Anh không trở mình một lúc lâu, nằm bất động trên đống bao tải cũ anh dùng làm giường ngủ, lắng nghe tiếng gió thổi vào cánh buồm và tiếng nước sông vỗ mạn thuyền.
Một vầng trăng tròn vành vạnh trôi bồng bềnh trên đỉnh cột buồm. Nó đang theo ta xuôi ra cửa sông, quan sát ta giống như một con mắt vĩ đại. Dù không gian ấm áp và đống lông thú mốc meo quấn xung quanh, người đàn ông nhỏ bé vẫn cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Ta cần một cốc rượu. Một chục cốc rượu. Nhưng trừ khi mặt trăng biết chớp mắt thì lão Griff khốn kiếp mới chịu cho anh giải cơn khát này. Thay vào đó anh uống nước và cố gắng ngủ suốt ngày đêm, dù nóng toát mồ hôi hay lạnh run lập cập.
Quỷ lùn ngồi dậy, hai tay ôm lấy đầu và lắc qua lắc lại. Ta vừa mơ sao? Anh chẳng còn nhớ chút gì về giấc mơ. Đêm đen chưa bao giờ tử tế với Tyrion Lannister. Anh ngủ không tròn giấc ngay cả khi nằm trên giường lông mềm mại. Trên thuyền Thiếu Nữ E Thẹn, anh nằm ngủ trên nóc khoang thuyền và dùng một cuộn dây thừng gai dầu làm gối. Anh thích ở đó hơn trong khoang thuyền chật chội. Không khí trong lành hơn và tiếng dòng sông nghe cũng ngọt ngào hơn tiếng ngáy của Vịt. Tuy nhiên anh vẫn phải trả giá cho niềm vui đó, boong thuyền cứng ngắc khiến mình mẩy anh cứng lại và ê ẩm khi ngủ dậy, chân anh đau đớn và tê rần.
Tận bây giờ chúng vẫn còn nhức nhối, hai bắp chân anh rắn như hai thanh gỗ. Anh xoa bóp chúng bằng ngón tay để giảm đau, tuy nhiên khi cố đứng dậy, cơn đau vẫn khiến anh nhăn nhó. Mình cần được tắm. Bộ quần áo trẻ con anh mặc đã bốc mùi, và cơ thể anh cũng vậy. Những người khác tắm dưới sông, nhưng từ trước đến nay anh chưa bao giờ tham gia với họ. Mấy con rùa anh nhìn thấy ở vùng nước nông cũng đã đủ to để cắn anh làm đôi. Vịt gọi chúng là Rùa Nước Ngọt. Hơn nữa, anh không thích bị Lemore nhìn thấy khi đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.
Một chiếc thang gỗ bắc từ trên nóc khoang xuống dưới. Tyrion kéo giày lên và xuống boong sau, nơi Griff đang cuộn mình trong chiếc áo choàng da sói bên cạnh một lò sưởi sắt. Tên lính đánh thuê ngồi canh một mình trong đêm, thức giấc trong khi cả nhóm của ông đang ngủ và đi ngủ khi mặt trời lên.
Tyrion ngồi xổm trước mặt ông và sưởi tay trên than. Trên mặt nước, chim sơn ca đang hót. “Trời sắp sáng rồi,” anh nói với Griff.
“Chưa đâu. Chúng ta phải tiếp tục đi.” Nếu Griff có quyền quyết định, Thiếu Nữ E Thẹn sẽ tiếp tục xuôi dòng cả ngày lẫn đêm, nhưng Yandry và Ysilla không muốn mạo hiểm con thuyền sào chống của họ trong đêm tối. Thượng nguồn dòng Rhoyne đầy cọc gỗ và cây trôi, và bất cứ thứ gì trong số chúng đều có thể đâm thủng thân
thuyền Thiếu Nữ E thẹn. Griff không muốn nghe. Thứ ông ta muốn là Volantis.
Đôi mắt tên lính đánh thuê luôn chuyển động trong đêm tối, tìm kiếm… cái gì nhỉ? Cướp biển chăng? Hay là người đá? Hay bọn bắt nô ɭệ? Trên sông đầy những mối hiểm họa, quỷ lùn biết, nhưng với Tyrion, bản thân Griff mới là kẻ nguy hiểm hơn tất thảy. Ông ta khiến Tyrion nhớ đến Bronn, dù Bronn hài hước tục tĩu đúng kiểu một tên lính đánh thuê, trong khi Griff không biết hài hước là gì.
“Giờ tôi dám gϊếŧ người để đổi lấy một cốc rượu,” Tyrion lẩm bẩm.
Griff không trả lời. Ngươi sẽ chết trước khi kịp uống, đôi mắt xám nhạt của ông ta như muốn nói. Tyrion uống say như chết vào hôm đầu tiên trên thuyền Thiếu Nữ E Thẹn. Hôm sau thức dậy, anh cảm giác như một lũ rồng đang đánh nhau trong đầu. Griff liếc nhìn anh nôn ọe bên mạn thuyền và nói, “Từ giờ ngươi đừng mong uống một giọt rượu nào nữa.”
“Có rượu tôi mới ngủ được,” Tyrion phản kháng. Rượu nhấn chìm những giấc mơ, anh định nói như vậy.
“Thế thì đừng có ngủ nữa,” Griff trả lời với vẻ cương quyết.
Đằng đông, những tia nắng nhạt đầu tiên của ban ngày lan ra bầu trời bên trên mặt sông. Nước sông Rhoyne chậm chạp chuyển từ đen sang xanh, hệt như màu tóc và râu của tên lính đánh thuê. Griff đứng dậy. “Những người khác sắp dậy rồi. Giờ boong thuyền này là của ngươi.” Khi lũ chim sơn ca im tiếng, bầy chiền chiện bắt đầu hát ca. Đàn diệc trắng bì bõm trong đám sậy và để lại những đấu chân của chúng trên bãi cát giữa sông. Trên trời, những đám mây khoe sắc rực rỡ: hồng và tía, nâu sẫm và vàng, màu ngọc trai và nghệ tây. Một đám mây mang hình con rồng. Chỉ cần một lần được nhìn thấy rồng bay, người ta sẽ vui vẻ ở nhà chăm sóc khu vườn của mình mà không cần gì hơn, bởi trên thế giới rộng lớn này không có điều kỳ diệu nào lớn hơn thế, ai đó từng viết như vậy. Tyrion gãi vết sẹo và cố nghĩ tên tác giả. Gần đây, rồng thường xuyên xuất hiện trong suy nghĩ của anh.
