Bây giờ lãnh chúa sẽ tiếp ông, kẻ buôn lậu ạ.”
Vị hiệp sĩ mặc giáp bạc, giáp che ống chân và bao tay sắt khảm men huyền hình tảo biển. Chiếc mũ ông ta kẹp dưới nách có hình đầu Vua Người Cá, với chiếc vương miện xà cừ và một bộ râu nhô ra làm bằng đá đen và ngọc bích. Râu ông ta xám như nước biển.
Davos đứng dậy. “Tôi có thể biết tên ngài không, ser?”
“Ser Marlon Manderly.” Ông ta cao hơn Davos một cái đầu và nặng hơn đến hai chục cân, với đôi mắt xám đen và cách nói chuyện khá kiêu căng ngạo mạn. “Ta vinh hạnh là anh em họ của Lãnh chúa Wyman và là chỉ huy đơn vị đồn trú này. Theo ta.”
Davos tới Cảng White với vai trò sứ giả, nhưng họ tiếp đãi ông như tù binh. Phòng ông to, rộng rãi và đầy đủ đồ đạc, nhưng ngoài cửa có lính canh. Từ cửa sổ, ông có thể nhìn thấy đường phố Cảng White phía bên kia bức tường thành, nhưng ông không được phép đi lại trên đó. Ông cũng nhìn thấy cả bến cảng và thuyền Bà Đỡ Vui Vẻ ra khỏi vùng vịnh hẹp. Casso Mogat đã đợi bốn ngày thay vì ba trước khi khởi hành. Kể từ ngày đó, hai tuần lễ nữa đã trôi qua.
Lính canh trong nhà Lãnh chúa Manderly mặc áo choàng len màu xanh ngọc và mang đinh ba bạc thay vì giáo như bình thường. Một người đi trước ông, một người đi sau, và hai người đi bên cạnh. Họ đi qua dưới những lá cờ bạc phếch, khiên vỡ, những thanh kiếm gỉ đã trải qua hàng trăm chiến thắng thời cổ đại, một tá tượng gỗ nứt nẻ, mối mọt lỗ chỗ, chỉ có thể là hình trang trí trên mũi thuyền.
Hai hình người cá bằng cẩm thạch nằm hai bên rìa sân, các anh em họ nhỏ hơn của Fishfoot. Khi lính canh mở toang cửa, một viên quan phụ trách gõ cán cây trượng xuống nền nhà lát ván cũ. “Ser Davos Nhà Seaworth,” giọng anh ta vang vang.
Dù đã đến thăm Cảng White nhiều lần nhưng Davos chưa bao giờ đặt chân vào New Castle, và điện Merman lại càng không. Tường, sàn và trần nhà đều được làm bằng ván gỗ khía hình chữ V ghép vào với nhau và được trang trí với hình tất cả các sinh vật biển. Khi họ tiến lên chiếc bục, Davos bước trên những con cua, trai sò và sao biển nửa kín nửa hở giữa đám rong biển uốn lượn và xương của các thủy thủ chết chìm. Trên tường ở hai bên, lũ cá mập xám lảng vảng, được vẽ bằng màu xanh ngọc đậm, trong khi lươn và bạch tuộc bò trườn giữa những khe đá và thuyền đắm. Từng đàn cá trích và cá thu lớn bơi giữa những ô cửa sổ vòm cao. Phía bên trên nữa, gần nơi những chiếc bè thả lưới cũ xuống là mặt nước. Bên phải ông, một chiếc ga-lê chiến thong thả tiến về phía mặt trời đang mọc; bên trái ông, một chiếc thuyền cog tả tơi
đang chạy đua với cơn bão biển, những cánh buồm trông như giẻ rách. Đằng sau chiếc bục là một con thủy quái kraken và một con leviathan xám đang đánh nhau dưới những con sóng.
Davos đã hy vọng được nói chuyện một mình với Wyman Manderly, nhưng buổi chầu có quá đông người. Dọc theo các bức tường, tỉ lệ là cứ năm người phụ nữ lại có một người đàn ông; đám đàn ông đều có râu dài bạc phơ hoặc còn quá trẻ con. Ngoài ra còn có các vị tư tế và nữ tu trong những bộ áo choàng màu trắng xám. Gần phía cuối sảnh có hơn chục người đàn ông mặc đồ màu xanh và xám bạc của Nhà Frey. Khuôn mặt họ có những nét giống nhau mà kể cả người mù cũng nhìn thấy; một số người đeo huy hiệu của Song Thành, hình hai tòa tháp nối với nhau bằng một cây cầu.
Davos đã học cách đọc vị khuôn mặt con người từ lâu trước khi Maester Pylos dạy ông cách đọc chữ trên mặt giấy. Những người Nhà Frey này sẽ rất vui sướиɠ khi nhìn ta chết, chỉ cần liếc qua ông cũng nhận ra điều đó.
