Họ cho gã một con ngựa và một lá cờ, một chiếc áo chẽn len mềm và một chiếc áo choàng bằng lông ấm, sau đó đẩy gã đi. Lần duy nhất gã không om sòm phản đối. “Quay về tòa lâu đài đó,” Damon Nhảy-Cho-Ta nói khi giúp Hôi Thối run rẩy leo lên yên ngựa, “hoặc là bỏ trốn để xem ngươi chạy được bao xa trước khi bị chúng ta bắt lại. Hẳn ngài ấy sẽ rất thích thú, chắc chắn rồi.” Damon cười nhăn nhở và quất roi vào mông ngựa, con ngựa già hí vang và lảo đảo bước đi.
Hôi Thối không dám quay lại vì sợ Damon, Của Quý Vàng, Càu Nhàu và tất cả bọn chúng đuổi theo, rằng đây chỉ là một trò đùa nữa của Lãnh chúa Ramsay, một bài kiểm tra độc ác nữa để xem gã sẽ làm gì nếu họ cho gã một con ngựa và thả gã tự do. Chúng nghĩ ta sẽ chạy ư? Con ngựa họ cho gã là một con vật khốn khổ đến tội nghiệp, đầu gối bị khoèo và gầy như chết đói; gã chẳng thể nào hy vọng có thể vượt được lũ ngựa tốt của Lãnh chúa Ramsay và đám thợ săn của hắn ta. Và không có gì khiến Ramsay thích thú hơn việc cho lũ chó săn lần theo dấu vết mới toanh của con mồi để lại.
Hơn nữa gã biết chạy đi đâu? Đằng sau gã là cả một trại lính toàn người Dreadfort và những người Ryswell đem về từ vùng Rills, giữa bọn họ còn có đội quân của Barrowton. Phía nam Moat Cailin, một đội quân khác đang hành quân trên cao lộ, đội quân gồm người Nhà Bolton và Nhà Frey dưới cờ Dreadfort. Phía đông con đường là bờ biển trơ trụi, trống trải và nước biển lạnh tái tê, phía tây là đầm lầy và bãi bùn của vùng Neck, xen lẫn với rắn rết, thằn lằn và bọn quỷ đầm lầy với mũi tên tẩm độc.
Gã sẽ không chạy. Gã không thể chạy.
Mình sẽ lấy được tòa lâu đài cho hắn. Mình phải làm được. Mình sẽ làm được.
Đó là một ngày xám ngoét, ẩm ướt và sương mù dày đặc. Gió thổi từ phương nam tới ướŧ áŧ như một nụ hôn. Từ đằng xa có thể nhìn thấy đống tàn tích của Moat Cailin, ẩn trong những vạt sương mù buổi sáng. Ngựa của gã chậm chạp tiến đến gần, bốn vó kêu lép nhép mỗi khi chúng nhấc chân lên khỏi đám bùn lầy nhớp nháp màu xanh xám.
Mình đã từng đi trên con đường này. Tuy nhiên nó khá nguy hiểm, và gã đã hối hận ngay lập tức. “Không,” gã nói, “không, đó là một người hoàn toàn khác. Đó là trước khi ngươi biết tên của mình.” Tên gã là Hôi Thối. Gã phải nhớ điều đó. Hôi Thối, Hôi Thối, vần với cây cối.
Khi gã đàn ông ngày trước đi trên con đường này, anh ta có cả một đội quân hùng hậu phía sau, đội quân vĩ đại của phương bắc tiến ra chiến trường dưới lá cờ trắng
xám của Nhà Stark. Hôi Thối một mình cưỡi ngựa, tay nắm chặt lá cờ hòa bình trên một cây gậy bằng gỗ thông. Khi gã đàn ông ngày trước đi trên con đường này, anh ta cưỡi một con ngựa chiến nhanh nhẹn và mạnh mẽ. Hôi Thối cưỡi một con ngựa già què quặt chỉ có da bọc xương, và gã phải đi thật chậm vì sợ có thể ngã lăn xuống đất. Gã đàn ông ngày trước là một kỵ binh rất cừ, trong khi Hôi Thối ngồi không yên trên lưng ngựa. Gã đã ngồi quá lâu, mà gã đâu phải là kỵ sĩ. Gã thậm chí còn chẳng phải đàn ông. Gã là con vật do Lãnh chúa Ramsay tạo ra, thấp hơn cả loài chó, là vật ký sinh trong cơ thể người. “Ngươi sẽ giả vờ làm một hoàng tử,” Lãnh chúa Ramsay nói với gã đêm hôm qua khi gã đang đắm mình trong bồn nước nóng, “nhưng chúng ta biết sự thật. Ngươi là Hôi Thối. Ngươi luôn là Hôi Thối, dù mùi của ngươi có ngọt ngào đến cỡ nào. Mũi có thể đánh lừa ngươi, nhưng hãy nhớ lấy tên mình. Nhớ lại xem mình là ai.”
“Hôi Thối,” gã nói. “Tôi là Hôi Thối của ngài.”
“Nếu làm việc cho ta, ngươi sẽ là con chó trung thành và được ăn thịt mỗi ngày,” Lãnh chúa Ramsay hứa hẹn. “Ngươi sẽ muốn phản bội ta. Chạy trốn, chống lại hoặc gia nhập với kẻ thù của ta. Thôi im đi, ta không muốn nghe ngươi phủ nhận. Thử nói dối xem, ta sẽ cắt lưỡi ngươi. Bất cứ ai ở hoàn cảnh của ngươi cũng sẽ muốn chống lại ta, nhưng chúng ta đều biết ngươi là ai, đúng không? Cứ phản bội ta nếu muốn, chẳng sao cả… nhưng hãy đếm số ngón tay của ngươi trước để biết cái giá phải trả sẽ là thế nào.”
Hôi Thối biết gã sẽ phải trả giá ra sao. Bảy ngón, gã nghĩ, bảy ngón tay. Người ta vẫn sống tốt với bảy ngón tay. Bảy là con số linh thiêng. Gã nhớ mình đã đau đớn thế nào khi Lãnh chúa Ramsay lệnh cho Lột Da lóc thịt ngón đeo nhẫn của gã.