“Chào buổi sáng, Hugor.” Septa Lemore xuất hiện trong chiếc áo thụng trắng, quanh eo là chiếc thắt lưng dệt bảy màu. Tóc cô thả tự nhiên trên vai. “Anh ngủ được không?”
“Rất ngon giấc, thưa quý cô. Tôi lại mơ thấy cô đấy.” Mộng du. Vì không ngủ được nên anh đặt một tay giữa hai chân và tưởng tượng septa đang ở trên người anh, hai bầu ngực nảy lên nảy xuống.
“Chắc chắn là một giấc mơ xấu xí rồi. Anh là người đàn ông xấu xa. Anh sẽ cầu nguyện với tôi để xin tha thứ cho những tội lỗi của mình chứ?”
Được, nếu chúng ta cầu nguyện theo cách của người đảo Summer. “Không. Nhưng cô hãy gửi đến Thần Trinh Nữ một nụ hôn dài ngọt ngào giúp tôi.”
Septa cười lớn và đi về phía mũi thuyền. Cô ta có thói quen tắm dưới sông mỗi sáng. “Rõ ràng cái tên của con thuyền này không dành cho cô,” Tyrion nói to khi cô ta cởϊ qυầи áo.
“Đức Mẹ và Đức Cha tạo ra chúng ta với hình hài của họ, Hugor. Chúng ta phải tự hào về cơ thể mình, vì đó là tác phẩm của các vị thần.”
Vậy thì các vị thần hẳn phải say khướt khi tạo ra ta. Quỷ lùn nhìn Lemore lội xuống nước. Cảnh tượng đó luôn khiến anh cương cứng. Có gì đó cực kỳ xấu xa trong ý nghĩ lột sạch bộ đồ trắng trinh nguyên trên người nữ tu và dạng chân cô ả. Đó gọi là tước đoạt sự trong trắng, anh nghĩ… mặc dù Lemore chẳng trong trắng bằng một phần vẻ bề ngoài của cô ta. Cô ta có những vết rạn trên bụng mà chỉ phụ nữ sau khi sinh nở mới có.
Yandry và Ysilla dậy cùng lúc với mặt trời và đang chuẩn bị làm nhiệm vụ của họ. Yandry thỉnh thoảng lại liếc nhìn Septa Lemore khi anh ta kiểm tra buồm. Ysilla, cô vợ nhỏ bé đen đúa của anh ta chẳng biết gì về việc đó. Cô ta ném thêm chút củi vào lò sưởi ở boong sau, cời than bằng một con dao ám màu đen kịt và bắt đầu nhào bột làm bánh quy buổi sáng.
Khi Lemore quay lại boong thuyền, Tyrion nuốt lấy hình ảnh nước rỏ xuống giữa hai bầu ngực cô, làn da mềm mại của cô sáng lên màu vàng trong ánh bình minh. Cô ta đã hơn 40 tuổi, không xinh nhưng khá vừa mắt. Sau say xỉn thì dâʍ ɖu͙© là việc tiếp theo khiến anh cảm thấy dễ chịu. Nó khiến anh cảm nhận được mình vẫn còn đang sống. “Anh có nhìn thấy con rùa không, Hugor?” Nữ tu vừa hỏi anh vừa vắt nước ra khỏi tóc. “Con rùa lớn mai nhọn ấy?”
Sáng sớm là thời điểm tốt nhất để quan sát lũ rùa. Ban ngày chúng sẽ lặn xuống sâu, hoặc ẩn nấp đâu đó ở những nhánh nhỏ hai bên bờ sông, nhưng khi mặt trời mới mọc, chúng trồi lên mặt nước. Một vài con còn thích bơi bên cạnh thuyền. Tyrion nhìn thấy hàng chục loại khác nhau: rùa lớn, rùa nhỏ, lưng bằng, tai đỏ, mai mềm, rùa nước ngọt, rùa nâu, rùa xanh, rùa đen, rùa móng, rùa sừng, rùa mai hình chóp nhọn và có hoa văn xoáy ốc màu vàng, xanh ngọc và kem. Một số con lớn đến nỗi người có thể cưỡi trên lưng chúng. Yandry thề rằng các hoàng tử xứ Rhoyne từng cưỡi chúng đi trên sông. Anh ta và vợ đều là người Greenblood, một cặp trẻ mồ côi xứ Dorne tìm về với Mẹ Rhoyne.
“Tôi chẳng nhìn thấy con rùa mai nhọn nào.” Tôi còn đang mải ngắm phụ nữ khỏa thân.
“Thật tiếc cho anh.” Lemore mặc áo thụng chui qua đầu. “Tôi biết anh dậy sớm như vậy chỉ vì mong được nhìn thấy rùa.”
“Tôi thích ngắm mặt trời lên nữa.” Nó cũng giống như ngắm một phụ nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng lên từ bồn tắm. Người này có thể xinh đẹp hơn người kia, nhưng mỗi người đều đầy hứa hẹn. “Lũ rùa có vẻ quyến rũ riêng, tôi công nhận điều đó. Chẳng có gì khiến tôi vui sướиɠ bằng việc nhìn một cặp… mai đẹp đẽ.”
Septa Lemore phá lên cười. Giống như mọi người khác trên thuyền Thiếu Nữ E Thẹn, cô ta cũng có những bí mật. Cô ta cứ việc ôm ấp những bí mật đó. Mình cần quái gì phải biết về cô ta, thứ mình cần là làʍ t̠ìиɦ với cô ta kìa. Cô ả cũng biết điều đó. Khi cô đeo viên pha lê của septa quanh cổ để viên pha lê trượt vào cái khe giữa hai bầu ngực, cô mỉm cười đùa cợt với anh.
