã một lần nữa giương lá cờ rồng của tổ tiên ở Westeros, rằng cậu ấy đang chiến đấu một trận dữ dội để trả thù cho cha và đòi lại Ngai Sắt cho Nhà Targaryen, tấn công mọi hướng… và cô ta sẽ bay đến bên cậu nhanh như gió. Cậu là người cuối cùng trong dòng họ của cô ấy. Và Mẹ Rồng, Người Phá Vỡ Xiềng Xích trên hết là một vị cứu tinh. Cô ta thà nhấn chìm các thành phố nô ɭệ trong biển máu còn hơn phải nhìn những người lạ mặt chịu cảnh gông cùm, vậy thì đời nào cô ta mặc kệ con trai của chính anh mình trong giờ phút hiểm nguy? Và khi cô ấy đến Westeros, hai người sẽ có
vị trí ngang nhau, đàn ông và đàn bà, chứ không phải nữ hoàng và một kẻ ăn xin nữa. Khi đó, làm sao cô ta có thể không yêu cậu được cơ chứ, tôi hỏi cậu?” Anh mỉm cười, nhặt con rồng lên và cho nó bay dọc bàn cờ. “Tôi hy vọng hoàng tử sẽ lượng thứ cho tôi. Vua của cậu bị mắc kẹt rồi. Hết cờ trong bốn nước nữa.”
Hoàng tử nhìn vào bàn cờ không chớp mắt. “Rồng của ta…”
“…ở quá xa để có thể đến cứu cậu. Đáng lẽ cậu nên đưa nó đến giữa bàn cờ.”
“Nhưng anh nói…”
“Tôi nói dối đấy. Đừng tin ai cả. Và hãy luôn để rồng bên cạnh mình.”
Griff Trẻ đứng bật dậy và đá đổ bàn cờ. Những quân cờ cyvasse bay tung tóe khắp mọi nơi, nảy tưng tưng và lăn dọc boong thuyền Thiếu Nữ E Thẹn. “Nhặt chúng lên,” cậu nhóc ra lệnh.
Cuối cùng thì cậu ta có vẻ thực sự mang dòng máu Targaryen. “Nếu hoàng tử vừa lòng.” Tyrion bò lồm cồm trên boong thuyền bằng hai tay và đầu gối để nhặt các quân cờ lên.
Khi Yandry và Ysilla trở về thuyền Thiếu Nữ E Thẹn thì trời đã nhá nhem tối. Một người khuân vác leo lên đuôi tàu, tay đẩy một chiếc xe chất đầy lương thực: muối và bột mì, bơ mới đánh, những tảng thịt lợn xông khói bọc trong vải lanh, các bao tải cam, táo và lê. Yandry vác một thùng rượu trên vai, trong khi Ysilla vác một con cá măng. Con cá to bằng cả người Tyrion.
Khi cô ta nhìn thấy quỷ lùn đứng cuối ván cầu, Ysilla dừng lại đột ngột đến nỗi Yandry vấp vào cô, và con cá măng suýt trượt khỏi vai cô rơi xuống sông. Vịt giúp cô giữ con cá. Ysilla nhìn Tyrion chằm chằm và ra hiệu đâm bằng ba ngón tay. Một cách ra dấu giúp phòng ngừa ma quỷ. “Để tôi giúp anh đỡ con cá,” anh nói với Vịt.
“Không,” Ysilla quát. “Tránh ra. Không được đυ.ng vào thức ăn, trừ thức ăn của anh.”
Quỷ lùn giơ cả hai tay. “Xin tuân lệnh.”
Yandry đặt thùng rượu cái huỵch xuống boong thuyền. “Griff đâu rồi?” Anh hỏi Haldon.
“Đang ngủ.”
“Thế thì đánh thức ông ấy dậy đi. Chúng tôi đem về tin tức mà ông ấy cần nghe đây.
Ở Selhorys tất cả mọi người đều nhắc đến tên nữ hoàng. Họ nói cô ấy vẫn đang ngồi ở Meereen và bị bao vây tứ phía. Nếu những câu chuyện nghe được ở chợ là sự thật thì, Volantis Cổ Xưa sẽ nhanh chóng gia nhập cuộc chiến chống lại cô ta.”
Haldon mím môi. “Chuyện tầm phào của mấy bà hàng tôm hàng cá khó mà tin tưởng được. Tuy nhiên, tôi nghĩ Griff sẽ muốn nghe đấy. Anh biết tính ông ấy rồi mà.” Nói rồi Maester Nửa Mùa đi xuống khoang thuyền.