Không gian nặng nề và ẩm ướt, trên mặt đất đọng đầy những vũng nước nông. Hôi Thối cẩn thận vượt qua chúng, lần theo dấu vết của con đường ván gỗ mà đội quân tiên phong của Robb Stark lát lên trên con đường đất mềm để đạo quân của anh di chuyển nhanh hơn. Nơi trước đây từng là một bức tường phòng thủ đồ sộ giờ chỉ còn những tảng đá vương vãi, những khối đá bazan đen lớn đến nỗi phải một trăm người đàn ông mới đủ sức nhấc nó để đặt vào đúng vị trí. Một vài tảng đá chìm sâu xuống vũng lầy đến nỗi chỉ có một góc thò lên; những phiến đá khác nằm rải rác xung quanh như đống đồ chơi bị bỏ quên của một vị thần nào đó, đổ nát, vỡ vụn và lấm tấm địa y. Cơn mưa đêm qua khiến những tảng đá lớn ướt nhẹp và sáng lấp lánh, nắng sớm khiến chúng trông như thể được phủ bởi một lớp dầu mịn màu đen.
Phía bên kia là những tòa tháp.
Tháp Say Rượu nghiêng như thể sắp đổ đến nơi, nhưng nó đã đứng như vậy trong suốt 500 năm. Tháp Thần Linh8 đâm thẳng lên bầu trời như một ngọn giáo, nhưng
phần đỉnh tháp vỡ thì mở toang hứng gió và mưa. Tháp Chòi Canh lùn và rộng, to nhất trong số ba tòa tháp và phủ kín rong rêu, phía bắc tòa tháp là một cành cây mọc ngang ra từ đá, những phần còn lại của bức tường vỡ vẫn đứng vững ở phía đông và tây. Nhà Karstark chiếm Tháp Say Rượu và Nhà Umber chiếm Tháp Thần Linh, gã nhớ lại. Robb nhận Tháp Chòi Canh cho riêng mình.
Chỉ cần nhắm mắt lại là gã có thể tưởng tượng ra hình ảnh những lá cờ bay phấp phới, kiêu hãnh trong làn gió phương bắc mát lành. Giờ tất cả đã là quá khứ. Tất cả đã sụp đổ. Cơn gió thổi lên má gã là cơn gió từ phương nam, và lá cờ duy nhất bay trên phế tích của Moat Cailin là một con thủy quái kraken màu vàng trên nền đen kịt.
Gã đang bị theo dõi. Gã cảm nhận được những con mắt. Khi nhìn lên, gã thấy những khuôn mặt trắng bệch ló ra từ sau tường bao trên đỉnh Tháp Chòi Canh, và đằng sau đống đổ vỡ trên nóc Tháp Thần Linh, nơi truyền thuyết kể rằng đó là nơi lũ trẻ rừng rậm từng dùng Búa Nước để ngăn vùng đất Westeros làm đôi.
Con đường khô ráo duy nhất chạy qua vùng Neck là con đường đắp cao, và các tòa tháp của Moat Cailin chặn nó lại ở phía bắc như chiếc nút bần đóng chặt cổ chai. Con đường quá hẹp và đống tàn tích đặt quá đúng chỗ, đến nỗi bất kỳ kẻ thù nào từ phía nam tiến đến đều phải đi qua bên dưới và giữa những tòa tháp. Để tấn công bất kỳ tòa tháp nào, kẻ địch đều phải quay lưng vào những mũi tên chĩa xuống từ hai tòa tháp còn lại để trèo lên bức tường đá ẩm ướt phủ đầy rêu mốc trắng trơn nhầy. Mặt đất lầy lội bên ngoài con đường đắp cao là vùng đất không thể vượt qua, với vô số những bãi lầy, cát lún, những bãi cỏ xanh mướt trông có vẻ cứng cáp khi nhìn bằng mắt thường nhưng thực ra lại lõm bõm đầy nước ngay khi bước chân vào. Đó cũng là nơi cư trú của rắn nước, hoa độc và thằn lằn sư khổng lồ với hàm răng sắc nhọn như những mũi dao. Nguy hiểm không kém là những người sống ở đó, họ hiếm khi xuất hiện mà luôn ẩn nấp: cư dân đầm lầy, người ăn thịt ếch và người bùn. Fenn, Reed, Peat, Boggs, Cray, Quagg, Greengood và Blackmyre, đó là những cái tên họ tự đặt cho chính mình. Người sắt gọi họ là quỷ đầm lầy.
Hôi Thối băng qua xác một con ngựa đang phân hủy, một mũi tên thò ra từ cổ nó. Một con rắn trắng dài đang trườn vào hốc mắt trống không của con vật khi gã đi đến. Đằng sau con ngựa gã nhìn thấy một kỵ sĩ, hay chính xác hơn là phần còn lại của anh ta. Lũ quạ đã xơi hết thịt trên mặt người đàn ông, còn lũ chó hoang đào qua lớp giáp xích để xơi phần ruột. Xa hơn, một cái xác nữa chìm sâu trong đống bùn nhơ nhớp, chỉ có khuôn mặt và ngón tay là thò lên.
Càng gần về phía ba tòa tháp, gã càng thấy nhiều xác chết nằm chất đống hai bên đường. Máu khô bám quanh những vết thương hở trông như những bông hoa xám ngoét, cánh hoa mọng và ẩm ướt như môi đàn bà.
Quân đồn trú sẽ không bao giờ biết mình là ai. Một số người sẽ nhớ về thằng nhóc ngày xưa, trước khi gã đổi sang tên mới, nhưng Hôi Thối thì hoàn toàn lạ lẫm đối với họ. Đã lâu rồi gã không nhìn vào gương, nhưng gã biết trông gã đã già đến mức nào. Tóc gã bạc trắng và rụng gần hết, những sợi còn lại cứng và thô ráp như rơm. Ngục tối đã khiến gã trở nên yếu ớt như một ông già và gầy đến nỗi một cơn gió mạnh cũng khiến gã ngã gục.
Và tay gã… Ramsay cho gã đôi găng tay, một đôi găng tay đen bằng da tốt, mềm mại và được độn len để che đi những ngón tay đã mất, nhưng bất cứ ai nhìn kỹ đều có thể nhận ra ba ngón tay của gã không gập lại được.
“Không được lại gần!” Một giọng nói vang lên. “Ngươi muốn gì?”
“Truyền tin.” Gã quất ngựa tiến lên, vẫy lá cờ hòa bình để bọn họ nhìn cho rõ. “Tôi không có vũ khí gì cả.”
Không có ai trả lời. Gã biết bên trong tường thành, đám người sắt đang thảo luận xem nên cho gã vào hay nên bắn cả rừng tên vào ngực gã. Cũng chẳng vấn đề gì. Một cái chết nhanh chóng ở đây tốt hơn gấp trăm lần so với việc thất bại trở về chỗ Lãnh chúa Ramsay.