Yandry kéo mỏ neo lên, lôi một trong hai thanh sào chống từ trên mái xuống và đẩy thuyền đi. Hai con diệc ngẩng đầu lên nhìn khi Thiếu Nữ E Thẹn trôi dần ra khỏi bờ và ra giữa sông. Con thuyền chậm chạp trôi xuôi dòng. Yandry đi tới chỗ bánh lái. Ysilla đang lật bánh quy. Cô ta đặt một chiếc chảo sắt lên trên lò than và cho thịt vào. Có hôm cô ta làm bánh quy và thịt xông khói; có hôm là thịt xông khói và bánh quy. Cứ nửa tháng họ lại được ăn cá, nhưng không phải là hôm nay.
Khi Ysilla quay lưng lại, Tyrion chộp một cái bánh trên lò than và lẻn đi để tránh chiếc muỗng gỗ đáng sợ của cô ta. Chúng ngon nhất khi được ăn nóng, nhúng trong bơ và mật ong. Mùi thịt xông khói trên bếp lò nhanh chóng lôi Vịt ra khỏi ổ. Anh ta ngửi khắp bếp và nhận được một cái đập bằng muỗng của Ysilla, sau đó anh ta đi tiểu ở đuôi thuyền.
Tyrion lạch bạch đi tới nhập hội với anh ta. “Giờ thì có cảnh vui để nhìn rồi,” anh nói đùa khi họ đang giải quyết, “một thằng lùn và một con vịt đang góp phần khiến dòng Rhoyne vĩ đại càng trở nên vĩ đại hơn.”
Yandry khịt mũi, vẻ nhạo báng. “Mẹ Rhoyne không cần nước của anh, Yollo ạ. Bà là dòng sông vĩ đại nhất trên thế giới.”
Tyrion vẩy những giọt cuối cùng. “Đủ vĩ đại để dìm chết một thằng lùn, tôi đảm bảo với anh. Nhưng dòng Mander cũng rộng không kém. Khu vực cửa sông Trident cũng vậy. Xoáy Nước Đen cũng sâu hơn.”
“Anh chẳng hiểu gì về dòng sông này. Cứ chờ mà xem.”
Thịt xông khói đã giòn, bánh quy cũng đã chuyển màu nâu vàng. Griff Trẻ vừa loạng choạng đi lên boong thuyền vừa ngáp. “Chào buổi sáng.” Chàng trai thấp hơn Vịt, nhưng cơ thể mảnh khảnh cho thấy cậu ta vẫn còn chưa phát triển hết. Cậu nhóc không râu này sẽ dễ dàng có được bất kỳ trinh nữ nào trên Bảy Phụ Quốc, dù mái tóc
có màu xanh hay không. Đôi mắt kia của cậu ta sẽ làm bọn họ tan chảy. Giống như cha mình, Griff Trẻ cũng có đôi mắt xanh, nhưng mắt cha cậu màu xanh xám, còn mắt cậu màu xanh đậm. Dưới ánh đèn chúng chuyển thành màu đen, còn trong ánh hoàng hôn dường như chúng có màu tía. Hàng lông mi kia cũng dài chẳng kém gì lông mi phụ nữ.
“Tôi ngửi thấy mùi thịt xông khói,” cậu nói và kéo giày lên.
“Thịt ngon lắm,” Ysilla nói. “Ngồi đi.”
Cô ta cho họ ăn ở boong sau, ấn bánh quy mật ong vào tay Griff Trẻ và đập vào tay Vịt bằng chiếc muỗng mỗi khi anh ta nhón thêm thịt xông khói. Tyrion bẻ đôi hai chiếc bánh quy, kẹp thịt vào trong và đem một cái cho Yandry chỗ bánh lái. Sau đó anh giúp Vịt căng cánh buồm to hình tam giác của thuyền Thiếu Nữ E Thẹn. Yandry đưa họ ra giữa sông nơi dòng chảy mạnh nhất. Thiếu Nữ E Thẹn là một con thuyền đáng yêu. Thân thuyền không chìm sâu dưới nước nên nó có thể di chuyển ngay cả trên những nhánh sông nhỏ nhất, và cũng không bao giờ bị mắc kẹt ở những bãi cát giữa sông như các con thuyền lớn khác, tuy nhiên khi đã giương buồm và với dòng chảy mạnh, con thuyền sẽ đi rất nhanh. Điều này có thể mang ý nghĩa sống còn nếu ở trên thượng nguồn dòng Rhoyne, Yandry nói. “Chẳng có luật lệ nào trên nhánh sông Đau Buồn trong suốt cả nghìn năm nay.”
“Và cũng không có người, theo những gì tôi biết.” Anh liếc nhìn những đống đổ nát dọc hai bên bờ sông, những công trình vỡ vụn chất đống trong đám dây leo, rêu mốc và hoa cỏ mọc um tùm, nhưng chẳng có dấu hiệu gì của con người.
“Anh đúng là chẳng biết gì về dòng sông, Yollo ạ. Thuyền hải tặc có thể xuất hiện ở bất cứ đâu, và lũ nô ɭệ bỏ trốn thường ẩn nấp trong những đống đổ nát. Những người bắt nô ɭệ thường không đi quá xa về miền bắc.”
“Bọn bắt nô ɭệ thay cho rùa à? Cũng là một sự thay đổi tích cực đấy chứ.” Không phải một tên nô ɭệ trốn chạy nên Tyrion chẳng sợ khi bị bắt. Và chẳng cướp biển nào thèm quấy phá một con thuyền sào chống đi xuôi dòng. Những con mồi ngon hơn sẽ đi ngược dòng từ Volantis.
Khi món thịt xông khói đã hết, Vịt đấm vào vai Griff Trẻ. “Đến lúc nhận thêm mấy vết bầm tím trên người rồi đấy. Tôi nghĩ hôm nay là ngày tập kiếm.”
“Kiếm à?” Griff Trẻ cười nhăn nhở. “Tập kiếm cũng tuyệt đấy.”