Ông cũng không tìm thấy sự nồng nhiệt nào trong ánh mắt màu xanh dương nhạt của Wyman Manderly. Chiếc ngai toàn đệm của lãnh chúa đủ rộng để ba người bình thường ngồi, vậy mà dường như vẫn không đủ cho Manderly. Chiếc nghế võng xuống dưới sức nặng của ông ta, hai vai chảy xuống, chân dang rộng, hai tay buông trên thành ghế như thể ông không chịu được sức nặng của chính đôi tay mình. Ôi các vị thần tốt bụng, Davos nghĩ khi ông nhìn thấy mặt Lãnh chúa Wyman, người đàn ông này trông chẳng khác gì một xác chết. Da ông ta xanh xao xám ngoét.
Vua chúa và những xác chết luôn có tùy tùng vây quanh, có một câu nói cổ như vậy. Với Manderly điều đó quả không sai. Đứng bên trái chiếc ghế cao là một vị học sĩ béo gần bằng chủ nhân mà ông ta phục vụ, một người đàn ông má hồng, môi dày với mái tóc xoăn vàng óng. Ser Marlon đứng ở vị trí danh dự phía bên phải lãnh chúa. Trên một chiếc ghế đẩu lót nệm dưới chân ông ta là một quý bà béo tốt đang ngồi chễm chệ. Đứng đằng sau Lãnh chúa Wyman có hai phụ nữ trẻ, nhìn vẻ ngoài có thể đoán họ là chị em. Cô lớn tuổi hơn có mái tóc nâu tết thành một bím dài. Cô gái còn lại tuổi không quá 15, bím tóc của cô ta còn dài hơn và được nhuộm màu xanh sặc sỡ.
Chẳng ai chào Davos lấy một câu. Vị học sĩ là người đầu tiên lên tiếng. “Ngươi đang đứng trước Wyman Manderly, Lãnh chúa Cảng White, Người Bảo Hộ của Bạch Đao, Tấm Khiên của Thất Diện Giáo, Người Bảo Vệ vùng Trục Xuất, Thống chế Mander, và Hiệp Sĩ của Hội Tay Xanh,” ông nói. “Trong điện Merman, các chư hầu và người thỉnh cầu phải quỳ gối.”
Hiệp Sĩ Củ Hành có thể quỳ gối, nhưng quân sư của nhà vua thì không, làm như vậy chẳng khác nào nói rằng vị vua mà ông phục vụ chẳng là gì đối với vị lãnh chúa
béo ị này. “Ta không đến cầu xin,” Davos trả lời. “Ta cũng đến với một đống các danh hiệu. Lãnh chúa vùng Rainwood, Đô Đốc vùng Biển Hẹp, quân sư của nhà vua.”
Người phụ nữ béo tốt ngồi trên chiếc ghế đẩu tròn mắt. “Một đô đốc không có thuyền, cánh tay của nhà vua mà không có ngón tay, phục vụ một vị vua không có vương miện. Người đứng trước chúng ta là một hiệp sĩ, hay là lời giải cho một câu đố của con trẻ vậy?”
“Hắn là sứ giả, con dâu ạ,” Lãnh chúa Wyman nói, “một củ hành báo điềm gở. Nhà vua của hắn không thích câu trả lời mà lũ quạ mang về, vì thế ông ta sai tên… buôn lậu này đến đây.” Ông ta nheo mắt nhìn Davos qua cặp mắt bị vùi một nửa trong đống mỡ. “Ta nghĩ ngươi đã đến thăm thành phố của chúng ta rồi, đã lấy tiền từ túi và cướp thức ăn từ trên bàn của chúng ta. Ta tự hỏi ngươi đã ăn cắp được của ta bao nhiêu rồi?”
Có đáng là bao, ông đâu phải bỏ bữa ăn nào. “Tôi đã phải trả giá cho tội buôn lậu của mình ở Storm’s End, thưa lãnh chúa.” Davos tháo găng và giơ tay trái với những ngón bị cắt cụt lên.
“Bốn đầu ngón tay để trả giá cho tội trộm cắp cả đời sao?” Người phụ nữ trên chiếc ghế đẩu nói. Bà ta có mái tóc vàng hoe, khuôn mặt tròn ủng hồng hào và bự thịt. “Ngươi được món hời đấy, Hiệp Sĩ Củ Hành ạ.”
Davos không phủ nhận điều đó. “Nếu lãnh chúa đồng ý, tôi muốn được nói chuyện riêng.”
Nhưng vị lãnh chúa không bằng lòng. “Ta không có bí mật nào phải giấu người nhà cũng như các lãnh chúa và hiệp sĩ trung thành, tất cả đều là bạn tốt.”