Vậy là cô gái không chịu đi về hướng tây. Chắc chắn cô ta có những lý do chính đáng. Giữa Meereen và Volantis là một nghìn năm trăm dặm toàn sa mạc, núi non, đầm lầy, tàn tích, lại cộng thêm người Mantarys nổi tiếng hung hãn. Họ nói đó là một thành phố của quái vật, nhưng nếu hành quân theo đường bộ thì cô ấy sẽ lấy nước và lương thực ở đâu ra? Đường biển sẽ nhanh hơn, nhưng nếu cô ấy không có thuyền thì sao…
Cho đến khi Griff xuất hiện trên boong, con cá măng đã được xiên và nướng trên lò, trong khi Ysilla lom khom vắt chanh lên nó. Tên lính đánh thuê mặc giáp xích và áo choàng da sói, găng tay da mềm và quần ống túm len tối màu. Nếu ông ta có ngạc nhiên khi thấy Tyrion tỉnh lại thì anh cũng không thấy chút biểu hiện nào ở ông, ngoài vẻ cau có như thường lệ. Ông ta gọi Yandry về chỗ bánh lái và thì thầm chuyện gì đó, vì họ nói quá nhỏ nên quỷ lùn không nghe được.
Cuối cùng Griff gọi Haldon. “Chúng ta cần biết sự thật về những tin đồn này. Hãy lên bờ và cố gắng nghe ngóng. Qavo sẽ biết tin tức gì đó, nếu cậu tìm được anh ta. Thử tìm ở quán Ngư Dân và nhà trọ Rùa Sặc Sỡ xem. Những chỗ khác hắn hay đến thì cậu biết rồi.”
“Vâng. Tôi sẽ đem theo cả tên lùn nữa. Bốn tai nghe tốt hơn hai tai. Và ngài cũng biết Qavo thích chơi cờ cyvasse như thế nào.”
“Được thôi. Hãy về trước khi mặt trời mọc. Nếu chậm trễ vì lý do gì đó thì hãy tự tìm đường mà đến hội Chiến Binh Vàng.”
Nói năng như thể ông ta là lãnh chúa vậy. Tyrion nghĩ thầm trong bụng.
Haldon mặc một chiếc áo choàng có mũ, còn Tyrion thay bộ quần áo hề tự chế bằng một bộ đồ tối màu. Griff cho họ mỗi người cầm một túi bạc từ trong rương của Illyrio. “Để giúp họ mồm mép bạo dạn hơn.”
Hoàng hôn đang nhường chỗ cho bóng tối khi họ đi dọc cửa sông. Một số con thuyền họ đi qua có vẻ bị bỏ hoang, ván thuyền đã được kéo lên. Những con thuyền khác chở đầy binh lính, những kẻ nhìn họ với ánh mắt nghi ngờ. Dưới bức tường bao quanh thị trấn, đèn l*иg giấy được thắp trên những sạp hàng và tỏa ánh sáng màu sắc rực rỡ xuống con đường lát sỏi. Tyrion nhìn mặt Haldon chuyển sang màu xanh, rồi đỏ, rồi tía. Đằng sau những âm thanh hỗn tạp của đủ loại ngôn ngữ đan xen, anh nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ đâu đó trên đầu, một tiếng sáo mỏng manh cao vυ"t hòa với tiếng trống đệm. Một con chó sủa phía sau họ.
Và đám gái điếm ùa ra. Dù là sông hay biển thì bến cảng vẫn là bến cảng, và ở đâu có thủy thủ, ở đó có gái điếm. Có phải ý cha là vậy không? Có phải đó là nơi điếm thường hay đến? Ngoài bờ biển?
Gái điếm ở Lannisport và Vương Đô là những phụ nữ tự do. Tuy nhiên các chị em của họ ở Selhorys đều là nô ɭệ, bằng chứng là những vết xăm hình giọt lệ bên mắt phải. Bọn họ không những già mà còn xấu đến tệ hại, tưởng như đủ để đàn ông cai điếm đến hết đời. Tyrion cảm nhận được những ánh mắt đổ dồn lên họ khi anh lạch bạch đi qua, nghe thấy họ che miệng thì thầm và cười khúc khích với nhau. Có lẽ bọn chúng chưa được nhìn thấy một thằng lùn bao giờ.
Một đội lính giáo người Volantis đứng canh ở cửa sông. Ánh đuốc phản chiếu lên những chiếc móng thép sáng loáng nhô ra từ găng tay sắt của họ. Mũ giáp của họ là mặt nạ hổ, những khuôn mặt bên trong được đánh dấu bằng những sọc màu xanh xăm dọc hai má. Tyrion biết các chiến binh nô ɭệ ở Volantis vô cùng tự hào về những vằn hổ của họ. Họ có khao khát tự do không nhỉ? anh tự hỏi. Họ sẽ làm gì nếu nữ hoàng nhỏ bé trao nó cho họ? Họ sẽ là ai, nếu không còn là hổ nữa? Và ta la ai, nếu không phải là một con sư tử?
Một trong các con hổ nhìn thấy quỷ lùn và nói câu gì đó khiến những tên khác phá lên cười. Khi họ đi đến cổng, hắn cởi bao tay sắt và chiếc găng đẫm mồ hôi phía dưới, một tay giữ lấy cổ quỷ lùn và xoa đầu anh thật lực, Tyrion quá ngạc nhiên nên không kịp phản ứng gì. Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt. “Có lý do nào giải thích cho việc đó không?” Anh hỏi Maester Nửa Mùa.