Thế rồi cổng chòi bật mở. “Vào nhanh lên.” Hôi Thối đang quay về phía có tiếng động thì mũi tên lao đến. Nó đến từ đâu đó phía bên phải, nơi tàn tích của bức tường ngoài đổ nát chìm một nửa trong bãi lầy. Mũi tên xé toạc qua những nếp gấp của lá cờ và hết đà, chỉ cách mặt gã vài xăngtimét. Nó khiến gã giật bắn cả người, đến nỗi làm rơi cả lá cờ hòa bình và ngã lộn nhào từ trên ngựa xuống đất.
“Vào trong,” một giọng hô to. “Nhanh lên đồ ngu, nhanh lên!”
Hôi Thối lập cập bò lên cầu thang bằng tay và đầu gối, trong khi một đợt tên nữa bay rào rào qua đầu gã. Ai đó túm lấy gã và lôi vào trong. Gã nghe thấy tiếng cánh cửa đóng sập phía sau. Gã được kéo đứng thẳng dậy và đẩy vào tường. Sau đó là một con dao kề cổ họng, một khuôn mặt râu ria xồm xoàm gần sát đến nỗi gã có thể đếm được cả số lông mũi của người đàn ông. “Ngươi là ai? Ngươi đến đây làm gì? Nói mau nếu không muốn bị xử như hắn.” Tên lính gác hất đầu về phía một cái xác đang thối rữa trên sàn bên cạnh cửa ra vào, xanh lét và lúc nhúc giòi bọ.
“Ta là người sắt,” Hôi Thối nói dối. Thằng nhóc trước đây đúng là người sắt thật, nhưng Hôi Thối ra đời từ hầm ngục ở Dreadfort. “Nhìn mặt ta đi. Ta là con trai của Lãnh chúa Balon. Hoàng tử của các ngươi đây.” Gã định nói ra cái tên, nhưng chẳng hiểu sao cổ họng cứ tắc lại. Hôi Thối, ta là Hôi Thối, vần với từ chối. Tuy nhiên, gã phải quên điều đó đi một lúc. Chẳng ai điên mà nhượng bộ một sinh vật như Hôi Thối, dù tình huống của anh ta có tuyệt vọng như thế nào. Gã cần vờ làm hoàng tử
một lần nữa.
Kẻ bắt gã đang nhìn chằm chằm vào mặt gã, mắt nheo lại, miệng nhếch lên với vẻ nghi ngờ. Răng hắn ta nâu xỉn, hơi thở tanh mùi hành và rượu. “Các con trai của Lãnh chúa Balon bị gϊếŧ cả rồi.”
“Các anh của ta thôi, không phải ta. Lãnh chúa Ramsay bắt ta làm tù binh sau sự việc ở Winterfell. Hắn cử ta đến đây để đàm phán. Ngươi là chỉ huy ở đây sao?”
“Tôi ấy à?” Người đàn ông hạ con dao xuống và lùi một bước, suýt nữa vấp vào cái xác. “Không phải tôi, thưa lãnh chúa.” Bộ giáp xích của hắn ta đã gỉ sét, áo da cũng đang mục nát dần. Trên mu bàn tay, một vết thương hở đang chảy máu. “Ralf Kenning nắm quyền chỉ huy. Đội trưởng nói vậy. Tôi chỉ giữ cửa thôi.”
“Thế đây là ai?” Hôi Thối đá cái xác.
Người gác cổng nhìn chằm chằm cái xác như thể mới nhìn thấy nó lần đầu. “Cậu ta… cậu ta đã uống nước. Tôi phải cắt cổ để cậu ta ngừng la hét. Cậu ta bị đau bụng. Không thể uống được nước ở đây. Đó là lý do tại sao chúng tôi uống rượu.” Tên lính gác xoa mặt, mắt hắn đỏ rực như lửa. “Chúng tôi vẫn thường kéo xác chết xuống hầm. Nhưng tất cả các căn hầm đều đã ngập nước. Giờ chẳng ai thèm quan tâm nữa, nên chúng tôi mặc kệ mấy cái xác nằm đâu thì nằm.”
“Hãy mang chúng xuống hầm thì tốt hơn. Cho họ về với nước. Về với Thần Chết Chìm.”
Người đàn ông phá lên cười. “Chẳng có vị thần nào dưới đó đâu thưa ngài. Chỉ có chuột và rắn nước thôi. Trắng bệch và to như đùi ngài ấy. Đôi khi chúng trườn lên cầu thang và cắn ngài trong giấc ngủ.”
Hôi Thối nhớ lại ngục tối bên dưới Dreadfort, nhớ đến con chuột nghoe nguẩy giữa hai hàm răng gã và vị máu nóng trong miệng. Nếu ta thất bại, Ramsay sẽ tống ta trở lại nơi đó, nhưng trước hết hắn sẽ lóc thịt một ngón tay nữa của ta. “Quân đồn trú còn bao nhiêu người?”
“Vài người,” gã lính canh nói. “Tôi không biết. Ít hơn trước. Tôi nghĩ có một số người ở Tháp Say Rượu nữa. Nhưng Tháp Thần Linh thì không. Dagon Codd vừa đến đó mấy ngày trước. Anh ta nói chỉ còn hai người sống sót thôi, và họ đang ăn thịt những người chết. Anh ta đã gϊếŧ cả hai rồi.”
Lúc này Hôi Thối nhận ra Moat Cailin đã thất thủ, chỉ là chẳng ai thấy cần thiết phải nói với họ điều đó. Gã đưa tay lên miệng để giấu đi hàm răng gẫy và nói, “Ta cần nói chuyện với chỉ huy của ngươi.”
“Kenning?” Tên lính gác có vẻ bối rối. “Dạo này ông ta không nói được gì nhiều
đâu. Ông ta sắp chết rồi. Mà có khi chết rồi cũng nên. Tôi không nhìn thấy ông ta kể từ khi… Tôi không nhớ khi nào nữa…”
“Ông ta đâu? Đưa ta đến chỗ ông ấy.”
“Thế thì ai sẽ giữ cửa?”
“Hắn.” Hôi Thối đá cái xác.
Người đàn ông phá lên cười. “Ừ nhỉ, tại sao không? Đi với tôi nào.” Hắn lấy một cây đuốc từ trên tường xuống và vẩy cho đến khi cây đuốc cháy to và nóng rực. “Đường này.” Tên lính gác dẫn gã qua một cánh cửa và trèo lên cầu thang xoắn ốc, ánh đuốc lập lòe phản chiếu trên những bức tường đá đen khi họ trèo lên.
Căn phòng trên đỉnh cầu thang tối tăm, khói mù mịt và nóng khủng khϊếp. Một tấm da rách được treo dọc cửa sổ hẹp để ngăn không khí ẩm, một cục than đang cháy âm ỉ trong lò. Căn phòng nồng nặc mùi hôi thối, mùi tổng hợp của nấm mốc, nướ© ŧıểυ, phân, khói và bệnh tật. Cói bẩn trải kín sàn nhà, rơm được chất đống ở một góc dùng làm giường ngủ.