“Thưa ngài,” Davos nói, “Tôi chỉ không muốn những gì mình sắp nói sẽ lọt vào tai kẻ thù của nhà vua… hoặc kẻ thù của ngài.”
“Stannis có thể có kẻ thù trong căn sảnh này. Nhưng ta thì không.”
“Kể cả những tên đã gϊếŧ con trai ngài sao?” Davos nói. “Đám người Nhà Frey này là những kẻ đã tiếp đãi con trai ngài trong Đám Cưới Đỏ đấy.”
Một người Nhà Frey bước lên, một hiệp sĩ chân tay dài và gầy nhẳng, râu cạo nhẵn thín trừ một vệt ria mép mỏng như lưỡi dao găm kiểu Myr. “Đám Cưới Đỏ là do Sói Trẻ mà ra. Hắn biến thành một con quái vật trước mắt chúng ta, cắn đứt cổ cháu họ Leng Keng của ta, dù anh ta chỉ là một thằng ngốc vô tội. Hắn suýt định gϊếŧ cả cha ta nếu Ser Wendel không lôi hắn ra ngoài.”
Lãnh chúa Wyman cố kiềm chế nước mắt. “Wendel luôn là một thằng nhóc gan dạ. Ta không ngạc nhiên khi biết nó đã hy sinh như một anh hùng.”
Lời nói dối trắng trợn khiến Davos há hốc mồm kinh ngạc. “Ý ngươi là Robb Stark gϊếŧ Wendel Manderly ư?” Ông hỏi gã Nhà Frey.
“Và rất nhiều người nữa. Tytos con trai ruột của ta cũng là một trong số họ, cả con rể ta nữa chứ. Khi Stark biến thành sói, đám người phương bắc cũng vậy. Trên cơ thể họ đầy dấu vết của loài thú. Chúng ta ai cũng biết khả năng biến hình của chúng lây lan chỉ với một vết cắn. Ta và các anh em trai đã phải cố gắng hết sức để hạ chúng trước khi chúng gϊếŧ tất cả chúng ta.”
Gã vừa kể chuyện vừa cười một cách tự mãn. Davos chỉ muốn dùng dao xẻo môi của hắn ra. “Ser, ngài có thể cho tôi biết tên không?”
“Ser Jared, Nhà Frey.”
“Jared Nhà Frey, ta tuyên bố ngươi là kẻ dối trá.”
Ser Jared tỏ ra thích thủ. “Một số người chảy nước mắt khi thái hành, nhưng ta chưa bao giờ yếu đuối như vậy.” Có tiếng thép và da thuộc cọ vào nhau khi hắn rút thanh kiếm ra. “Ser, nếu ngươi thực sự là một hiệp sĩ thì hãy bảo vệ lời vu khống đó bằng cơ thể mình.”
Lãnh chúa Wyman run run mở mắt. “Ta sẽ không để đổ máu trong điện Merman. Tra kiếm vào, Ser Jared, nếu không ta sẽ phải mời ông ra khỏi đây.”
Ser Jared tra kiếm vào bao. “Dưới mái nhà của lãnh chúa, lời của ngài là luật lệ… nhưng tôi, tôi muốn thanh toán với tên củ hành này trước khi hắn rời thành phố.”
“Máu!” Người phụ nữ trên chiếc ghế đẩu rít lên. “Đó là những gì củ hành thối này muốn ở chúng ta, thưa lãnh chúa. Cha có thấy hắn khơi mào rắc rối không? Xin cha hãy đuổi hắn đi. Hắn chỉ muốn lấy máu người của cha thôi, máu của các con trai dũng cảm của cha. Hãy tống cổ hắn đi. Nếu thái hậu mà biết được cha cho tên phản bội này diện kiến, có thể cô ta sẽ nghi ngờ lòng trung thành của chúng ta. Cô ta sẽ… cô ta có thể… cô ta…”
“Sẽ không đến mức như vậy đâu, con dâu ạ,” Lãnh chúa Wyman nói. “Ngai Sắt sẽ không có lý do gì để nghi ngờ chúng ta.”
Davos không thích nghe điều đó, nhưng ông đi cả quãng đường dài đến đây không phải để im lặng. “Thằng nhóc trên ngai sắt là kẻ tiếm quyền,” ông nói, “và tôi cũng không phải kẻ phản bội, mà là quân sư của Stannis Baratheon đệ nhất, vị vua đích thực của Westeros.”
Vị học sĩ béo hắng giọng. “Stannis Baratheon là em trai của vua Robert quá cố, có Đức Cha chứng giám. Tommen là máu mủ của Robert. Luật thừa kế đã rất rõ ràng trong trường hợp này. Con trai đứng trước
em trai.”
“Maester Theomore nói rất đúng,” Lãnh chúa Wyman nói. “Ông ấy luôn khôn ngoan trong tất cả những vấn đề như thế này và đã cho ta những lời khuyên quý báu.”