“Anh ta nói xoa đầu một người lùn có thể đem lại may mắn,” Haldon giải thích sau khi nói chuyện với người lính canh cổng bằng ngôn ngữ của họ.
Tyrion cố nặn ra một nụ cười. “Nói với anh ta là ngậm của quý của người lùn sẽ còn may mắn hơn nữa.”
“Thôi tốt nhất là đừng nên. Răng hổ nổi tiếng sắc nhọn đấy.”
Một lính canh khác vẫy họ qua cánh cổng, anh ta khua đuốc vào họ với vẻ nôn nóng. Haldon Maester Nửa Mùa dẫn đường vào Selhorys, cùng với Tyrion cảnh giác đi lạch bạch đằng sau gót.
Một quảng trường vĩ đại mở ra trước mắt họ. Ngay cả vào lúc này, nơi đây vẫn đông đúc, ồn ào và rực rỡ ánh sáng. Đèn l*иg đung đưa trên những dây xích sắt treo trên các cánh cửa nhà trọ và nhà thổ, nhưng ở trong cổng chúng đều được làm từ kính màu thay vì giấy da. Bên phải họ là một đống lửa đêm cháy bên ngoài ngôi đền đá đỏ. Một thầy tu trong chiếc áo choàng đỏ tươi đứng trên ban công ngôi đền đang hô hào một đám nhỏ dân đen đứng quây quần xung quanh ngọn lửa. Đây đó, khách bộ hành ngồi
chơi cờ cyvasse trước cửa một nhà trọ, binh lính say xỉn loạng choạng ra vào một nơi chỉ có thể là nhà thổ, một phụ nữ đang quất một con la bên ngoài chuồng gia súc. Một con voi trắng thấp bé lọc cọc kéo chiếc xe hai bánh đi qua. Đây là một thế giới khác, Tyrion nghĩ, nhưng không khác thế giới mà ta từng biết cho lắm.
Nổi bật giữa quảng trường là bức tượng bằng cẩm thạch trắng hình một người đàn ông không đầu trong bộ giáp hoa văn cầu kỳ, đang ngồi trên lưng một con ngựa chiến được trang trí với những họa tiết tương tự. “Đó có thể là ai nhỉ?” Tyrion tự hỏi.
“Triarch Horonno. Một anh hùng người Volantis từ Thế Kỷ của Máu. Năm nào ông cũng được bầu làm triarch trong suốt 40 năm, cho đến khi ông quá chán với những cuộc bầu chọn và tự nhận mình là triarch cả đời. Người Volantis không thích điều đó. Ông ta nhanh chóng bị xử tội chết và bị hai con voi xé làm hai nửa.”
“Tượng ông ta có vẻ thiếu mất cái đầu.”
“Ông ta là hổ. Khi các con voi lên nắm quyền, những người đi theo họ phẫn nộ và chặt đứt đầu những tượng tạc người họ cho rằng đem lại chiến tranh và chết chóc.” Anh nhún vai. “Đó là một thời đại khác rồi. Thôi nào, tốt nhất chúng ta hãy nghe những gì vị thầy tu đang nói. Tôi thề đã nghe thấy cái tên Daenerys.”
Họ đi dọc quảng trường và hòa lẫn vào đám người ngày một đông phía bên ngoài đền thờ. Dân địa phương đứng vây tứ phía xung quanh anh nên quỷ lùn hầu như chẳng nhìn thấy gì ngoài mông bọn họ. Anh có thể nghe được gần hết những gì vị thầy tu đang nói, nhưng không có nghĩa là anh hiểu được nghĩa của chúng. “Anh có hiểu ông ta nói gì không?” Anh hỏi Haldon bằng tiếng phổ thông.
“Tôi sẽ hiểu nếu không có một thằng lùn cứ hót lanh lảnh vào tai.”
“Tôi có hót gì đâu.” Tyrion khoanh tay nhìn về phía sau, quan sát khuôn mặt của những người đứng lại lắng nghe, cả nam lẫn nữ. Quay hướng nào anh cũng nhìn thấy những hình xăm. Nô ɭệ. Cứ năm người thì có bốn người là nô ɭệ.
“Gã thầy tu đang phát động người Volantis tham gia chiến tranh,” Maester Nửa Mùa nói với anh, “nhưng phải đứng về phía lẽ phải, trở thành chiến binh của Thần Ánh Sáng R’hllor, người tạo ra mặt trời, các vì tinh tú và chống lại bóng tối muôn đời. Nyessos và Malaquo đã quay lưng lại với ánh sáng, ông ta nói vậy, và trái tim họ bị nữ quái Harpy vàng khè ở phương đông biến trở nên u ám. Ông ta nói…”
“Rồng. Tôi hiểu từ đó. Ông ta nói đến những con rồng.”
“Đúng thế. Những con rồng tới để đưa cô ấy đến vinh quang.”
“Cô ấy. Daenerys ấy à?”