Ralf Kenning đang nằm run rẩy bên dưới một đống lông thú. Giáp và vũ khí của ông ta chất đống bên cạnh − kiếm, rìu, giáp xích dài và mũ sắt. Khiên của ông ta mang hình bàn tay bằng đám mây của các lãnh chúa bão táp, chớp rạch một đường từ dưới những ngón tay xuống mặt biển dữ dội, nhưng sơn đã bị mất màu và bong tróc, gỗ bên dưới bắt đầu mục nát.
Ralf cũng bắt đầu thối rữa. Bên dưới lớp lông thú, ông ta tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ và nóng hầm hập, da thịt ông ta sưng phồng, xám ngoét và phủ đầy những vết thương đã đóng vảy hoặc đang chảy nước. Đầu ông ta méo mó, một bên má sưng húp đến kỳ cục, cổ ông ta đọng máu và sưng to gần nuốt cả khuôn mặt. Cánh tay phía bên đó to như khúc cây và lúc nhúc giòi trắng. Nhìn vẻ ngoài có thể thấy chẳng ai tắm hay cạo râu cho ông ta trong suốt nhiều ngày. Một mắt mưng đầy mủ, thức ăn nôn ra khô lại và bám đầy râu ông ta. “Chuyện gì xảy ra với ông ta vậy?” Hôi Thối hỏi.
“Ông ấy đang ở trên tường bao thì bị trúng tên của một tên quỷ đầm lầy. Tuy chỉ bị trầy da thôi, nhưng… chúng tẩm độc vào mũi tên, bôi phân và những thứ kinh tởm hơn vào đầu mũi tên. Chúng tôi đổ rượu vào vết thương nhưng cũng chẳng được tác dụng gì.”
Làm sao ta có thể thương lượng với gã này được. “Gϊếŧ ông ta đi,” Hôi Thối nói với tên lính. “Ông ta không biết gì nữa rồi. Người ông ta nhơ nhớp máu và giòi bọ.”
Người đàn ông há hốc miệng nhìn gã. “Đội trưởng đã giao cho ông ta quyền chỉ huy.”
“Ngươi sẽ gϊếŧ một con ngựa đang hấp hối để nó khỏi đau đớn.” “Ngựa nào? Tôi chưa bao giờ có con ngựa nào cả.”
Còn ta thì có. Ký ức đột ngột ùa về. Tiếng hí của Mặt Cười nghe như tiếng con người. Khi bờm bị bắt lửa, nó l*иg lên đứng trên hai chân sau, đau đớn tung vó lên không trung. Không, không. Không phải của ta, con ngựa đó không phải của ta, Hôi Thối chưa bao giờ có con ngựa nào hết. “Ta sẽ giúp ngươi gϊếŧ hắn.” Hôi Thối chộp lấy thanh kiếm của Ralf Kenning đang dựng bên cạnh chiếc khiên. Gã vẫn còn đủ ngón tay để nắm được chuôi kiếm. Khi lưỡi kiếm cứa vào cổ họng sưng phồng của kẻ đang nằm trên đống rơm, da thịt ông ta toác ra với máu đen và mủ vàng bắn ra ngoài. Kenning giật mạnh người, sau đó nằm im. Mùi thối bay lên nồng nặc khắp căn phòng. Hôi Thối chạy vội ra phía cầu thang. Ở đó không khí lạnh lẽo và ẩm ướt, nhưng so với trong kia vẫn sạch sẽ hơn nhiều. Gã người sắt cũng lao ra theo gã, mặt trắng bệch và cố gắng không ói mửa. Hôi Thối nắm lấy cánh tay anh ta. “Ai là chỉ huy phó? Những người còn lại đâu hết rồi?”
“Ở trên đỉnh tường thành, hoặc là trong sảnh. Đang ngủ hoặc uống rượu. Tôi sẽ dẫn ngài đi nếu muốn.”
“Làm ngay đi.” Ramsay chỉ cho gã một ngày.
Căn sảnh được xây bằng đá tối màu, trần cao, không gian hơi se lạnh và phảng phất những vạt khói, các bức tường đá điểm lấm chấm những mảng địa y xám vĩ đại. Một tảng than bùn cháy âm ỉ trong chiếc lò sưởi ám khói đen sì, để lại từ những năm trước. Một chiếc bàn đá chạm khắc khổng lồ choán cả căn phòng trong suốt nửa thế kỷ qua. Đó là nơi ta từng ngồi trong lần cuối cùng tới đây, gã nhớ lại. Robb ngồi ở đầu bàn, với Greatjon ngồi bên phải và Roose Bolton bên trái. Nhà Glover ngồi bên cạnh Helman Tallhart. Karstark và các con trai ngồi đối diện.
Hơn hai chục người sắt đang ngồi uống rượu quanh bàn. Một vài người ngẩng lên nhìn với đôi mắt uể oải vô hồn khi gã bước vào. Số còn lại chẳng ai để ý đến gã. Gã chẳng nhìn thấy ai quen mặt trong số đó. Một vài người mặc áo choàng có móc gài hình cá thu bạc. Nhà Codd không được đánh giá cao trên quần đảo Iron; theo lời mọi người nói, gia tộc đó đàn ông thì trộm cắp và hèn nhát, đàn bà thì phóng đãng da^ʍ ô, có thể ngủ với cả cha và anh em ruột của mình. Gã không ngạc nhiên khi chú gã để những kẻ này ở lại khi Hạm đội Sắt trở về nhà. Như vậy nhiệm vụ của ta càng dễ dàng hơn. “Ralf Kenning đã chết,” gã nói, “ai chỉ huy ở đây?”
Đám bợm rượu nhìn gã với cặp mắt vô hồn. Một tên phá lên cười. Một tên nữa nhổ nước bọt. Cuối cùng một người Nhà Codd nói, “Ngươi là ai?”
“Con trai Lãnh chúa Balon.” Hôi Thối, tên mình là Hôi Thối, vần với mối. “Ta ở đây
theo lệnh của Ramsay Bolton, Lãnh chúa vùng Hornwood và là người thừa kế Dreadfort, người đã bắt ta ở Winterfell. Đội quân của ngài ấy đang ở phía bắc, đội quân của cha ngài ở phía nam, nhưng Lãnh chúa Ramsay sẵn sàng khoan nhượng nếu các ngươi dâng Moat Cailin cho ngài trước khi mặt trời lặn.” Gã lôi bức thư họ đưa cho ra và ném lên bàn trước mặt đám sâu rượu.