“Con trai ruột tất nhiên đứng trước em trai,” Davos đồng ý, “nhưng cái tên gọi là Tommen Baratheon lại là một đứa con hoang chẳng khác gì anh trai Joffrey trước đó. Chúng là con của Sát Vương, là sự thách thức trước tất cả những luật lệ của thần linh và con người.”
Một người Nhà Frey nữa lên tiếng. “Chính miệng hắn vừa phun ra những lời phản bội, thưa lãnh chúa. Stannis chặt những ngón tay trộm cắp của hắn. Lẽ ra ông ta nên cắt luôn cái lưỡi giả dối của hắn đi.”
“Thế thì lấy đầu hắn tốt hơn,” Ser Jared gợi ý. “Hoặc để hắn gặp ta trên đấu trường danh dự.”
“Nhà Frey các ngươi thì biết gì về danh dự?” Davos đáp trả.
Bốn người Frey hùng hổ bước lên cho đến khi Lãnh chúa Wyman giơ một tay lên ngăn họ lại. “Lùi lại đi, các bạn của ta. Ta sẽ nghe hắn nói trước khi… trước khi xử hắn.”
“Ngài có thể đưa ra bằng chứng gì về tội lσạи ɭυâи không, ser?” Maester Theomore hỏi, hai bàn tay mềm mại chắp trước bụng.
Edric Storm, Davos nghĩ, nhưng ta đã đưa thằng bé sang bên kia biển hẹp để thằng bé được an toàn trước ngọn lửa của Melisandre. “Stannis Baratheon sẽ chứng nhận những gì tôi nói là sự thật.”
“Lời nói gió bay,” người phụ nữ ngồi bên cạnh chiếc ghế cao của Lãnh chúa Wyman nói. Đó là một phụ nữ xinh đẹp với bím tóc tết dài màu nâu. “Tất cả đàn ông đều lừa dối để đạt được mục đích của mình, mọi cô gái sẽ đều nói như vậy.”
“Không thể dùng những lời nói vô thưởng vô phạt của một lãnh chúa làm bằng chứng được,” Maester Theomore tuyên bố. “Stannis Baratheon không phải là người đầu tiên nói dối để đoạt lấy ngôi báu.”
Người phụ nữ mặt đỏ chỉ một ngón tay xuống Davos. “Chúng ta không muốn tham gia chút nào vào trò phản bội của ngươi. Ở Cảng White chúng ta đều là những người tốt, trung thành và tôn trọng luật pháp. Đừng rót độc vào tai chúng ta nữa, nếu không cha chồng ta sẽ tống ngươi vào Hang Sói.”
Sao bà ta lại nổi giận với mình đến vậy? “Tôi có thể vinh hạnh biết tên phu nhân được không?”
Người phụ nữ mặt đỏ hít một hơi giận dữ và để vị học sĩ trả lời. “Phu nhân Leona là vợ của con trai Lãnh chúa Wyman, Ser Wylis, hiện đang là tù binh của Nhà Lannister.”
Thì ra cô ta nói vậy vì sợ hãi. Nếu Cảng White tuyên bố ủng hộ Stannis, chồng cô ta sẽ phải trả giá bằng mạng sống. Làm sao ta có thể yêu cầu Lãnh chúa Wyman đẩy con trai mình vào chỗ chết? Ta sẽ làm gì nếu Devan đang bị bắt làm con tin? “Thưa lãnh chúa,” Davos nói, “tôi cầu nguyện cho con trai ngài và tất cả mọi người ở Cảng White sẽ không gặp nguy hiểm gì.”
“Lại một lời nói dối nữa,” phu nhân Leona từ trên ghế đẩu nói vọng xuống.
Davos nghĩ tốt nhất nên mặc kệ cô ta. “Khi Robb Stark đứng lên chống lại tên con hoang Joffrey Baratheon, Cảng White đã hành quân cùng cậu ta. Lãnh chúa Stark thất bại, nhưng cuộc chiến thì vẫn còn.”
“Ta là chư hầu của Robb Stark,” Lãnh chúa Wyman nói. “Còn tên Stannis đó là ai? Tại sao hắn lại làm phiền chúng ta? Nếu ta nhớ không nhầm thì hắn chưa bao giờ muốn hành quân về phương bắc. Sao giờ tự nhiên hắn lại xuất hiện như một con chó cụp đuôi với chiếc mũ trên tay đến xin bố thí như vậy?”
“Ngài ấy đến để bảo vệ vương quốc, thưa lãnh chúa,” Davos nhấn mạnh. “Để bảo vệ đất đai của ngài trước người sắt và dân du mục.”