Haldon gật đầu. “Benerro vừa đưa tin từ Volantis tới. Việc cô ấy tới đây là một phần
trong lời tiên đoán cổ xưa. Từ khói và muối, cô ấy được sinh ra để thay đổi thế giới. Cô ấy là Azor Ahai tái thế… và chiến thắng của cô ấy trước bóng tối sẽ đem lại một mùa hè không bao giờ kết thúc… cái chết sẽ phải quỳ gối, và những người hy sinh vì chiến đấu cho cô ấy sẽ được tái sinh…”
“Tôi có phải tái sinh trong cái cơ thể này không?” Tyrion hỏi. Đám đông ngày một dày đặc hơn. Anh có thể cảm nhận được sức ép xung quanh họ. “Benerro là ai thế?”
Haldon rướn một bên mày. “Thầy Tu Tối Cao của ngôi đền đỏ ở Volantis. Ngọn Lửa của Sự Thật, Ánh Sáng của Sự Uyên Bác, Người Phụng Sự Tối Cao của Thần Ánh Sáng, Nô ɭệ của Thần R’hllor.”
Tu sĩ đỏ duy nhất mà Tyrion biết là Thoros vùng Myr, một gã béo tốt, ồn ào, say xỉn và vui tính, kẻ hay lảng vảng trong cung điện của Robert, hàng ngày nốc rượu hảo hạng của nhà vua và tôi kiếm của nhà vua trên lửa để chuẩn bị cho các cuộc đấu tay đôi. “Tôi thích các thầy tu đẫy đà, đồϊ ҍạϊ và bất cần,” anh nói với Haldon, “thể loại thích ngồi trên đệm sa-tanh, mυ"ŧ kẹo ngọt và lừa gạt các cậu bé non nớt ấy. Chính những kẻ tin vào thần thánh mới chuyên gây rắc rối.”
“Chúng ta có thể biến rắc rối này thành lợi thế. Tôi biết chúng ta có thể đi tìm câu trả lời ở đâu rồi.” Haldon dẫn họ đi qua chỗ vị anh hùng không đầu, tới một nhà trọ bằng đá lớn đối diện quảng trường. Mai của một con rùa khổng lồ được treo trên cửa và sơn màu sặc sỡ. Bên trong, hàng trăm ngọn nến đỏ leo lét cháy trông như những vì sao xa xăm. Không gian thơm phức mùi thịt quay và gia vị, một cô gái nô ɭệ với hình xăm một con rùa trên má đang rót rượu màu xanh lá nhạt.
Haldon dừng lại ở cửa đi. “Kia, hai nguời kia.”
Trong một góc phòng, hai người đàn ông đang ngồi bên một bàn cờ cyvasse tạc trên đá, mắt nheo nheo nhìn các quân cờ dưới ánh sáng của một cây nến đỏ. Một người trông vàng vọt và hốc hác với mái tóc đen mỏng dính và sống mũi sắc như lưỡi dao. Người còn lại có vai rộng, bụng tròn, tóc quăn thành từng lọn thả xuống qua cổ áo. Chẳng ai thèm nhìn lên lấy một cái cho đến khi Haldon kéo một chiếc ghế đến giữa họ và nói, “Gã người lùn của tôi chơi cờ cyvasse giỏi hơn cả hai ngài cộng lại đấy.”
Người đàn ông to lớn hơn ngước mắt lên nhìn đăm đăm vào những kẻ xâm lược từ phía xa và nói câu gì đó bằng tiếng Volantis Cổ, quá nhanh nên Tyrion không bắt kịp. Người gầy hơn tựa lưng vào thành ghế. “Có bán anh ta không?” Ông hỏi bằng giọng phổ thông vùng Westeros. “Vị triarch kệch cỡm đang cần một tên lùn để cùng chơi cờ cyvasse.”
“Yollo không phải là nô ɭệ.”
“Tiếc quá.” Người đàn ông gầy gò di chuyển một con voi bằng mã não.
Phía bên kia bàn cờ cyvasse, người đàn ông đằng sau đội quân thạch cao tuyết hoa bĩu môi vẻ chê bai. Ông ta di chuyển con ngựa lớn.
“Nước đi quá sai lầm,” Tyrion nhận định. Anh đã từng ở trong tình thế đó.
“Đúng vậy,” người đàn ông gầy gò nói. Ông đáp trả bằng con ngựa lớn. Theo sau đó là những nước đi táo bạo, cho đến khi người đàn ông gầy gò mỉm cười nói, “Chết rồi nhé, ông bạn.”
Gã béo nhìn chằm chằm xuống bàn cờ, sau đó đứng dậy và càu nhàu gì đó bằng ngôn ngữ của ông ta. Đối thủ của ông phá lên cười. “Giờ thì lại đây. Ít nhất gã lùn cũng không tỏ ra khó ưa như ông.” Ông ta vẫy Tyrion ngồi lên chiếc ghế trống. “Ngồi đi, anh bạn nhỏ. Bỏ bạc lên bàn, chúng ta sẽ xem anh chơi giỏi đến chừng nào.”
Chơi gì? Tyrion suýt nữa định hỏi. Xong anh trèo lên ghế. “Tôi sẽ chơi tốt hơn với cái bụng đầy và một cốc rượu trong tay.” Người đàn ông gầy gò ngoan ngoãn quay ra gọi một cô gái nô ɭệ và sai đem lên đồ ăn thức uống.