Một tên nhặt lá thư lên và lật đi lật lại trên tay, cậy cậy dấu sáp hồng niêm phong trên đó. Sau một hồi hắn nói, “Giấy da thôi. Để làm cái quái gì chứ? Cái chúng ta cần là pho mát và thịt.”
“Ý anh là vũ khí ấy hả,” người đàn ông ngồi sau hắn ta lên tiếng. Đó là một ông già râu xám cụt tay trái. “Kiếm, rìu. À, cả cung nữa, cần thêm hàng trăm chiếc cung, và thêm người để bắn tên.”
“Người Sắt không bao giờ đầu hàng,” một giọng thứ ba cất lên.
“Hãy nói với cha ta điều đó. Lãnh chúa Balon đã quỳ gối khi Robert phá vỡ tường thành. Nếu không thì ông ta đã chết lâu rồi. Các ngươi cũng sẽ như vậy thôi nếu không chịu đầu hàng.” Gã chỉ tấm giấy da. “Mở niêm phong ra mà đọc đi. Đó là một thỏa thuận an toàn, được viết bởi chính Lãnh chúa Ramsay. Hãy bỏ vũ khí xuống và đi với ta, lãnh chúa sẽ cho các ngươi ăn và cho các ngươi bình yên tới bờ biển Stony để tìm thuyền trở về nhà. Bằng không, tất cả các ngươi sẽ chết.”
“Đó có phải là một lời đe dọa không?” Một gã người Nhà Codd to béo, mắt lồi, miệng rộng, da trắng bệch như người chết đứng lên. Trông như thể cha hắn đã làʍ t̠ìиɦ với cá và đẻ ra hắn vậy, tuy nhiên hắn vẫn đeo một thanh kiếm dài. “Dagon Codd không đầu hàng trước ai hết.”
Không, xin các ngươi, các ngươi phải nghe ta. Chỉ cần nghĩ đến những việc Ramsay sẽ làm nếu gã bò về trại mà không thuyết phục được đám quân đồn trú đầu hàng cũng đủ làm gã đái ra quần. Hôi Thối, Hôi Thối, vần với gian dối. “Đó là câu trả lời của ngươi à?” Gã nghe thấy từng câu chữ phát ra yếu ớt. “Con cá thu này nói thay cho tất cả các ngươi sao?”
Tên lính canh đã gặp gã ở cổng có vẻ không chắc chắn lắm. “Victarion lệnh cho chúng tôi giữ thành. Chính tôi nghe thấy. Ông ấy nói với Kenning là hãy giữ thành cho đến khi ông ấy quay lại.”
“Đúng,” người đàn ông một tay nói. “Đó là những gì ông ấy nói. Ông ấy phải về dự lễ bầu vua, nhưng ông ấy thề sẽ trở lại với vương miện gỗ trôi trên đầu và đem theo một nghìn binh lính.”
“Chú ta sẽ không bao giờ trở lại đâu,” Hôi Thối nói với họ. “Người được bầu làm vua là Euron, anh trai ông ấy, và Mắt Quạ còn phải lo nhiều cuộc chiến khác. Các
ngươi tưởng chú ta trọng dụng các ngươi chắc? Không đâu, các ngươi là những kẻ ông ấy bỏ lại để chờ chết. Ông ấy gạt bỏ các ngươi giống như cạo bùn khỏi đế giày sau khi đã lên đến bờ.”
Những lời đó đã phát huy tác dụng. Gã nhìn thấy điều đó trong mắt chúng, trong cách chúng nhìn nhau hoặc nhíu mày nhìn đăm đăm vào đáy cốc. Chúng đều sợ bị bỏ rơi, nhưng cần có ta biến nỗi sợ hãi đó thành sự thật. Chúng không phải họ hàng thân thích của các thuyền trưởng nổi tiếng hay mang dòng máu của các gia tộc lớn của quần đảo Iron. Chúng chỉ là con của đám nô ɭệ và vợ lẽ.
“Nếu đầu hàng, chúng tôi sẽ được thả tự do chứ?” Người đàn ông một tay nói. “Đó có phải là những gì tờ giấy này nói không?” Ông ta đẩy nhẹ tấm giấy da, dấu sáp vẫn còn nguyên vẹn.
“Tự mình đọc đi,” gã trả lời, dù thừa biết rằng chẳng ai trong số chúng biết đọc.
“Lãnh chúa Ramsay đối đãi rất tử tế với các tù binh của mình, chỉ cần họ trung thành với ngài.” Hắn chỉ bẻ ngón chân, ngón tay và một số thứ khác thôi, trong khi hắn có thể cắt lưỡi hay lột da chân ta từ gót lên đến đùi. “Hãy đầu hàng trước ngài ấy, và các ngươi sẽ được sống.”
“Đồ dối trá.” Dagon Codd rút thanh trường kiếm ra. “Ngươi là kẻ chúng gọi là Phản Bội. Tại sao chúng ta phải tin những lời hứa hẹn của ngươi?”
Hắn đang say xỉn, Hôi Thối nhận ra. Là bia đang nói chứ không phải hắn. “Cứ tin vào những gì ngươi muốn. Ta mang theo thông điệp của Lãnh chúa Ramsay. Giờ ta phải trở về chỗ ngài ấy. Chúng ta sẽ ăn tối với thịt lợn rừng, củ cải và uống kèm rượu đỏ. Những ai đi với ta sẽ được chào đón trong bữa tiệc. Tất cả số còn lại sẽ chết trong vòng không quá một ngày. Lãnh chúa của Dreadfort sẽ đưa quân lên con đường đắp, trong khi con trai ông ấy dẫn quân xuống từ phương bắc. Sẽ không có nhân nhượng gì hết. Những kẻ chết trong khi chiến đấu vẫn còn là may mắn. Những ai sống sót sẽ được giao cho lũ quỷ đầm lầy.”
“Đủ rồi,” Dagon Codd gầm gừ. “Ngươi nghĩ có thể dọa được người sắt chỉ bằng lời nói sao? Xéo đi. Quay lại với chủ nhân của ngươi trước khi ta mổ bụng, moi ruột ngươi và bắt ngươi ăn chúng.”
Hắn ta còn định nói thêm nữa, nhưng đột nhiên mắt hắn mở trừng trừng. Một chiếc rìu ném bổ giữa trán hắn với một tiếng phập đanh gọn. Thanh kiếm rơi khỏi tay Codd. Hắn giẫy giụa như con cá cắn câu, sau đó ngã đập mặt xuống bàn.