Bên cạnh chiếc ghế cao, Ser Marlon Manderly khịt mũi khinh bỉ. “Mấy thế kỷ nay Cảng White chẳng nhìn thấy một tên du mục nào, còn người sắt thì chưa bao giờ động đến bờ biển này. Lãnh chúa Stannis có tuyên bố sẽ bảo vệ chúng ta trước cả quái vật và rồng nữa không?”
Tiếng cười rộ lên trong điện Merman, nhưng dưới chân Lãnh chúa Wyman, phu nhân Leona bắt đầu khóc thút thít. “Người sắt từ các hòn đảo, dân du mục phía bên kia tường thành… và giờ là tên lãnh chúa phản bội này với quân kẻ cướp, phiến loạn và lũ phù thủy.” Cô ta chỉ ngón tay vào Davos. “Đúng rồi, chúng ta đã nghe về phù thủy đỏ của các ngươi. Ả sẽ bắt chúng ta bỏ Thất Diện Thần để quỳ trước một con quỷ lửa!”
Davos chẳng yêu quý gì nữ tu đỏ, nhưng ông không dám không trả lời phu nhân Leona. “Quý cô Melisandre là nữ tu thờ vị thần đỏ. Hoàng hậu Selyse cũng theo cô ta thờ vị thần này, cùng với rất nhiều người khác, nhưng người của nhà vua hầu như vẫn thờ Thất Diện Thần. Tôi cũng là một trong số họ.” Ông cầu mong sẽ không có ai hỏi về sự việc trên điện thờ ở Dragonstone hay về rừng thiêng ở Storm’s End. Nếu họ hỏi, ta sẽ nói với họ sự thật. Stannis sẽ không muốn ta nói dối.
“Thất Diện Thần bảo vệ Cảng White,” phu nhân Leona tuyên bố. “Chúng ta không sợ mụ hoàng hậu đỏ hay vị thần của cô ta. Cứ để cô ta làm bùa phép. Lời cầu nguyện
của những người sùng đạo sẽ bảo vệ chúng ta khỏi ma quỷ.”
“Chắc chắn rồi.” Lãnh chúa Wyman vỗ nhẹ vào vai phu nhân Leona. “Lãnh chúa Davos, nếu ngươi là lãnh chúa thật thì ta biết kẻ ngươi gọi là vua muốn gì ở ta rồi. Binh lính, tiền bạc và quy phục.” Ông ta xoay người và chống một khuỷu tay. “Trước khi bị gϊếŧ, Lãnh chúa Tywin đã hứa tha tội cho Cảng White vì ủng hộ Sói Trẻ. Ông ta hứa sẽ trả lại con trai cho ta một khi ta bồi thường 3000 đồng vàng và chứng tỏ lòng trung thành tận tụy. Roose Bolton, người được phong là Người Bảo Hộ Phương Bắc cũng yêu cầu ta thôi đòi đất đai và lâu đài của Lãnh chúa Hornwood, nhưng thề rằng các tài sản khác của ta sẽ còn nguyên vẹn. Walder Frey, ông vợ Roose Bolton cũng hứa gả một trong số các con gái của ông ấy cho ta, và gả chồng cho các cháu gái ta đứng phía sau đây. Các điều khoản dành cho ta đều hào phóng và là nền tảng tốt cho một nền hòa bình công bằng và dài lâu. Ngươi lại muốn ta từ chối chúng. Vậy ta hỏi ngươi, Hiệp Sĩ Củ Hành, Stannis cho ta thứ gì để đổi lấy sự ủng hộ của ta?”
Chiến tranh, đau buồn và tiếng thét của những người chết cháy, Davos có thể nói như vậy. Nhưng thay vào đó ông trả lời, “Cho ngài cơ hội để thực hiện bổn phận của mình.” Đó là câu trả lời mà Stannis sẽ đưa cho Wyman Manderly. Quân sư phải nói thay cho nhà vua.
Lãnh chúa Wyman ngồi phịch lại ghế. “Nghĩa vụ, ta hiểu rồi.”
“Cảng White không đủ mạnh để đứng một mình. Ngài cũng cần nhà vua giống như nhà vua cần ngài. Hợp sức lại với nhau, hai người sẽ chiến thắng kẻ thù chung.”
“Thưa lãnh chúa,” Ser Marlon trong bộ giáp bạc hoa văn lộng lẫy nói, “liệu ngài có thể để tôi hỏi vài câu với Lãnh chúa Davos không?”
“Được thôi, em họ.” Lãnh chúa Wyman nhắm mắt.
Ser Marlon quay về phía Davos. “Có bao nhiêu lãnh chúa phương bắc đã tuyên bố ủng hộ Stannis? Hãy nói cho chúng tôi biết.”
“Arnolf Karstark đã thề sẽ ủng hộ nhà vua.”
“Arnolf không phải là lãnh chúa, ông ta chỉ là quản thành thôi. Lãnh chúa Stannis giờ có những lâu đài nào trong tay?”