Haldon nói, “Ngài Qavo Nogarys cao quý đây là người kiểm soát xuất nhập ở Selhorys. Tôi chưa bao giờ thắng ông ấy một ván cờ cyvasse nào.”
Tyrion hiểu ra ngay. “Có thể tôi sẽ may mắn hơn.” Anh mở túi bạc ra và đặt một chồng bạc lên bàn cờ, hết chồng này đến chồng khác cho đến khi Qavo cuối cùng cũng mỉm cười.
Khi họ đang sắp xếp quân lên bàn cờ cyvasse đằng sau tấm che, Haldon hỏi, “Có tin tức gì từ vùng hạ lưu không? Liệu có chiến tranh không?”
Qavo nhún vai. “Người Yunkai sẽ nói vậy. Họ tự nhận mình là các Học Sĩ Thông Thái. Họ khôn ngoan hay không thì ta không biết, nhưng xảo trá thì có thừa. Sứ giả của họ đến với chúng ta cùng những rương đựng đầy vàng, đá quý và hai trăm nô ɭệ, các thiếu nữ non tơ hấp dẫn và các cậu bé da láng mượt, tất cả đều được dạy về bảy niềm khao khát. Nghe nói các bữa tiệc của ông ta đều linh đình và của đút vô cùng hậu hĩ.”
“Người Yunkai đã đưa ngài đến gặp các triarch rồi à?”
“Mới chỉ có Nyessos thôi.” Qavo bỏ tấm che và nghiên cứu cách sắp xếp quân của Tyrion. “Malaquo có thể đã già và răng đã rụng, nhưng ông ta vẫn là một con hổ, và Doniphos sẽ không trở lại làm triarch. Thành phố đó rất thèm khát chiến tranh.”
“Tại sao?” Tyrion băn khoăn. “Meereen ở xa tít phía bên kia bờ biển. Nữ hoàng trẻ đáng yêu đó đã làm gì xúc phạm Volantis Cổ Xưa vậy?”
“Đáng yêu ư?” Qavo phá lên cười. “Nếu một nửa số câu chuyện được lưu truyền về
từ Vịnh Nô ɭệ là sự thật thì đứa trẻ này đúng là một con quái vật. Họ nói cô ta rất khát máu, và những người chống lại cô ta đều bị bêu lên ngọn giáo và nhận cái chết từ từ. Họ còn nói cô ta là phù thùy, chuyên nuôi rồng bằng thịt trẻ em, một kẻ phá vỡ lời thề, nhạo báng các vị thần, phá bỏ các thỏa ước, đe dọa sứ giả và bội bạc với những kẻ trung thành với cô ta. Họ nói cô ta không bao giờ thỏa mãn được thói da^ʍ ô của mình, rằng cô ta làʍ t̠ìиɦ với đàn ông, phụ nữ, thái giám, thậm chí chó và trẻ em. Tai ương sẽ giáng xuống đầu những kẻ không làm cô ta thỏa mãn. Cô ta dâng thân cho đàn ông để nắm giữ linh hồn họ làm nô ɭệ.”
Ồ, tốt lắm, Tyrion nghĩ. Nếu cô ta trao thân xác cho ta, ta sẽ sẵn sàng dâng linh hồn cho cô ả, dù nó có bé tẹo và còi cọc.
“Họ nói à,” Haldon tiếp tục. “Theo ý ngài, họ là dân buôn nô ɭệ, những kẻ bị cô ấy cho đi lưu đày từ Astapor và Meereen đúng không. Hoàn toàn là những lời vu khống.”
“Những lời vu khống hoàn hảo nhất luôn được nêm chút sự thật trong đó,” Qavo gợi ý, “nhưng những tội lỗi của cô ta thì không thể chối bỏ được. Đứa trẻ kiêu căng ngạo mạn này dám chõ mũi vào phá bỏ tục buôn bán nô ɭệ, tuy nhiên nghề đó chưa bao giờ giới hạn ở Vịnh Nô ɭệ cả. Nó là một ngành thương mại phổ biến khắp thế giới, và nữ chúa rồng là kẻ làm vẩn đυ.c dòng nước. Đằng sau bức Tường Đen, các lãnh chúa mang dòng máu cổ đại đang phải ngủ trong đau khổ, hàng ngày nghe các nô ɭệ trong bếp mài dao. Nô ɭệ trồng lương thực cho chúng ta, quét đường cho chúng ta, dạy dỗ con cái chúng ta. Họ giữ tường thành, chèo thuyền ga-lê và ra trận. Nhưng giờ họ nhìn về phía đông và thấy một nữ hoàng trẻ tuổi sáng chói lọi từ phía xa, người phá vỡ xiềng xích. Dòng Máu Cổ Xưa không thể chịu đựng được điều đó. Người nghèo cũng ghét cô ta. Ngay cả một tên ăn xin thấp hèn cũng có vị thế cao hơn nô ɭệ. Vậy mà nữ chúa rồng này còn tước đoạt cả niềm an ủi đó.”