Người vừa vung rìu là người đàn ông một tay. Khi đứng dậy, ông ta lại có một cái rìu nữa trong tay. “Còn ai muốn chết nữa?” Ông ta hỏi những người khác đang uống rượu. “Lên tiếng đi, ta sẽ cho các ngươi chết.” Những vệt máu nhỏ chảy tràn ra trên
nền đá từ vũng máu nơi cái đầu của Dagon Codd nằm. “Còn ta, ta muốn sống, chứ không muốn ở đây chờ chết mục.”
Một người đàn ông uống một ngụm bia. Một người khác dốc ngược cốc để rửa sạch vết máu trước khi nó lan đến chỗ anh ta ngồi. Chẳng ai nói một lời. Khi người đàn ông một tay gài lại chiếc rìu ném vào thắt lưng, Hôi Thối biết mình đã thắng. Gã cảm giác như một lần nữa được trở lại làm đàn ông. Lãnh chúa Ramsay sẽ rất hài lòng.
Gã dùng hai tay kéo lá cờ thủy quái xuống, hơi lập cập một chút bởi mấy ngón tay bị mất, nhưng gã vẫn thấy may vì Lãnh chúa Ramsay cho gã giữ những ngón tay còn lại. Phải gần hết buổi chiều đám người sắt mới sẵn sàng lên đường. Họ có nhiều người hơn dự đoán của gã − 47 người ở Tháp Chòi Canh và 18 người ở Tháp Say Rượu. Hai người trong số đó sắp chết nên chẳng còn hy vọng gì, năm người nữa quá yếu đến mức đi không nổi. Như vậy vẫn còn 58 người đủ sức chiến đấu. Dù đã yếu nhưng họ có thể hạ được số người nhiều gấp ba lần như thế nếu Lãnh chúa Ramsay tấn công đống tàn tích đó. Hắn đã rất khôn ngoan khi cử mình đi, Hôi Thối tự nhủ khi trèo lên con ngựa còm để dẫn đoàn người rách rưới quay về vũng lầy nơi người phương bắc đang cắm trại. “Bỏ vũ khí lại đây,” gã nói với các tù binh. “Kiếm, cung và dao găm. Tất cả những ai mang vũ khí sẽ bị gϊếŧ ngay lập tức.”
Họ đi lâu gấp ba lần thời gian Hôi Thối tự đi quãng đường đó. Những chiếc cáng thô được chắp vào nhau dành cho bốn người bị thương không đi nổi; người thứ năm được con trai cõng trên lưng. Họ đi chậm chạp, và tất cả đều biết rõ tình thế của họ nguy hiểm thế nào khi ở ngay trong tầm bắn của lũ quỷ đầm lầy và những mũi tên tẩm độc. Nếu phải chết thì chết. Hôi Thối chỉ ước các cung thủ bắn cho chuẩn để hắn được chết nhanh gọn và sạch sẽ. Một cái chết bình thường chứ không phải chịu đựng đau khổ như Ralf Kenning.
Người đàn ông một tay dẫn đầu đoàn, bước đi tập tễnh. Ông ta nói tên mình là Adrack Humble, ông ta có một vợ cả và ba vợ lẽ ở Great Wyk. “Ba người trong số đó đang mang bầu khi chúng tôi dong thuyền tới đây,” ông ta khoe khoang, “và Humbles chuẩn bị sinh đôi. Việc đầu tiên tôi cần làm khi về đến nhà là đếm số con trai mới sinh. Rất có thể tôi sẽ đặt tên một đứa theo tên ngài, thưa lãnh chúa.”
Đúng rồi, hãy đặt tên nó là Hôi Thối, hắn nghĩ, và khi nó hư ngươi có thể cắt ngón chân nó hoặc ném nó cho chuột ăn. Gã quay đầu, nhổ nước bọt và tự hỏi liệu Ralf Kenning có thực sự là kẻ không may hay không.
Khi trại của Lãnh chúa Ramsay hiện ra trước mặt họ cũng là lúc cơn mưa rào đổ xuống từ bầu trời đen xám. Một tên lính gác im lặng nhìn họ đi qua. Không gian bảng lảng mùi khói từ các bếp lửa bị cơn mưa dập tắt. Một đoàn người ngựa áp sát phía sau họ, dẫn đầu là một lãnh chúa với chiếc khiên hình đầu ngựa. Hôi Thối biết đó là một
trong các con trai của Lãnh chúa Ryswell. Roger, hoặc Rickard. Gã không tài nào phân biệt được hai người đó với nhau. “Tất cả chỉ có thế này thôi à?” Tên kỵ sĩ trên lưng con ngựa giống màu hạt dẻ hỏi.
“Tất cả những kẻ chưa chết, thưa ngài.”
“Ta cứ tưởng có nhiều hơn chứ. Chúng ta tấn công chúng ba lần, và cả ba lần đều bị đẩy lùi.”
Vì chúng ta là người sắt, gã nghĩ với một thoáng tự hào, và trong giây lát dường như gã trở lại làm hoàng tử, con trai Lãnh chúa Balon, với dòng máu Pyke chảy trong mình. Tuy nhiên, kể cả suy nghĩ như vậy cũng là việc nguy hiểm. Gã phải nhớ lấy tên của mình. Hôi Thối, tên ta là Hôi Thối, vần với yếu đuối.
Họ vừa tới bên ngoài trại thì nghe thấy tiếng sủa inh ỏi của bầy chó săn của Lãnh chúa Ramsay. Kẻ Gϊếŧ Điếm đang ở cạnh hắn cùng với những tên được gã ưu ái khác, Lột Da, Alyn Cáu Kỉnh, Damon Nhảy-Cho-Ta, Walder Lớn và Walder Nhỏ. Bầy chó đứng vây xung quanh họ, táp loạn xạ và gầm gừ với những kẻ lạ mặt. Đám cɧó ©áϊ của tên Con Hoang, Hôi Thối nghĩ, trước khi nhớ ra một người không bao giờ, không bao giờ được phép sử dụng từ đó trước mặt Ramsay.
Hôi Thối nhảy xuống từ trên yên ngựa và quỳ một gối. “Thưa lãnh chúa, Moat Cailin đã là của ngài. Đây là những người cố thủ cuối cùng.”
“Ít quá. Ta cứ tưởng nhiều hơn cơ. Chúng đúng là những kẻ địch cứng đầu.” Đôi mắt xám của Lãnh chúa Ramsay sáng lên. “Các ngươi hẳn phải đói lắm nhỉ. Damon, Alyn, hãy đảm nhận việc đó. Rượu, bia và tất cả thức ăn cho họ. Lột Da dẫn những người bị thương đến chỗ các maester nhé.”
“Vâng, thưa lãnh chúa.”