Tyrion giúp cậu nhóc mặc đồ để chuẩn bị cho cuộc đấu, bao gồm quần ống túm nặng, áo chẽn độn bông và một bộ giáp sắt cũ mèm đầy những vết hằn. Ser Rolly chui mình vào áo giáp xích và da thuộc. Cả hai đội mũ giáp lên đầu và chọn những thanh trường kiếm cùn mòn vẹt từ đống vũ khí trong rương. Họ chuẩn bị đấu ở boong sau,
mạnh mẽ lao vào nhau trong khi tất cả đám thủy thủ ca sáng làm khán giả.
Khi họ dùng chùy hoặc rìu cùn cán dài, sức khỏe và thân hình to lớn của Ser Rolly sẽ nhanh chóng lấn át đối thủ; với kiếm, thế trận cân bằng hơn. Sáng nay không ai dùng khiên cả, vì thế cuộc đấu chỉ bao gồm chém và né, lùi lại và tiến lên trên boong thuyền. Con sông như reo hò theo âm thanh của cuộc đấu. Griff Trẻ chém nhiều hơn, nhưng những cú chém của Vịt mạnh mẽ hơn. Sau một hồi, gã to béo hơn bắt đầu thấm mệt. Những nhát chém của anh ta chậm hơn một chút, thấp hơn một chút. Griff Trẻ đỡ được hết và tấn công một đòn mãnh liệt đẩy Ser Rolly lùi lại. Khi họ đến đuôi sau, chàng trai khóa kiếm của họ vào nhau và dùng vai huých Vịt. Người đàn ông to lớn ngã xuống sông.
Anh ta ngoi lên, vừa thở phì phò vừa chửi rủa và gọi người kéo mình lên trước khi bị một con cá nào đó ăn mất của quý. Tyrion ném một sợi dây cho anh ta. “Vịt mà bơi kém thế à,” anh nói khi cùng Yandry kéo vị hiệp sĩ lên thuyền Thiếu Nữ E Thẹn.
Ser Rolly nắm cổ áo Tyrion. “Để xem gã lùn bơi thế nào,” anh ta nói và ném anh chúi đầu xuống dòng Rhoyne.
Quỷ lùn là người cuối cùng cười; anh có thể bơi và đã bơi khá ổn… cho đến khi chân anh bị chuột rút. Griff giơ sào ra cho anh. “Anh không phải người đầu tiên cố dìm chết tôi,” anh nói với Vịt khi đang dốc nước sông ra khỏi giày. “Cha tôi ném tôi xuống giếng vào ngày tôi mới chào đời, nhưng vì tôi quá xấu xí nên mụ phù thủy sống dưới đó lại đẩy tôi lên.” Anh cởi chiếc giày tiếp theo và lộn một vòng, vẩy nước vào tất cả bọn họ.
Griff Trẻ cười phá lên. “Anh học cái đó ở đâu vậy?”
“Các diễn viên kịch câm dạy tôi,” anh nói dối. “Mẹ yêu quý tôi nhất trong số các con bà vì tôi quá nhỏ bé. Bà ấy vẫn cho tôi bú cho đến tận khi tôi 7 tuổi. Điều đó khiến cho các anh trai tôi ghen tị, vì thế họ nhét tôi vào bao tải và bán cho một gánh hát. Khi tôi cố bỏ chạy, chủ gánh hát cắt một nửa mũi tôi, vì thế tôi không còn cách nào khác là đi theo bọn họ và học cách mua vui.”
Sự thật khá khác biệt. Chú anh đã dạy môn nhào lộn khi anh mới sáu hay bảy tuổi. Tyrion đã học rất háo hức. Trong nửa năm anh nhào lộn vui vẻ quanh lâu đài Casterly Rock, đem lại nụ cười trên mặt các tu sĩ, cận vệ lẫn người hầu. Ngay cả Cersei cũng có một đôi lần cười khi nhìn thấy anh.
Tất cả đột ngột kết thúc trong ngày cha anh trở về sau một thời gian ở Vương Đô. Đêm đó trong bữa tối, Tyrion đã làm cha anh rất ngạc nhiên khi anh đi dọc chiếc bàn cao bằng hai tay. Nhưng Lãnh chúa Tywin lại không hài lòng. “Các vị thần đã cho ngươi làm thằng lùn rồi. Ngươi có cần phải làm một thằng ngu nữa không? Ngươi sinh
ra là sư tử, không phải là con khỉ.”
Và giờ ông là cái xác khô rồi, cha ạ, nên tôi thích nhảy nhót thế nào cũng được. “Anh rất có tài khiến mọi người cười,” Septa Lemore nói với Tyrion khi anh đang hơ chân. “Anh nên cảm ơn Đức Cha bề trên vì món quà mà ông ấy dành cho những đứa con của mình.”
“Đúng vậy,” anh vui vẻ đồng ý. Và khi tôi chết, hãy bảo họ chôn tôi với một cái nỏ, để tôi có thể cảm ơn Đức Cha bề trên vì những món quà của ông ấy theo cách tôi đã cảm ơn vị cha người trần mắt thịt của mình.
Quần áo anh vẫn ướt sũng vì cuộc đi bơi không chủ ý, chúng dính vào chân tay anh một cách khó chịu. Trong khi Griff Trẻ đi cùng Septa Lemore để nghe về những điều thần bí của Thất Diện Giáo, Tyrion cởϊ qυầи áo ướt ra và mặc đồ khô lên người. Vịt cười hô hố khi anh xuất hiện trên boong một lần nữa. Anh không thể trách anh ta. Nhìn cách ăn mặc của anh khó có ai nhịn được cười. Áo chẽn của anh được chia đôi ở giữa, nửa bên trái bằng nhung tía tán đinh đồng; nửa bên phải bằng len vàng trang trí hoa văn màu xanh. Quần ống túm của anh cũng được chia đôi tương tự; ống bên phải màu xanh lá, ống bên trái kẻ sọc trắng đỏ. Một trong những chiếc rương của Illyrio đựng đầy quần áo trẻ con, tuy mùi mốc meo nhưng là đồ tốt. Septa Lemore đã cắt chúng ra sau đó khâu lại, chiếc nọ chắp vào chiếc kia để tạo ra những bộ đồ dành cho tên hề chính gốc. Griff thậm chí còn bắt Tyrion giúp cô ta cắt và khâu vá. Rõ ràng ông ta muốn hạ nhục anh, nhưng Tyrion thích công việc khâu vá. Lemore luôn là người đồng hành dễ chịu, dù cô ta thỉnh thoảng lại mắng nhiếc mỗi khi anh nói điều gì khiếm nhã về các vị thần. Nếu Griff muốn biến ta thành một thằng hề thì được thôi, ta sẽ tham gia trò chơi. Anh biết ở đâu đó, Lãnh chúa Tywin Lannister sẽ thất kinh, và điều đó khiến anh chẳng còn thấy khó chịu khi làm một thằng hề.