“Nhà vua đã lấy Tháp Đêm làm căn cứ. Ở phương nam ngài có Storm’s End và Dragonstone.”
Maester Theomore hắng giọng. “Là lúc này thôi. Storm’s End và Dragonstone đang được canh chừng lỏng lẻo và sắp thất thủ rồi. Còn Tháp Đêm là một đống đổ nát, hoang tàn và đáng sợ.”
Ser Marlon tiếp tục. “Có bao nhiêu người cùng Stannis ra trận, ngài nói rõ được
không? Có bao nhiêu hiệp sĩ đi cùng ông ta? Bao nhiêu cung thủ, bao nhiêu kỵ sĩ tự do, bao nhiêu kỵ binh hạng nặng?”
Ít đến thảm hại, Davos biết điều đó. Stannis hành quân về phương bắc với không quá 1500 người… Nhưng nếu ông nói ra điều đó, nhiệm vụ của ông coi như thất bại hoàn toàn. Ông lúng túng tìm từ để nói nhưng rốt cuộc chẳng thốt được ra câu nào.
“Sự im lặng của ngài chính là câu trả lời ta cần, ser. Vị vua của ngài chỉ đem lại cho chúng ta kẻ thù mà thôi.” Ser Marlon quay sang người anh họ của mình. “Lãnh chúa đã hỏi Hiệp Sĩ Củ Hành rằng Stannis cho chúng ta những gì. Để tôi trả lời cho. Ông ta sẽ cho chúng ta thất bại và chết chóc. Ông ta sẽ cho mọi người cưỡi ngựa không khí và cầm thanh kiếm gió ra trận.”
Vị lãnh chúa béo từ từ mở mắt, như thể việc đó cũng quá khó khăn đối với ông ta. “Đúng là em họ ta, lời nói vẫn sâu cay như mọi khi. Ngươi còn điều gì nữa muốn nói với ta không, Hiệp Sĩ Củ Hành, hay chúng ta có thể chấm dứt trò hề này ở đây? Ta chán nhìn bản mặt ngươi lắm rồi.”
Cảm giác tuyệt vọng nhói lên trong lòng Davos. Đáng nhẽ nhà vua nên cử một người khác, một lãnh chúa, một hiệp sĩ, hoặc một maester, bất cứ ai có thể nói mà không vấp váp. “Chết chóc,” ông nghe thấy mình nói, “đúng, sẽ có những người phải hy sinh. Chính lãnh chúa cũng mất một người con trai trong Đám Cưới Đỏ. Tôi mất bốn người con trong trận Xoáy Nước Đen. Và tại sao? Bởi vì Lannister đã đánh cắp ngai báu. Hãy đến Vương Đô và tận mắt nhìn Tommen xem, nếu các người không tin. Kể cả một gã mù cũng có thể nhận ra. Stannis cho chúng ta cái gì? Trả thù. Trả thù cho các con trai tôi và con trai các người, cho chồng, cha, anh của các người. Trả thù cho các lãnh chúa bị gϊếŧ, các nhà vua bị gϊếŧ, các hoàng tử bị gϊếŧ. Trả thù!”
“Đúng vậy,” một giọng con gái chen vào, mỏng và cao.
Đó là một cô bé mới lớn với cặp lông mày vàng hoe và bím tóc tết dài màu xanh lá. “Họ gϊếŧ Lãnh chúa Eddard, phu nhân Catelyn và vua Robb,” cô nói. “Anh ấy là vua của chúng ta! Anh ấy dũng cảm và và người tốt, vậy mà đám người Nhà Frey đã ám sát anh ấy. Nếu Lãnh chúa Stannis trả thù cho anh ấy thì chúng ta nên theo phe Lãnh chúa Stannis.”
Manderly kéo cô ta lại gần. “Wylla, mỗi lần ngươi mở miệng là ta lại muốn gửi ngươi cho các Chị Em Quản Sinh Tử.”
“Cháu chỉ nói…”
“Chúng ta nghe những gì em nói rồi,” cô gái lớn hơn, chị gái của cô ta nói. “Con bé ngu ngốc. Không được nói xấu các bạn Nhà Frey. Một trong số họ sẽ nhanh chóng trở thành chồng em đấy.”
“Không,” cô gái lắc đầu tuyên bố. “Em sẽ không bao giờ đồng ý. Chúng đã gϊếŧ nhà vua.”
Lãnh chúa Wyman đỏ mặt. “Ngươi sẽ phải đồng ý. Khi ngày chỉ định đến, ngươi sẽ phải nói lời thề đám cưới, nếu không sẽ được gia nhập hội Chị em quản sinh tử và không bao giờ được nói một câu nào nữa.”
Cô gái tội nghiệp trông hoảng hốt. “Xin ông đừng…”
“Suỵt, con bé kia,” phu nhân Leona nói. “Ngươi đã nghe ông nội nói rồi đấy. Im lặng đi, đúng là chẳng biết gì cả.”