Một vài người sắt lẩm bẩm nói lời cảm ơn khi họ lật đật đi về phía bếp lửa ở giữa trại. Một người Nhà Codd thậm chí còn cố hôn chiếc nhẫn của Lãnh chúa Ramsay, nhưng lũ chó săn đẩy hắn lùi lại trước khi hắn kịp tới gần, và một phần tai hắn bị Alison chém đứt. Ngay cả khi máu chảy ròng ròng xuống cổ, hắn vẫn cố cúi chào, tán dương lòng nhân từ của vị lãnh chúa.
Khi người cuối cùng đi khỏi, Ramsay Bolton quay sang cười với Hôi Thối. Ramsay vỗ vào gáy gã, kéo mặt gã lại gần, hôn lên má gã và thì thầm, “Người bạn cũ Hôi Thối của ta. Bọn chúng nghĩ ngươi là hoàng tử của chúng thật sao? Bọn người sắt đó quả là một lũ ngu ngốc. Các vị thần đang cười kìa.”
“Tất cả những gì họ muốn là được về nhà, thưa lãnh chúa.”
“Thế ngươi thì muốn gì, Hôi Thối yêu quý của ta?” Ramsay lẩm bẩm, nhỏ nhẹ như
nói với người yêu. Hơi thở hắn đầy mùi rượu nóng và đinh hương, thật ngọt ngào làm sao. “Ngươi đã quả cảm phục vụ ta như vậy, chắc chắn ta phải có phần thưởng cho ngươi. Ta không thể trả ngươi ngón tay hay ngón chân, nhưng chắc chắn ngươi sẽ nhận được phần thưởng từ ta. Ta có nên thả tự do cho ngươi không nhỉ? Không giữ ngươi lại phục vụ nữa? Ngươi có muốn đi với họ không, trở về với mấy hòn đảo ảm đạm của mình giữa vùng biển xám ngoét lạnh lẽo, và một lần nữa trở thành hoàng tử? Hay ngươi muốn được ở lại phục vụ ta?”
Gã cảm giác như có con dao lạnh toát cạo dọc sống lưng. Cẩn thận, gã tự nhủ, phải thật cẩn thận. Gã không thích cách lãnh chúa của gã cười, cách hắn ta sáng mắt lên và nước dãi lấp lánh ở khóe miệng. Gã đã từng thấy những dấu hiệu đó. Ngươi không phải hoàng tử. Ngươi là Hôi Thối, chỉ là Hôi Thối, vần với tội lỗi mà thôi. Hãy cho hắn câu trả lời hắn muốn.
“Thưa lãnh chúa,” gã nói, “chỗ của tôi là ở đây với ngài. Tôi là Hôi Thối của ngài. Tôi chỉ muốn phục vụ ngài thôi. Tất cả những gì tôi yêu cầu chỉ là… một bầu rượu, đó đủ là phần thưởng cho tôi rồi… rượu đỏ, loại mạnh nhất, đủ nhiều cho một người đàn ông uống cạn…”
Lãnh chúa Ramsay cười phá lên. “Hôi Thối, ngươi đâu phải đàn ông. Ngươi là con vật của ta. Tuy nhiên ngươi sẽ được uống rượu. Walder chú ý việc đó nhé. Và đừng có sợ, ta sẽ không trả ngươi về ngục tối đâu, lời hứa của người Nhà Bolton. Chúng ta sẽ cho ngươi làm chó. Thịt thà mỗi ngày, và ta sẽ cho ngươi đủ răng để ăn. Ngươi có thể ngủ cạnh lũ chó của ta. Ben, ngươi có chuẩn bị xích cổ cho hắn không?”
“Tôi sẽ cho làm một cái mới, thưa lãnh chúa.” Ben Bones già nói.
Ông già đó làm tốt hơn cả thế. Đêm đó, bên cạnh cái xích cổ gã còn được một cái chăn rách và nửa con gà. Hôi Thối phải đánh nhau với lũ chó để tranh cướp thịt, nhưng đó là bữa ăn ngon nhất của gã kể từ khi ở Winterfell.
Và rượu… rượu sẫm màu và chua, nhưng mạnh. Ngồi xổm giữa bầy chó săn, Hôi Thối uống cho đến khi đầu choáng váng, rồi gã nôn mửa, rồi lau miệng và tiếp tục uống. Sau một hồi gã nằm xuống và nhắm mắt lại. Khi gã thức dậy, một con chó đang liếʍ chỗ thức ăn nôn ra bám trên râu gã, và mây đen đang hối hả trôi qua một vầng trăng lưỡi liềm. Nửa đêm gã nghe thấy tiếng người la hét. Gã đẩy con chó qua một bên, trở mình và ngủ tiếp.
Sáng hôm sau, Lãnh chúa Ramsay cử ba kỵ sĩ xuống con đường đắp để truyền tin tới lãnh chúa cha hắn rằng con đường đã được dọn sạch. Hình người lột da của Nhà Bolton được kéo lêи đỉиɦ Tháp Chòi Canh, nơi Hôi Thối vừa kéo con thủy quái kraken vàng của Pyke xuống. Dọc con đường lát ván, cọc gỗ được đóng sâu xuống mặt đất lầy lội; nơi những cái xác trương lên, máu loang đỏ rực. Sáu mươi ba, gã biết,
có sáu mươi ba cái xác. Một người cụt một tay. Một người khác bị nhét tấm giấy da vào miệng, dấu sáp niêm phong vẫn còn chưa được mở.
Ba ngày sau, đội quân tiên phong của Roose Bolton băng qua đống đổ nát và một hàng lính canh rùng rợn: bốn trăm tên kỵ sĩ Nhà Frey trên lưng ngựa trong trang phục màu xanh và xám, đầu ngọn giáo của họ sáng bóng lên mỗi khi mặt trời ló ra qua những đám mây. Hai con trai của Lãnh chúa Walder già dẫn đầu đội quân tiên phong. Một người khỏe mạnh nở nang với xương hàm vĩ đại nhô ra và cánh tay hộ pháp đầy cơ bắp. Kẻ còn lại có đôi mắt hau háu nằm sát nhau bên trên chiếc mũi nhọn hoắt, một bộ râu màu nâu mỏng không che nổi chiếc cằm lẹm và cái đầu hói của ông ta. Hosteen và Aenys. Gã biết họ trước cả khi gã biết tên mình. Hosteen là một con bò đực, không dễ giận dữ nhưng một khi bị chọc tức thì rất khó nguôi. Ông ta nổi tiếng là chiến binh dũng mãnh nhất của Lãnh chúa Walder. Aenys già hơn, dữ tợn hơn và khôn ngoan hơn − kiểu người chỉ huy chứ không phải một tay kiếm. Cả hai đều là những chiến binh dạn dày kinh nghiệm.