Tyrion cho lính cầm giáo tiến lên. Qavo đáp trả bằng ngựa nhỏ. Tyrion đưa hàng lính cầm nỏ lên một ô và nói, “Gã thầy tu đỏ bên ngoài có vẻ cho rằng Volantis nên chiến đấu cho nữ hoàng bạch kim này, chứ không phải chống lại cô ta.”
“Các thầy tu đỏ nếu khôn ngoan thì hãy để ý cái lưỡi của mình,” Qavo Nogarys nói. “Đã có những cuộc tranh chấp xảy ra giữa những người thờ thần lửa và các vị thần khác. Những lời huênh hoang của Benerro chỉ tổ chuốc lấy sự phẫn nộ lên đầu hắn mà thôi.”
“Hắn huênh hoang thế nào?” Quỷ lùn hỏi, tay mân mê quân thường dân trên bàn cờ.
Gã người Volantis vẩy tay. “Ở Volantis, hàng ngàn nô ɭệ và cư dân tự do tụ tập ở quảng trường trước ngôi đền mỗi tối để nghe Benerro rền rĩ về những ngôi sao chảy máu và một thanh kiếm lửa sẽ thanh lọc thế giới. Hắn thuyết giáo rằng Volantis chắc chắn sẽ cháy rụi nếu các triarch cho quân đội chống lại nữ hoàng bạch kim.”
“Tiên tri như vậy thì tôi cũng nói được. A, bữa đêm tới rồi.”
Điểm tâm đêm là một đĩa dê nướng ăn kèm với hành tây thái nhỏ. Thịt được nêm gia vị thơm phức, cháy cạnh bên ngoài và đỏ tươi bên trong. Tyrion xé một miếng. Thịt nóng đến nỗi làm anh bỏng cả tay, nhưng vì quá ngon nên anh không thể không xé thêm một mảnh nữa. Anh uống kèm với rượu xanh Volantis, thứ gần giống rượu nhất mà bao lâu nay anh mới được uống. “Tốt lắm,” anh nói và nhặt con rồng lên. “Quân mạnh nhất trên bàn cờ,” anh tuyên bố khi ăn được một con voi của Qavo. “Và nghe nói Daenerys Targaryen có những ba con.”
“Đúng, ba con,” Qavo đồng ý, “đấu lại với một vạn kẻ thù. Grazdan mo Eraz không phải là sứ giả duy nhất được Thành Phố Vàng cử đi. Khi các Học Sĩ Thông Thái chống lại Meereen, quân đoàn New Ghis sẽ chiến đấu bên cạnh họ. Tolosi. Elyrians. Ngay cả người Dothraki cũng vậy.”
“Ngài có người Dothraki cầu kiến ngoài cổng,” Haldon nói. “Khal Pono.”
Qavo xua xua bàn tay xanh xao. “Khi các lãnh chúa trên lưng ngựa đến, chúng ta cho họ quà, và họ lại đi.” Ông ta di chuyển chiếc máy bắn đá một lần nữa, nhặt lấy con rồng bằng thạch cao tuyết hoa của Tyrion và nhấc nó khỏi tấm bảng.
Phần còn lại là một cuộc tàn sát, dù quỷ lùn vẫn cầm cự được khoảng hơn chục nước nữa. “Đã đến lúc phải nhỏ lệ đắng rồi,” cuối cùng Qavo vừa nói vừa vốc đống bạc lên. “Làm một ván nữa chứ?”
“Thôi,” Haldon nói. “Gã người lùn của tôi đã nhận được bài học về đức tính khiêm tốn rồi. Tôi nghĩ tốt nhất chúng tôi nên quay lại thuyền.”
Ngoài quảng trường, lửa đêm vẫn đang cháy, nhưng thầy tu đỏ đã bỏ đi và đám đông đã giải tán từ lâu. Ánh nến lập lòe phát ra từ các ô cửa sổ của nhà thổ. Tiếng cười của phụ nữ từ bên trong vọng ra. “Tối nay vẫn còn sớm chán,” Tyrion nói. “Qavo có thể không nói cho chúng ta hết mọi thứ. Nhưng gái điếm thường nghe được rất nhiều thông tin từ đám đàn ông mà họ phục vụ.”
“Anh thèm đàn bà đến thế cơ à, Yollo?”
“Tôi đã quá chán với việc không có người yêu và suốt ngày dùng tay rồi.” Selhorys có thể là nơi gái điếm lui đến. Tysha có thể đang ở trong đó ngay lúc này, với hình những giọt nước mắt xăm trên má. “Tôi đã suýt chết đuối. Một người đàn ông sẽ cần phụ nữ sau khi thoát chết. Ngoài ra, tôi muốn đảm bảo rằng của quý của tôi chưa bị hóa thạch.”
Maester Nửa Mùa phá lên cười. “Tôi sẽ đợi anh ở quán rượu gần cổng. Đừng có đi lâu quá đấy.”
“À, đừng lo chuyện đó. Hầu hết phụ nữ sẽ muốn xong việc với tôi càng nhanh càng tốt.”