Anh có một nhiệm vụ khác không ngu ngốc tí nào. Vịt có kiếm, còn ta có bút lông và giấy da. Griff đã lệnh cho anh viết lại tất cả những truyền thuyết anh biết về loài rồng. Đây là một nhiệm vụ khá khó khăn, nhưng người lùn vẫn chăm chỉ vật vã với nó mỗi ngày. Anh ngồi khoanh chân trên nóc khoang thuyền và cố gắng hết sức có thể.
Những năm qua Tyrion đã đọc rất nhiều về loài rồng. Phần lớn trong số đó là những truyền thuyết bất biến từ rất lâu đời và không đáng tin cậy, trong khi những cuốn sách mà Illyrio cho họ thì không chắc là những thứ ông ta cần. Thứ ông ta thực sự muốn là toàn bộ bản Lửa Cháy ở Freehold, cuốn lịch sử Valyria của Galendro. Tuy nhiên, trên toàn Westeros không còn một bản sao nào của cuốn sách còn nguyên vẹn, thậm chí sách ở Citadel cũng thiếu hai mươi bảy cuộn. Chắc chắn họ phải có một thư viện ở Volantis Cổ Xưa. Mình có thể tìm được một bản sao tốt hơn ở đó, nếu mình có thể tìm
đường xuyên qua Tường Đen để vào trung tâm thành phố.
Anh không hy vọng mấy ở cuốn sách của Septon Barth mang tên Rồng, Wyrms, và Wyverns: Lịch Sử Quái Đản Của Họ. Barth là con của một thợ rèn được đưa lên làm Quân sư của nhà vua trong thời Jaehaerys Người Hòa Giải trị vì. Kẻ thù của ông ta luôn nói ông ta là phù thủy chứ không phải tu sĩ. Baelor Thần Thánh đã yêu cầu tiêu hủy tất cả sách vở của Barth sau khi ông lên Ngai Sắt. Mười năm trước, Tyrion đọc được một đoạn trong cuốn Lịch Sử Quái Đản, một bản sao may mắn không bị Baelor Thần Thánh đốt, nhưng anh không nghĩ những cuốn sách của Barth có thể tìm đường vượt qua biển hẹp. Và tất nhiên lại càng khó có chuyện anh tìm được những mẩu sách rời rạc, vô danh và đẫm máu từ bộ sách mang tên Máu và Lửa, đôi khi còn được gọi là Cái Chết Của Rồng. Bản thảo duy nhất còn lại chắc hẳn phải được giấu ở đâu đó dưới một căn hầm khóa kỹ ở Citadel.
Khi Maester Nửa Mùa ngáp ngắn ngáp dài xuất hiện trên boong, quỷ lùn đang ngồi viết lại những gì anh nhớ liên quan đến tập tính giao phối của rồng. Đó cũng là chủ đề mà Barth, Munkun và Thomax đã đưa ra những quan điểm khác hẳn nhau. Haldon khệnh khạng đi ra đuôi tàu và tè xuống bóng của mặt trời in dưới nước, dòng nước đứt đoạn mỗi khi có cơn gió thổi qua. “Này Yollo, chúng ta sẽ đến ngã ba giao với Noyne khi trời tối,” Maester Nửa Mùa nói to.
Tyrion ngước nhìn lên. “Tên tôi là Hugor. Yollo đang nằm trong quần tôi ấy. Tôi cho nó ra ngoài chơi nhé?”
“Thôi, tốt hơn là đừng nên. Anh sẽ làm lũ rùa sợ đấy.” Nụ cười của Haldon sắc lẻm chẳng kém gì lưỡi dao găm. “Anh bảo tôi tên con đường ở Lannisport nơi anh sinh ra là gì ấy nhỉ, Yollo?”
“Đó là một ngõ nhỏ không tên.” Tyrion vô cùng khoan khoái mỗi khi bịa ra các chi tiết tô điểm cho cuộc đời đầy màu sắc Hugor Hill, còn được gọi là Yollo, một tên con hoang ở Lannisport. Những lời nói dối hoàn hảo nhất là khi chúng được chêm vào một số sự thật. Quỷ lùn biết anh nói nghe giống người phương tây, một người phương tây dòng dõi, vì thế Hugor phải là con hoang của một số lãnh chúa. Sinh ra ở Lannisport vì anh biết rõ về thành phố đó hơn Oldtown hay Vương Đô, và thành phố là nơi lũ người lùn thường đến, kể cả là con cái của những mụ nông dân quê mùa ngu độn. Vùng quê không có chỗ cho những kẻ kệch cỡm hay những buổi biểu diễn kịch câm… nhưng lại có vô số những cái giếng đủ sâu để nuốt chửng lũ mèo thừa, những con bê ba đầu và những đứa trẻ như anh.
“Tôi thấy anh đang làm phí đống giấy da tốt đấy, Yollo ạ.” Haldon kéo quần lên.
“Không phải ai trong chúng ta cũng có thể trở thành học sĩ nửa mùa.” Tay Tyrion co cứng lại vì chuột rút. Anh đặt bút lông xuống và co duỗi các ngón tay bè bè ngắn
ngủn. “Muốn chơi một trận cờ cyvasse nữa không?” Maester Nửa Mùa luôn thắng anh, nhưng đây là một cách để gϊếŧ thời gian.
“Tối nay. Anh có muốn tham gia học cùng Griff Trẻ không?” “Tại sao không? Phải có người sửa lỗi cho anh chứ.”