Người phương bắc theo sát đằng sau đội quân tiên phong, cờ hiệu tả tơi của họ bay lật phật trong gió. Hôi Thối nhìn họ đi qua. Hầu hết họ đi chân đất và quân số chẳng đáng là bao. Gã nhớ lại đội quân đông đảo và khí thế từng hành quân cùng Sói Trẻ về phương nam, bên dưới lá cờ sói tuyết của Winterfell. Hai mươi nghìn tay kiếm và lính đánh thương đã cùng Robb ra chiến trường, hoặc là đại loại như vậy, nhưng chỉ hai trong số mười người trở về, và hầu hết đều là người Dreadfort.
Ở giữa đoàn quân, nơi dòng người đông nhất có một người đàn ông cưỡi ngựa, mình mặc bộ giáp vảy màu xám đen, bên trong là áo dài chần bông bằng da màu đỏ thắm. Các tấm chắn bảo vệ được đúc hình đầu người, với miệng mở rộng như đang hét lên đau đớn. Áo choàng len màu hồng thêu họa tiết hình giọt máu buông xuống từ hai vai ông ta. Những dải lụa đỏ dài phất phơ trên đỉnh chiếc mũ giáp trùm kín đầu. Chẳng tên quỷ đầm lầy nào có thể gϊếŧ Roose Bolton với một mũi tên độc, Hôi Thối nghĩ khi lần đầu nhìn thấy ông ta. Một chiếc xe ngựa kín bưng cọt kẹt đi phía sau ông, được kéo bởi sáu con ngựa thồ và cung thủ cầm nỏ bảo vệ bốn phía. Rèm bằng nhung xanh đậm che kín những người ngồi trong.
Xa hơn ở phía sau là đoàn người chở hành lý − những chiếc xe ì ạch nặng trĩu quân lương và đồ cướp được từ cuộc chiến, cùng với một số xe bò chất đầy người bị thương và què quặt. Ở phía đuôi có nhiều người Nhà Frey hơn. Ít nhất là một nghìn, có thể nhiều hơn: lính cầm cung, cầm giáo, nông dân cầm hái và que vót nhọn, kỵ binh tự do và cung thủ cưỡi ngựa, thêm một trăm hiệp sĩ nữa hỗ trợ cho họ.
Lại quay về với vòng cổ, xích chó và giẻ rách, Hôi Thối đi theo những con chó khác dưới chân Lãnh chúa Ramsay khi lãnh chúa của gã tiến lên phía trước chào cha mình.
Tuy nhiên, khi người cưỡi ngựa trong bộ giáp tối màu bỏ mũ ra, khuôn mặt bên dưới lại không phải là người mà Hôi Thối biết. Nụ cười của Ramsay như đông cứng lại trước cảnh tượng đó, mặt hắn lộ rõ vẻ tức giận. “Cái gì thế? Một lời nhạo báng sao?”
“Cẩn trọng thôi mà,” Roose Bolton thì thầm khi bước ra từ trong chiếc xe ngựa được phủ kín rèm.
Lãnh chúa của Dreadfort không thích tên con hoang của mình cho lắm. Mặt ông ta được cạo sạch, da mặt nhẵn thín, tướng mạo bình thường, chẳng đẹp trai cũng không xấu xí. Dù Roose từng ra trận nhưng ông ta không có vết sẹo nào. Và dù đã hơn 40 tuổi nhưng mặt vẫn không có nếp nhăn, một chút dấu vết của thời gian và tuổi tác cũng dường như không có. Môi ông ta mỏng đến nỗi khi mím lại chúng dường như biến mất. Ở Roose Bolton có cái gì đó tĩnh lặng, không tuổi tác; dù là thịnh nộ hay vui tươi, mặt ông ta vẫn vậy. Điểm chung duy nhất của ông ta và Ramsay là đôi mắt. Đôi mắt lạnh như băng. Hôi Thối tự hỏi liệu Roose Bolton có bao giờ biết khóc? Nếu vậy, liệu nước mắt có lạnh như nước đá trên má ông ta không?
Có lần, một cậu bé tên Theon Greyjoy từng rất thích vặn vẹo Bolton khi họ còn ngồi trong hội đồng với Robb Stark, mỉa mai giọng nói ủy mị của ông ta và đùa cợt về lũ đỉa. Hẳn ông ta phải tức tối lắm. Ông ta không phải kiểu người thích đùa cợt. Chỉ cần nhìn Bolton thôi cũng sẽ thấy ông ta độc ác hơn tất cả người nhà Frey cộng lại.
“Cha.” Lãnh chúa Ramsay quỳ trước cha mình.
Lãnh chúa Roose nhìn hắn một hồi. “Đứng lên đi.” Sau đó ông ta quay sang giúp hai người phụ nữ trẻ xuống khỏi xe ngựa.
Người thứ nhất lùn và rất béo, khuôn mặt tròn đỏ lựng, ba chiếc cằm rung rung bên dưới chiếc mũ lông chồn zibelin. “Vợ mới của ta,” Roose Bolton nói. “Phu nhân Walda, đây là con ngoài giá thú của ta. Hôn tay mẹ kế của con đi, Ramsay.” Hắn làm theo. “Và ta dám chắc là con nhớ tiểu thư Arya chứ? Vợ chưa cưới của con.”
Cô bé mảnh dẻ và cao hơn những gì gã nhớ, nhưng đó là chuyện bình thường. Con gái tuổi đó lớn rất nhanh. Cô gái mặc váy len xám viền sa tanh trắng, bên ngoài là chiếc áo choàng lông chồn ec-min, móc cài hình đầu sói bạc. Mái tóc nâu sẫm buông dài đến ngang lưng. Và đôi mắt…
Đây không phải con gái của Lãnh chúa Eddard.
Arya có đôi mắt của cha, đôi mắt xám của Nhà Stark. Con gái tuổi đó có thể để tóc dài và cao thêm vài phân, ngực lớn hơn, nhưng cô ta không thể thay đổi màu mắt của mình. Đó là cô bạn nhỏ của Sansa, con gái người quản gia. Tên cô ta là Jeyne. Jeyne Poole.
“Lãnh chúa Ramsay.” Cô gái quỳ xuống trước mặt hắn. Việc này lại càng sai. Arya Stark thật sẽ nhổ vào mặt hắn. “Em hy vọng có thể trở thành người vợ tốt và đẻ cho ngài những đứa con khỏe mạnh để chúng đi theo và phục tùng ngài.”
“Chắc chắn rồi,” Ramsay hứa hẹn, “và sẽ sớm thôi.”