Nhà thổ trông rất khiêm tốn so với những nơi quỷ lùn thường lui tới ở Lannisport và Vương Đô. Chủ nhà thổ có vẻ chẳng biết nói ngôn ngữ nào ngoài tiếng Volantis, nhưng ông ta quá hiểu tiếng leng keng của bạc và dẫn Tyrion qua một lối đi có mái vòm dẫn vào một căn phòng dài đầy mùi hương trầm, nơi bốn cô gái nô ɭệ trông có vẻ chán chường đang thơ thẩn trong các bộ dạng thiếu vải khác nhau. Hai ả chắc chắn phải trải qua hơn bốn mươi mùa lễ đặt tên, theo suy đoán của anh, còn cô trẻ nhất có lẽ khoảng 15, 16. Không có cô nào trông gớm ghiếc kinh tởm bằng những ả điếm anh gặp ở bến cảng, nhưng họ cũng chẳng xinh đẹp gì. Một ả rõ ràng còn đang có chửa. Một ả khác thì béo phì và đeo khuyên sắt trên hai núʍ ѵú. Cả bốn người đều xăm hình giọt nước bên dưới một mắt.
“Anh có cô gái nào nói tiếng Westeros không?” Tyrion hỏi. Gã chủ quán nheo mắt, có vẻ không hiểu gì, vì thế anh nhắc lại câu hỏi bằng tiếng High Valyria. Lần này có vẻ gã nghe được vài ba chữ, nên trả lời bằng tiếng Volantis. “Cô gái Hoàng Hôn,” đó là tất cả những gì quỷ lùn hiểu được từ câu trả lời của gã. Anh đoán chắc cô gái đến từ vương quốc Sunset.
Chỉ có một người như vậy trong nhà thổ, và cô ta không phải Tysha. Cô ta có tàn nhang trên má và những lọn tóc đỏ xoăn dày trên đầu, như vậy nghĩa là hai bầu ngực rất có thể sẽ đầy tàn nhang và nhúm lông giữa hai chân cũng sẽ có màu đỏ. “Được, ta chọn cô ta,” Tyrion nói, “cả rượu và thịt nữa.” Ả điếm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không mũi của anh với ánh mắt khϊếp sợ. “Ta có làm tổn thương em không, em yêu? Ta là một sinh vật gớm ghiếc, cha ta sẽ vui vẻ nói với em như vậy nếu không phải ông ta đã chết và mục rữa.”
Dù có vẻ ngoài của người Westeros, nhưng cô gái không nói một từ tiếng phổ thông nào. Có lẽ cô ta bị bọn buôn nô ɭệ bắt cóc từ hồi bé. Phòng ngủ của cô ta tuy nhỏ nhưng có một chiếc thảm Myr trên sàn và một chiếc nệm lông thay vì nệm rơm. Ta đã từng thấy những thứ tồi tệ hơn thế. “Cô có thể cho ta biết tên không?” Anh hỏi khi nhận một cốc rượu từ tay cô. “Không được à?” Rượu mạnh và chua, đó là tất cả những gì có thể miêu tả về loại rượu này. “Ta sẽ dùng tạm cái thứ giữa hai chân cô vậy.” Anh lau miệng bằng mu bàn tay. “Cô đã ngủ với quái vật bao giờ chưa? Nếu không thì bây giờ là đúng thời điểm đấy. Cởϊ qυầи áo ra rồi nằm xuống đi, dù cô có muốn hay không.”
Cô gái nhìn anh ngơ ngác, cho đến khi anh nhấc vò rượu khỏi tay cô và tốc váy cô qua đầu. Đến lúc này cô gái mới hiểu anh muốn gì, tuy nhiên cô ta không tỏ ra là một người tình nồng nhiệt cho lắm. Đã quá lâu rồi Tyrion không gần gũi đàn bà nên anh
xuất trong người cô chỉ sau ba lần thúc.
Anh lăn xuống giường, cảm giác xấu hổ nhiều hơn là thỏa mãn. Đây là một sai lầm. Sao ta lại trở nên thảm hại thế này. “Cô có biết một phụ nữ tên là Tysha không?” Anh hỏi trong khi nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh chảy ra khỏi người cô và tràn xuống giường. Ả điếm không trả lời. “Cô có biết điếm đi đâu không?” Cô ta vẫn không trả lời. Lưng cô ta chằng chịt những vết sẹo đan vào nhau. Cô gái này chẳng khác gì cái xác không hồn. Ta vừa làʍ t̠ìиɦ với một xác chết. Ngay cả đôi mắt cô ta trông cũng chẳng có chút sức sống nào. Cô ta còn không đủ sức để ghê tởm ta.
Anh cần rượu. Thật nhiều rượu. Anh chộp lấy một vò rượu bằng cả hai tay và bưng nó lên miệng. Rượu đỏ chảy xuống họng, xuống cằm anh. Rượu nhỏ từ râu xuống làm ướt sũng chiếc giường lông. Trong ánh nến, trông nó đỏ thẫm như màu loại rượu từng đầu độc Joffrey. Khi uống xong, anh vứt vò rượu không sang một bên và nửa lăn, nửa bước loạng choạng xuống sàn, mò mẫm đi tìm bô tiểu. Anh chẳng tìm thấy cái bô nào. Bụng cồn cào, anh quỳ xuống và nôn lên tấm thảm, tấm thảm Myr dày dặn, đẹp đẽ và dễ chịu như những lời nói dối.