“Tôi biết về lời thề đó,” cô gái khăng khăng. “Maester Theomore, hãy kể cho họ! Một nghìn năm trước thời kỳ Chinh Phạt, một lời hứa, một lời tuyên thệ đã được thề trong Hang Sói trước các tân thần và cựu thần. Khi chúng ta bị bao vây và không có bạn bè, bị đuổi khỏi nhà và có nguy cơ mất mạng, loài sói đã bao bọc, cho chúng ta ăn uống và bảo vệ chúng ta trước kẻ thù. Thành phố được xây trên chính mảnh đất họ cho chúng ta. Và để trả ơn, chúng ta đã thề sẽ luôn là chư hầu của họ. Luôn là người Nhà Stark!”
Vị maester lần lên chuỗi xích trên cổ. “Những lời tuyên thệ long trọng đã được thề trước Nhà Stark ở Winterfell, quả đúng như vậy. Nhưng Winterfell đã thất thủ và Nhà Stark đã bị tuyệt diệt.”
“Đó là vì chúng đã gϊếŧ tất cả bọn họ!”
Một người nữa Nhà Frey lên tiếng. “Lãnh chúa Wyman, liệu tôi có thể…?”
Wyman Manderly gật đầu. “Rhaegar. Chúng ta luôn hân hạnh được lắng nghe những lời tư vấn quý giá của cậu.”
Rhaegar Frey nhận lời khen ngợi với một cái cúi chào. Hắn trạc 30 tuổi, vai tròn, bụng bự, nhưng ăn mặc sang trọng trong chiếc áo chẽn lông cừu màu xám mềm mại, tô điểm bằng vải kim tuyến. Áo choàng của hắn cũng bằng vải kim tuyến may kèm da lông thú, và cổ áo đính một chiếc móc cài hình tháp đôi. “Tiểu thư Wylla,” hắn nói với cô gái có bím tóc màu xanh, “chung thủy là một đức hạnh tốt, tôi hy vọng cô sẽ chung thủy với Walder Nhỏ khi hai người thành vợ thành chồng. Còn với Nhà Stark, toàn bộ đàn ông của cả gia tộc đã bị xóa sổ. Các con trai của Lãnh chúa Eddard đều đã chết, nhưng các con gái của ông ta thì còn sống, và đứa bé đang tới phương bắc để kết hôn với Ramsay Bolton quả cảm.”
“Ramsay Snow,” Wylla Manderly chữa lại.
“Muốn gọi là gì cũng được. Dù tên nào thì anh ta cũng sẽ nhanh chóng cưới Arya Stark. Nếu cô muốn giữ lời thề của mình thì hãy kết đồng minh với anh ta, vì anh ta sẽ
trở thành Lãnh chúa Winterfell của cô đấy.”
“Hắn không bao giờ là lãnh chúa của ta! Hắn bắt phu nhân Hornwood lấy hắn, sau đó giam bà trong ngục tối đến nỗi bà phải tự ăn ngón tay mình.”
Một làn sóng những lời lẩm bẩm tán thành quét qua điện Merman. “Cô bé nói đúng,” một gã đàn ông thấp béo trong bộ đồ trắng tía nói. Áo choàng của anh ta được cài bằng một cặp khóa đồng bắt chéo nhau. “Roose Bolton là kẻ lạnh lùng và gian xảo, đúng thế, nhưng có một người có thể đối đầu với Roose. Chúng ta đều đã biết những thứ tệ hại hơn. Nhưng tên con hoang này của ông ta… họ nói hắn điên rồ và tàn độc, là một con quái vật.”
“Họ nói à?” Rhaegar Frey chưng ra bộ râu mềm mại và nụ cười nhạo báng. “Kẻ thù của hắn nói, đúng rồi… nhưng chính Sói Trẻ mới là con quái vật. Hắn có phần thú nhiều hơn phần người, lúc nào cũng lên mặt ta đây, kiêu căng và khát máu. Hắn lại còn vô đạo nữa chứ, lãnh chúa ông nội ta rất buồn khi nhận ra điều đó.” Hắn giơ hai tay ra. “Ta không đổ lỗi cho Cảng White vì đã ủng hộ hắn. Ông của ta cũng mắc sai lầm tương tự. Trong tất cả các trận đánh của Sói Trẻ, Cảng White và Song Thành chiến đấu cạnh nhau bên dưới lá cờ của hắn. Robb Stark phản bội tất cả chúng ta. Hắn bỏ phương bắc lại, mặc cho lũ người sắt tàn bạo đến đánh chiếm và dựng cho mình một vương quốc lớn hơn dọc sông Trident. Sau đó hắn bỏ rơi các lãnh chúa ven sông, những người đã mạo hiểm vì hắn, phá bỏ hôn ước đã đồng ý từ trước đó với ông nội ta để cưới một ả nhà quê miền tây nào đó khiến hắn vừa mắt đầu tiên. Sói Trẻ ư? Hắn là một con chó kinh tởm, và cũng chết như một con chó.”