Thuyền Thiếu Nữ E Thẹn có bốn buồng. Yandry và Ysilla chung nhau một buồng, Griff và Griff Trẻ một buồng. Septa Lemore chiếm một buồng cho riêng mình, và Haldon cũng vậy. Căn buồng của Maester Nửa Mùa rộng hơn tất thảy. Một bức tường đuợc xếp đầy giá sách và thùng đựng những cuộn giấy cũ; một chiếc giá khác đựng đầy thuốc mỡ, thảo mộc và thuốc nước. Ánh sáng mật ong xuyên qua lớp kính vàng gợn sóng của chiếc cửa sổ tròn. Đồ đạc bên trong bao gồm một chiếc giường, một chiếc bàn làm việc, một cái ghế, một chiếc ghế đẩu, và bàn cờ cyvasse của Maester Nửa Mùa, bên trên là những quân cờ gỗ chạm trổ nằm vương vãi.
Bài học bắt đầu với các loại ngôn ngữ. Griff Trẻ nói tiếng phổ thông rành rọt như tiếng mẹ đẻ, và còn thông thạo cả tiếng High Valyria, phương ngữ của Pentos, Tyrosh, Myr, Lys, và ngôn ngữ buôn bán của các thủy thủ. Phương ngữ của Volantis cũng mới mẻ với cậu ta giống như đối với Tyrion, vì thế mỗi ngày họ học thêm một số từ và Haldon sửa lỗi cho họ. Tiếng Meereen còn khó hơn; nguồn gốc là tiếng Valyrian, nhưng nó lại được lai với thứ tiếng Ghis Cổ vừa chối tai vừa rất khó nghe. “Phải có một con ong trên mũi thì một người mới nói tiếng Ghis chuẩn được,” Tyrion phàn nàn. Griff Trẻ phá lên cười, nhưng Maester Nửa Mùa chỉ nói, “Lại lần nữa.” Cậu ta làm theo, và lần này anh phải tròn mắt trước cách phát âm zzzs của cậu. Cậu nhóc có đôi tai tốt hơn ta, Tyrion buộc phải thừa nhận, nhưng ta dám chắc ta có cái lưỡi linh hoạt hơn.
Sau bài học về ngôn ngữ là hình học. Ở phần này cậu ta không giỏi bằng phần trước, nhưng Haldon là một thầy giáo kiên nhẫn, và Tyrion cũng trở nên hữu dụng chút ít. Anh đã được học những điều bí ẩn về hình vuông, hình tròn và hình tam giác từ các học sĩ của cha mình ở Casterly Rock, và anh nhớ lại những kiến thức đó nhanh hơn anh tưởng.
Đến khi họ chuyển sang học lịch sử thì Griff Trẻ đã ngứa ngáy không yên. “Chúng ta đang bàn về lịch sử của Volantis,” Haldon nói với cậu nhóc. “Cậu có thể nói cho Yollo biết sự khác biệt giữa một con hổ và một con voi không?”
“Volantis là thành phố cổ nhất trong số Chín Thành Phố Tự Trị, con gái cả của Valyria,” thằng bé trả lời với giọng chán chường. “Sau Ngày Tàn, người Volantis luôn tự cho rằng mình là người thừa kế của Freehold và là những người trị vì hợp pháp của thế giới, nhưng họ không quyết định được đâu là cách tốt nhất để giành được quyền thống trị. Dòng Máu Cổ Xưa thích dùng đao kiếm, trong khi thương nhân và những
người cho vay lại ủng hộ con đường thương mại. Khi họ đối đầu nhau để giành quyền trị vì thành phố, hai phe đó lần lượt được gọi là hổ và voi.”
“Hổ nắm quyền thống trị trong gần một thế kỷ sau Ngày Tàn của Valyria. Ban đầu họ khá thành công. Một hạm đội thuyền của Volantis chiếm được Lys and và bộ binh của Volantis chiếm được Myr, rồi sau đó trong hai thế hệ kế tiếp nhau, cả ba thành phố đều được cai trị từ đằng sau bức Tường Đen. Nền cai trị đó kết thúc khi những con hổ cố nuốt thêm Tyrosh. Pentos tham gia cuộc chiến bên cạnh Tyrosh, cùng với vị vua Bão Táp ở Westeros. Một người Lys tha hương được Braavos giao cho một trăm con thuyền chiến, Aegon Targaryen bay đến từ Dragonstone trên lưng con rồng Ác Mộng Đen, Myr và Lys cũng nổi dậy đấu tranh. Chiến tranh biến Vùng Đất Tranh Chấp thành hoang địa, đồng thời giải phóng Lys và Myr khỏi ách thống trị. Hổ còn chịu nhiều thất bại khác. Hạm đội họ cử đi để chiếm lại Valyria biến mất trên biển Smoking. Qohor và Norvos đập tan sức mạnh của họ trên dòng Rhoyne khi những chiếc thuyền ga-lê lửa chiến đấu trên hồ Dagger. Phía đông thì người Dothraki đến, đuổi dân đen ra khỏi nhà và quý tộc ra khỏi các điền trang của họ, cho đến khi chỉ còn lại cỏ dại và đống đổ nát trải dài từ rừng Qohor đến thượng nguồn sông Selhoru. Sau một thế kỷ chiến tranh, Volantis trở nên suy yếu, khánh kiệt và thưa thớt dân cư. Đó là khi phe con voi nổi dậy. Họ nắm quyền cai trị kể từ ngày đó. Có một số năm hổ được bầu làm triarch, một số năm không, nhưng không bao giờ có nhiều hơn một người, vì thế con voi là phe thống trị thành phố suốt ba trăm năm nay.”
“Đúng rồi,” Haldon nói. “Thế còn thân thế của các triarch?”
“Malaquo là hổ, Nyessos và Doniphos là voi.”
“Và bài học cho chúng ta từ lịch sử Volantis là gì?”
“Nếu muốn chinh phạt thế giới thì tốt nhất là phải có rồng.”
Tyrion không thể không phá lên cười.