Ả điếm rú lên kinh hãi. Anh xấu hổ nhận ra họ sẽ phạt cô ta vì việc đó. “Hãy chặt đầu ta và đem đến Vương Đô đi,” Tyrion giục. “Chị gái ta sẽ cho cô làm tiểu thư, và sẽ không có ai đánh đập cô nữa.” Cô ả vẫn không hiểu gì, vì thế anh dạng chân cô ta ra, bò vào giữa và làʍ t̠ìиɦ với cô ta lần nữa. Ít nhất vẫn còn điều này cô ta hiểu được.
Sau khi uống rượu và xong việc, anh vơ lấy quần áo của cô gái và ném nó về phía cửa. Cô ta hiểu ý và bỏ đi, để lại anh chìm trong bóng tối và chìm sâu hơn nữa trên chiếc giường lông. Ta say quá rồi. Anh không dám nhắm mắt lại vì sợ sẽ ngủ thϊếp đi. Bên ngoài bức rèm của giấc mơ là dòng Đau Buồn đang đợi anh. Những bậc thang bằng đá cứ dẫn lên cao mãi, dốc đứng, trơn trượt, nguy hiểm, và đâu đó trên đỉnh cầu thang là Lãnh Chúa Vải Liệm. Ta không muốn gặp Lãnh Chúa Vải Liệm. Tyrion lóng ngóng mặc lại quần áo và dò dẫm bước ra cầu thang. Griff sẽ lột da ta. Tại sao không chứ? Nếu có tên lùn nào đáng bị lột da thì người đó chắc chắn là ta.
Anh trượt chân khi đi được nửa cầu thang. Nhưng bằng cách nào đó anh vẫn cố chống được tay và biến nó thành cú nhào lộn vụng về. Lũ điếm trong phòng phía dưới đều nhìn lên với vẻ ngạc nhiên khi anh ngã xuống chân cầu thang. Tyrion lồm cồm đứng dậy và cúi đầu chào họ. “Khi say tôi thường trở nên nhanh nhẹn như vậy đấy.” Anh quay sang phía chủ quán. “E rằng tôi làm hỏng tấm thảm của ông rồi. Đó không phải lỗi của cô gái. Để tôi trả tiền cho.” Anh lôi ra một nắm xu và ném về phía người đàn ông.
“Quỷ lùn,” một giọng nói trầm trầm vang lên phía sau anh.
Ở góc phòng, một người đàn ông ngồi trong bóng tối với một con điếm vắt vẻo trên
đùi. Ta chưa bao giờ nhìn thấy cô ả. Nếu thấy thì ta đã đưa cô ta lên lầu, thay vì ả tàn nhang kia. Cô ta trẻ hơn những người khác, mảnh dẻ và xinh đẹp với mái tóc bạch kim dài. Anh đoán cô là người Lys… nhưng người đàn ông cô ta đang ngồi trên đùi đến từ Bảy Phụ Quốc. Cơ thể lực lưỡng với đôi vai rộng, trạc 40 tuổi, có thể già hơn. Nửa cái đầu của hắn đã bị hói, nhưng râu ria lại mọc bờm xờm như gốc rạ che kín cằm và má, lông cũng mọc dày đặc trên cánh tay, thậm chí cả các đốt tay.
Tyrion không thích vẻ ngoài của hắn. Anh lại càng không thích hình con gấu đen vĩ đại trên áo choàng của hắn ta. Áo choàng len. Hắn mặc đồ len trong thời tiết này. Còn ai điên hơn một hiệp sĩ được nữa? “Thật dễ chịu vì được nghe tiếng phổ thông khi ở xa nhà như thế này,” anh nói, “nhưng tôi e là anh nhận nhầm người rồi. Tên tôi là Hugor Hill. Tôi có thể đãi anh một cốc rượu không, anh bạn?”
“Ta đã say sưa đủ rồi.” Vị hiệp sĩ đẩy ả điếm sang một bên và đứng dậy. Đai đeo kiếm của hắn được treo trên một cái móc bên cạnh. Hắn tháo nó ra và rút kiếm. Kiếm thép lướt trên da thuộc nghe như tiếng thì thầm. Lũ gái điếm say sưa đứng nhìn, ánh nến sáng lên trong mắt họ. Chủ quán lúc này đã biến mất. “Ngươi là của ta, Hugor.”
Tyrion không thể chạy nhanh hơn hắn, cũng không thể thắng hắn bằng đao kiếm. Và trong tình trạng say khướt thế này, anh cũng chẳng thể hy vọng hơn hắn về trí khôn. Anh xòe tay ra. “Vậy anh định làm gì với tôi?”
“Giao ngươi lại,” vị hiệp sĩ nói, “cho thái hậu.”