Cả điện Merman chìm vào im lặng. Davos cảm nhận được sự ớn lạnh trong không khí. Lãnh chúa Wyman đang nhìn Rhaegar như thể hắn là con gián và ông ta đang cần một gót giày cứng để đập… Nhưng rồi đột nhiên, ông ta chậm chạp gật đầu, mấy lớp cằm rung rinh. “Đúng thế, một con chó. Hắn chỉ đem lại cho chúng ta đau khổ và chết chóc. Quả thực là một con chó đáng kinh tởm. Nói tiếp đi.”
Rhaegar Frey tiếp tục. “Đau buồn và chết chóc, đúng vậy… và lãnh chúa củ hành này sẽ đem cho chúng ta nhiều đau thương và chết chóc hơn với lý lẽ của hắn. Mở to mắt ra, giống như ông nội ta đã làm. Cuộc chiến Năm Vị Vua đã kết thúc rồi. Tommen là vua của chúng ta, vị vua duy nhất của chúng ta. Chúng ta phải giúp ngài ấy hàn gắn vết thương của cuộc chiến đáng buồn này. Là con trai chính thức của Robert, người kế thừa dòng máu hươu và sư tử, Ngai Sắt hợp pháp thuộc về ngài.”
“Nói đúng và khôn ngoan lắm,” Lãnh chúa Wyman Manderly nói.
“Không đúng.” Wylla Manderly giậm chân.
“Im ngay con bé kia,” phu nhân Leona mắng. “Các cô gái trẻ cần phải là vật trang trí
vừa mắt, chứ không phải để làm đau tai người khác.” Bà ta nắm bím tóc đứa bé gái và kéo cô ta ra khỏi sảnh. Vậy là người bạn duy nhất của ta trong căn sảnh đã đi rồi, Davos nghĩ.
“Wylla luôn là một đứa bé ương ngạnh,” chị cô ta trình bày như để xin lỗi. “Tôi sợ rằng nó sẽ trở thành một người vợ ương bướng.”
Rhaegar nhún vai. “Tôi tin là hôn nhân sẽ làm con bé trở nên mềm mỏng hơn. Biết kỷ luật và ít mồm ít miệng hơn.
“Nếu không thì còn có các Chị Em Quản Sinh Tử nữa đấy.” Lãnh chúa Wyman xoay người trên ghế. “Đối với ngươi, Hiệp Sĩ Củ Hành, ta đã nghe quá đủ về sự phản bội trong một ngày rồi. Ngươi muốn ta mạo hiểm thành phố của mình vì một ông vua không chính đáng và một vị thần giả mạo. Ngươi muốn ta hy sinh đứa con trai duy nhất còn sống của mình để Stannis Baratheon có thể đặt cái mông nhăn nheo của hắn lên chiếc ngai hắn không có quyền ngồi. Ta sẽ không làm điều đó. Không làm vì ngươi. Không làm vì lãnh chúa của ngươi. Không làm vì ai hết.” Vị Lãnh chúa Cảng White đứng dậy. Nỗ lực đó cũng khiến cổ ông ta đỏ lên. “Ngươi vẫn là một tên buôn lậu, ser, và ngươi chỉ đến để đánh cắp vàng và máu của ta mà thôi. Nếu ngươi định lấy đầu con trai ta, ta sẽ lấy đầu ngươi thay vào đó. Người đâu! Bắt hắn lại!”
Trước khi Davos kịp nghĩ đến việc động đậy, ông đã bị bao vây bởi những chiếc đinh ba bạc. “Thưa lãnh chúa,” ông nói, “tôi là sứ giả.”
“Thế sao? Ngươi lẻn vào thành phố của ta như một tên buôn lậu. Ta thấy ngươi chẳng phải lãnh chúa, chẳng phải hiệp sĩ, cũng không phải sứ giả gì, mà chỉ là một tên trộm, một tên gián điệp, một kẻ dối trá và phản nghịch mà thôi. Ta nên rút lưỡi ngươi bằng kìm nóng và đưa ngươi đến Dreadfort để lột da. Nhưng Đức Mẹ nhân từ, và ta cũng vậy.” Ông ta vẫy Ser Marlon. “Em họ, đưa tên này tới Hang Sói, chặt đầu và tay hắn. Sau đó đem chúng lại đây cho ta trước bữa tối. Ta sẽ không ăn nổi trước khi nhìn thấy cái đầu của tên buôn lậu này trên ngọn giáo, với một củ hành nhét vào cái mồm dối trá của hắn.”