Sau đó, khi Griff Trẻ lên boong giúp Yandry căng buồm và chống sào, Haldon sắp bàn cờ cyvasse để chuẩn bị cuộc chơi. Tyrion quan sát bằng đôi mắt lệch màu rồi nói, “Thằng bé rất sáng dạ. Và anh cũng đã làm rất tốt. Thật buồn khi phải thừa nhận là một nửa số lãnh chúa ở Westeros không hiểu biết nhiều như vậy. Ngôn ngữ, lịch sử, những bài ca, toán học… thật là khó nhằn cho con trai của một tên lính đánh thuê.”
“Sách cũng nguy hiểm chẳng kém gì đao kiếm nếu nằm trong tay một người phù hợp,” Haldon nói. “Lần này cố mà chơi hay hơn nhé, Yollo. Anh chơi cờ cyvasse và nhào lộn đều dở tệ như nhau.”
“Là tôi cố giăng bẫy để anh trở nên tự đắc thôi,” Tyrion nói khi họ đang xếp quân cờ của hai bên lên bàn cờ bằng gỗ chạm trổ. “Anh nghĩ anh dạy tôi chơi cờ, nhưng sự
việc không phải lúc nào cũng như vẻ bề ngoài đâu. Có lẽ tôi học được trò đó từ gã buôn pho mát, anh đã nghĩ đến chuyện đó chưa?”
“Illyrio không chơi cờ cyvasse.”
Đúng vậy, Quỷ lùn nghĩ, ông ta tham gia trò chơi vương quyền, trong khi anh, Griff và Vịt chỉ là những quân cờ thí, đến nơi nào ông ta muốn và hy sinh nếu cần thiết, giống như ông ta đã hy sinh Viserys. “Thế thì người đáng trách phải là anh rồi. Nếu tôi chơi dở thì đó là do anh dạy dở thôi.”
Maester Nửa Mùa cười khùng khục. “Yollo, tôi sẽ rất nhớ anh nếu anh bị bọn hải tặc cắt cổ.”
“Lũ cướp biển nổi tiếng đó ở đâu thế? Tôi bắt đầu nghĩ anh và Illyrio bịa chuyện về chúng rồi đấy.”
“Chúng tập trung đông nhất ở đoạn sông giữa Ar Noy và Đau Buồn. Trên đống đổ nát của Ar Noy, người Qohor thống trị dòng sông, và phía dưới dòng Đau Buồn là các chiến thuyền ga-lê do Volantis cai quản, nhưng chẳng thành phố nào chịu nhận vùng nước ở giữa về mình, vì thế hải tặc chiếm nó làm hang ổ. Hồ Dagger đầy những hòn đảo với hang động kín và thành lũy bí mật. Anh đã sẵn sàng chưa?”
“Sẵn sàng để đối đầu với anh ư? Tất nhiên là rồi. Còn với cướp biển thì chưa chắc lắm.”
Haldon bỏ tấm màn che. Cả hai đều đăm chiêu nghiên cứu cách dàn quân của đối thủ. “Anh mới chỉ đang học thôi,” Maester Nửa Mùa nói.
Tyrion định đưa rồng lên nhưng sau đó nghĩ lại. Lần trước anh dùng rồng quá sớm và để thua trước một chiếc máy bắn đá. “Nếu chúng ta thực sự gặp đám cướp biển trong truyền thuyết đó, chắc tôi sẽ nhập bọn với họ, nói với họ rằng tên tôi là Hugor Maester Nửa Mùa.” Anh di chuyển con ngựa nhỏ của mình đến gần rặng núi của Haldon.
Haldon đáp trả với một con voi. “Hugor Ngớ Ngẩn nghe hợp với anh hơn đấy.”
“Tôi chỉ cần ngớ ngẩn thế thôi mà cũng đủ là đối thủ của anh rồi đấy.” Tyrion đưa ngựa lớn lên bảo vệ ngựa nhỏ. “Anh có muốn cá cược về tỉ số không?”
Maester Nửa Mùa nhướng một bên mày. “Bao nhiêu?”
“Tôi không có tiền. Chúng ta sẽ dùng bí mật để thay tiền.”
“Griff sẽ cắt lưỡi tôi mất.”
“Anh sợ đúng không? Nếu tôi là anh thì tôi cũng sợ.”
“Ngày nào tôi ị ra rùa thì ngày đó anh mới mong thắng cờ cyvasse trước tôi.”
Maester Nửa Mùa di chuyển quân giáo. “Tôi đồng ý cá cược, anh bạn nhỏ ạ.”
Tyrion giơ tay ra với lấy con rồng.
Phải ba tiếng sau quỷ lùn mới bò lên boong để đi tiểu. Vịt đang kéo buồm xuống giúp Yandry, trong khi Ysilla cầm bánh lái. Mặt trời nằm ngay trên chốc thảm cỏ lau dọc bờ sông phía tây, gió bắt đầu nổi lên dữ dội. Mình cần bì rượu đó, quỷ lùn nghĩ. Chân anh tê cứng vì ngồi xổm trên chiếc ghế đẩu, và đầu anh nhẹ bẫng đến nỗi anh thấy mình thật may khi không bị ngã xuống sông.
“Yollo,” Vịt gọi. “Haldon đâu?”
“Anh ta khó chịu nên được đưa về phòng rồi. Anh ta bị rùa bò ra từ đít.” Anh để mặc cho tay hiệp sĩ suy ngẫm trước câu nói đó và bò lên thang, trèo lên nóc buồng. Phía đông, mây đen đang quần tụ đằng sau một hòn đảo lổn nhổn toàn đá.
Septa Lemore bắt gặp anh ở đó. “Anh có cảm nhận được mùi vị của bão trong không khí không, Hugor Hill? Hồ Dagger đang ở trước mặt chúng ta, cũng là nơi lũ cướp biển hay lảng vảng. Và đằng sau nó là dòng Đau Buồn.”
Không phải của ta. Ta mang theo nỗi đau buồn của riêng mình rồi, dù đi bất cứ đâu. Anh nghĩ về Tysha và tự hỏi lũ điếm đi đâu. Tại sao không phải là Volantis? Có thể mình sẽ tìm thấy cô ấy ở đó. Con người phải biết sống bám vào hy vọng. Anh tự hỏi mình sẽ nói gì với cô. Ta xin lỗi vì đã để bọn chúng hãʍ Ꮒϊếp em, tình yêu của ta. Ta cứ tưởng em là gái điếm. Em có thể tha thứ cho ta được không? Ta muốn trở lại ngôi nhà của chúng ta, giống như ngày xưa khi còn là vợ là chồng.
Hòn đảo nhỏ dần phía sau họ. Tyrion nhìn thấy những đống tàn tích mọc lên dọc bờ đông: tường cong, tháp đổ, mái vòm vỡ nát, những hàng cột gỗ mối mục, những con đường tắc nghẽn bởi bùn và phủ đầy rêu tía. Lại một thành phố chết nữa, to gấp mười lần Ghoyan Drohe. Giờ chỉ có rùa sống ở đó, những con rùa nước ngọt to vĩ đại. Quỷ lùn nhìn thấy chúng đang nằm phơi nắng, những chóp nhọn lởm chởm nổi lên giữa những cái mai nâu và đen. Một số con nhìn thấy thuyền Thiếu Nữ E Thẹn và lẩn xuống dưới nước, để lại những gợn sóng lăn tăn. Một nơi lý tưởng để bơi lội.
Sau đó, qua những cái cây vặn vẹo ngâm một nửa thân dưới nước và những con đường rộng ướt nhẹp, anh thoáng thấy những tia nắng mặt trời chiếu lấp lánh ánh bạc trên mặt nước. Một con sông khác chảy vào Rhoyne, anh nhận ra ngay lập tức. Đám đổ nát mỗi lúc một cao dần dù mảnh đất thu hẹp lại, cho đến khi thành phố kết thúc bằng một mũi đất nhỏ, bên trên là tàn tích của một cung điện khổng lồ bằng cẩm thạch màu hồng và xanh lá. Những mái vòm đổ nát và đỉnh tháp vỡ lù lù hiện ra bên trên một hàng cổng tò vò có mái che. Tyrion nhìn thấy nhiều rùa nước ngọt hơn đang ngủ trong các bến tàu, nơi trước đây có lẽ khoảng năm chục con thuyền đã từng đậu.
Đến lúc này thì anh biết mình đang ở đâu. Đó là cung điện của Nymeria, và đây là toàn bộ những gì còn lại của Ny Sar, thành phố của cô ấy.
“Yollo,” Yandry gọi khi Thiếu Nữ E Thẹn đi qua mũi đất, “kể lại cho tôi về những dòng sông ở Westeros to như Sông Mẹ Rhoyne đi.”
“Tôi không biết,” anh hét lên đáp trả. “Chẳng có dòng sông nào ở Bảy Phụ Quốc to bằng một nửa dòng sông này.” Nhánh sông vừa mới nhập vào cũng to chẳng kém dòng sông mà con thuyền của họ đang xuôi dòng, và riêng nhánh đó thôi cũng ngang ngửa sông Mander hay Trident rồi.
“Đây là thành phố Ny Sar, nơi Sông Mẹ hợp dòng với cô Con Gái Hoang Dã Noyne,” Yandry nói, “nhưng đây vẫn chưa phải là điểm rộng nhất đâu, phải đến khi bà ấy gặp những cô con gái khác nữa. Ở hồ Dagger có dòng Qhoyne đổ vào, dòng Con Gái Da Đen đầy vàng và hổ phách đổ vào từ Axe và quả thông đổ vào từ Rừng Qohor. Xuôi nữa về phía nam Sông Mẹ gặp Lhorulu, cô Con Gái Hay Cười ở Golden Fields. Nơi những dòng sông gặp nhau trước đây từng là thành phố Chroyane, một thành phố lễ hội nơi các con đường làm bằng nước và những ngôi nhà được xây bằng vàng. Rồi dòng sông tiếp tục chảy nhiều dặm sau đó về phía nam và phía đông, cho đến khi dòng sông cuối cùng mang tên Selhoru đổ vào sông lớn – cô Thiếu Nữ E Thẹn quằn quại ẩn mình trong lau sậy. Ở đó Sông Mẹ Rhoyne rộng đến nỗi nếu một người ngồi trên thuyền ở giữa dòng thì sẽ không thể nhìn thấy cả hai bên bờ. Rồi anh sẽ thấy, anh bạn nhỏ ạ.”
Rồi ta sẽ thấy, quỷ lùn nghĩ. Đúng lúc đó anh nghe thấy tiếng sóng vỗ phía trước, cách con thuyền chưa đầy sáu thước. Anh định chỉ cho Lemore thấy thì nó đã trồi lên mặt nước khiến sóng đánh Thiếu Nữ E Thẹn nghiêng về một phía.
Lại một con rùa nữa, nhưng là con rùa có sừng với kích thước khổng lồ, chiếc mai xanh đậm của nó điểm những mảng màu nâu lốm đốm, bám trên mai là rong rêu mọc rậm rạp và lũ động vật thân mềm vỏ cứng đen sì. Nó ngẩng đầu và rống lên, một tiếng gầm to hơn tiếng bất cứ chiếc tù và chiến nào Tyrion từng được nghe. “Chúng ta gặp may rồi,” Ysilla hét to khi nước mắt chảy xuống má cô ta. “Chúng ta gặp may rồi! Chúng ta gặp may rồi!”
Vịt đang hú hét, và cả Griff Trẻ cũng vậy. Haldon lên boong để xem nguyên nhân của vụ om sòm là gì… nhưng đã quá muộn. Con rùa khổng lồ đã biến mất dưới làn nước một lần nữa. “Những tiếng ồn đó ở đâu ra thế?” Maester Nửa Mùa hỏi.
“Một con rùa,” Tyrion nói. “Một con rùa to hơn cả con thuyền này.”
“Chính là ông ấy,” Yandry hét lên. “Ông Già của Dòng Sông.”
Và tại sao không? Tyrion cười nhăn nhở. Các vị thần và kỳ tích luôn xuất hiện trong
ngày các vị vua ra đời.